Oan Gia Đúng Là Khó Chơi

Chương 79




79.


Thư đồng, thiếu gia, chuyển nhà, tạp dịch.


Ngụy Vô Tiện gãi cằm suy nghĩ, trong đầu từ từ xâu chuỗi manh mối vừa tìm được từ trong câu chuyện của hai người kia liền thành một mạch.


Lam Vong Cơ ở bên cạnh hắn, nói:


"Việc này, có rất nhiều điểm nghi vấn."


Ngụy Vô Tiện gật đầu:


"Đúng."


Thứ nhất, người tên A Kỳ này, đương nhiên chính là người của Điểm Hương lâu đã mất tích, cũng là thư đồng đi theo Tào thiếu gia từ nhỏ đến lớn, đúng là tình ý sâu nặng. Nhưng mà nơi họ ở trước kia xảy ra lũ lụt, không thể không chuyển nhà, Tào lão thái gia giải tán một đám người hầu, A Kỳ là một trong số đó. Tào thiếu gia yêu A Kỳ như vậy, tại sao không tìm cách giữ cậu lại bên mình? Lại để đến khi người ta gặp phải khó khăn, lưu lạc đến Điểm Hương lâu thì mới gặp nhau rồi lén lút hẹn hò.


Thứ hai, A Kỳ đến Vân Mộng sớm hơn Tào gia, trong lúc làm việc cho tú bà thì gặp dịp Tào gia mở tiệc lớn, rồi mới thường xuyên gặp mặt Tào thiếu gia. Mấy ngày sau thì Tào gia mới biết được chuyện này, Tào lão gia và Tào thiếu gia nảy sinh mâu thuẫn, cho nên trong nhà ồn ào một trận. Có lẽ cũng bắt đầu từ mâu thuẫn này mà một tháng trước, trong một lần cãi nhau, Tào thiếu gia ầm ĩ một phen với Tào lão gia, sau đó tức giận gói quần áo bỏ nhà ra đi, bị sơn tặc sát hại ở đình nghỉ chân trên núi.


"Lam Trạm." Ngụy Vô Tiện bỗng nhiên nói: "Nếu ngươi là Tào thiếu gia, ta là A Kỳ, ngươi và phụ thân ngươi cãi nhau một trận, người đầu tiên ngươi muốn gặp sau đó là ai?"


Lam Vong Cơ: "..."


Lam Vong Cơ khó nhọc hỏi:
"Sao lại phải so sánh kiểu đó vậy."


"Ôi, việc này không quan trọng." Ngụy Vô Tiện phẩy phẩy tay áo, nghiêm túc nói: "Ta cảm thấy nếu nghĩ theo kiểu đó thì sẽ rõ ràng hơn thôi."


Lam Vong Cơ im lặng trong chốc lát, sau đó thấp giọng đáp:


"Gặp ngươi..."


Ngụy Vô Tiện nói:


"Đúng rồi, ngươi sẽ muốn đến tìm ta. Nhưng sao ngươi lại không đến tìm ta, mà lại đi tới đình nghỉ chân trên núi vậy?"


"Nếu đã thu dọn tay nải quần áo." Lam Vong Cơ hơi mím môi: "Chắc chắn là đã hẹn với ngươi... trốn đi cùng nhau."


"Đúng, cho nên chắc hẳn hai người họ trên đường bỏ trốn bị mã tặc giết. Nhưng chúng ta lại không thể xác định được cả hai người đều bị giết hay chỉ có một. Dù sao một tháng trước A Kỳ cũng mất tích, đến cùng là hắn mất tích trên đường bỏ trốn do mã tặc gây ra, hay là mất tích ngay trong Điểm Hương lâu."


Lúc Ngụy Vô Tiện nhìn đến vành tai ửng hồng của Lam Vong Cơ thì miệng cũng khựng lại một chút. Ngụy Vô Tiện trưng ra cái vẻ mặt chẳng hiểu gì cả, hỏi:


"Ngươi xấu hổ cái gì? Cũng đâu phải là hai ta bỏ trốn thật đâu."


Khóe miệng Lam Vong Cơ giật giật, hình như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng cái gì cũng không nói.
Lam Vong Cơ hạ mi mắt, phủi phủi bụi bặm còn không tồn tại trên ống tay áo, trong ngữ khí còn mang theo một tia cáu kỉnh khó nhận ra, nhàn nhạt nói:


"Khi nào đến tiếp?"


Hai người họ vốn dĩ đã tìm ra cơ quan đi vào mật thất của Điểm Hương lâu, nhưng bởi vì cái cảnh tượng quá mức xấu hổ kia nên thẹn thùng không đợi nổi nữa. Hơn nữa cũng không đoán được bên trong mật thất có cái gì, đánh mê hai người trên giường cũng không phải là kế sách lâu dài, cho nên chỉ đành rời khỏi Điểm Hương lâu trước. Ngụy Vô Tiện vẫn còn đang suy nghĩ phỏng đoán manh mối, nghe Lam Vong Cơ hỏi vậy thì một cảm giác khó nói lại một lần nữa cuồn cuộn dâng lên trong ngực, da mặt bắt đầu nóng muốn chết. Hắn vất vả lắm mới áp chế được cảm giác khô nóng đang quét dọc toàn thân, giả vờ đứng đắn, vẫn cảm thấy tay không biết nên để chỗ nào cho phải. Dù sao vừa rồi hắn mới cùng người này chứng kiến một màn xuân cung sống ở trong thanh lâu, còn biết được một chút chuyện chấn động đến mức khiến ba hồn bảy vía của hắn trực tiếp rời khỏi thân xác, cho nên tạm thời không biết phải đối mặt với Lam Vong Cơ thế nào.


Từ lúc hai người ra khỏi chỗ kia đến bây giờ, dọc đường đi vẫn không hề chạm vào nhau, duy trì một khoảng cách kỳ dị nhất định, ai cũng không dám mở miệng nhắc đến chuyện vừa rồi trước. Ngụy Vô Tiện vội ho một tiếng, nói:


"Để ngày mai đi. Bây giờ mặt trời cũng xuống núi rồi, cái phòng kia chắc chắn còn nhiều người dùng, sáng sớm ngày mai chắc là không ai trong đó nữa đâu."


Lam Vong Cơ đáp:


"Ừ."


Ngay sau đó, cả hai người đồng thanh nói cùng một câu:


"Vừa nãy..."


Ngụy Vô Tiện: "..."


Lam Vong Cơ: "..."


Ngụy Vô Tiện nói:


"Ngươi nói trước đi."


Giọng nói của Lam Vong Cơ thật nhẹ nhàng:


"Chuyện vừa nãy, đừng để trong lòng."


Ngụy Vô Tiện: "Được."


Lam Vong Cơ: "Ừm."


Hai người im lặng đứng sóng đôi tại chỗ một lúc, sau đó Ngụy Vô Tiện nói:


"Bây giờ chúng ta về Liên Hoa Ổ, hay là... đi dạo ngoài này một chút?"


Lam Vong Cơ nói:


"Ngươi cứ về trước đi, lát nữa ta về sau."


Ngụy Vô Tiện sửng sốt, không thể không nghĩ thầm: Không phải là tiểu cổ bản này xấu hổ đến mức tránh né không muốn tắm rửa cùng nhau đấy chứ.


Ngụy Vô Tiện vốn không để cái việc cỏn con này ở trong lòng, nhưng mà hôm qua xảy ra chuyện như vậy, hắn không muốn để ý cũng không được. Hắn vẫn cảm thấy rõ ràng hai người đã là phu thê, nhưng có rất nhiều chuyện vẫn không thể bước qua được cái ranh giới ở trong lòng kia, kiểu gì cũng thấy lạ lạ chỗ nào đó. Chuyện thân mật với nhau bọn họ cũng làm rất nhiều rồi, nhưng thỉnh thoảng không cẩn thận chạm phải ánh mắt của người đối diện vẫn cảm thấy trong lòng ngứa ngáy. Hôn hôn sờ sờ không đến trăm lần thì cũng phải tám mươi, nhưng mỗi lần nắm tay nhau vẫn cảm thấy vừa ngọt ngào vừa tê dại. Lúc mân mê ngón tay hoặc vuốt ve thắt lưng, cảm giác ngứa ngáy ngấm qua da thịt rồi đánh thẳng vào trong đáy lòng. Ngụy Vô Tiện cũng không thể nói rõ loại cảm giác này là gì, nhưng trong vô thức hắn vẫn vô cùng hưởng thụ. Giữa hai người giống như có một loại giao kèo mông lung "muốn làm gì thì làm đấy", nhưng có rất nhiều chuyện lại không tiện nói ra, hoặc là nghiêm túc bỏ qua vấn đề đó. Đến ngay cả hôn môi, nhiều khi Ngụy Vô Tiện cũng phải thử thăm dò xem Lam Vong Cơ có đồng ý làm như vậy không, sợ rằng sẽ khiến y không vui.


Nói là phu thê, nhưng lại không giống phu thê. Nói là bạn bè, thì mối quan hệ này cũng vượt mức bạn bè quá xa rồi. Cũng đừng nhắc đến cảm giác thù địch đã sớm bị Ngụy Vô Tiện ném ra sau đầu. Nhưng mà cái hai người... đều chưa bao giờ chủ động nhắc đến chính là chuyện phải rời ra khỏi nhau.


Ngụy Vô Tiện phối hợp nói:


"Được, vậy ngươi nhớ về sớm đấy."


Hắn ngừng lại một chút rồi bồi thêm một câu:


"Trời cũng tối rồi, ở bên ngoài cũng không được an toàn cho lắm."


Rõ ràng là linh lực hắn truyền cho Lam Vong Cơ vẫn còn đủ dùng, dựa vào bản lĩnh của Lam Vong Cơ thì ở Vân Mộng cũng không thể gặp chuyện gì có thể làm khó dễ được y. Nhưng mà Ngụy Vô Tiện vẫn vô thức muốn nói ra câu đó.


Lam Vong Cơ đáp:


"Được."


Ngụy Vô Tiện "ừm" một tiếng, xoay người muốn rời đi. Hắn vừa nhấc chân thì trong mắt lại lóe lên một tia sáng, cười cười nói với Lam Vong Cơ:


"Ta chờ ngươi... ở trong phòng nhé?"


Mấy ngón tay của Lam Vong Cơ không một tiếng động cuộn lại:


"Ừ."


______////______
À, từ lúc bàn bạc chuyện thuốc dẫn với Lam đại, đến khi trốn xuống núi, đánh thuyền cướp, ăn bánh thêu ân ái, đi thanh lâu tìm manh mối, tất tần tật chỉ diễn ta TỪ SỚM ĐẾN CHIỀU TỐI thôi nhé mọi người. Ý là từ chương 67 đến chương 79 là mới từ sáng đến chiều thôi ó =)))


Nên đừng nói chúng ló tiến triển chậm, chúng nó yêu nhau với tốc độ bàn thờ, nhưng tác giả chỉ cho chúng ta đi bằng tốc độ dạo bước ngắm hoa thôi =)))))