2.
Ngụy Vô Tiện chậm chậm chạp chạp mà thu xếp tay nải, tâm không cam tình không nguyện, chỉ hận không thể đem thời gian trì hoãn đến năm hắn bảy tám mươi tuổi cho rồi. Hắn mơ hồ cảm thấy có gì đó sai sai, vừa quay đầu lại liền thấy Giang Yếm Ly đang yên lặng đi theo sau mình, đem những thứ hắn hết thu vào lại lấy ra sắp xếp lại tử tế.
Ngụy Vô Tiện: "..."
Ngụy Vô Tiện khổ sở nói:
"Sư tỷ..."
Giang Yếm Ly mỉm cười, đem quần áo hắn vừa vứt lung tung gấp lại đâu ra đấy rồi đặt xuống, nói:
"A Tiện, đến Lam gia nhất định phải tự chăm sóc bản thân mình thật tốt đấy."
Ngụy Vô Tiện lại lôi Tùy Tiện ra, nói:
"Nhưng đệ không muốn đi!"
Giang Yếm Ly đem Tùy Tiện cất vào, nghiêm túc nói:
"A Tiện, đệ nhất định phải đi."
Ngụy Vô Tiện vò mẻ không sợ rơi, đem tất cả mọi thứ đã sắp xếp ổn trên giường giày vò xoắn vặn lại như cái bánh quẩy, còn kém mỗi nước lăn lộn la hét khóc lóc om sòm:
"Sư tỷ, đệ thật sự... không muốn đi..."
Giang Yếm Ly im lặng nhìn hắn một lát rồi thở dài. Nàng thấp giọng nhỏ nhẹ nói:
"Cũng đâu có cách nào khác... Nếu không thì đệ không sống nổi qua mười bảy tuổi."
Trong nháy mắt Ngụy Vô Tiện giống như quả bóng xì hơi, đến ngay cả sức duỗi chân hắn cũng không có, bịch một tiếng ngã xuống giường.