126.
Hơn một tháng trước Ngụy Vô Tiện vẫn chưa từng nghĩ đến việc sẽ có một ngày bị mình người ta banh rộng chân ra, dùng tính khí đâm vào nơi đó một cách thô bạo như vậy, làm đến mức hạ thân hắn còn sưng lên đau nhức tê dại. Thậm chí còn bắn ở bên trong thành một đống lộn xộn, khiến dưới thân hắn đến lúc này vẫn còn chất lỏng trơn nhớt rỉ ra.
Hơn nữa người này còn là Lam Vong Cơ...
Bây giờ hai đùi hắn vẫn còn run run, đợi tiểu phu quân nhà mình rút hạ thân đã mềm nhũn ỉu xìu xuống ra khỏi hậu huyệt, mang theo một tiếng nước thanh thúy. Đùi trong ngay lập tức tiếp cận với cảm giác trơn nhớt, biến đệm giường dưới mông hắn thành một mảng ướt đẫm. Ngụy Vô Tiện tò mò nhìn xuống dưới, lúc nhận ra đó là cái gì thì đầu 'bùm' một tiếng nổ tung. Khóe miệng hắn giật giật, lắp bắp nói:
"Đây..."
Lam Vong Cơ nhẹ nhàng vuốt ve khóe môi hắn, dùng tấm khăn vải sạch sẽ lau qua vệt nước nhớp nháp dưới mông Ngụy Vô Tiện, rồi cẩn thận tỉ mỉ dùng ngón tay đụng đụng vào miệng huyệt đã sưng đỏ lên, hình như cũng không biết nên xuống tay như thế nào. Chẳng qua chỗ kia giống hệt như một quả đào căng mọng, tuy bị lõm vào trong nhưng nói chung là do đêm đầu tiên sử dụng quá độ, miệng huyệt co rút lại đóng mở không ngừng, giống như còn chưa kịp hồi phục từ trạng thái bị nong rộng ra một hồi lâu vừa rồi, để lộ vách thịt hồng nhuận mềm mại bên trong cùng chất lỏng màu trắng đục không thể giữ lại. Chẳng khác nào một cái miệng nhỏ nhắn tội nghiệp hé ra, huyệt khẩu mềm mại còn nổi lên ánh nước dâm mỹ, hoàn toàn khác với sự thẹn thùng non nớt trước khi cắm vào, giống như bị thao đến thuần thục, bị yêu thương đến thấm nhuần, nụ hoa sau khi bị lấp đầy mang đến cảm giác mềm yếu vô cùng. Tựa như nhìn thấy ánh mắt y đang dừng ở chỗ này, vách thịt suýt chút nữa thì lộ ra toàn bộ lại chậm rãi co rút thít một cái, chẳng khác nào có vật gì đó đang cắm bên trong khẽ động đậy, dụ dỗ cái người đang chăm chú nhìn kia mau mau tiến vào thô bạo chà đạp mà tiết dục thêm lần nữa, làm cái miệng nhỏ này lại ửng lên một mạt đỏ dâm mỹ như vừa nãy.
Đây là lần đầu tiên Ngụy Vô Tiện gặp phải loại tình huống này, lúc trước cũng chỉ để Lam Vong Cơ bắn ngay miệng huyệt, cho nên mọi thứ chảy hết ra ngoài. Lúc này nhìn thấy bên trong hệt như chốn đào nguyên vừa được khai khẩn, dịch thể trơn nhớt không ngừng chảy ra bên ngoài, trong lòng cũng cảm thấy vài phần bối rối, túm lấy ngón tay Lam Vong Cơ, lắp bắp:
"Bên trong ta..."
Đáy mắt của Lam Vong Cơ ngày càng tối sầm, hít sâu một hơi, một tay giữ chặt lấy tay Ngụy Vô Tiện, giọng nói bị đè nén thật nhỏ:
"Ngụy Anh, không lấy hết ra sẽ sinh bệnh, cho nên... ngươi cố chịu một chút."
Ngụy Vô Tiện bị đôi mắt sâu thẳm khảm đầy nhu tình mật ý kia nhìn đến mức bụng dưới thít chặt lại, toàn thân bủn rủn đến độ đầu ngón tay cũng không nâng lên nổi, trở tay nắm chặt lấy cổ tay Lam Vong Cơ đang giữ chặt lấy tay mình, mi mắt ướt sũng khép hờ, khẩn trương "Ừm" một tiếng. Vành tai Lam Vong Cơ đỏ ửng lên, cẩn thận day day miệng huyệt, để những mép thịt vừa mới co rút lại kia mau chóng mở ra. Bên trong sớm đã quen với chuyện dị vật xâm nhập, hai ngón tay của y vừa cẩn thận đưa vào, vách thịt đã ngay lập tức phối hợp mà mút lại thật chặt. Ngụy Vô Tiện khó khăn nấc lên một tiếng, nức nở:
"Xong rồi xong rồi, không phải ta bị ngươi chơi một lần hỏng luôn đấy chứ."
Tay Lam Vong Cơ run lên, suýt chút nữa là đâm lút ngón tay vào bên trong:
"Đừng nói bậy..."
"Chỗ đó của ngươi đâm vào bên trong ta căng muốn chết, đã nói đừng mà rồi người vẫn không chịu ngừng thúc vào." Ngụy Vô Tiện cắn môi dưới, ánh mắt lấp lánh, nói: "Bên trong bị đâm vào như vậy đau lắm ấy, bây giờ vẫn còn cảm giác như có gì đó chèn ở trong đó."
Lam Vong Cơ: "..."
Ngụy Vô Tiện: "Lam Trạm, đến cùng là ngươi ăn cái gì mà lớn lên thế hả, chỗ đó tại sao lại hung dữ như vậy... Ưm!"
Eo Ngụy Vô Tiện run bắn, hệt như có dòng điện chạy dọc cơ thể kích thích da đầu run lên, nước mắt suýt chút nữa lại tràn khỏi khóe mi, hai đùi run run muốn kẹp lại. Nhưng mà Lam Vong Cơ lại giống như đang bực bội mà dùng sức giữ chặt cổ tay rồi hôn hắn, ngón tay vẫn luôn ở trong hậu huyệt chưa rút ra lóng ngóng sờ sâu vào bên trong, nhấn nhấn lên vách thịt mềm đã bị chính y chà đạp đến mức sưng lên. Ngụy Vô Tiện bị sờ đến mức hơi thở loạn nhịp, một tay bám lấy vai y, luống cuống chống chân, run run hỏi:
"Lam Trạm, chỗ... chỗ đó..."
"Đừng cựa quậy!"
Lam Vong Cơ nặng nề cắn lên yết hầu hắn một phát, hơi thở cũng nặng nề, gần như khó kiềm chế được bản thân nhìn xuống dòng chất lỏng trắng đục chính mình bắn vào đang chảy tí tách ra khỏi tiểu huyệt, tựa như một lần nữa nhắc nhở y vừa nãy không thèm để ý đến tiểu đạo lữ của mình khóc lóc cầu xin, đặt người ta dưới thân thúc mạnh vào một lần lại một lần, thậm chí còn bắn hết... những thứ này vào bên trong dũng đạo non nớt của thiếu niên, bắt cái miệng nhỏ dâm mỹ phóng túng kia phải thẹn thùng ngậm hết lại. Cổ họng Ngụy Vô Tiện vẫn còn chút khản đặc, vừa bị nhấn vào chỗ kia một cái thì lập tức ngoan ngoãn, không dám nói nhiều nữa, đôi mắt ngấn lệ ấm ức đáng thương nhìn hai ngón tay của Lam Vong Cơ đẩy chỗ kia mở rộng, để dịch thể bên trong có thể chảy ra ngoài. Chất lỏng trắng đục làm bẩn hết hai bắp đùi hắn, hệt như vừa bị người ta chà đạp một phen, nhớt nhớt dính dính thành một mảng, tôn lên vết ngón tay cùng dấu hôn đỏ ửng trên thân thể trắng nõn. Nhưng mà người vừa rồi "xuống tay tàn nhẫn" để lại những thứ này trong cơ thể hắn bây giờ vành tai đỏ bừng, ánh mắt tránh né như kiểu việc này không phải y làm vậy. Một lúc lâu sau, Ngụy Vô Tiện cảm thấy dáng vẻ mình mở rộng hai chân, bị người ta nhìn chằm chằm vào chỗ tư mật dưới thân đang chảy nước ròng ròng thật sự là quá trêu chọc người, nhịn không nổi nữa lên tiếng:
"Có phải là... làm xong rồi không?"
Lam Vong Cơ khẽ hít vào một hơi, do dự nói:
"Hình như là vẫn chưa."
Ngụy Vô Tiện: "..."
Tiểu huyệt non nớt của thiếu niên thít lại thật chặt, ngậm lấy toàn bộ phần trọc dịch kia trong cơ thể, chỉ nong rộng ngoài miệng như vậy thì không thể lấy sạch sẽ ra được, bắt buộc phải đâm sâu vào bên trong, tách rộng tầng tầng lớp lớp mị thịt đang siết chặt trong dũng đạo nhỏ hẹp ra thì mới có thể giải quyết hoàn toàn. Chỗ này lúc hành sự thì ấm áp như một dòng suối nước nóng tiêu hồn thực cốt, bây giờ lại bị nhồi đầy tinh dịch của chính mình, khiến cho Lam Vong Cơ trong lúc nhất thời không biết nên xuống tay thế nào, cảm thấy làm kiểu gì cũng sẽ bị trách móc, vừa thẹn lại vừa gấp, nhưng mà lại không thể cắn răng nhắm mắt mà làm.
Dù sao việc này cũng là do y gây ra, lần đầu tiên của Ngụy Vô Tiện cũng tặng cho y. Là y làm cho tiểu đạo lữ của mình mềm nhũn trên giường không nhấc người dậy nổi, chỉ có thể ỉu xìu hừ nhẹ rồi mở rộng chân ra, dùng khóe mắt ngập nước đáng thương vô cùng mà nhìn y.
Ngụy Vô Tiện vẻ mặt đau khổ:
"Lam Trạm, ngươi bắn nhiều thật đấy."
Ngón tay Lam Vong Cơ run lên, mạt đỏ trên vành tai lan xuống tận cổ rồi, nghe Ngụy Vô Tiện không tránh không né nói thẳng ra như vậy thì cảm thấy xấu hổ không chịu nổi, gần như khó khăn nói:
"Ta..."
Ngụy Vô Tiện nhếch khóe môi mềm mọng ướt át, bỗng dưng nói sang vấn đề khác:
"Nhưng mà ta thích ngươi bắn vào bên trong."
Đôi mắt đen láy lấp lánh nhìn Lam Vong Cơ chớp chớp, ngữ khí thản nhiên thành khẩn nhưng lại vô cùng rõ ràng. Lam Vong Cơ nghe thấy hắn nói vậy thì hơi ngạc nhiên. Hắn cười cười hôn lên những ngón tay của y đang đặt trên mặt mình, hai đầu gối kẹp chặt lấy tay còn lại, giống như không muốn để đối phương rút ra. Khuôn mặt tuấn lãng vẫn còn ửng hồng, thân thân mật mật mà cọ cọ vào tay y:
"Ca ca tốt, lần sau... cũng bắn vào bên trong ta, có được không?"
Tay Lam Vong Cơ hơi khựng lại, xấu hổ đến mức phần da thịt nào lộ ra ngoài cũng phiếm hồng hết cả. Y nhẹ nhàng lắc đầu, nói:
"Đừng, đừng nói nữa..."
Ngụy Vô Tiện thấy y xấu hổ như vậy, ngược lại bản thân mình thì chẳng ngại ngùng gì, đang muốn hé miệng nói vài câu về cái "lần sau" để trêu chọc y thì đột nhiên vòng eo tê dại, khoái cảm truyền khắp cơ thể khiến cả người hắn mềm nhũn trên giường. Điểm nhạy cảm hơi nhô lên trong vách thịt mềm lúc trước bị thao có chút sưng đỏ, chỉ cần khẽ chạm vào một chút sẽ kích thích Ngụy Vô Tiện toàn thân run rẩy, phía sau càng lúc càng chảy nhiều nước, bạch trọc hòa cùng với dâm dịch trong suốt rỉ ra đầy tay Lam Vong Cơ. Ngụy Vô Tiện bị làm đến mức hai chân đạp loạn, cổ họng chỉ có thể phát ra vài tiếng "ư ư" nhỏ vụn, suýt chút nữa đã há miệng cắn người. Nhưng dường như Lam Vong Cơ đã sớm đoán trước được hắn sẽ phản ứng như vậy, lập tức đỡ lấy cằm của thiếu niên, mấy ngón tay đè chặt hai bên khớp hàm, hệt như muốn khống chế không cho con báo nhỏ dưới thân mình nhe nanh múa vuốt nữa. Cánh môi y mím chặt thành một đường thẳng, tuy có chút áy náy nhưng vẫn cương quyết đè chặt Ngụy Vô Tiện xuống. Nếu không dùng cách này ép Ngụy Vô Tiện không thể cựa quậy thì vật lộn cả đêm cũng không thể xử lý cho xong xuôi được, còn suýt chút nữa làm y hơi thở loạn nhịp đè người xuống dưới thân, hung hăng thô bạo cắm vào mà chà đạp một phen.
Ngón tay mang theo một lớp chai mỏng cố gắng moi móc hết trọc dịch bên trong ra, rõ ràng còn chưa thuần thục cho lắm, nhưng Ngụy Vô Tiện muốn động cũng không động được, cho nên chỉ có thể bán manh lấy lòng thuận theo động tác của Lam Vong Cơ. Thỉnh thoảng trong tiếng ư ư nức nở còn mang theo vài câu cầu xin tha thứ, nước mắt không kiềm chế nổi mà trào ra khỏi khóe mi chảy xuống, khóe miệng cũng đầy vệt nước bọt, dưới ánh nến trở nên bóng loáng ướt át, hệt như một con thú nhỏ bị nhổ hết răng nanh rồi đặt dưới thân chơi đùa, đáng thương vô cùng. Khoái cảm cùng kích thích cuồn cuộn dâng lên, khiến eo Ngụy Vô Tiện căng cứng, tính khí cứng đến phát đau, hoảng hốt rên lên:
"Đừng mà... Ta sai rồi! Ta không nên nói xằng nói bậy! Lam Trạm, Lam nhị ca ca! Lần sau chậm rãi chơi được không... Đừng động đậy đừng động đậy! Ta thực sự mệt lắm rồi!"
Ngón tay nhiều năm luyện đàn cầm kiếm của Lam Vong Cơ có chút thô ráp, hệt như một cái bàn chải cọ qua cọ lại, cẩn thận khéo léo, khiến thiếu niên vừa mới lấy lại tỉnh táo sau trận hoan ái một lần nữa cảm thấy toàn thân tê dại. Mỗi khi ngón tay vô tình quét qua chỗ mẫn cảm khiêu khích, hơi thở của Ngụy Vô Tiện sẽ càng lúc càng gấp gáp, nước mắt tí tách chảy xuống, ngữ khí mang theo vài tia giọng mũi, khàn khàn đáng thương, nức nở vài tiếng "Sướng quá", bụng dưới bủn rủn thít chặt lại. Mấy ngón tay của Lam Vong Cơ không hề biết nặng nhẹ, cũng chẳng hề ôn nhu, nhưng thật sự dọn dẹp sạch sẽ hậu huyệt. Cuối cùng, Ngụy Vô Tiện bị lăn qua lăn lại thở dốc một tiếng, hoảng hốt rên tên y rồi bắn thêm lần nữa.
Lần này bắn xong, Ngụy Vô Tiện lập tức mệt đến choáng váng, cả người mềm nhũn trong lồng ngực Lam Vong Cơ, há hốc mồm thở dốc, khóe mắt ướt đẫm. Lam Vong Cơ tốn thật nhiều công sức mới dọn dẹp sạch sẽ được phía sau của hắn, bây giờ phía trước lại rối tinh rối mù, không tránh khỏi cảm giác bối rối cực kỳ. Ngụy Vô Tiện nằm trong ngực y thở hổn hển một lúc lâu, đến khi có thể há miệng nói chuyện thì giọng nói đã khàn đặc đi:
"Ta không chịu nổi nữa, lần đầu tiên đã kích thích như vậy... Coi như ta đây từ đầu đến chân, từ trong ra ngoài đều là của ngươi."
Ánh mắt của Lam Vong Cơ đã chậm rãi khôi phục vẻ trấn tĩnh như thường, thấp giọng nói:
"Là tại ngươi..."
Ngụy Vô Tiện: "Rồi rồi rồi, là tại ta tự tìm đường chết trước được chưa! Thế nhưng ngươi không thích bắn vào bên trong ta thật sao?"
Cánh môi Lam Vong Cơ giật giật, cảm thấy thẹn thùng hết sức, không muốn nghe thêm dù chỉ một chữ:
"Ngươi... đừng nói nữa."
Ngụy Vô Tiện: "Ngươi thích!"
Lam Vong Cơ: "..."
Ngụy Vô Tiện đắc ý dạt dào hôn lên mặt y, trong mắt tràn ngập ý cười, khàn giọng nói:
"Thành thật thừa nhận khó đến vậy sao? Ở bên trong cơ thể ta thật thoải mái, ngươi rất muốn tiến vào, cũng rất muốn làm chuyện này với ta, còn thích... bắn ở bên trong ta."
Lam Vong Cơ im lặng, nhưng Ngụy Vô Tiện vẫn nhất định không chịu buông tha:
"Nào, nói đi, thẹn cái gì?"
"Ngụy Anh!"
Cuối cùng Lam Vong Cơ không thể nhịn nổi nữa, cắn lên môi hắn, đến hơi thở cũng lỡ nhịp. Ngụy Vô Tiện hi hi ha ha hôn loạn lên mặt y đến hơn chục cái, cuối cùng dừng lại trên môi Lam Vong Cơ, thanh âm nhẹ nhàng bình tĩnh vô cùng, đôi mắt đen láy còn cực kỳ nghiêm túc:
"Lam Trạm, trong lòng ta có ngươi, cho nên thích làm chuyện này cùng ngươi. Sau này chúng ta có thể làm rất nhiều lần. Chỉ cần ngươi thích, muốn làm gì ta cũng được."