Oan Gia! Làm Bạn Gái Tôi Nha!

Chương 216-217




Chương 216:


Dương Hàn Phong tay run lẩy bẩy, ly trà vơi đi gần một nửa cũng sóng sánh nước.

Hắn nhìn thẳng vào mắt cô, cô cũng căng thẳng gần chết.

Tự nhiên nói đột ngột như thế này…hơi kì lạ nhỉ?
- Em…em…
- Anh đồng ý không? – Giọng cô vì run cũng lạc đi.
Hắn liền gật đầu như gà mổ thóc:
- Một triệu lần đồng ý!
Nói rồi, hẳn nhảy bổ tới, ôm chặt lấy cô.

Hắn đã mơ về ngày này rất lâu rồi, chỉ là không ngờ nó lại xảy ra đột ngột như vậy.

Lại càng không ngờ cô lại là người mở lời trước.
Hàn Thiếu Vy mỉm cười, nụ cười này hạnh phúc thật sự.

Cô cũng thích hắn, ở bên cạnh hắn tất nhiên là điều cô mong muốn.

Nhưng sở dĩ cô đề nghị như thế, phần lớn là vì công cuộc tìm lại kí ức của mình.
Dương Hàn Phong, xin lỗi anh.
Đầu Hàn Thiếu Vy đột nhiên đau nhói, đau đến nỗi cô choáng váng, xây xẩm mặt mày.

Cơn đau này đau dữ dội hơn những lần nhớ lại chớp nhoáng ngày trước rất nhiều.
Một lúc rất lâu sau, hắn mới buông cô ra, nhìn cô trìu mến.

Cô cũng đáp lại hắn bằng một ánh mắt đầy yêu thương.

Chắc là do cô hơi bất ngờ khi hắn ôm cô nên mới đau như vậy.

Cô nhón chân lên, hôn lên má hắn một cái.
Dương Hàn Phong đơ người…
Hắn nhớ lại tám năm trước khi mà hắn tỏ tình với cô trong phòng hội trưởng, khi cô đồng ý hắn cũng hôn cô.

Cô của lúc đó…e ấp như một chú mèo con, còn đẩy hắn ra, chạy biến.
Bây giờ, tình thế lại đảo ngược hoàn toàn.

Hình như…hắn mới đang là người ngại ngùng ở đây thì phải?
- Nhưng mà tạm thời chúng ta không được công khai đâu.

Gia đình em hình như vẫn còn một số hiểu lầm với anh.

Đợi khi nào mọi việc tốt lên rồi công khai, được không? – Hàn Thiếu Vy thỏ thẻ.
- Được, được, đều nghe em.


– Hắn hôn lên trán cô.
Hàn Thiếu Vy cười tươi, ngồi nhâm nhi ly trà.

Trà đã nguội.
Ngồi với hắn được hơn nửa tiếng đồng hồ, nghĩ bụng hẳn giờ này cuộc họp cũng sắp kết thúc rồi, cô phải quay về trước khi anh trai cô phát hiện.
Cô đứng dậy, thu dọn đồ vào túi xách rồi nhẹ nhàng nói với hắn:
- Dương Hàn Phong, em phải về rồi.

Có gì ngày mai em liên lạc với anh nhé.
Hắn cũng đứng dậy theo, kéo cô vào lòng.

Một thời gian dài chưa được gặp mà mới được có hơn ba mươi phút cô đã phải về, nhưng biết sao được…
- Được rồi, em về cẩn thận nhé.

Nhớ phải gọi cho anh.
- Vâng ạ.

Vậy…em về nhé?
Hắn hôn lên mái tóc cô, ghi nhớ mùi hương quen thuộc này vào trí óc.

Cô ngoan ngoãn như một chú mèo nhỏ, từ đáy mắt hắn, cô có thể nhìn thấy tình yêu cháy bỏng.

Tình yêu đó lớn đến nỗi cô sợ việc cô đang làm…liệu có tổn thương hắn?
Tạm biệt Dương Hàn Phong, cô mua thêm vài ly cà phê mang về Hàn Thị.

Vừa vào đến cửa, dàn lễ tân đã ào ào chạy tới:
- Hàn tiểu thư, cô đã đi đâu vậy? Hàn tổng tìm cô suốt.
- Thế sao? – Hàn Thiếu Vy hơi run.

– Tôi đi mua chút cà phê cho mọi người thôi, không có gì đâu.
Cô chạy như bay vào văn phòng, lén ngó ngó.

Cuộc họp hình như vẫn chưa kết thúc, cô thở phào nhẹ nhõm.

Mở cửa phòng anh, trên bàn vẫn còn ly cà phê đã uống hết sạch.

Cô ngạc nhiên, bình thường anh rất kén uống cà phê, chưa bao giờ cô thấy ai pha cà phê cho anh mà anh uống hết được cả.
Đặt đống cà phê mình mua xuống bàn, vừa lúc đó có tiếng mở cửa.

Cô quay lại, chưa kịp định thần gì thì đã bị Hàn Thiếu Nghi lao đến hỏi tới tấp:
- Cái con bé này, em đi đâu thế hả?
- Em…em…đi mua cà phê cho mọi người.

Họp lâu như vậy chắc ai cũng mệt rồi.

Cô ngó lại phía sau, bỗng dưng à lên một tiếng.

Ý, cô lại gặp cô gái đó ở đây rồi nè.

Hàn Thiếu Vy nhìn cô gái đó, rồi lại nhìn ly cà phê để trên bàn, tủm tỉm nói:
- Nhưng mà hình như ai đó không cần đến cà phê của em nữa đâu nhỉ?
Cô cười nhe nhởn rồi vẫy vẫy tay với Phương Viên Viên ở phía sau.
Hàn Thiếu Nghi nhất thời hơi ngại, sau đó hắng giọng:
- À, đây là Phương Viên Viên, thư ký riêng của anh.
- Chị ấy pha cà phê rất ngon sao? – Cô tinh nghịch chọc ghẹo anh.
- Nào, Hàn Thiếu Vy, em học đâu ra kiểu trêu ghẹo anh mình thế?
Hàn Thiếu Nghi bước tới cầm ly cà phê đã hết lên, đưa cho Phương Viên Viên.

Cô hiểu ý liền cầm ra ngoài.

Hàn Thiếu Vy ngó ngó theo sau, cười tủm tỉm:
- Aizaaa, những tưởng anh định ở vậy đến khi gia nhập vào hội người già neo đơn cơ.

Được, được, chị dâu này em rất hài lòng.
Hàn Thiếu Nghi ngại quá hóa giận, cốc đầu cô một cái:
- Nói năng linh tinh.

- Eo ơi xem ai thẹn thùng rồi kìa.

Ông nội mà biết chắc vui phải biết.
- Nào, em lại mách lẻo đấy.

Anh với cô ấy chỉ là quan hệ công việc thôi.
- Ổ? Em không cần biết, kệ anh đấy.

Đừng để em lên xe hoa trước anh là được, hihi.

– Cô thoải mái thả mình xuống sofa.

– Mà anh này, nếu bây giờ em có bạn trai thì sao?
Hàn Thiếu Nghi hơi giật mình, nhìn chằm chằm em gái.

Cô thấy thái độ của anh căng thẳng quá liền gỡ gạc lại:
- Em đang nói là nếu.

Anh đừng trưng bộ mặt đấy ra chứ?

Anh nhìn cô hoài nghi, cô cũng hơi bối rối nhìn ra chỗ khác.
- Là Lâm Dương thì được.
- Sao cứ phải là cậu ấy? – Cô hơi nóng lên.

– Anh cũng biết là trước giờ em chỉ xem Lâm Dương là bạn.
- Tình cảm từ từ bồi đắp được mà.

– Anh cười nhạt, cầm lấy cốc cà phê cô mua, uống một hơi.

Hàn Thiếu Vy biết, khi bối rối anh cô thường uống cà phê.
- Nếu mà thế thật…- Cô đứng dậy.

– Thì bảy năm qua em với cậu ấy đã có gì từ lâu rồi.
Nói rồi cô đi ra ngoài cửa, Hàn Thiếu Nghi hỏi ngoắt lại:
- Em đi đâu?
- Em ra ngoài tìm chị dâu nói chuyện.
Trán Hàn Thiếu Nghi nổi ba vạch đen…
Thế là cô chạy ra ngoài tìm Phương Viên Viên thật.

Cô nàng đang ngồi tám chuyện cùng đồng nghiệp, thấy Hàn Thiếu Vy giơ tay gọi mình thì ngơ ngác đi tới.
- Hàn tiểu thư, cô gọi tôi?
- Aiza, chị cứ gọi em là Thiếu Vy là được ạ.

Dù sao chúng ta cũng là người một nhà.

– Vế sau Hàn Thiếu Vy nói rất nhỏ.
- Dạ? – Phương Viên Viên thấy cô như đang trêu chọc mình.
- À dạ? Không có gì, chị đừng để ý, em hay nhiều chuyện như thế ý mà.

– Hàn Thiếu Vy gãi đầu.

– Chị Viên Viên, chị làm ở đây lâu chưa ạ?
- Hmmm, được ba tháng rồi.
- Quao, thế là rất lâu đấy, bình thường em thấy cái ghế thư ký này không bao giờ anh em để người ta ngồi ấm mông đâu.

– Hàn Thiếu Vy cười cười.

– Chị Viên Viên, chị thấy anh em thế nào?
- Dạ? – Phương Viên Viên giật mình.

– Sao…sao em lại hỏi thế?
- Ơ, em hỏi cảm nhận của chị về sếp của mình thôi mà, sao chị căng thẳng thế? – Hàn Thiếu Vy cười ngặt nghẽo làm Phương Viên Viên đỏ bừng mặt.

Cô gái trông có vẻ trưởng thành này lại dễ đỏ mặt đến thế, cô càng nghĩ càng buồn cười.

– Anh em ấy mà, nhìn khó gần thế thôi nhưng thực ra rất chu đáo và quan tâm đến gia đình luôn.

Em chắc chắn sau này anh ấy sẽ cưng chiều vợ con lắm đấy.
- Ổ...- Phương Viên Viên cúi đầu, khóe miệng bắt đầu không giấu được nét cười.

Thực ra những ngày đầu đi làm cô cũng sợ Hàn Thiếu Nghi phát khiếp.


Mặt anh lúc nào cũng như cau có, mỗi câu nói lại còn như ra lệnh, không pha chút biểu cảm nào.

Nhưng gần đây thái độ của anh rất tốt khiến cô cảm thấy người đàn ông này cũng không tệ.
- Vậy nên, chị nghĩ thế nào?
Hàn Thiếu Nghi từ nãy đến giờ cứ đứng phía sau nghe suốt, lúc này mới tiến lên, ho khan một tiếng.

Hàn Thiếu Vy giật mình quay ngoắt lại, chạm phải ánh mắt chứa hai mũi dao găm của anh thì cười hề hề.
Phương Viên Viên thấy anh đi ra vội thu lại nụ cười trên môi, hơi cúi đầu chào anh.

Hàn Thiếu Nghi ném cho em gái một chùm chìa khóa rồi đá đít cô đi lấy xe.

Hàn Thiếu Vy bĩu môi rồi quay đi, lén nháy mắt với Phương Viên Viên rồi nhảy chân sáo ra khỏi Hàn Thị.

Thấy em gái đã đi mất hút rồi, Hàn Thiếu Nghi mới lặng lẽ ra gần Phương Viên Viên, hắng giọng lần nữa, giải thích:
- Em gái tôi hơi tăng động một chút, em đừng để ý em ấy.
Phương Viên Viên cười:
- Đâu có, em ấy rất đáng yêu đấy chứ.

Nói chuyện với em ấy rất vui.
- Vui? – Anh hỏi lại.

– Là nói chuyện với em ấy vui hay nói chuyện về tôi vui?
- À thì…- Phương Viên Viên cứng họng.

Sao tự dưng anh ấy lại hỏi vấn đề này? Trả lời thế nào trời?
- Đùa em thôi.

– Hàn Thiếu Nghi cười.

– Tan làm sớm thôi, nghỉ ngơi đi, ngày mai lại là một ngày mệt mỏi đấy.
- Vâng ạ, em làm nốt cái báo cáo rồi về.
- Thôi, tôi bảo về đi.

Giao báo cáo cho Trương Thành là được.

Không cần một mình ôm nhiều việc thế đâu.

– Hàn Thiếu Nghi lãnh đạm nói.

Cô gái này yêu công việc đến mức nào anh cũng không rõ.

Người không biết lại tưởng anh bóc lột nhân viên.
Anh biết thế nào cô cũng kiếm cớ rồi từ chối nên đã ngắt lời trước:
- Nào, cấp dưới không được cãi, nghe lời đi.
Không còn cách nào, Phương Viên Viên đành gật đầu.

Hàn Thiếu Nghi gật gù, chào cô rồi về trước.

Nhìn theo bóng lưng cao lớn ấy đi xa dần, trong lòng Phương Viên Viên lại có chút ấm áp…

Chương 217:

Về đến nhà, Hàn Thiếu Vy đang tung tăng chạy thì bị anh kéo áo lại. Anh nhìn cô, khẽ nói:


- Đừng nói gì với ông nội đấy.


Hàn Thiếu Vy cười toét miệng:


- Sao anh căng thẳng thế? Ồ, thoải mái đi.


- Này!


- Được rồi được rồi, đừng cáu, em không nói gì được chưa? – Hàn Thiếu Vy gỡ tay anh ra. – Nhìn mặt anh em lại không đoán ra ngay đấy.


- Đoán cái gì? Em đừng có mà nói nhảm.


- Lại còn vờ vịt, để xem anh giả vờ được bao lâu.


Hàn Thiếu Vy nhí nhảnh gọi ông nội, ông Hàn Tùng An đang ngồi uống trà đọc báo, thấy cháu gái mình về nhà vui vẻ thế cũng an tâm đi vài phần. Liếc thấy trong nhà không có dấu hiệu của người thứ tư, Hàn Thiếu Vy thở phào. Hôm nay Lâm Dương lại không ghé qua Hàn gia, may thật.


Cô không biết phải trốn tránh cậu ấy đến lúc nào. Hôm nay cô và Dương Hàn Phong đã xác định quan hệ rồi nhưng tiếp theo tạm thời cô vẫn chưa biết nên làm gì.




Dương Hàn Phong về nhà, trên người vẫn còn vương mùi hương dễ chịu. Hôm nay hắn nghỉ làm ở tiệm trà để đi gặp cô, vừa nãy chụp được một bức ảnh hai người đan tay vào nhau, ưng quá ưng liền đặt làm hình nền. Ngắm đi ngắm lại tấm ảnh, hắn lại cười ngoác mồm. Rồi hắn lại tự vả mặt mình vài cái để xác định không phải là mơ.


Lăn lộn ở đất Thượng Hải này ngót nghét đã ba tháng, Dương Hàn Phong nằm nghĩ lại tất cả những gì mình đã trải qua. Ba tháng mà hắn cảm thấy như ba năm, thời gian bào mòn hắn thành một chàng trai lắm tuổi bụi bặm. Nhưng mà cảm giác này lại khiến hắn như trở về tuổi niên thiếu, trở về những ngày đầu mới yêu đương.


8 năm trước.


“Dương Hàn Phong, anh nghĩ khi nào chúng mình sẽ kết hôn?” – Trong bếp, một đôi nam nữ đang cùng nhau nấu ăn. Mạch Vy Khánh cười cười khẽ hỏi, đồng thời đưa cho hắn một cái bánh ngọt. Đây là thời điểm hạnh phúc nhất trong mối quan hệ của hai người. Khi đó, Hoàng Yến vẫn chưa xuất hiện, để rồi…làm đảo lộn mọi thứ.


Dương Hàn Phong cắn miếng bánh, sau đó quay qua hôn lên môi cô. Mạch Vy Khánh khẽ trợn mắt, anh người yêu này của cô hình như càng ngày càng to gan rồi.


“Bất cứ khi nào em sẵn sàng.”


“Không được trả lời như thế.” – Mạch Vy Khánh nhéo bụng hắn. “Thế giả dụ em không muốn cùng anh kết hôn thì sao?”


“Em dám à?” – Hắn quay lại, chọc léc cô khiến cô nhảy cẫng lên. “Thế thì anh sẽ bắt cóc em đấy.”


“Em nghe người ta bảo con gái 25 tuổi gả đi là vừa đấy.” – “Nhưng mà con trai 27 mới đẹp cơ.”


Dương Hàn Phong trầm ngâm, nhìn cô cười cười.


“Anh cười cái khỉ gì.” – Mạch Vy Khánh bị chọc giãy nảy lên. – “Chúng ta không hợp nhau đâu. Anh đi mà tìm cô gái nhỏ hơn anh 2 tuổi ấy.”


Haizz, Dương Hàn Phong cười khổ, lại đến giờ não cô chập cháy rồi đấy. Mỗi ngày thế nào cũng có vài giờ cô bị tưng tửng như thế này. Trên thế giới thế nào cũng có một cặp đôi như thế này: cô gái siêu nhõng nhẽo và chàng trai siêu chiều chuộng, hai người họ đúng là trời sinh một cặp.


“Ai bảo không được?” – Hắn quay lại, bế cô lên, đặt cô ngồi lên chiếc bàn lớn.


“Thế anh làm thế nào?”


“Anh sinh tháng 2, em sinh tháng 9. Vậy thì chúng ta hãy kết hôn từ tháng 3 đến tháng 8, vừa hay lúc đó anh đã 27, em thì vẫn còn 25.”


Mạch Vy Khánh cứng họng, ơ, sao cô không nghĩ đến trường hợp này nhỉ? Hơ hơ, người có kiến thức khi thả thính cũng khiến người khác chết lâm sàng luôn đấy. Nếu có bộ gen tốt như Dương Hàn Phong, con cô không cần tính đến vấn đề IQ nữa rồi.


“Thế nào? Năm 25 tuổi có muốn lấy anh không?” – Thấy cô cứ đực mặt ra đấy, hắn không nhịn nổi cười, áp sát vào mặt cô, cười gian xảo. Tư thế này khiến Mạch Vy Khánh ngượng chín cả mặt.


“Nếu anh đợi được. Em chỉ sợ...”


Chưa để cô nói hết câu, hắn đã tranh phần nói trước:


“Được, anh đợi em đến năm 25 tuổi.”



Dương Hàn Phong nhìn lên trần nhà, bây giờ đã là tháng 4, Vy Khánh, em còn nhớ không? Đến lúc em phải gả cho anh rồi.


Hắn thở dài, đứng dậy rót một ly nước ấm.


Sáng hôm sau, Hàn Thiếu Nghi không cho cô đến Hàn Thị nữa, chắc tại nhột. Anh bảo cô ở nhà nghỉ ngơi đi, “hôm qua em vất vả quá.”


Hừm, nghe cái giọng điệu này của anh đã biết anh đang cà khịa mình.


Rõ ràng là anh không muốn em gái tiếp cận cô thư ký nhỏ kia mà. Anh trai yêu quý, em gái chỉ đang giúp anh thôi. Anh không ngờ tới đúng không, cô đã quét được Wechat của Phương Viên Viên rồi, hehehe…


Ẩy, nghĩ lại mới nhớ, hôm nay cô có bạn trai rồi, quên mất quên mất.





Thế là, Hàn Thiếu Vy ba chân bốn cẳng lên phòng lấy điện thoại. Quả nhiên có mấy cuộc gọi nhỡ của Dương Hàn Phong. Cô gọi lại, giờ này hắn chắc đang làm việc ở tiệm trà.


Dương Hàn Phong đang ngồi ngẩn ngơ, vân vê mấy gói trà táo thì nghe cô gọi. Hơi giật mình, lại hơi căng thẳng, hắn bắt máy.


- Alo? Cho tôi hỏi bên đấy có phải bạn trai siêu cấp của cô Hàn Thiếu Vy không nhỉ? – Hàn Thiếu Vy ngọt ngào nói.


- Dậy rồi à? Ăn gì chưa? – Dương Hàn Phong sướng ngoác cả mồm nhưng không trả lời, hỏi lại cô.


- Em vừa dậy, cũng ăn rồi. Anh đang ở tiệm trà sao?


- Uhm, hôm nay em…có được ra ngoài không?


Hàn Thiếu Vy bật cười, hai người cứ như hai đứa nhóc cấp ba lén lút yêu sớm mà sợ gia đình phát hiện ấy.


- Sao? Nhớ em rồi à? – Hàn Thiếu Vy tủm ta tủm tỉm cười. - Chắc có đấy. Em đến quán thăm anh nhé?


- Được không? – Dương Hàn Phong vui mừng.


- Đợi em đi.


Hàn Thiếu Vy nhanh chóng thay một bộ váy xanh dương ngập tràn sức sống mùa xuân. Mùa hè Thượng Hải sắp đến rồi, tận hưởng nốt một chút phong vị mùa xuân đi chứ nhỉ.


- Ông ơi, cháu ra ngoài một chút nhé?


Cô ngó đầu vào phòng đọc sách của ông nội. Ông Hàn Tùng An cũng không hỏi cô đi đâu, ba giây sau đã gật đầu.


Hàn Thiếu Vy biết ông nội không bao giờ hạn chế sự tự do của cô.




Được thả khỏi nhà, tất nhiên cô không đến tìm Dương Hàn Phong ngay. Bác sĩ nói cô cần đến chụp CT lại một lần nữa. Được thôi, vì để nhớ lại, cô có thể làm bất cứ cái gì.


Kể cả việc cô và Dương Hàn Phong yêu nhau như bây giờ.


Thực ra, việc này không hẳn chỉ vì lợi ích của cô. Cô thật sự rất thích Dương Hàn Phong, nhưng bởi vì việc kia nên cô mới tỏ tình hắn trước, chứ đời nào…


Ôi, ai tỏ tình trước cũng được, quan trọng là cô rất vui với mối quan hệ này, chí ít là tại thời điểm hiện tại, thế thôi.


Rời khỏi bệnh viện, cô lại cầm trên tay một bản chụp CT mới, nhìn cũng không khác gì bản cũ lắm. Bỏ vào túi xách, mười phút sau, xe Hàn Thiếu Vy đã đậu ngay cạnh tiệm trà nhỏ. Quán khá ồn ào, bước xuống xe mới biết là eo ơi, đông khách kinh khủng.


Cô ngó vào quán, mọi người đều khá tất bật với công việc nên hình như không ai nhìn thấy cô. Cũng tốt, để xem Dương Hàn Phong ở đâu nào.


Chưa đến 5 giây sau cô đã thấy một bóng dáng quen thuộc ở góc trong của quán. Anh ta mặc một bộ quần áo khá thoải mái, đeo tạp dề, trên khuôn mặt đẹp trai không tì vết kia thoáng qua một nét khó chịu.


Vị khách nữ đang ngồi nhâm nhi ly trà táo nổi tiếng của quán thì khựng lại, nhăn mặt nhìn lên anh nhân viên ngon từ thịt ngọt từ xương mà cô ta nhắm trúng mấy tuần nay:


- Tiểu ca ca, trà này hình như anh quên cho đường rồi.


Dương Hàn Phong đực mặt ra, thế quái nào lại quên được nhỉ? Mà sao cô ta biết hắn quên cho đường từ trước mà bắt hắn đứng đợi ở đây?


- Dạ vâng xin lỗi quý khách, là do sơ suất của tiệm chúng tôi. Để tôi đổi cho cô ly khác.


Hắn vừa đưa tay cầm lấy ly trà táo thì cô gái kia chộp lấy tay hắn.


Hàn Thiếu Vy sôi máu. Cái gì cơ? Con gái bây giờ đều đánh rơi liêm sỉ xuống đường rồi hả?


Cô gái kia cười rất tình rồi còn nháy mắt với hắn. Dương Hàn Phong rợn tóc gáy, vội bỏ ly trà xuống, đồng thời hất tay cô ta ra. Cô gái cười lớn, nhìn hắn chòng chọc:


- Không cần đổi ly khác, anh chỉ cần cười thôi là đã đủ ngọt ngào rồi.


Dương Hàn Phong muốn nôn quá.


- Anh có thể cho em xin Wechat không? Có gì em sẽ thường xuyên tới ủng hộ.


- Xin lỗi, đây không thuộc phạm vi công việc của tôi. Xin phép.


Nói xong hắn chạy biến vào trong nhà, để lại cô gái xinh đẹp kia với khuôn mặt biến dạng.


Hừm, cò cưa cả mấy tuần nay, người gì mà khó tính.


Nhưng càng khó tính, bổn cô nương càng có hứng thú.


Hàn Thiếu Vy nhìn thái độ không hài lòng của vị khách nọ, hài lòng bước vào trong quán. Tiến tới bên cạnh bàn của cô ta, ngồi xuống. Dương Hàn Phong thấy có khách vào lại miễn cưỡng chạy ra, thấy cô đang ngồi đấy suýt chút nữa là lao đến. Hàn Thiếu Vy không thèm để ý hắn, gọi lớn:





- Cho tôi một ly trà táo không đường, cảm ơn.


- Em chắc chứ? – Dương Hàn Phong hỏi lại.


- Chắc chứ, vì anh chỉ cần cười thôi là đã đủ ngọt ngào rồi. – Cô nói chậm rãi, rõ ràng từng chữ một.


Trán Dương Hàn Phong đổ ba hàng mồ hôi. Ayza, hẳn là cô đã trông thấy cảnh tượng vừa rồi. Không phải cô đang giận lẫy đấy chứ?


Cô gái bàn bên cạnh trán cũng nổi ba vạch đen, quay sang móc mỉa:


- Eo ơi, dùng lại chiêu cũ của tôi hả? Không ngờ trên đời có người nghèo nàn ý tưởng đến nỗi phải đi mượn cả mấy câu thả thính nữa đấy.




Hàn Thiếu Vy chỉ cười, không thèm liếc cô ta lấy nửa giây. Chẳng qua muốn chọc Dương Hàn Phong một chút, chứ cái thứ thính hết hạn sử dụng này cô còn lâu đã muốn động đến.


- Này, thái độ cô có ý gì vậy hả? – Cô gái thấy thế liền tức giận đứng lên, lập tức bị cô bạn bên cạnh kéo xuống:


- Nào, Nhã Yên, người ta đang nhìn cậu kìa.


Cô gái tên Nhã Yên vừa tức giận ngồi xuống vừa làu bàu trong cổ họng:


- Cứ đợi bị bẽ mặt đi.


Hàn Thiếu Vy ngồi rung đùi, ok, tôi đang đợi đây.


Trà táo chẳng bao lâu đã xong, Dương Hàn Phong bưng đồ ra, bên cạnh còn để thêm vài cục đường.


Hàn Thiếu Vy cầm ly trà lên, vừa uống vừa nhìn Dương Hàn Phong:


- Cười đi.


Cố Nhã Yên thấy nực cười thay, sắp tới sẽ rất vui đây.


Nhưng điều cô ta không ngờ tới lại là chàng trai kia lại bật cười, lại nhẹ nhàng vén tóc mai cho Hàn Thiếu Vy, vừa cầm lấy ly trà của cô ấy, thả một viên đường vào.


Hàn Thiếu Vy cười nhe răng, ngồi nhâm nhi hết ly trà táo trong tích tắc. Suốt thời gian đó, Dương Hàn Phong luôn đứng cạnh, nhìn chằm chằm.


Uống xong, Hàn Thiếu Vy đặt ly xuống. Rút trong ví ra một tờ tiền, đặt lên bàn:


- Hay là thế này, hôm nay tôi bao anh, đi chơi với tôi đi?


Dương Hàn Phong day trán, cô gái này của hắn sau bao năm vẫn vậy, rất thích bày trò.


Hắn thở dài, nhìn Hàn Thiếu Vy, gật đầu.


Cái gật đầu này làm Cố Nhã Yên sốc đến tận óc. Gì vậy? Như thế được luôn hả?


Ngay lúc Hàn Thiếu Vy đứng lên cùng Dương Hàn Phong, Cố Nhã Yên liền gọi giật lại:


- Đợi đã!


Giọng của cô gái này rất lớn khiến chủ quán cũng như Hạo Thiên đang lúi húi ở trong bếp cũng phải ló đầu ra. Bất ngờ nhìn thấy một cô gái lạ mặt đang giằng co đàn ông với Hàn Thiếu Vy, Hạo Thiên sững người ra. A Hạn nhanh chóng chui tọt xuống dưới tay anh, ngước lên xem kịch hay.


Cô ta nhảy bổ sang bàn của cô, vứt lên trên bàn một xấp tiền:


- Hôm nay tôi bao anh ta. – Nhìn hắn. – Gấp mười.


Ôi tội nghiệp cô gái ngây thơ, vẫn chỉ nghĩ vấn đề ở đây chỉ là tiền thôi đấy.


Hàn Thiếu Vy càng nghĩ càng thấy thú vị, cô muốn cười to quá, nhưng mùi thuốc súng và không khí đầy vẻ chiến tranh này khiến cô phải ngậm mồm vào. Cô giả vờ thở dài, ngúng nguẩy:


- Ayza, người ta nhiều tiền quá, chắc tôi không bao nổi anh hôm nay rồi.


Hắn chết mất thôi. Còn cô gái kia thì mỉm cười sung sướng. Gì chứ tiền là thứ tiểu thư đây không thiếu nhất.


Dương Hàn Phong không đủ kiên nhẫn để ở đây diễn tuồng với người khác, lập tức bế thốc Hàn Thiếu Vy lên dưới ánh mắt chữ A mồm chữ O của cô gái nọ.


- Phiền cô tránh đường.


Buông ra bốn chữ ngắn gọn, Dương Hàn Phong cứ thế mà bế Hàn Thiếu Vy đi ra khỏi quán, bỏ lại phía sau là ngọn lửa ngùn ngụt cháy. Nhìn đống tiền vứt dưới bàn, lại nhìn bản thân mình, thầm nghĩ, Cố Nhã Yên cô có gì mà không bằng cô ta chứ? Tiền, thân hình bốc lửa này, gương mặt xinh đẹp này, cô gái vừa rồi cái gì cũng không có, thế mà phút mốt đã tóm được người đàn ông cô ta để mắt từ lâu.


Mọi người xung quanh xì xào bàn tán, chỉ trỏ Cố Nhã Yên khiến cô ta không thể ngồi lại lâu hơn bèn kéo bạn mình đứng dậy, bước ra khỏi quán.