114.
Đổi lại là ngày xưa, nếu Ngụy Vô Tiện thật sự muốn đi, Lam Vong Cơ sẽ để hắn đi. Hệt như ngày đó hai người hiểu lầm nhau, ngoài mặt y vẫn có thể bỏ qua tâm ý của bản thân mà bàn cả đến chuyện viết thư hòa ly và chia đồ.
Nhưng bây giờ hai người họ đã sớm...
"Nhưng ta sẽ không bao giờ cho phép ngươi rời xa ta."
Bàn tay đang nắm lấy cổ tay hắn run lên, Ngụy Vô Tiện còn chưa kịp tỉnh táo lại từ câu nói vừa rồi của y thì đã nhìn thấy nam nhân hiện tại khiến mình cảm thấy đáng sợ nhất ghé sát lại, da thịt thân cận. Hắn lập tức hệt như chịu kinh hãi thật lớn, vô thức lùi về phía sau từng bước một:
"Ngươi..."
Lam Vong Cơ túm cổ tay hắn chặt muốn chết, cứ như thể bằng cách nào cũng phải giữ chặt lấy chỗ ấy. Hắn lùi một bước, y tiến một bước, thanh âm trầm thấp chậm rãi nhưng đặc biệt kiên quyết:
"Ngụy Anh, "Khế" không quan trọng."
Y càng tiến lại gần, chẳng hiểu sao Ngụy Vô Tiện lại càng thấy sợ, hoảng hốt lui về phía sau, sắc mặt tái nhợt, mi tâm nhíu chặt:
"Không được, ta cảm thấy trước hết chúng ta nên tỉnh táo bàn bạc kỹ lại mọi chuyện. Bây giờ ngươi cũng không cần lại gần ta quá mức... Dừng!"
Hắn lui về sau đến mức không thể lui được nữa, chân đụng vào cạnh bàn đau điếng. Lam Vong Cơ giữ chắc cổ tay Ngụy Vô Tiện, ép chặt hắn vào bên cạnh chiếc bàn, đáy mắt ngày càng tối sầm, nhắc lại lần nữa:
""Khế", không quan trọng."
Y cố tình nhắc đi nhắc lại, hệt như muốn khuyên Ngụy Vô Tiện không cần quá để tâm đến chuyện đó. Hoặc là căn bản... y vốn không thèm để ý đến thứ này. Y không thèm để ý, nhưng Ngụy Vô Tiện lại cực kỳ lưu tâm.
Ngụy Vô Tiện khó khăn nuốt một ngụm nước bọt, giọng nói run lên khe khẽ, giống như nhớ đến dáng vẻ Lam Vong Cơ đau đớn đến mức câm lặng vừa rồi, cảm thấy nó hóa thành một con dao cứa từng nhát từng nhát vào trái tim, xót xa đến mức tê dại:
"Không được, ngươi sẽ rất đau, Kim đan cũng sẽ..."
Lam Vong Cơ nhìn chằm chằm vào mắt hắn, nói:
"Không sao."
Ngụy Vô Tiện vừa nghe thấy y bình thản nói ra hai chữ không sao, lửa giận trong lòng tạch một tiếng bùng lên, cũng nghiến răng nghiến lợi túm lấy cổ áo Lam Vong Cơ, ngón tay vì phẫn nộ mà siết đến trắng bệch:
"Như thế nào gọi là không sao, ngươi sẽ không đau sao?!"
Ngụy Vô Tiện thấy dáng vẻ bình thản của Lam Vong Cơ, nóng nảy nói:
"Còn nữa, sao lại giấu chuyện "Khế" lâu như vậy? Tại sao không nói với ta?"
Lam Vong Cơ nghe vậy thì hạ thấp mi mắt, môi mím thật chặt. Ngụy Vô Tiện thấy y im lặng như thế thì càng thấy tức hơn, mấy ngón tay đang túm cổ áo trắng tinh thả ra rồi siết lại, hệt như trong lòng hắn bây giờ đang có hàng ngàn cơn sóng ùn ùn dâng lên, mạnh mẽ gào thét, khiến bản thân hắn muốn nổ tung đến nơi rồi. Ngụy Vô Tiện hạ giọng, cố gắng đè nén cỗ lửa giận trong lòng xuống, như là sợ làm y đau, muốn y bỏ tay hắn ra:
"Lam Trạm, ngươi buông tay trước đã..."
Cả người Ngụy Vô Tiện chấn động, chỉ kịp "Hừ" một tiếng đã bị người ta chặn miệng, khuôn mặt của Lam Vong Cơ lập tức phóng đại ngay trước mắt, vừa vặn hắn cũng có thể nhìn thấy bóng dáng của mình trong mắt người kia. Hàng mi của đối phương vừa cong lại vừa dài, cọ cọ vào đôi mắt đang trợn tròn kinh ngạc của Ngụy Vô Tiện, làm hắn khó chịu đến mức sắp trào nước mắt đến nơi. Nhưng khiến hắn kinh hãi nhất là, Lam Vong Cơ vừa dán sát lại đã vội vã kéo hắn vào một trận môi lưỡi triền miên.
Ngụy Vô Tiện: "Ưm..."
Bàn tay đang túm lấy cổ áo Lam Vong Cơ chuyển thành điên cuồng đẩy y ra, thế nhưng đẩy thế nào cũng không được. Đã thế cả người hắn còn bị ép sát hơn xuống bàn, khiến ấm trà cùng chén bên trên va vào nhau phát ra tiếng lách cách lách cách, khăn trải bàn bị kéo lệch hẳn sang một bên, gần như chuẩn bị hất tất cả mọi thứ trên đó xuống đến nơi rồi. Một quyển sách đang đọc dở nằm ở trên bàn, là hôm qua Ngụy Vô Tiện lấy ra đọc cho vui còn chưa kịp cất đi, theo một tiếng 'cạch' trầm đục, nó 'xoạch' một cái rơi xuống đất, trang sách đang mở gập lại thành mấy vết nhăn.
Vài tiếng rên rỉ nhỏ vụn thoát ra khỏi khóe miệng Ngụy Vô Tiện, cổ tay đang bị Lam Vong Cơ giữ chặt cũng khẽ run lên. Lam Vong Cơ nắm lấy bàn tay hắn, ghim chặt lên mặt bàn, những ngón tay mang theo một lớp chai mỏng đan xen vào kẽ giữa những ngón tay mảnh khảnh của thiếu niên vì đang chịu sức ép của nụ hôn kia mà cong lại, quất quýt lấy nhau. Y chống tay chặn người ở trước bàn, không lưu lại dù chỉ một kẽ hở. Tiếng nước ướt át khẽ vang lên giữa nụ hôn, đầu lưỡi mang theo khí thế xâm chiếm đảo khắp khoang miệng, dường như cảm giác được người dưới thân không phối hợp, y cắn nhẹ lên môi hắn một cái, khiến Ngụy Vô Tiện thở dốc một tiếng mà hé miệng ra. Lam Vong Cơ nghiêng mặt, đẩy nụ hôn đi sâu hơn nữa, quấn lấy đầu lưỡi non mềm của thiếu niên mà say mê liếm mút.
Lam Vong Cơ giam chặt Ngụy Vô Tiện trong vòng tay mình, hơi thở nặng nề, động tác hôn môi vừa dữ dội vừa tàn nhẫn, khác hẳn với dáng vẻ dịu dàng cẩn thận thường ngày. Hôn đến mức trong lòng Ngụy Vô Tiện bỗng dưng sinh ra cảm giác y chuẩn bị cường ngạnh một ngụm nuốt hắn vào bụng, vừa hoảng hốt vừa sợ hãi. Nụ hôn của y khiến hắn không thở nổi, nước mắt trào ra, từng tiếng nỉ non ngắt quãng vang lên từ khóe miệng, giống như có gì đó muốn nói. Hắn chưa từng gặp qua dáng vẻ tàn nhẫn này của Lam Vong Cơ, trong chốc lát kinh hoảng đến thất thần. Đến khi bị Lam Vong Cơ dùng một tay túm lấy hai cổ tay ghim chặt xuống mặt bàn, tay còn lại hệt như lơ đãng vuốt ve dọc tấm lưng, nhưng thật ra là hết lần này đến lần khác vuốt ve khối thịt mềm ở eo hắn, toàn thân Ngụy Vô Tiện lập tức mềm nhũn như bị điện giật, khó khăn hớp lấy từng ngụm không khí, miệng không ngừng nức nở. Hai người họ da thịt thân mật đã nhiều ngày, ngoại trừ bước cuối cùng ra, cái gì nên làm cái gì không nên làm đều đã làm cả rồi. Sờ soạng như thế nào cho thoải mái, vuốt ve ra sao để có thể dễ dàng khiến vòng eo Ngụy Vô Tiện nhũn ra, làm cách nào để khiến hắn không chịu nổi mà bật khóc, hay muốn Ngụy Vô Tiện sướng đến mức toàn thân run rẩy thì phải làm gì...
Lam Vong Cơ đều vô cùng rõ ràng.
Ngụy Vô Tiện bị y xoa bóp thắt lưng, tuy rằng tay chân xụi lơ, nhưng trong lòng vẫn vô cùng buồn bực, vừa tức vừa vội nâng cái chân chưa bị chế trụ lên, cong đầu gối muốn đạp cho y một cái.
"A!!!!"
Đột nhiên một cỗ lực mạnh mẽ đánh úp vào giữa hai chân hắn, khiến cho Ngụy Vô Tiện tê dại đến nhíu cả mày, suýt chút nữa đứng không vững. Phần khuỷu tay đang đè đầu gối của hắn lại cũng không hề nương tay, nhấn thật chặt, tiếp đến chỉ nghe thấy một tiếng 'xoảng', ấm chén bằng sứ nằm trên bàn đã yên vị dưới đất, vỡ tan tành thành từng mảnh. Hai mắt Lam Vong Cơ tối sầm, túm lấy đùi Ngụy Vô Tiện rồi nâng cả người hắn lên, ấn xuống bàn. Khuỷu tay y vẫn mạnh mẽ đè đầu gối của Ngụy Vô Tiện xuống, ép hai chân hắn mở rộng ra, kẹp chặt lấy thắt lưng y.
"Phong thái đoan chính của Lam gia các ngươi vứt đâu hết rồi!" Ngụy Vô Tiện cuối cùng cũng tranh được một chút không khí để thở, giận không nén được mà gầm lên: "Buông ra!"
Khuôn mặt đỏ ửng của thiếu niên ướt đẫm mồ hôi, đôi mắt đen láy như được bao phủ một tầng hơi nước, cánh môi hồng bị hôn có chút sưng mọng lên, so với đóa hoa nở rộ còn diễm lệ hơn vài phần. Hắn sức tàn lực kiệt mà thở dốc, vừa thấy ánh mắt của Lam Vong Cơ thì lập tức lộ rõ bản chất ngoài mạnh trong yếu. Đôi mắt thường ngày trong trẻo thanh lãnh của Lam Vong Cơ lúc này tối sầm lại, tựa như có ai đó vừa làm đổ một nghiên mực nhuộm đen đồng tử vốn mang màu lưu ly cực nhạt. Hắn bị y nhìn chằm chằm như vậy, trong lòng vừa sợ hãi, lại vừa cảm nhận được một trận khoái cảm khó nói thành lời từ dưới xương cụt lan dần lên, khiến hắn khó khăn nuốt khan một ngụm, lửa giận trong nháy mắt tắt đi quá nửa, giọng nói cũng chẳng còn bực bội nữa.
"Lam Trạm..."
"Ơi."
Lam Vong Cơ giữ chặt lấy cằm Ngụy Vô Tiện, chăm chú nhìn hắn trong chốc lát, sau đó hơi nghiêng mặt sang một bên, trong tiếng gọi mang theo ý kháng cự của đối phương tiếp tục hôn xuống. Ngụy Vô Tiện khẽ rên lên một tiếng:
"Đừng... Ưm!"
Lam Vong Cơ hung hăng nuốt lấy đầu lưỡi của hắn, chỉ hận không thể bịt cái miệng của người kia lại, làm cho giọng nói trong trẻo kia chỉ có thể biến thành tiếng rên rỉ nức nở, hòa cùng với đừng đợt thở dốc run rẩy. Nếu như có thể thì nỉ non gọi hai tiếng Lam Trạm là tốt nhất, giống như hóa thành một cái móng vuốt nhỏ cào loạn nơi đáy lòng y. Hệt như lúc này vậy, hôn đến mức Ngụy Vô Tiện chỉ có thể rên lên từng tiếng, hai tay bị đặt trên đỉnh đầu ra sức vặn vẹo, nhưng dù làm cách nào cũng không thể thắng nổi sức y. Hai cẳng chân thon dài không ngừng đạp loạn, cuối cùng chỉ có thể vô lực mà vòng quanh thắt lưng Lam Vong Cơ, siết thật chặt. Hai bên đùi trắng như tuyết của thiếu niên mỗi lần triền miên trên giường đều quấn chặt lấy eo y không buông, níu kéo hạ thân y không ngừng cọ xát vào chỗ mềm mại bên dưới. Mỗi lần bàn tay y vuốt ve dọc bắp đùi non mịn rồi dịu dàng xoa bóp, cả người Ngụy Vô Tiện sẽ mềm mại như nước, yêu kiều mà khẽ cong lại, khuôn mặt đang dán sát lồng ngực mang theo ý cười thở dốc vài tiếng, lại còn rên lên từng tiếng nhỏ vụn mê người, khiến vành tai Lam Vong Cơ không khống chế được mà đỏ bừng, hô hấp hỗn loạn cúi xuống lấp kín cái miệng của hắn. Nhưng hiện tại Ngụy Vô Tiện cực kỳ không phối hợp, giống như đang kiêng dè cái gì đó, liều chết dùng sức giãy giụa, khiến ngọn lửa dục vọng đang bùng cháy trong lòng Lam Vong Cơ thiêu đốt dữ dội hơn.
Ngụy Vô Tiện cảm nhận được bàn tay với một lớp chai mỏng mang theo lửa tình nóng bỏng của y luồn vào bên trong quần áo mình, nặng nề thở dốc một tiếng, run rẩy nhắm mắt lại, cảm thấy mọi chuyện mỗi lúc lại phát triển theo hướng mà hắn không thể lường tới nhất. Lam Vong Cơ hệt như muốn thô bạo lưu lại dấu vết trên mỗi tấc da thịt hắn, miết đến mức vòng eo của Ngụy Vô Tiện trở nên tê dại, gần như phải cong lưng lại mới có thể thở được.
Tại sao mọi chuyện lại thành thế này chứ...
Rõ ràng là hắn không dám chạm vào Lam Vong Cơ, sợ làm y đau, nhưng đối phương hệt như nhất định phải đối nghịch với ý muốn của hắn, khiến cho toàn thân Ngụy Vô Tiện chẳng còn tí sức lực nào, trong lòng vừa uất ức vừa tự trách móc thân thể chính mình không có tiền đồ, phối hợp với từng cái đụng chạm của y đến mức ấy. Hắn không đủ sức chống lại Lam Vong Cơ, cũng không thể dùng linh lực làm bị thương đối phương, chỉ có thể nằm yên hệt như cá trên thớt, mặc cho người ta tùy ý xoa bóp chơi đùa.
Mi tâm của Lam Vong Cơ đột nhiên cau lại, cánh môi đang triền miên trong nụ hôn có chút đau đớn, khẽ thở dốc mà buông tha cho đôi môi của Ngụy Vô Tiện. Lúc cánh môi hai người tách ra còn kéo theo một tia nước bọt hệt như sợi chỉ bạc, hạ xuống khóe miệng của Ngụy Vô Tiện, làm tôn lên bờ môi đỏ mọng mê người. Góc môi còn dính một chút máu, chắc chắn không phải là máu của hắn rồi. Vành mắt Ngụy Vô Tiện đỏ bừng, không biết là do tức giận hay do bị hôn đến mức thở không thông, hai lọn tóc mai ướt đẫm mồ hôi bị vén lên vành tai. Hắn duy trì tư thế bị Lam Vong Cơ đặt trên bàn, hung dữ nói:
"Buông ra."
Lam Vong Cơ chỉ lẳng lặng nhìn hắn. Đôi mắt màu lưu ly cực nhạt kia gần như đâm sâu vào trong tầm nhìn của Ngụy Vô Tiện, khiến trái tim hắn run lên bần bật, suýt chút nữa không thở nổi. Ngụy Vô Tiện quay mặt sang hướng khác hòng trốn tránh cái nhìn áp lực kia, không biết phải giải thích việc mình vừa làm như thế nào. Nhưng dù sao cắn cũng cắn rồi, vất vả lắm mới làm cho người này biết mình đang tức giận đến mức nào, đương nhiên bây giờ không thể yếu thế được. Ngụy Vô Tiện thở hổn hển hai hơi, khàn giọng nói nhỏ:
"Lam Trạm, ngươi đừng..."
Ngụy Vô Tiện còn chưa nói hết câu đã im bặt, khẽ cắn cắn môi.
Đừng cái gì cơ?
Chính hắn cũng không biết đến cùng phải nói thành lời như thế nào, chỉ cảm thấy đầu óc loạn thành một đoàn, theo bản năng không dám suy nghĩ bất cứ điều gì, dù là chuyện có thể làm tổn thương Lam Vong Cơ hay phải xử lý cái "Khế" này như thế nào. Nhưng hắn biết bây giờ nếu tiếp tục đối mặt với Lam Vong Cơ, đối diện với dục vọng chiếm hữu mãnh liệt trần trụi không hề che giấu ấy, hắn sẽ không chịu nổi. Hắn cần thời gian tĩnh tâm suy nghĩ xem bây giờ nên làm như thế nào, nhưng càng nghĩ đến, trong lòng hắn lại càng khó chịu. Rõ ràng là muốn chạm vào, nhưng lại có cảm giác rằng mình không nên lại gần y quá nhiều.
Đột nhiên hắn rất muốn trốn, nhưng mà vừa rồi hắn cũng nhận ra, hắn chạy không thoát.
Ngụy Vô Tiện dừng lại một chút, ra vẻ trấn định mà cười gượng, nói:
"Chúng ta đi tìm thuốc dẫn trước được không? Đừng vội ở chỗ này... làm việc đó."
Lam Vong Cơ im lặng hồi lâu rồi thản nhiên nói một câu đánh trúng trọng điểm:
"Ngụy Anh, ngươi lại trốn tránh."
Ngụy Vô Tiện bị y chọc đúng tim đen, nói trúng cái tiểu tâm tư có chút nhát gan hệt như con rùa đen rụt đầu trốn vào mai, nhưng cảm thấy không đoán được Lam Vong Cơ đang nghĩ gì, cho nên vẫn kiên nhẫn giải thích:
"Ngươi yên tâm, ta không trốn tránh. Ta chỉ cảm thấy hiện tại chúng ta nên cách xa nhau một chút..."
Lam Vong Cơ: "Không cần."
Ngụy Vô Tiện chưa từng thấy Lam Vong Cơ không phân rõ phải trái như vậy bao giờ, hệt như nói kiểu gì cũng không lọt tai:
"Như vậy không ổn lắm..."
Lam Vong Cơ nhìn hắn trong chốc lát, ánh mắt vô cùng bình tĩnh:
"Chúng ta đã thành thân."
Ngụy Vô Tiện: "..."
Lam Vong Cơ: "Ngươi đã nói rồi."
Ngụy Vô Tiện: "Hả?"
"Muốn làm gì cũng được."
Ngụy Vô Tiện bị chặn họng đến mức nghẹn ngào không nói nổi câu gì.
"Chúng ta đã... thành thân rồi."
"Chúng ta đã bái đường rồi, là phu thê."
"Ngươi thích hôn ta lúc nào cũng được, bởi vì hai ta đã là phu thê rồi. Những chuyện mà phu thê nên làm, chỉ cần ngươi thích, ta sẽ ngoan ngoãn nghe theo ngươi hết."
"Nhưng mà ngươi chỉ có thể chạm vào một mình ta thôi."
Lam Vong Cơ hơi mím môi, dường như có chút tủi thân:
"Ngươi đã nói... thích ta chạm vào ngươi."
Ngụy Vô Tiện: "..."
"Không phải vì chúng ta là phu thê hay vì bất kỳ lý do nào khác... Ngươi chỉ có thể nhìn một mình ta mà thôi!"
"Lúc ngươi hôn ta, ta rất vui vẻ. Lúc ngươi nắm tay ta, ta cũng cảm thấy thật mới mẻ. Lúc trước ngươi làm những chuyện kia với ta, ta cảm thấy vô cùng thoải mái... cũng thật thích ngươi chạm vào ta."
Ngụy Vô Tiện: "Đó... Đó là bởi vì..."
Bởi vì cái gì chứ?
Những câu này đúng là do hắn nói... Nhưng rõ ràng tình huống bây giờ không giống khi đó mà!
Ngụy Vô Tiện nuốt khan một ngụm, nói:
"Lam Trạm, đừng bướng bỉnh nữa, chúng ta đi tìm thuốc dẫn trước đã, có được không?"
Hắn nhìn dáng vẻ đặc biệt âm trầm khiến cho người ta không đoán nổi tâm tư này của Lam Vong Cơ, trong lòng cảm thấy nếu mình còn dám vùng vẫy thêm một hai lần, đoán chừng rất có thể bị y đọc lệnh tử hình ngay tại chỗ. Lồng ngực Lam Vong Cơ khẽ phập phồng lên xuống trong chốc lát, một tia ám sắc quét qua đáy mắt, dùng bàn tay nâng khuôn mặt của thiếu niên dưới thân lên, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve cánh môi hắn. Ngụy Vô Tiện thấy y như vậy thì sợ hết cả hồn, có cảm giác mình sắp bị người ta một ngụm nuốt cả xương vào bụng đến nơi. Lúc lâu sau, Lam Vong Cơ mới bình thản phun ra hai chữ:
"Không được."
Ngụy Vô Tiện sợ chết khiếp rồi...
Người này vậy mà bắt đầu không thèm nói lý luôn!
Đây đây đây đây vẫn là Cô Tô Lam nhị công tử vô cùng biết điều, là tấm gương cho đệ tử thế gia noi theo sao?
Tại sao sau khi tỏ tình xong lại trở nên thô bạo ngang ngược thế này hả, sự dịu dàng lúc trước biến đi đâu hết cả rồi!!! Muốn hôn là hôn, muốn đè người ta lên bàn là đè người ta lên bàn, mở miệng thì chính là "Không thể", "Không được", "Không cho phép."
Ngụy Vô Tiện nghẹn ngào nửa ngày mới thốt ra được một câu:
"Tại sao ngươi lại như vậy chứ..."
Có gì đó vuốt