84.
Vừa nói dứt lời, cả hai đều kinh ngạc.
Ngụy Vô Tiện mấp máy môi:
"Ta..."
Đôi mắt nhạt màu của Lam Vong Cơ cũng mở lớn, vô thức lùi về phía sau vài bước.
Dường như có thứ gì đó cay xè nóng bỏng bốc lên theo hơi thở mà thiêu đốt lục phủ ngũ tạng, khiến cho máu nóng toàn thân dồn lên đại não. Hai bên tai y đỏ bừng, khuôn mặt nhỏ xưa nay luôn bình tĩnh lúc này để lộ ra biểu tình khiếp sợ khó nói thành lời, làm cho Ngụy Vô Tiện ngẩn cả người. Ngụy Vô Tiện nhìn Lam Vong Cơ chằm chằm, trong lòng chẳng hiểu sao cũng nóng, lập tức cuống lên:
"Chẳng lẽ ngươi..."
Lam Vong Cơ: "Ta..."
Ngụy Vô Tiện hoa tay múa chân, đầu óc loạn thành một đoàn, cuống đến mức nói năng lộn xộn:
"Ta ôm ngươi là bởi vì... Ta..."
Lam Vong Cơ mím chặt môi, đứng yên tại chỗ, hàng mi dài buông xuống, bàn tay đang buông dọc bên người siết chặt đến mức trắng bệch, chẳng cần nhìn kỹ cũng có thể nhận ra toàn thân y đang khẽ run. Bờ vai rộng rãi bằng phẳng căng lên, tấm lưng cứng đờ thẳng tắp thành một đường. Y chỉ đứng ở đó, chẳng nói câu gì.
Ngụy Vô Tiện giống như bị ai đó cầm búa tạ đập vào đầu, bỗng dưng nhận ra chỗ không đúng ở đây là gì...
Lam Vong Cơ đối xử với hắn thật sự là tốt quá mức cho phép!
Hắn chưa từng nghĩ đến phương diện đó, nghĩ xem vì sao Lam Vong Cơ lại đối tốt với hắn như vậy. Cho dù muốn nghiêm túc tuân thủ nghĩa vụ phu thê thì cũng không cần làm đến mức thế này mà.
Đúng, bản thân Lam Vong Cơ vốn đã là một người rất tốt, nhưng tính tình của y cũng thật quật cường thật bướng bỉnh lại vô cùng kiên định. Trước kia Ngụy Vô Tiện đánh nhau với y nhiều lần như vậy, hai người đánh tới đánh lui đánh đến mức thở không ra vẫn chẳng chịu cho đối phương chút mặt mũi nào. Mà nguyên nhân phần lớn là do cái "Khế" chết tiệt kia, cho nên dù thế nào cũng không thể cam tâm tình nguyện làm những chuyện như thế được. Đều là thiếu niên mười sáu tuổi, ai mà chẳng có hình mẫu trong mộng của riêng mình, sao có thể dễ dàng chấp nhận người cùng bầu bạn với mình trong suốt quãng đời còn lại là một đại nam nhân chứ, không những vậy lại còn là oan gia từ nhỏ đến lớn lúc nào ầm ĩ với mình. Chẳng cần nghĩ cũng biết không đúng chỗ nào đi!
Ngụy Vô Tiện càng nghĩ càng cảm thấy ở nơi nào đó sâu nhất trong đáy lòng mình đã biết từ lâu rồi, chỉ là cố ý hồ đồ mà thôi. Hắn chưa bao giờ suy ngẫm vì sao mình lại muốn thân mật với Lam Vong Cơ như vậy, lại còn vô cùng ỷ lại vào y, trước khi ngủ muốn được đối phương hôn một cái, khi ngủ cũng phải nằm trong vòng tay ấm áp thoang thoảng mùi đàn hương ấy. Dù bị đối phương làm một số chuyện rất đau thì đáy lòng cũng chẳng cảm thấy có gì khó chấp nhận cho lắm, trong đầu còn nghĩ thà rằng bản thân mình đau cũng không muốn đối phương đau. Hắn cực kỳ thích Lam Vong Cơ đối tốt với hắn, hơn nữa chỉ đối tốt với một mình hắn. Sự chu đáo từng li từng tí của Lam Vong Cơ cùng với những cảm xúc nhỏ tình cờ xuất hiện trên khuôn mặt y, kể cả chút thô bạo trong lúc hai người da thịt thân mật, tất cả đều khiến Ngụy Vô Tiện yêu không chịu được, chỉ hận không thể khắc sâu chính mình vào trong lồng ngực y.
Trước đó hai người họ luôn trong tình trạng như nước với lửa, nhìn nhau không vừa mắt, vậy nên cũng chẳng tiếp xúc với nhau lâu, hoặc là sẽ thường xuyên tan rã trong không vui. Nhưng hơn nửa tháng nay, ngày ngày đêm đêm ở cạnh nhau, đụng chạm thân mật, Ngụy Vô Tiện lại càng hiểu rõ người này hơn, sau đó phát hiện ra bản thân mình... không có người này thì không được.
Nhưng tại sao hắn lại không dám tùy tiện nhắc đến chuyện này đây?
Nói chung là có chút sợ hãi...
Sợ Lam Vong Cơ đối tốt với hắn như vậy không phải là cam tâm tình nguyện, chỉ do trách nhiệm ép y phải như thế thôi. Hay nói cách khác, bản thân y vốn dĩ đã tốt như vậy sẵn rồi. Nếu như muốn nói rõ mọi chuyện, hắn sợ sẽ chẳng còn cách nào đảm bảo sự cân bằng vi diệu trong mối quan hệ của bọn họ sẽ tiếp tục được duy trì. Ngụy Vô Tiện không muốn nghĩ, cũng không dám nghĩ đến, nếu không được Lam Vong Cơ ôm ngủ, hoặc là không có những nụ hôn dịu dàng cùng những lần kiên nhẫn vỗ về an ủi của y, hắn sẽ khó chịu đến mức nào. Ngụy Vô Tiện khó khăn nuốt một ngụm nước bọt, nhìn chằm chằm Lam Vong Cơ không thèm chớp mắt, giống như sợ để lỡ mất dù chỉ là một tia biểu cảm lướt qua mặt y, giọng điệu vô cùng do dự, không có chút chắc chắn nào:
"Lam Trạm, có phải là ngươi... thích ta không?"
Lam Vong Cơ nghe hắn hỏi vậy thì cả người chấn động, giống như nghe thấy cái gì đó quá sức chịu đựng, máu dồn lên đầu khiến khuôn mặt tuấn mỹ như ngọc hết trắng lại hồng, vô thức lùi về phía sau vài bước. Ngụy Vô Tiện thấy y như vậy thì gấp gáp muốn chết, tiến về phía trước, gần như túm lấy vai y mà hỏi cho rõ ràng:
"Ngươi lùi cái gì?!"
Bàn tay của Lam Vong Cơ siết chặt đến mức những đường gân xanh hiện rõ dưới màu da trắng bóc. Khóe môi của y khẽ giật giật, không dám nhìn thẳng mặt Ngụy Vô Tiện, gần như khàn giọng nói:
"Ta..."
Một lúc lâu sau, y cúi đầu thở mạnh một tiếng, dường như khó khăn lắm mới đẩy được luồng khí kia ra khỏi lục phủ ngũ tạng.
"Ngươi... không cần gượng ép bản thân, nếu như không bằng lòng, sau thời hạn ba tháng ta sẽ viết một bức thư hòa ly, ngươi tự mình trở về Vân Mộng."
Ngụy Vô Tiện sửng sốt.
Ngụy Vô Tiện: "Hòa ly...?"
Lam Vong Cơ nhắm mắt lại rồi mở ra, khó khăn nói:
"Ta tự biết lỗi của mình, không nên cố chấp giữ ngươi lại. Nếu như bây giờ ngươi muốn đi, cũng được."
Y dừng lại một chút, mi tâm khẽ run lên, giống như đã hạ quyết tâm rồi:
"Không cần phải đợi... hết thời hạn ba tháng."
Ngụy Vô Tiện ngây ngẩn cả người.
Hàng mi dài của Lam Vong Cơ khẽ buông xuống:
"Mèo thì để ta nuôi."
Ngụy Vô Tiện: "..."
Lam Vong Cơ nói tiếp:
"Nếu ngươi thích thứ gì thì cứ việc lấy. Diều mới mua cũng để lại cho ngươi."
Ngụy Vô Tiện: "..."
Lam Vong Cơ cắn môi, giống như cuối cùng cũng gom đủ dũng khí, ngẩng đầu lên nói:
"Ngụy Anh, ta..."
"Ngươi đang nói lung tung cái quái gì đấy?!"
Một giọng nói mang theo sự tức giận ngập trời ập tới đánh gãy nửa câu còn lại, người đối diện lao đến túm lấy cổ áo y. Lam Vong Cơ tái cả mặt nhìn Ngụy Vô Tiện ba bước thành hai vọt tới trước mặt mình, trái tim trĩu xuống, nặng đến mức khiến lồng ngực thống khổ không thôi. Ngụy Vô Tiện gần như tức đến mức không kiềm chế nổi mà túm lấy cổ áo y, không thể nghe nổi nữa, dù chỉ là nghe thêm một câu cũng không thể:
"Ai nói là ta muốn hòa ly?"
Mắt Lam Vong Cơ dần dần mở lớn. Nộ khí nâng chất giọng của Ngụy Vô Tiện lên cao vút, hắn nói:
"Tiểu Đông Tây là do ta bắt về cơ mà! Ngươi dựa vào cái gì mà nói ôm về nuôi là lập tức ôm về nuôi hả?!"
Lam Vong Cơ vừa định mở miệng thì đã thấy Ngụy Vô Tiện nhíu mày thật chặt, nghiến răng nói:
"Bây giờ ngươi muốn chia tay với ta á? Không có cửa đâu! Mèo của ngươi là của ta, Tĩnh thất của ngươi là của ta, nửa cái giường của ngươi là của ta, mà đến chính ngươi cũng là của ta!"
Lam Vong Cơ sửng sốt. Ngụy Vô Tiện thấy dáng vẻ ngơ ngác của y thì không đè nén nổi cơn tức trong lòng nữa. Hắn trưng ra vẻ mặt hung thần ác sát nhào đến hôn chụt lên cánh môi của Lam Vong Cơ, phát ra tiếng nước nghe 'bẹp' một cái. Đôi môi của thiếu niên mềm mại ấm áp, còn mang theo hương cỏ xanh tươi mát thoang thoảng, cho dù hôn chẳng có thể thống gì hết, đụng mạnh như vậy khiến môi y có chút đau, nhưng nói cho cùng vẫn mang theo dáng vẻ mời chào người ta đến chà đạp quen thuộc. Chẳng biết do tức giận hay do khổ sở, một tầng nước mắt cực mỏng phủ khắp khóe mắt Ngụy Vô Tiện, bàn tay đang níu lấy cổ áo của Lam Vong Cơ siết chặt đến mức trắng bệch run rẩy, hệt như có một cơn tức giận ngập trời đang bao kín lấy trái tim hắn. Ngụy Vô Tiện thấy vẻ mặt của y vẫn còn kinh ngạc thì vội vàng nói, câu chữ lộn xộn:
"Ta không hòa ly với ngươi đâu, không phải là ngươi muốn rũ bỏ ta để đi tìm người khác đấy chứ? Lam Trạm, ta không thích ngươi ở bên người khác... Nếu như chưa giải quyết được "Khế" thì đến mạng ngươi cũng chẳng còn không phải sao? Bây giờ lại còn đòi hòa ly với ta, là ngươi phát điên hay là ta phát điên đây hả?"
Rõ ràng là vài câu đơn giản, hắn lại nói chẳng có trước có sau gì cả, giống như chỉ nóng lòng sốt sắng muốn nói ra toàn bộ suy nghĩ trong lòng mình thôi. Lam Vong Cơ nghe xong thì trái tim run lên, hơi thở cũng loạn mất mấy nhịp. Hiếm khi Lam Vong Cơ lắp bắp như vậy:
"Ngươi, ngươi... tại sao ngươi lại không thích ta ở bên người khác..."
Một nụ hôn hung ác lại hạ xuống môi y, Ngụy Vô Tiện thở hổn hển cắn cắn cánh môi nhạt màu, nói:
"Tóm lại không thích chính là không thích! Không phải vì chúng ta là phu thê hay vì bất kỳ lý do nào khác... Ngươi chỉ có thể nhìn một mình ta mà thôi!"
Lam Vong Cơ cảm thấy thiếu niên nép vào ngực mình giống hệt một con báo nhỏ đang vô cùng lo lắng vậy, dán đôi môi đỏ mọng lên môi y, hết hôn rồi cắn khiến khóe miệng tràn đầy vết nước, tựa như muốn để lại dấu vết gì đó trên mặt y, đánh dấu rằng người này là của hắn.
Ngụy Vô Tiện nặng nề thở dốc một tiếng, nụ hôn mang đầy ý vị cảnh cáo uy hiếp lúc này dần thay đổi. Đôi môi của Lam Vong Cơ hôn lên thích cực, vừa ngọt lại vừa mềm, ghé sát thêm một chút còn có thể phảng phất ngửi thấy mùi đàn hương trên ngực đối phương. Nụ hôn ấy trong chốc lát lấp đầy sự trống trải uất ức ở sâu dưới đáy lòng hắn từ đêm qua đến giờ, ậm ờ than một tiếng "há miệng", sau đó nhân lúc mà Lam Vong Cơ thả lỏng khớp hàm thì duỗi lưỡi vào sâu trong khoang miệng y.
'Rầm!'
Cái cây bị ai đó đụng vào phát ra một tiếng thật trầm. Cổ tay của Ngụy Vô Tiện bị Lam Vong Cơ túm lấy, ấn lên thân cây, siết lại giữ thật chặt. Một tay thì thô bạo nâng cằm Ngụy Vô Tiện, tay còn lại thì giữ chắc tay hắn, sau đó vừa nôn nóng vừa mạnh mẽ đảo khách thành chủ mà cắn lên đôi môi căng mọng của người kia. Ngụy Vô Tiện bị hôn thì rên lên một tiếng đau đớn, khoái cảm ngập tràn từ bờ môi lan ra khắp cơ thể khiến hai chân hắn mềm nhũn, suýt chút nữa thì đứng không vững. Bàn tay của Lam Vong Cơ bá đạo giữ chặt lấy tay hắn, dùng sức lớn đến dọa người, giống như muốn ghim hắn lên cây vậy. Mùi đàn hương ngào ngạt quấn lấy đầu lưỡi ngọt ngào của thiếu niên, cuồng nhiệt đến mức làm khóe mắt Ngụy Vô Tiện ứa lệ, nức nở thở dốc một tiếng. Thế nhưng Lam Vong Cơ chẳng hề bình tĩnh dịu dàng như thường ngày, đầu gối chen vào giữa hai chân Ngụy Vô Tiện, đỡ lấy thân thể sắp không chịu nổi mà trượt xuống của hắn. Bàn tay đang siết chặt lấy tay Ngụy Vô Tiện lướt từ bả vai xuống rồi đỡ lấy vòng eo thon gọn, hung hăng mà nhéo một chút.
"Hừ!"
Ngụy Vô Tiện run lên, cả người như nhũn ra, gần như ngồi lên đầu gối của Lam Vong Cơ, nương theo nụ hôn kích tình kia mà hơi thở mỗi lúc một dồn dập, từng tiếng rên rỉ khe khẽ tràn ra khỏi khóe miệng. Mỗi lần bàn tay to lớn kia xoa bóp khối thịt mềm ở thắt lưng thì mấy ngón tay của hắn lập tức cuộn lại, cố gắng nũng nịu cầu xin vài câu trong tiếng nức nở thở dốc. Vốn dĩ là do hắn hôn trước, thế mà lần nào cũng bị Lam Vong Cơ cướp lấy thế chủ động, bản thân thì trở thành cá nằm trên thớt, mặc cho người ta muốn làm gì thì làm. Rõ ràng lúc đánh lộn thực lực của hai người ngang nhau, nhưng chẳng hiểu sao chỉ cần bị y đụng chạm thì cả người Ngụy Vô Tiện sẽ vô thức nhũn xuống, đại não choáng choáng váng váng, chỉ mong người ta đỡ lấy gáy mình mà vuốt ve mái tóc, sau đó chui thẳng vào lồng ngực của Lam Vong Cơ.
Hơi thở nóng bỏng như lửa cuối cùng cũng buông tha cho đôi môi của hắn, trước lúc tách ra còn lưu luyến không rời mà nhẹ nhàng thổi thổi đôi môi bị mút đến sưng tấy đỏ bừng kia. Tiếp đến, nụ hôn của Lam Vong Cơ trượt dần từ cái cằm tinh xảo xuống đến cần cổ ưu mỹ của Ngụy Vô Tiện, cuối cùng dừng lại ở bờ vai trắng nõn, dịu dàng cắn nhẹ lên xương quai xanh xinh đẹp lộ ra dưới vạt áo tán loạn trước ngực, khí tức trong trẻo mang theo vài phần ngây ngô của thiếu niên tràn ngập khắp khoang mũi y. Ngụy Vô Tiện nặng nề thở hổn hển vài hơi, da mặt nóng muốn chết, đôi mắt to tròn đen láy như được phủ thêm một tầng hơi nước, cả người mềm nhũn đến mức không nhấc nổi đầu ngón tay, hờ hững khoác lên vai người đối diện, cổ tay khi nãy bị siết chặt vẫn còn lưu lại một vệt hồng chói mắt.
Thiếu niên vừa rồi hôn đặc biệt thô bạo lúc này đang vùi mặt vào hõm cổ hắn, hơi thở cũng dồn dập, lồng ngực đang kề sát phập phồng lên xuống không ngừng. Cả hai gần như có thể cảm nhận rõ ràng được tiếng tim đập rộn ràng của đối phương. Một lúc sau, người kia mới thấp giọng ấp úng nói:
"Không phải là ngươi..."
Ngụy Vô Tiện cắn môi, nhấc cánh tay mềm nhũn lên vỗ nhẹ bờ vai y, nói:
"Trước đây ta chưa từng động lòng với người nào cả. Cho nên cũng không biết được... thích một người là như thế nào."
Lam Vong Cơ nghe thấy hắn nói ý ở ngoài lời như vậy thì trái tim trong lồng ngực đang kề sát lại đập nhanh điên cuồng hơn, khẩn trương đến mức miệng đắng lưỡi khô. Mấy ngón tay của Ngụy Vô Tiện khẽ lướt đến sau gáy y, vô thức vuốt ve, nhưng ngữ khí lại vô cùng nghiêm túc:
"Ta cũng chỉ vừa mới nhận ra thôi... Hình như ta thích ngươi rồi."
Lam Vong Cơ cắn môi, ngữ khí khẩn thiết hơn bình thường rất nhiều, lại còn mang theo vài phần do dự:
"Vậy..."
Ngụy Vô Tiện phì cười một tiếng, nói:
"Thật ra từ trước đến giờ ta toàn nói khoác đấy, ta chưa từng hôn ai khác, chỉ mới hôn mỗi mình ngươi thôi."
Lam Vong Cơ có chút kinh ngạc ngẩng đầu lên, nhìn hắn chằm chằm. Ngụy Vô Tiện vốn còn ngượng ngùng muốn nhìn sang chỗ khác, nhưng cảm thấy giờ phút này làm vậy cũng chẳng có nghĩa lý gì cả, vậy nên chỉ có thể bất chấp xấu hổ mà nhìn y, nói:
"Những chuyện phu thê thường làm với nhau, ta nói thì có vẻ là hiểu biết lắm, nhưng thật ra ta chẳng biết gì cả."
Hắn cố lấy hết can đảm, ghé lại hôn một cái lên mặt Lam Vong Cơ, thấp giọng nói:
"Nhưng mà ta có thể học. Ngươi muốn cùng ta làm gì thì ta sẽ học cái đó."
Hắn dừng lại, ngẫm nghĩ một chút rồi nói:
"Lúc ngươi hôn ta, ta rất vui vẻ. Lúc trước ngươi làm những chuyện kia với ta, ta cảm thấy vô cùng thoải mái... cũng thật thích ngươi chạm vào ta."
Lam Vong Cơ càng nghe thì vành tai càng hồng, hàng mi dài run lên, mím môi nói:
"Đừng... Đừng nói nữa."
Ngụy Vô Tiện hôn chụt một cái lên má y, cười khổ nói:
"Ngươi đừng xấu hổ mà, ta không nói đùa đâu."
Lam Vong Cơ: "Sao cơ?"
Ngụy Vô Tiện hôn nhẹ lên môi y, trong giọng nói mang đầy ý cười nhưng lại đặc biệt nghiêm túc:
"Ta thích ngươi, cũng muốn kết nghĩa phu thê cùng ngươi."
Trái tim đang treo cao trong lồng ngực của Lam Vong Cơ cuối cùng cũng an ổn hạ xuống. Y siết tay lại, ôm chặt Ngụy Vô Tiện trong lồng ngực, hơi thở loạn nhịp, dường như còn mơ hồ mang theo chút ý vị ngọt ngào ướt át. Ngụy Vô Tiện nghe tiếng trái tim y đập dồn dập, đáy lòng cảm thấy vô cùng mãn nguyện, cũng vòng tay ôm lấy lưng y, ôm thật chặt.
Nụ hôn đầu tiên của thuở niên thiếu, cùng với rất rất nhiều thứ đầu tiên khác đều đã tặng cho người này, trong lòng tuy có chút ít chua xót, nhưng rất nhanh chóng đã bị cảm giác hạnh phúc ngọt ngào nuốt chửng. Người kia giống hệt như một cuốn sách chẳng cách nào khám phá hết, trang tiếp theo lại càng mới mẻ thú vị hơn trang vừa lật.
Nhưng mà lập tức sau đó một tiếng hô rất nhỏ vang lên làm kinh động đến Lam Vong Cơ, khiến y theo phản ứng tự nhiên muốn buông Ngụy Vô Tiện ra:
"Đại đại đại đại đại..."
Lục sư đệ vẻ mặt kinh hoàng cầm con diều đứng ở trên hành lang, từ xa nhìn chằm chằm hai người đang nép sát vào nhau, cảm thấy hình như mình vừa nhìn thấy cảnh tượng không nên nhìn rồi.
"Đệ đại cái gì gì đấy?"
Tam sư đệ vỗ bộp lên đầu Lục sư đệ một cái, thò mặt ra từ