11.
Ngụy Vô Tiện mơ mơ màng màng mà ôm lấy gối, lẩm ba lẩm bẩm:
"Cho ta ngủ thêm tí nữa đi... một tí nữa thôi..."
Giọng nói nhàn nhạt của Lam Vong Cơ vang lên trên đỉnh đầu hắn:
"Ngụy Anh, dậy đi."
Ngụy Vô Tiện ngáp một cái:
"Không dậy đâu, ta buồn ngủ lắm..."
"Dậy đi, hôm nay phải đi bái kiến huynh trưởng."
Ngụy Vô Tiện ôm lấy gối lăn vào sâu trong giường hơn, nói:
"Ai thích đi thì tự mà đi lấy, ta không đi. Ta muốn ngủ."
Thật ra hắn đã dậy từ lâu rồi, nhưng vẫn còn cảm thấy uất nghẹn, sống chết không muốn nghe theo lời Lam Vong Cơ đấy.
Nói cho cùng thì tối qua người này vừa mới đánh nhau với mình một trận, sau đó biểu cảm còn khó hiểu khiến cho đôi bên không thoải mái, thế mà sáng dậy một câu xin lỗi cũng không có. Ngụy Vô Tiện thầm nghĩ, bái đường cũng bái rồi, thành hôn cũng thành rồi, bây giờ hắn muốn như thế nào ai quản được sao, Lam Vong Cơ làm gì được hắn chứ.
Nói đi nói lại, cũng chỉ là muốn nhìn thấy người này nổi giận thôi. Chỉ cần Lam Vong Cơ tức giận, khuôn mặt lạnh như băng kia nhăn nhúm đến mức không thể nhăn hơn nữa, Ngụy Vô Tiện hắn sẽ lập tức cảm thấy vui vẻ.
Ai ngờ người đang đứng ở đầu giường lại im lặng, một lát sau mới cúi đầu nói:
"Không đi?"
Ngụy Vô Tiện giễu cợt nói:
"Không đi đấy. Ngươi thích đi thì tự đi đi, kiểu gì thì ta cũng không đi."
Không ngờ đến, Lam Vong Cơ thế mà không tức giận, còn nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng. Ngụy Vô Tiện cảm thấy kỳ lạ, bắt đầu hé mắt ra quan sát động tĩnh của Lam Vong Cơ. Bỗng nhiên một bàn tay xuất hiện trước mắt, Ngụy Vô Tiện giật mình, vung tay đỡ lấy:
"Ngươi làm cái trò..."
Nhưng mà Lam Vong Cơ đã sớm đoán được hắn sẽ phản ứng như vậy, nhanh chóng túm lấy cổ tay thon gầy kia. Sau đó, y đặt hai ngón tay lên eo Ngụy Vô Tiện, nhẹ nhàng mà véo một cái.
"Cái quái... ưm!"
Ngụy Vô Tiện thở dốc một tiếng, nhũn cả người ra, cảm thấy mỗi tấc cơ bắp xương cốt trên người đều theo cái véo kia mà mềm oặt xuống. Thắt lưng vốn đang căng cứng lên không còn tí sức lực nào, tê dại đến mức khẽ siết tay lại. Cổ tay đang bị Lam Vong Cơ túm chặt trong chốt lát cũng chẳng còn lấy một tí khả năng chống cự.
Lam Vong Cơ thong dong hạ mắt, thấy Ngụy Vô Tiện mất hết khí lực nằm bẹp trên giường, vẻ mặt mơ hồ giống như còn không hiểu chuyện gì vừa xảy ra. Y im lặng một chút, cánh môi mỏng khẽ động, giọng nói cực kỳ thản nhiên:
"Vẫn không đi?"
Ngụy Vô Tiện: "..."