Oan Gia Lăn Lên Giường

Chương 19: Cãi nhau




Thật vất vả bên Uông Cẩm Viêm mới không có chuyện gì làm đến lượt Trần Hãn phải đi xã giao nhiều, bất đắc dĩ Uông Cẩm Viêm đã quen việc hắn uống quá chén trở về. Đút hắn uống sữa bò xong vẫn không thấy hắn tỉnh lại bao nhiêu, dùng khăn lông ướt lau mặt cho hắn vẫn không thấy phản ứng gì, cơ bản có trạng thái nằm ngay đơ ở trên giường. Nhưng mà Uông Cẩm Viêm rất khen ngợi phẩm chất say rượu của Trần Hãn, uống nhiều liền đi ngủ, không khóc không nháo không đùa giỡn điên khùng gì, còn biết về nhà, cái này rất khó làm được.

Đắp kín mền cho hắn xong nghĩ ngày mai nhắc hắn uống ít lại một chút, vốn có bệnh bao tử, nhưng nghĩ lại thấy đặt mình vào vị trí kia cũng không tránh được những chuyện này, ngẫm lại liền thôi.

Nửa đêm Trần Hãn nửa mê nửa tỉnh, ban ngày tụ hội cùng bạn bè không thể tránh khỏi lại nhắc tới Lý Hi. Có lẽ do ngày suy nghĩ đêm liền mơ thấy, phảng phất như chính hắn thật sự nhìn thấy Lý Hi. Lý Hi đang nằm trên giường bệnh, trên tay đang truyền dịch, trên bệ cửa sổ nơi phòng bệnh bày hoa bách hợp hắn mới mua, cửa sổ mở ra, gió thổi vào khiến rèm cửa khẽ lay động vẩy ánh nắng khắp gian phòng. Nhưng những thứ này cũng không bằng Lý Hi mỉm cười, nhẹ giọng nói một câu, “Trần Hãn, em nhớ anh!”

“Hi… Lý Hi!” Trần Hãn từ từ đến gần, Lý Hi giơ tay lên, tay hai người càng ngày càng gần…

Trần Hãn nằm mơ nói thì thầm làm Uông Cẩm Viêm tỉnh dậy, mở mắt ra bật đèn đầu giường, thấy môi hắn đóng mở cũng không nghe rõ đang nói gì. Cho là hắn khó chịu liền sờ sờ trán hắn thấy có đổ chút mồ hôi, Uông Cẩm Viêm giơ tay lên định cởi áo ngủ cho hắn, Trần Hãn đột nhiên nắm lấy y kêu một tiếng, “Lý Hi!”

Uông Cẩm Viêm ngây ngẩn cả người, nếu như là trước đây y có thể sẽ cười cho qua chuyện, nhưng bây giờ y không làm được. Sinh ra lòng tức giận, không nói hai lời cho một đá đạp thẳng Trần Hãn xuống.

Trần Hãn từ trên giường lăn xuống đất té ở trên sàn nhà, đột nhiên đau đớn khiến hắn tỉnh lại từ trong giấc mơ, từ trên sàn nhà ngồi dậy đến một giây sau mới hiểu được chuyện gì xảy ra, nhìn Uông Cẩm Viêm đang chau mày ở trên giường, có thể tưởng tượng được Trần Hãn rất tức giận, “Em phát điên cái gì đấy?”

Uông Cẩm Viêm cũng biết hành động bây giờ của mình không khác gì nổi máu ghen, nhưng chỉ là không khống chế được suy nghĩ phát cáu với hắn, “Nếu đã không quên được cũng đừng giả vờ giả vịt!”

Trần Hãn đứng dậy vẻ mặt khó hiểu, “Em nói cái rắm gì đấy! Não thiếu nếp nhăn thì đi trị chứ đừng có ở không đi gây sự!”

Uông Cẩm Viêm cười khẩy, “Là anh vừa mới luôn mồm kêu Lý Hi, rốt cuộc ai là người ở không đi gây sự?”

Lúc này Trần Hãn mới nhớ lại mình vừa nãy mơ thấy Lý Hi, hắn không ngờ bản thân lại có thể trong lúc vô ý hô lên. Nhưng hắn không cho rằng cái này có gì sai, nằm mơ mà thôi, ngược lại y hơn nửa đêm còn động kinh. “Tôi nói nè cảnh quan Uông, cậu quản trời quản đất còn quản tôi nằm mơ thấy ai sao? Cho dù tôi kêu Lý Hi thì thế nào, đừng có không hiểu quái gì như một oán phụ!”

Uông Cẩm Viêm nhiều lần cảnh cáo bản thân y đến thời điểm phải câm miệng và dừng lại, loại tranh cãi này không có ý nghĩa, nhưng lý trí là một chuyện và tình cảm lại là một chuyện khác, cái tên Lý Hi như một ngọn lửa sinh sôi trong lòng y, một câu nói vô ý của Trần Hãn hoàn toàn thổi bùng ngọn lửa lên. “Cút!”

“Cút thì cút!” Trần Hãn cũng cực kỳ tức giận, không nói hai lời liền mặc quần áo đá cửa rời khỏi.

Uông Cẩm Viêm nhìn đống hỗn độn trong phòng không có buồn ngủ, ngồi ở đầu giường một đêm. Từ lần đầu tiên y và Trần Hãn gặp nhau cho đến bây giờ, từng chút từng chút một giữa bọn họ chiếu trong đầu y như một bộ phim. Hút một điếu thuốc thì tâm tình rốt cuộc mới tỉnh táo lại, y biết mình có lỗi, không nên bám vào chuyện này mãi không thả, nhưng địa vị của Lý Hi ở trong lòng Trần Hãn giống như một quả bom hẹn giờ, khiến y cảm thấy sợ hãi.

Có người nói yêu càng sâu sẽ càng sợ, hiện tại rốt cuộc y đã cảm nhận được hàm nghĩa của câu nói này. Mỗi lần nhớ tới lúc cậu ta và Trần Hãn sống cùng chỗ, suy nghĩ đến cuộc sống không có y thì trong lòng liền sôi trào một trận.

Nghĩ tới đây Uông Cẩm Viêm ngồi không yên, mặc quần áo vào chạy ra ngoài, tìm mấy con phố cũng không nhìn thấy hình bóng của Trần Hãn, có chút vô lực dựa vào sau tường nhìn xe cộ thưa thớt trên đường phố cùng người đi đường thỉnh thoảng lướt qua, giống như một toà nhà bị phá đổ trống trơn lọt gió vào khiến y không thể yên lòng.

Một tuần tâm trạng của Uông Cẩm Viêm giảm sút, sắc mặt không tốt, ngoại trừ đi làm có chút tinh thần ra, tan việc giống như quả cà héo, cả người rũ rượi.

Uất Trì nhìn y liên tục như thế trong lòng cũng không dễ chịu, thừa dịp không có ai trong phòng làm việc, Uất Trì rót cốc nước cho y, “Cãi nhau hả?”

Uông Cẩm Viêm nhận lấy cái cốc không muốn uống lắm, cầm ở trong tay ngắm nghía, thanh âm trầm thấp, “Cậu chừng nào thì làm thầy bói vậy!”

Uất Trì cười cười ngồi bên cạnh y, “Không cần bấm ngón tay tính, toàn bộ đều viết trên mặt cậu!”

Uông Cẩm Viêm vỗ vỗ mặt gượng cười, “Rõ ràng như vậy sao?”

Uất Trì nhìn y như vậy cũng biết không chỉ đơn giản là cãi nhau, trước kia bọn họ gây gổ cũng chưa từng thấy y thế này. Theo lý thuyết nếu bọn họ chia tay hắn nên phải vui mừng mới đúng, càng có cơ hội để tiếp cận y. Nhưng mà ở chung với nhau một thời gian dài khiến hắn hiểu ra một đạo lý, yêu một người không phải là chiếm giữ y làm của riêng, mà là nhìn thấy y sống hạnh phúc. “Hết giờ đi uống hai ly đi!”

Uông Cẩm Viêm cười cười, “Được!” Dù sao y cũng không muốn về nhà, căn nhà không có Trần Hãn kia khiến y rất phiền muộn.

Ngồi trong quán rượu Uông Cẩm Viêm liên tục huơ huơ ly rượu trong tay, cục đá trong ly rượu bị đụng phát ra tiếng lanh lảnh, Uất Trì giơ tay lên đè y lại, “Có gì không thoải mái nói ra nghe nào, cùng lắm thì chia tay làm lại từ đầu!”

Uông Cẩm Viêm đặt ly xuống nhìn Uất Trì, ánh đèn trong quán rượu hơi mờ mờ không nhìn rõ lắm mặt Uất Trì, Uông Cẩm Viêm xoắn xuýt đến chết về chuyện này một mình cũng khó chịu, mượn ánh đèn mờ nói nguyên nhân hai người bọn họ cãi nhau.

Uất Trì uống một hớp rượu cười cười, “Sau đó thì sao?”

Uông Cẩm Viêm buông lỏng tay mang theo vẻ tự giễu, “Sau đó hắn liền thật sự cút!”

Uất Trì còn tưởng là chuyện lớn gì, nghe xong nhìn vẻ mặt buồn bực của Uông Cẩm Viêm, “Trước đây nhìn cậu hào hiệp như vậy, còn tưởng rằng cậu thật sự không hề để bụng chút nào chứ!”

Uông Cẩm Viêm cau mày vò loạn mái tóc ngắn của mình, “Ban đầu thật sự không có chuyện gì, tôi cũng không phải để ý hắn và người trước kia thế nào, tôi chỉ là… Bỏ đi!” Tỉnh táo chừng mấy ngày kỳ thật y đã sớm hối hận. Chẳng qua chỉ là một câu nói mớ lúc say, khi đó làm sao liền hăng máu lên, mắng người ta chạy mất còn tự một mình xoắn xuýt mấy ngày, bây giờ nghĩ lại cũng là bản thân quá già mồm.

Uất Trì nhìn y thở dài cũng thở dài theo, “Cẩm Viêm, nếu đã không muốn chia tay với hắn thì đuổi theo về đi, dù sao hai người cãi lộn đánh nhau cũng không phải một hai lần!”

Uông Cẩm Viêm nhíu mày, y cũng muốn nhanh tìm người đưa về mà, nhưng mấu chốt là y viện cớ gì chứ! “Tôi dùng lý do gì đây!”

Uất Trì nâng ly rượu lên khẽ cười, “Lý do gì cũng không quan trọng, cậu chỉ cần nói cho hắn biết cậu nhớ hắn là đủ rồi!”

Uông Cẩm Viêm đột nhiên ngộ ra, bất thình lình đứng dậy, “Cảm ơn cậu Uất Trì, tôi sẽ đi tìm hắn ngay bây giờ, hôm khác mời cậu ăn cơm!”

“Ai ya!” Uất Trì nhìn y không thèm quay đầu lại vọt ra khỏi quán bar rồi cúi đầu xuống cười cười, tính tình nghe tiếng gió đã thấy mưa rơi này của y thật đúng là không hề thay đổi. Nhưng mà hắn càng thương cảm bản thân mình, khuyên người mình thích đuổi theo người ta, e rằng trên trời dưới đất cũng tìm ra một người ngu đần như vậy. Giơ tay lên vẫy người phục vụ tới, “Cho thêm ly rượu!”

Trên đường Uông Cẩm Viêm đón xe đi tới cổng bệnh viện, lấy di động ra gọi điện cho Trần Hãn, vang lên nửa ngày cũng không có ai nhận, Uông Cẩm Viêm nhấc chân đi vào trong, y tá trực ban thấy có người đi loạn ở hành lang nên tiến tới, vừa nhìn là Uông Cẩm Viêm liền nở nụ cười, “Anh tới tìm bác sĩ Trần sao!”

Uông Cẩm Viêm gật đầu, “Tôi quên mất phòng làm việc của anh ta ở đâu rồi.”

Y tá trẻ cười, chỉ tay về hành lang bên phải, “Phòng ở trong cùng, nhưng mà bác sĩ Trần đang đi kiểm tra phòng bệnh, anh đi vào sẽ phải đợi lát nữa.”

“Cảm ơn!” Uông Cẩm Viêm nói cảm ơn xong đẩy cửa đi vào phòng làm việc, phòng làm việc không một bóng người, tìm được bàn làm việc của hắn liền ngồi xuống, bắt đầu nghĩ chuyện tí nữa hắn trở về thì mình sẽ mở miệng thế nào.

Đang suy nghĩ Trần Hãn đã tiến vào, Uông Cẩm Viêm lập tức đứng dậy, “Anh đã về rồi!”

Trần Hãn cất bước đi vào đóng cửa lại, “Ngọn gió nào thổi cậu tới đây vậy!”

Uông Cẩm Viêm gãi đầu có chút ngượng ngùng, đưa ghế cho hắn, “Anh ngồi đi!”

Trần Hãn ngồi xuống chỉnh lý bệnh án không để ý đến y, Uông Cẩm Viêm thở dài, không nhớ ra được một cớ đã suy nghĩ, “Em sai rồi, được chưa?!”

Lúc này Trần Hãn mới ngẩng đầu, “Cậu sai chỗ nào?”

Uông Cẩm Viêm quét mắt liếc cái miệng khẽ nhếch lên của hắn, “Em… ngày đó động kinh!”

Trần Hãn nhìn y vò đầu bứt tóc rồi nở nụ cười, Uông Cẩm Viêm vừa nhìn lập tức thuận theo chiều gió, “Anh không tức giận sao?”

“Em cũng đã nói động kinh rồi, anh còn so đo thì không phải quá hẹp hòi rồi sao!” Trần Hãn bình tĩnh dựa vào ghế nhìn y. Hắn đã sớm không còn tức giận nữa, mặc dù là nói mớ nhưng việc Uông Cẩm Viêm tức giận cũng có thể lý giải được, đổi lại là mình cũng sẽ tức giận như vậy. Những ngày qua chỉ nghẹn một hơi vì ngại sĩ diện của đàn ông chờ đối phương đến tìm mà thôi.

Uông Cẩm Viêm nở nụ cười, cũng thở phào nhẹ nhõm theo. “Vậy em chờ anh về nhà!”

“Được, nhưng mà để xin lỗi, anh muốn ăn tôm hùm đất cay!” Trần Hãn bắt đầu nói điều kiện.

Uông Cẩm Viêm vừa nghe liền bác bỏ, “Gần đây phạm vào bệnh bao tử còn ăn tôm hùm đất cay là muốn chết hả! Tôm hùm đất thì có, cay thì không!”

“Được, vậy em xem mà mua đi!” Trần Hãn ngắm nghía bút trong tay, dù sao cũng không phải hắn nấu, có người làm cho hắn ăn là đủ rồi.