Oan Gia Hai Mặt

Chương 59: 59: Kết Thúc





Tống Kỳ không cam tâm, không thể chấp nhận được sự thật rằng bản thân đã thua, hắn mất tất cả rồi, không còn gì cả.

Tống Kỳ bước đi loạng choạng đảo mắt nhìn những người có mặt, hắn đột nhiên cười lớn, nụ cười trông vô cùng khó coi, ánh mắt bỗng trở nên tàn độc, âm hiểm: “Nếu tôi chết tôi cũng sẽ tuyệt đối không để cho các người sống yên ổn, khoan hãy vội mừng vì chiến thắng, phải xem các người có thể sống sót ra khỏi đây hay không đã.”
Lục Như Ân, Âu Tĩnh Kỳ cùng những người có mặt đều đồng loạt lộ ra vẻ mặt hoang mang, khó hiểu, bỗng giọng nói của Bùi Chi Nhật truyền đến tai của Lục đại tiểu thư: “Chị Ân Ân! Chị và mọi người mau chóng đi vòng ra cửa sau chạy đi, em vừa mới phát hiện gã One đã cho gắn bom khắp căn biệt thự, cửa trước cũng đã bị hắn dùng thiết bị khóa chặt rồi, hắn muốn đồng quy vu tận với mọi người đấy.”
Giọng nói của Ngô An Nguyên cũng đã truyền đến tai nghe của Âu Tĩnh Kỳ, Lục Như Ân cố giữ bình tĩnh nói cho mọi người biết: “Bên trong biệt thự có gắn bom, chúng ta mau chóng rời đi thôi.”
“Mẹ kiếp!” Paul giận dữ, căm phẫn giơ súng bắn một phát vào ngực của Tống Kỳ khiến cho hắn gục xuống tại chỗ.
Những người ở đấy không một ai quan tâm đến gã One nữa, điều quan trọng bây giờ là phải nhanh chóng thoát ra ngoài trước khi bom phát nổ.


Jay giật mình, kinh sợ khi thấy Tống Kỳ vẫn chưa chết, hắn đang cố ngồi dậy cầm súng nhắm ngay Bạch An Hương, anh vội chạy đến vừa chạy vừa hét lớn: “An Hương! Cẩn thận!”
Khoảnh khắc Jay ôm chặt lấy Bạch An Hương từ phía sau cũng là lúc viên đạn ghim thẳng vào người của anh, Lục Như Ân ngay tức khắc nổ súng lần này viên đạn bay thẳng vào giữa trán của Tống Kỳ khiến cho hắn chết hoàn toàn.

Jay nhìn thấy Bạch An Hương nức nở, hoảng loạn thì gắng gượng trấn an: “Anh không sao, chúng ta mau chóng ra khỏi đây thôi, nếu không sẽ không kịp mất.”
Paul cùng Mark mỗi người một bên dìu Jay gấp gáp rời đi, đi tới cửa sau Âu Tĩnh Kỳ dùng súng bắn vỡ ổ khóa, bên tai luôn truyền đến giọng nói thúc giục của Ngô An Nguyên: “Mau! Mau lên! Chỉ còn mười lăm giây nữa thôi, chạy nhanh lên.”
Ngay khi tất cả đều chạy khỏi căn biệt thự, hướng đến xe của Bùi Chi Nhật và Ngô An Nguyên thì căn biệt thự phát nổ, một cú nổ rung chuyển cả đất trời.

Xe đã chờ sẵn, Âu Tĩnh Kỳ, Lục Như Ân cùng những người khác nhanh chóng lên xe chạy đi, Lục đại tiểu thư ngoái đầu lại nhìn ngôi biệt thự đổ nát kia, tất cả đã kết thúc rồi.
Jay được đưa đến bệnh viện cấp cứu, Âu Tĩnh Như cũng được Dạ Khải Hiên đưa kiểm tra toàn diện.

Bạch An Hương ngồi trước phòng cấp cứu ôm chầm lấy Lục Như Ân khóc nức nở, cô không ngờ Jay lại đỡ đạn thay cho mình, từ lâu Bạch tiểu thư đã nhận ra tình cảm mà Jay dành cho mình chỉ là khi đó cô toàn tâm toàn ý với Tống Kỳ, hoàn toàn phớt lờ tình cảm đó xem như không biết gì, tránh xa anh một chút.
Lúc Bạch An Hương biết Tống Kỳ là One, Jay lại ở bên cạnh hắn thì cô chán ghét, hận anh vô cùng, khi cô biết hóa ra mọi chuyện đều là một vở kịch, Bạch tiểu thư đã hối hận vì lúc trước đã nổ súng bắn Jay, anh không những không ghét cô mà bây giờ còn đỡ đạn cho cô khiến cho trong lòng Bạch An Hương rối bời, đau khổ, ray rứt không biết phải làm sao.

Lục Như Ân ở bên cạnh không ngừng vỗ về, trấn an cho tới khi đèn phòng cấp cứu tắt, bác sĩ bước ra thông báo Jay đã giữ được tính mạng, tất cả mọi người mới đồng loạt thở phào nhẹ nhõm, mừng rỡ vô cùng.
Bạch An Hương không chịu rời đi, nhất quyết ở lại phòng bệnh của Jay, Paul cũng ở lại chăm sóc cho anh trai mình.

Dạ Khải Hiên đưa vợ về nhà nghỉ ngơi, hiện tại cái thai của Âu Tĩnh Như rất yếu nếu không tịnh dưỡng e là không giữ được, hơn nữa anh phải quay về gặp mặt ba mẹ cùng mọi người trong gia đình, không để người thân phải chịu đau buồn nữa.
Bùi Gia Linh cất bước tiến lại gần Âu Tĩnh Kỳ có lòng tốt nhắc nhở anh: “Âu Tĩnh Kỳ! Anh nên suy nghĩ cách làm sao để có thể dỗ dành Ân Ân đi là vừa, không là anh khỏi lấy vợ luôn đó.”
Âu Tĩnh Kỳ hoang mang, nhíu mày nhìn Bùi Gia Linh không hiểu cô đang nói cái gì cả, sao lại phải dỗ dành? Ân Ân của anh đang giận dỗi anh chuyện gì à? Âu thiếu gia há miệng muốn hỏi Bùi Gia Linh cho rõ thì cô đã vội vã đi mất, quay đầu lại thì chạm phải cặp mắt sắc lạnh của Lục Như Ân.
“Này, em có biết chị của em đang giận anh chuyện gì không?” Âu Tĩnh Kỳ kéo Lục Đình Quân lại hỏi nhỏ.
Lục Đình Quân đang vội đuổi theo Bùi Gia Linh đột ngột bị Âu Tĩnh Kỳ kéo lại hỏi như thế cũng không hiểu chuyện gì, cậu ngơ ngác ngoái đầu nhìn chị gái của mình sau đó lắc đầu trả lời: “Em không biết, nhìn sắc mặt chị ấy như vậy e là anh sắp không ổn rồi, anh ráng tự lo liệu đi nha.” Dứt lời, Lục Đình Quân nhanh chân chạy theo Bùi Gia Linh.
Âu Tĩnh Kỳ bỗng dưng rùng mình một cái, thấy Lục Như Ân đến gần anh cười cười lấy lòng, nắm tay của cô hỏi: “Ân Ân! Sao em lại nhìn anh như vậy? Anh đã làm sai chuyện gì sao? Anh làm sai chuyện gì thì em hãy mau nói cho anh biết, để anh sửa lỗi, đừng im lặng, lạnh nhạt với anh như thế.”
Lục Như Ân hừ một tiếng, gạt tay của Âu Tĩnh Kỳ ra: “Anh còn hỏi nữa à? Trước lúc đi giải cứu Tĩnh Như cùng chị Tuệ Vi em đã từng hỏi anh câu gì anh còn nhớ không?”

Âu đại thiếu gia ngây người, ngẫm lại xem cô đã từng hỏi mình câu gì, sau khi nhớ ra Âu Tĩnh Kỳ giật mình ánh mắt có chút hoảng loạn nhìn bạn gái của mình, hoá ra lúc đó Ân Ân của anh đã biết rồi, đã cho anh một cơ hội để nói nhưng anh ngoan cố không mở miệng, bây giờ thì xong rồi, tiêu là cái chắc.
Lục Như Ân biết bạn trai của mình đã nhớ ra, cô lạnh lùng sải bước rời khỏi bệnh viện mặc cho Âu Tĩnh Kỳ có gọi như thế nào cũng không quan tâm.
Lục đại tiểu thư vừa lên xe Âu Tĩnh Kỳ liền vội mở cửa ngồi ở ghế lái phụ, hoảng loạn muốn giải thích: “Ân Ân! Anh xin lỗi, anh không nên giấu em, chỉ là anh nghĩ càng ít người biết càng tốt, chỉ khi không biết thì phản ứng, cảm xúc của mọi người mới càng chân thật, như vậy sẽ đánh lừa được Tống Kỳ, hơn nữa em cùng mọi người sẽ ít gặp nguy hiểm hơn.”
Lục Như Ân nghe người yêu nói xong thì càng tức giận, dứt khoát đuổi anh xuống xe rồi lái xe chạy mất dạng.

Âu Tĩnh Kỳ gấp gáp lên xe đuổi theo, anh có cảm giác nếu như lần này dỗ dành cô không xong thì anh tiêu chắc, kế hoạch lấy vợ cùng tan tành..