Oan Gia Đúng Là Khó Chơi

Chương 120




120.


Ngụy Vô Tiện nằm trên giường mở to mắt suy nghĩ, sắc hồng lan ra trên gò má còn chưa kịp rút đi, trong đầu toàn là hình ảnh tình cảnh suýt chút nữa cọ súng ra lửa vừa rồi, tim đập nhanh như ngựa phi, gần như muốn nảy lên cổ họng mà văng ra ngoài.


Chăn đệm bên cạnh đã hoàn toàn lạnh ngắt.


Lam Vong Cơ đi ra ngoài rồi.


Tiếng tim đập ồn ào không thôi càng trở nên rõ ràng trong màn đêm yên tĩnh, từng nhịp từng nhịp nện vào đại não đang còn ngơ ngác của Ngụy Vô Tiện, đến tận lúc này hắn vẫn còn chưa hoàn hồn.


Tại sao lại thành thế này chứ...


Rõ ràng hắn không hề muốn vậy, nhưng thân thể lại vô thức biểu hiện sự sợ hãi. Không chỉ vì bị những hình ảnh lúc trước thấy ở Điểm Hương lâu dọa sợ, mà còn vì chuyện "Khế" khiến hắn sợ sệt đến khổ sở. Nếu là trước đây, Lam Vong Cơ muốn làm gì đó với hắn, hắn đương nhiên sẽ không nghĩ đến chuyện phản kháng. Cho dù là đau, cùng lắm thì nhịn một chút là qua, trước lạ sau quen, làm vài lần sẽ ổn thôi. Nếu làm chuyện đó có thể khiến Lam Vong Cơ thấy vô cùng thoải mái, Ngụy Vô Tiện hắn sẽ tuyệt đối vui lòng tình nguyện, bởi vì hắn nhất định không muốn để Lam Vong Cơ vì hắn mà chịu thiệt thòi.


Nhưng thực tế thì sao, Lam Vong Cơ vẫn luôn tự nhận phần thiệt thòi về mình. Cho dù là lúc ở trong địa đạo phát sốt, hay là sau khi ra ngoài linh mạch bị thương tổn cũng không nói, lúc bị truyền linh lực cũng tự mình chịu đựng không hé một câu, khiến cho Ngụy Vô Tiện luôn luôn có một loại cảm giác, tuy rằng hai người tâm ý tương thông nhưng lại bị ngăn cách bởi một cái kết giới, chẳng nhìn thấy gì chứ đừng nói đến việc chạm tay vào.


Rõ ràng đang ở rất gần bên nhau, nhưng lại cảm thấy khoảng cách đó sao thật xa xôi.


Ngụy Vô Tiện không thể nói rõ đây là loại cảm giác gì, đến ngay cả lúc Lam Vong Cơ cương quyết cũng khiến hắn cảm thấy thật xa lạ. Trong chốc lát hắn không biết được là do bản thân vẫn chưa hiểu hết được người này, hay là do hắn vẫn chỉ luôn nhìn đến một mặt dịu dàng của y. Loại cảm giác cùng với chuyện bản thân cái khế ước giữa hai người có thể là một sai lầm làm cho Ngụy Vô Tiện trong lúc hoảng loạn xuất hiện vài phần chần chừ, vội vàng muốn tìm cách trốn tránh việc này trước, muốn suy nghĩ rõ ràng rồi nói sau. Nhưng Lam Vong Cơ trước giờ luôn điềm tĩnh lại giống hệt như bị chạm vào vảy ngược, vừa cứng rắn vừa kiên trì không cho hắn lùi lại dù chỉ nửa bước.


Ngụy Vô Tiện thật sự có chút sợ, là loại sợ hãi từ sâu trong nội tâm khiến hắn phải co rúm lại. Sợ mình dựa vào đối phương thân mật quá làm y bị đau, lại sợ sau khi bọn họ nỗ lực nhìn rõ lòng mình rồi bày tỏ với đối phương lại được báo rằng duyên phận giữa hai người thật ra là giả, từ đầu đến cuối tất cả chỉ là phỏng đoán, có lẽ sau này sẽ xuất hiện một người khác phù hợp với Lam Vong Cơ hơn hắn vạn phần. Chẳng khác nào bị một sợi xiềng xích tiếp cận rồi siết chặt, rõ ràng lúc bắt đầu bị trói buộc hắn còn cực kỳ không tình nguyện, bây giờ lúc hắn muốn tiếp tục bị trói chặt, hắn lại bị cái "Khế" chết tiệt kia đạp thẳng ra ngoài, vạch rõ một lằn ranh thật sâu.


Một ngọn lửa hừng hực thiêu đốt trái tim Ngụy Vô Tiện, lồng ngực hắn phập phồng kịch liệt, hốc mắt đỏ bừng, bàn tay siết chặt đến mức có thể nghe được tiếng khớp xương rung lên răng rắc.


Con mẹ nó chứ! Ai đó làm ơn nói cho hắn biết, đến cùng hắn phải làm gì, phải mở lời ra sao.


Đến cùng là nên làm như thế nào?!


Hắn còn có thể làm được gì nữa đây?!


Thế nhưng khi bàn tay chạm phải cảm giác lạnh lẽo, không còn nhiệt độ cơ thể quen thuộc ngày xưa hòa cùng với mùi đàn hương thanh lãnh mà hắn chỉ cần hơi ghé sát vào sẽ được đắm chìm trong sự trấn an ấy, ngọn lửa trong lòng Ngụy Vô Tiện càng bùng cháy dữ dội hơn. Cuối cùng hắn không nằm được nữa, dứt khoát đứng dậy xuống giường.