Oan Gia Đúng Là Khó Chơi

Chương 40: - 41




40.


Nụ hôn mang theo sự bực tức cùng nóng nảy, giống như đang phát cáu đến đầu óc hồ đồ luôn rồi, hung hăng mà cắn xé môi y. Lam Vong Cơ bị gào đến mức ngây cả người, còn chưa kịp phản ứng lại thì đã bị người ta đè lên vách đá mà hôn.


Lúc Ngụy Vô Tiện bùng nổ thì ngang ngược hệt như con nghé con, một tay bám vào cổ y, tay còn lại luồn vào trong tóc, lôi lôi kéo kéo khiến mái tóc ngay ngắn của y trở nên lộn xộn. Lam Vong Cơ nhẹ nhàng "hừ" một tiếng, bị cắn đau đến mức nhíu mày lại, cảm thấy cánh môi mình sắp bị cắn nát đến nơi rồi. Người kia mặc kệ mùi máu tươi xộc lên trong khoang miệng, vẫn cố sống cố chết mà quấn lấy đôi môi y.


Nụ hôn này khác hẳn những nụ hôn trước đây, tràn ngập nộ khí, khiến cho cơn bực bội trong lòng Lam Vong Cơ cũng trỗi dậy, vươn tay nhéo khối thịt mềm phía sau thắt lưng Ngụy Vô Tiện một cái. Vòng eo của Ngụy Vô Tiện lập tức cứng đờ, cánh tay đang đè lấy gáy y cũng mềm nhũn xuống.


"Ngụy Anh." Cuối cùng thì hắn cũng buông tha cho đôi môi Lam Vong Cơ, y cố nén giận, thở gấp vài tiếng mới thấp giọng nói: "Ngươi nghe ta nói trước đã."


Y còn chưa nói xong đã cảm thấy thắt lưng của Ngụy Vô Tiện dán lại, hắn mở rộng chân ra, ngồi hẳn lên đùi y, hai cánh tay mềm mại quấn lên, liều chết mà ôm lấy cổ y. Tiếp đến, cánh môi lại cảm thấy đau nhói. Ngụy Vô Tiện một lần nữa cắn mạnh lên môi y, giống như đang dứt khoát phát tiết hết cơn giận của mình, đầu lưỡi cố gắng len vào giữa hai bờ môi, nóng nảy đưa lưỡi kiểm tra khắp khoang miệng y, liếm hết hàm trên rồi đến phần lợi mềm ở hàm dưới. Hơi thở của hắn dần trở nên nóng bỏng hỗn loạn, muốn tìm kiếm xem, ở nơi này có chút mùi hương nào không phải của mình hay không.


Lam Vong Cơ vẫn chẳng hiểu gì cả, nhưng bản thân vừa bị thân thể trần trụi của Ngụy Vô Tiện trêu chọc đến mức cả người nóng bừng, lúc này lại bị đầu lưỡi non mềm của thiếu niên cuốn lấy triền miên, hơi thở dần trở nên nặng nề, bắt đầu vuốt ve khối thịt mềm sau thắt lưng Ngụy Vô Tiện. Từng động tác vỗ về tràn ngập nhu tình, mân mê khiến cho khớp hàm Ngụy Vô Tiện khẽ run lên, khóe mắt bắt đầu phiếm hồng. Ngày bình thường chỉ sờ qua đã mềm nhũn cả người, hôm nay lại giống như nghẹn một cục tức, thề chết chứ không chịu ngoan ngoãn nghe lời, nhất định ép bản thân không được nhận thua trước Lam Vong Cơ mới thôi.


"Ư..."


Một tiếng thở gấp cực nhẹ tràn ra khỏi khóe miệng Ngụy Vô Tiện, tấm lưng run run giống hệt cánh cung đang kéo cong hết mức, khuôn mặt đỏ bừng ướt át, vừa uất ức vừa buồn bực mà hừ nhẹ một tiếng, ắt hẳn là bị xoa nắn đến độ không mềm cũng phải mềm rồi. Hắn thở hổn hển, nhắm mắt dừng lại trong giây lát rồi lại tiếp tục ôm lấy cổ Lam Vong Cơ mà hôn. Mấy ngón tay khăng khăng bấu chặt vào bả vai Lam Vong Cơ, mãi đến khi bị người ta siết lấy vòng eo rồi kéo sát vào lòng, đảo khách thành chủ mà hôn nồng nhiệt thì mới buông ra. Nhưng mà Ngụy Vô Tiện hình như cũng không còn chuyên tâm với nụ hôn này nữa rồi. Hắn liều chết mà ôm chặt lấy y, giống như muốn dùng khí tức của chính mình che lấp hết mùi vị mà kẻ khác lưu lại, sờ tới sờ lui trên người Lam Vong Cơ. Ngón tay thon dài lướt từ bờ vai rộng lớn xuống tấm lưng vững chãi, sau đó lại vuốt ngược lên khuôn ngực rắn rỏi rồi trượt xuống những múi cơ bụng săn chắc bên dưới. Mắt thấy hắn chuẩn bị luồn tay vào trong quần áo mà sờ soạng, Lam Vong Cơ nổi nóng "hừ" một tiếng, buông tha cho đôi môi đỏ mọng, thở dốc rồi túm chặt lấy cổ tay hắn:


"Ngụy Anh."


Ai ngờ Ngụy Vô Tiện không chịu thua, ngược lại tơ máu bắt đầu cuồn cuộn nổi lên dưới đáy mắt, nhìn y chằm chằm, nhất định bắt y phải đối diện với hắn. Hắn giống như sợ y chạy mất vậy, dùng cả tay lẫn chân mà quấn chặt lấy người y, bụng dưới kề sát, hai cái đùi mang theo nhiệt độ cơ thể ấm áp kẹp chặt bên hông, tư thế mờ ám đến mức không thể mờ ám hơn được nữa. Nhưng mà lúc này Ngụy Vô Tiện làm gì có tâm tình chú ý đến nhiều chuyện như vậy. Khuôn mặt hắn tái nhợt, cực kỳ khó coi, chỉ còn hai cánh môi vừa bị chà đạp bóng loáng ánh nước là còn chút huyết sắc, cười nhẹ một tiếng mà châm biếm:


"Bản lĩnh của Lam nhị công tử cao thật đấy! Chỉ cần hôn thôi mà đã có thể cởi hết quần áo của người ta xuống rồi."


Câu này của hắn chẳng qua là đang nhắm vào dáng vẻ của Lam Vong Cơ không tránh không né, ung dung bình thản mà đối diện với một kẻ khác quần áo xộc xệch lẳng lơ trước mặt. Lam Vong Cơ nhẹ nhàng thở gấp một tiếng, muốn giải thích thì bị ngắt lời hết lần này đến lần khác, lại còn chẳng rõ đầu đuôi đã bị cắn loạn một phen, hình như y cũng giận thật rồi, giọng nói cũng nặng nề hơn vài phần:


"Ta vẫn chưa hôn nó, quần áo... cũng là tự nó cởi."


Nửa câu sau đúng là có chút khó nói thành lời. Lam Vong Cơ đưa Tùy Tiện đang nằm bên cạnh mình cho Ngụy Vô Tiện xem, vẫn còn chút thở dốc, nói tiếp:


"Ta đã sớm nhìn ra nó là Huyễn yêu, đang muốn nhân lúc nó không đề phòng mà một kiếm đâm chết."


Y vừa dứt lời đã cảm thấy mấy ngón tay đang túm lấy mình khựng lại, người trong ngực cũng cứng đờ. Lúc này Ngụy Vô Tiện mới dần dần lấy lại sự tỉnh táo, hơi thở hỗn loạn mà nhìn sang chỗ khác.


Cánh môi khẽ giật giật rồi ngưng lại.


Sau đó lại mấp máy, hơn nửa ngày mới phun ra được một chữ:


"Ồ..."


Chữ "ồ" này mang theo chút xấu hổ, hình như đến cùng cũng nhận ra chuyện mình vừa làm hồ đồ đến mức nào, chưa rõ đầu đuôi đã nổi nóng một trận với người ta, sau đó còn gây sự vô cớ. Ngụy Vô Tiện cảm thấy xấu hổ muốn chết, chỉ hận không thể bóp chết cái tên vừa nổi điên là chính mình kia. Đôi tay đang bám lấy cổ Lam Vong Cơ cứng đờ, không biết nên lui xuống như thế nào, chỉ có thể tiếp tục duy trì tư thế mờ ám đó.


Bản thân hắn vừa rồi còn tự trách mình sau khi thành thân luôn trút giận lên đầu Lam Vong Cơ, thế mà ngoảnh đi ngoảnh lại đã túm lấy người ta hôn loạn một trận, hôn đến mức Lam Vong Cơ chẳng hiểu gì cả mà phát bực luôn. Ngụy Vô Tiện nghĩ ngược nghĩ xuôi đều cảm thấy việc này không xong thật rồi. Theo như những gì hắn hiểu về nhân phẩm và lý trí của Lam Vong Cơ, đương nhiên biết những lời y nói chắc chắn không phải là lời nói dối. Nếu như là chuyện khác thì chắc cũng chẳng xảy ra hiểu nhầm đâu, nhưng chuyện này dường như đã đạp đổ cánh cửa kiềm chế trong lòng hắn, khiến sự tức giận lập tức đâm thủng bức vách nhẫn nại, trực tiếp hóa thành câu chất vấn. Nhưng mà nói cho cùng thì lý do khiến hắn tức giận là gì? Loại tâm tình này khiến Ngụy Vô Tiện không cách nào mà nói rõ ra được.


Chính là y chỉ có thể đối tốt với mỗi mình mình, ánh mắt chỉ được dừng trên người mình, chỉ được ôm mình hôn mình, không được phép đặt người khác vào mắt... Cho dù kẻ đó mang khuôn mặt của mình cũng không được!


Ngụy Vô Tiện càng nghĩ càng thấy hoảng hốt, cũng bị chính suy nghĩ của mình khiến cho sợ hãi. Nếu như Lam Vong Cơ không nhận ra thì chẳng lẽ y sẽ hôn thật sao?! Rõ ràng là từ trước đến nay, y mới chỉ hôn có mỗi mình hắn mà thôi...


"Ngụy Anh."


Người trước mắt cứ cau mày mình chằm chằm vào môi y như vậy khiến Lam Vong Cơ thấy chẳng tự nhiên chút nào. Y hơi mím môi, nhàn nhạt nói:


"Đến cùng là ngươi đang làm loạn cái gì?"


Y bị câu "ngươi chỉ được hôn mình ta" của Ngụy Vô Tiện làm cho chẳng hiểu gì cả, cánh môi đến bây giờ vẫn còn nhoi nhói đau. Ánh mắt của Ngụy Vô Tiện khẽ dao động, rồi hơi tránh sang chỗ khác:


"Ta..."


Rất ít khi Lam Vong Cơ thấy cái dáng vẻ ấp úng này của hắn, nhíu mày hỏi:


"Sao nào?"


Dường như Ngụy Vô Tiện có nghìn câu vạn chữ muốn nói, nhưng cuối cùng lời đến khóe miệng lại biến thành một câu lẩm bẩm vô cùng mơ hồ, khiến cho người khác không thể nghe rõ. Một vài sợi tóc đen nhánh rũ xuống gò má, sắc mặt tái nhợt vẫn chẳng khá hơn là bao, đáy mắt lại như bị che phủ bởi một màn sương mong manh, mấy ngón tay siết chặt lấy vạt áo xộc xệch của y, giống như vẫn nghẹn một cục tức ngay cổ họng chưa nuốt xuống được, nhìn qua cực kỳ đáng thương còn có chút uất ức, chẳng khác gì một còn mèo nhỏ bị bỏ rơi giữa trời mưa. Lam Vong Cơ thấy vậy thì trái tim cũng mềm đi vài phần, nhẹ giọng hỏi:


"Ngụy Anh, sao ngươi lại làm loạn lên vậy?"


"Lam Trạm." Cuối cùng thì Ngụy Vô Tiện cũng mở miệng, đôi mắt lấp lánh, trong giọng nói tràn ngập ý thăm dò, nhưng vẫn cực kỳ tủi thân: "Chúng ta đã... thành thân rồi."


Lam Vong Cơ chưa từng nghĩ hắn sẽ chủ động nhắc tới chuyện này. Trong quá khứ, Ngụy Vô Tiện đều tránh né không muốn nói tới, hoặc là nghĩ rằng y muốn dùng cái danh "phu quân" để đè đầu cưỡi cổ hắn, dẫn đến ngày càng không vui. Cho nên trong chốc lát y vẫn chưa thể hiểu được hàm ý trong câu nói này của Ngụy Vô Tiện, chỉ có thể nhẹ nhàng mà "ừ" một tiếng.


Ngụy Vô Tiện ôm lấy cổ y, nhìn chằm chằm vào đôi môi nhạt màu một lúc lâu, giống như đang đấu tranh tư tưởng một phen, cuối cùng lấy hết dũng khí mà hôn lên khóe miệng y một cái:


"Chúng ta đã bái đường rồi, là phu thê."


Hắn chủ động hôn lên như vậy khiến Lam Vong Cơ ngây ngẩn cả người, đáp:


"Ừm."


Đôi môi vẫn còn do dự nơi khóe miệng một chút, sau đó mới vụng về học theo dáng vẻ của Lam Vong Cơ vừa trấn an hắn khi nãy, hôn nhẹ lên chóp mũi y, nói:


"Vậy nên, theo lý mà nói chúng ta có thể làm rất nhiều chuyện mà phu thê thường làm mà, đâu cần nhất thiết một ngày chỉ được hôn ba lần."


Hắn ngừng lại, hình như có chút ngượng ngùng, thử thăm dò đưa ra ý kiến:


"Chúng ta có thể hôn bao nhiêu lần cũng được mà, có phải không?"


Tự dưng hắn thu lại lửa giận, còn chân chân thành thành mà nói thẳng vào chuyện hôn ước như vậy, ngược lại khiến cho Lam Vong Cơ cảm thấy mông lung, hỏi lại:


"Lý do?"


Ngụy Vô Tiện hình như sợ y kháng cự, khẩn trương hệt như lửa bén đến mông tới nơi rồi, túm chặt lấy quần áo y, mắt không thèm chớp nhìn y chằm chằm:


"Bởi vì chúng ta là phu thê."


Lam Vong Cơ ngập ngừng nói:


"Ngươi..."


Ngụy Vô Tiện thấy y đã xuôi xuôi, tiếp tục nói:


"Ngươi thích hôn ta lúc nào cũng được, bởi vì hai ta đã là phu thê rồi. Những chuyện mà phu thê nên làm, chỉ cần ngươi thích, ta sẽ ngoan ngoãn nghe theo ngươi hết."


Hắn vô cùng nghiêm túc, nói tiếp:


"Lam Trạm, trước đây là ta không tốt, từ nay ta sẽ thay đổi."


Hắn đã làm không biết bao nhiêu chuyện ngu ngốc bừa bãi, hại Lam Vong Cơ phải chịu sự giày vò trong suốt thời gian dài. Thế nhưng người này vẫn luôn tốt vô cùng, khiến cho hắn không thể khống chế được bản thân mình... muốn thân mật với y hơn nữa. Ngụy Vô Tiện không thể nói rõ tâm trạng này là như thế nào, nhưng hắn nhận ra một chuyện, hắn thích được Lam Trạm hôn, không chỉ đơn giản là lúc hôn vô cùng thoải mái, mà chủ yếu vì người hôn hắn là Lam Trạm. Hắn cũng thích ở cùng một chỗ với người này, sẽ có một loại cảm giác an toàn đến khó hiểu, cho dù sau này có gặp chó cũng chẳng sao, bởi vì đã có người sẵn sàng đuổi chó giúp hắn rồi.


Ngụy Vô Tiện đặc biệt không thích Lam Trạm nhìn ai đó bằng ánh mắt mà y hay nhìn mình, càng không thích y hôn người khác!


"Cho nên, Lam nhị công tử." Ngụy Vô Tiện ôm lấy mặt y, hít sâu một hơi, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Dù ngươi có không cam lòng, đời này ngươi cũng chỉ có thể hôn một mình ta."


Lam Vong Cơ: "..."


Lam Vong Cơ: "Ừ."


Ngụy Vô Tiện nói tiếp:


"Ngươi muốn cắn như thế nào cũng được, muốn hôn ra sao thì hôn, muốn sờ kiểu gì thì sờ kiểu đó, muốn làm gì ta thì làm. Nhưng mà..." Hắn chuyển đề tài, đắc ý cười nói: "Nhưng mà ngươi chỉ có thể chạm vào một mình ta thôi."


Lam Vong Cơ siết chặt tay, buông hàng mi dài che đi những điểm sáng lấp lánh nơi đáy mắt. Y im lặng một chút, sau đó đáp:


"Ừm..."


Ngụy Vô Tiện tra hỏi:


"Ừm là có ý gì hả? Bây giờ ngươi không vui cũng chẳng thay đổi được gì, ai bảo ngươi muốn thành thân với ta làm gì. Chúng ta đã là phu thê rồi, lẽ ra..."


"Được."


Lam Vong Cơ cắt đứt mấy câu lải nhải của hắn, siết chặt lấy cái người đang liến thoắng không ngừng vào lòng. Y khẽ thở dốc một tiếng, mạnh mẽ nhắc lại một lần nữa:


"Được..."


Tiêu ký ở ngực nóng bừng lên, giống như có một ngọn lửa nhỏ cháy thẳng vào tim.


41.


Lam Vong Cơ im lặng đi bên cạnh người kia, ánh mắt vẫn luôn buông xuống.


Chẳng vì lý do gì cả, chẳng qua là vì cổ tay đang bị người ta nắm chặt lấy thôi.


Một lúc lâu sau, Lam Vong Cơ mới ngập ngừng lên tiếng hỏi:


"Ngươi nhất định muốn như thế này?"


Ngụy Vô Tiện nhìn y một cái, nhướng mi nói:


"Trong động tối lắm, dễ lạc cực kỳ."


Lam Vong Cơ: "Ừ."


Mấy lời này là Ngụy Vô Tiện nói vơ nói vẩn mà thôi, hai người đi sát nhau một chút không phải là được rồi sao... Chẳng qua là hắn lo không biết khi nào con Huyễn yêu kia lại bất ngờ nhảy ra rồi lừa Lam Trạm hôn nó lần nữa. Vừa nghĩ đến chuyện này, hắn chỉ hận không thể ôm lấy người kia mà hôn ba ngày ba đêm, lưu lại hương vị của chính mình ở trên người Lam Trạm, ai cũng đừng mơ đến chuyện đụng vào y.


Ngụy Vô Tiện đang miên man suy nghĩ xem làm cách nào để bắt con Huyễn yêu kia lại ép hỏi một phen, bỗng dưng cảm thấy có gì đó ấm áp chạm vào đầu ngón tay mình. Hắn cúi đầu nhìn xuống, nhận ra mấy ngón tay có chút chai sạn kia đã yên lặng luồn vào những khe hở giữa mấy ngón tay của hắn, mười ngón tay đan xen vào nhau, rồi người kia dịu dàng ôm trọn lấy bàn tay hắn.


Ngụy Vô Tiện: "..."


Lam Vong Cơ vẫn cực kỳ bình tĩnh mà nhìn thẳng về phía trước, giống như chẳng có chuyện gì xảy ra. Ngụy Vô Tiện nghĩ đi nghĩ lại vẫn cảm thấy có gì đó không đúng, chẳng qua là nghĩ mãi cũng không nghĩ ra là không đúng chỗ nào. Nhưng khóe miệng của hắn vẫn không kiềm chế được mà vẽ thành một nụ cười. Hắn ho nhẹ một tiếng, cũng giả vờ điềm nhiên như không mà quay mặt đi, cười đến mức đôi mắt cong lên, trong lòng ngọt ngào giống như ăn ba vại mật.


Tuy rằng không hiểu vì sao.


Nhưng mà hắn rất thích như thế này luôn ấy...