Oan Gia Đúng Là Khó Chơi

Chương 76






76.


Tào gia nhà cao cửa rộng, sản nghiệp rộng lớn, nhưng con cái dòng chính trước nay đều đơn bạc, còn dòng thứ thì đông đúc thực sự. Người đang kể rõ mọi chuyện của Ngụy Vô Tiện nghe gọi Tào lão gia là "thúc bá", nhưng dựa theo huyết thống thì thuộc chi thứ của chi thứ, cũng có thể xem như họ hàng xa bắn vài phát đại bác mới tới. Thái gia vừa mất, nghe được tin tức thì vội vã đến đây canh quan. Tiếng "thái gia" này là để cho tất cả con cháu trong nhà gọi thôi, trên thực tế thì người mất là gia gia của Tào lão gia. Tuổi thọ của người Tào gia rất dài, thành thân cũng không muộn, cũng giống như những nhà khác mười bốn mười lăm mười sáu tuổi thì chuẩn bị sinh con đẻ cái, nhưng mà đến khi có một đứa con thì nhiều khi cũng đã hơn ba mươi rồi. Không biết có phải do gia tài nhiều nên đường con cái khó khăn hay là mấy vị phu nhân của Tào gia đều khó mang thai, ai cũng phải tìm đủ cách khác nhau, đến tận khi chuẩn bị hết tuổi sinh đẻ mới có thể sinh ra người kế tục cho dòng chính.


Tào lão gia gần bốn mươi tuổi mới có Tào Tử Hành, đương nhiên là ngàn thương vạn sủng, thư đồng bốn người dựa theo Cầm, Kỳ, Thi, Họa mà đặt tên, nha hoàn người hầu nhiều đến mức có thể nhét đầy một sân. Cũng may tiểu thiếu gia này là người không chịu thua kém kẻ khác, không hề kiêu căng, ngược lại vừa anh tuấn vừa cực kỳ tao nhã lịch sự, thoải mái hào phóng, bình dị dễ gần, cầm kỳ thi họa không gì không thông, chỉ có võ học là hơi kém một chút. Nhưng mà Tào gia cũng đâu coi trọng chuyện này, cậu ta chỉ cần là một thư sinh có khả năng quản lý gia tài là được rồi. Tào lão gia hài lòng với đứa con này vô cùng, nhưng mà chỉ có duy nhất một chuyện đứa con này lại cố chấp không chịu nghe theo lời lão. Chuyện này còn không phải là chuyện nhỏ, chính là việc hôn nhân đại sự...


Việc này mấy vãn bối ở xa như bọn họ cũng không hiểu rõ lắm, mà nói ra cũng chẳng dễ nghe gì cho cam. Họ chỉ phong thanh nghe được lúc Tào tiểu thiếu gia mười sáu mười bảy tuổi thì đã đem trái tim buộc trên người một vị cô nương ở Điểm Hương lâu, còn muốn chuộc thân cho nàng, sau đó cưới làm chính thất. Nhưng mà Tào lão gia xưa nay luôn tự xưng là gia phong thanh chính, đương nhiên không thể chấp nhận để loại người lung tung kia bước vào cửa nhà mình, nhất định không đồng ý. Tào Tử Hành cứng đầu bèn ầm ĩ với cha mình, ầm ĩ một trận tận hai năm, đến một ngày nào đó, sau khi khắc khẩu cãi nhau dữ dội, Tào Tử Hành mang theo tay nải lén trốn ra ngoài, gặp phải sơn tặc ở đình nghỉ chân trên núi cách Vân Mộng không xa, sau đó bỏ mạng.


Tào lão thái gia hơn chín mươi tuổi mới có cậu chắt trai này, vốn là vô cùng vui sướng, ngày nhận được tin dữ giống như bị giáng một đòn nặng nề, người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh là chuyện đau đớn đến cỡ nào. Vậy nên sau khi lo tang sự xong xuôi, thấy bản thân sống đến một trăm lẻ tám tuổi cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa, buông tay qua đời. Mới chỉ hai tháng trời, Tào lão gia đầu tiên là tiễn con, tiếp đến lại đưa ông, trong một đêm tóc mai hóa bạc, chẳng còn dáng vẻ khỏe mạnh, ốm liệt giường không nhấc người dậy nổi. Một đám con cháu này vốn cũng chỉ muốn đến chịu tang cho tròn đạo hiếu, lại bị Tào lão gia không con không cái giận chó đánh mèo, chỉ trích bọn họ nghe tiếng nên muốn đến để tranh đoạt gia sản. Từ trước đến nay lão luôn là người uy nghiêm nhất, tất cả mọi người không ai dám cãi lại, ngay cả việc mời người của Giang gia đến xem xét cũng phải vô cùng cẩn thận tránh né lão.


Từ sau khi Ngụy Vô Tiện tới Tào gia xong thì vẫn luôn rơi vào trạng thái trầm tư. Hắn gãi gãi cằm, cẩn thận tổng hợp lại đống manh mối loạn thành một nùi cho rõ ràng, sau đó quay đầu sang nhìn Lam Vong Cơ, thấy ánh mắt người kia cũng có chút đăm chiêu, bèn cười hỏi:


"Ngươi cũng đang nghĩ sao?"


Lam Vong Cơ gật đầu một cái:


"Ừ."


Lục sư đệ nhai mứt quả, hàm hàm hồ hồ nói:


"Đại sư huynh, các huynh đang nghĩ gì vậy?"


Ngụy Vô Tiện vươn tay xoa xoa đầu cậu một chút, giật lấy nửa thanh mứt quả mà tiểu tử kia chưa kịp nhét vào miệng, nói:


"Nghĩ đến chuyện không cho đệ ăn nữa, nếu không sẽ không còn bụng mà ăn cơm chiều đâu."


Lục sư đệ lập tức nhíu mày:


"À! Đúng rồi!"


Giang Trừng ở một bên lúc này mới lên tiếng:


"Bây giờ các ngươi đi đâu?"


Ngụy Vô Tiện đáp:


"Manh mối đến đây thì đứt, đương nhiên là phải đi tới chỗ có liên quan rồi."


Lam Vong Cơ nhàn nhạt tiếp lời:


"Chuyện ma quái gây rối không phải là trùng hợp."


"Đúng." Ngụy Vô Tiện nhướng mày nói: "Tà túy gây rối ở một chỗ thì thôi đi, nhưng quấy nhiễu hai nơi một lúc thì thành chuyện không bình thường rồi."


Lam Vong Cơ nói:


"Một tháng trước."


Ngụy Vô Tiện vốn khôn ngoan lanh lợi hiểu ý nói tiếp:


"Điểm Hương lâu."


Hai người liếc nhau một cái, trong đáy mắt tràn ngập ý cười. Đôi mắt của Ngụy Vô Tiện vốn đen láy, lúc cười lên lại vô cùng xinh đẹp, khiến cho Lam Vong Cơ thần hồn ngơ ngẩn trong chốc lát, vô thức muốn vươn tay kéo hắn vào lòng mà ôm chặt. Nhưng rất nhanh y đã kịp tỉnh táo, nhớ ra xung quanh còn rất nhiều người, chỉ có thể lẳng lặng rút cánh tay đã hơi nâng lên về. Ngụy Vô Tiện không để ý đến chút mờ ám này của y, quay đầu nói với mấy sư đệ phía sau:


"Lúc nãy Tam sư đệ nói, một tháng trước có người biến mất ở Điểm Hương lâu, nhưng người ở đó lại cố tình giấu giếm không nói, khẳng định là muốn đem chuyện này ỉm đi. Mà người Tào gia lại nói Tào thiếu gia luôn nhớ nhung một danh kỹ ở Điểm Hương lâu, cũng một tháng trước đụng trúng sơn tặc gặp nạn mất mạng. Làm gì có chuyện trùng hợp như vậy, chắc chắn là có gì đó mờ ám."


Đình nghỉ chân trên núi, con hát, Điểm Hương lâu, một tháng trước, có người mất tích.


Còn câu nói của phụ nhân kia, "Khi còn sống thì không biết quý trọng, người chết rồi còn so đo làm gì nữa". Câu này không chỉ đơn giản là câu oán giận trong lúc cãi nhau.


Ngụy Vô Tiện xua xua tay, nói với Giang Trừng:


"Các ngươi dắt Lục sư đệ về trước đi. Ta đến Điểm Hương lâu thăm dò tra xét một chút. Dù sao thì các ngươi cũng đâu dám vào."


Mày kiếm nhướng cao, hắn bày ra cái dáng vẻ vui sướng khi người gặp họa:


"Ta thì không giống các ngươi, bây giờ ta xem như là người của Lam gia rồi. Ta đi đến mấy chỗ này, nương ngươi cũng đâu có phạt ta được."


Hơn nữa có khi bọn họ tìm được thuốc dẫn rồi mà Ngu phu nhân đi Lan Lăng còn chưa về ấy chứ, lúc đó Ngụy Vô Tiện hắn chỉ cần phủi mông chuồn lẹ là được. Giang Trừng tặc lưỡi một tiếng, nói:


"Đi, chúng ta về thôi."


Ngụy Vô Tiện nói:


"Về đi về đi."


Mắt thấy đám người kia đi ngày càng xa, Lam Vong Cơ hạ thấp giọng, nhàn nhạt nói:


"Ta đi với ngươi."


Ngụy Vô Tiện cực kỳ tự nhiên mà nói ra câu "bây giờ ta xem như là người của Lam gia" kia, khiến cho Lam Vong Cơ cực kỳ hưởng thụ, mấy ngón tay khẽ cuộn lại. Ngụy Vô Tiện nghe y nói vậy lại có chút chần chừ:


"Thôi bỏ đi, để mình ta đến đó là được rồi."


Lam Vong Cơ im lặng, chỉ nhìn hắn chằm chằm. Ngụy Vô Tiện bỗng dưng lại cảm thấy giống như mình bị người ta nghi ngờ có ý đồ "hồng hạnh vượt tường" vậy, 'khụ' một tiếng ho nhẹ:


"Không cho ngươi đi là muốn tốt cho ngươi thôi... Mấy chỗ như thế, ngươi đến đó không thấy ngại à?"


Lam Vong Cơ vẫn lẳng lặng nhìn hắn như trước, trong ánh mắt lóe lên chút đăm chiêu. Ngụy Vô Tiện "hứ" một tiếng, giải thích:


"Không phải ta muốn đi chơi nên mới không cho ngươi đi cùng đâu, ta đi làm chính sự mà, ngươi cũng biết còn gì."


Lam Vong Cơ nói:


"Thế thì cùng đi."


Ngụy Vô Tiện nhấn mạnh:


"Nhưng đó là Điểm Hương lâu."


Lam Vong Cơ gật đầu:


"Ta biết."


Ngụy Vô Tiện nói tiếp:


"Đó là chỗ nam nhân đến tầm hoan mua vui đấy..."


Lam Vong Cơ đáp:


"Ừ..."


Ngụy Vô Tiện hoa tay múa chân, cố gắng để không phải nói thẳng toẹt ra:


"Sẽ có rất nhiều cô nương... ăn mặc cực kỳ thiếu vải."


Lam Vong Cơ nghe thấy vậy, sắc mặt lạnh thêm vài phần:


"Ta biết."


Ngụy Vô Tiện nghĩ y còn chưa biết mấy cái chỗ đó không nhã chính đến mức nào, nghiêm túc nói:


"Lam nhị công tử, ta là muốn tốt cho ngươi thật. Ngươi xem ngươi đi, đến lúc đó mà không thể nhìn nổi kiểu gì cũng quay lại trách móc ta, rồi ta đây sẽ có lý mà không thể nói lý được với ngươi. Hơn nữa, gia quy nhà các ngươi cho phép ngươi đến mấy cái chỗ trăng hoa kia sao..."


Hắn còn chưa nói hết đã bị Lam Vong Cơ túm chặt lấy cổ tay. Y không biết nặng nhẹ dùng sức siết mạnh đến mức Ngụy Vô Tiện suýt chút nữa kêu đau thành tiếng. Ngụy Vô Tiện gắt:


"Ngươi làm gì đấy!"


Lam Vong Cơ gần như nghiến răng nghiến lợi, nói từng chữ một:


"Đi cùng nhau."


Ngụy Vô Tiện: "..."


Ngụy Vô Tiện tủi thân mà gảy gảy mấy ngón tay của y, lẩm bẩm nói:


"Đi cùng nhau thì đi cùng nhau, làm gì mà phải hung dữ như thế..."


Lam Vong Cơ nghe thấy vậy thì sắc mặt cũng dịu đi, buông lỏng tay, sau đó dịu dàng xoa xoa cổ tay cho hắn, hạ mi nói:


"Từ nay về sau không nói trước với ta thì không được phép đi đến mấy chỗ này."


Ngụy Vô Tiện chẳng hiểu gì cả, nhíu mày trách móc:


"Ngươi cũng quá bá đạo rồi đấy!"


Lam Vong Cơ đáp:


"Ừ."


Ngụy Vô Tiện: "Đệt, ngươi còn ừ."


Ai ngờ Lam Vong Cơ chỉ nhìn hắn một cái, khẽ nói:


"Ừ, tiểu Lam phu nhân."


Ngụy Vô Tiện: "..."


Lần này thì Ngụy Vô Tiện đuối lý thực sự, nhận thua.


_____///____


Úi chừi tiểu Lam phu nhânnnnnnnnn