Oan Gia Đúng Là Khó Chơi

Chương 109




109.


Lam Vong Cơ vừa mới đóng cửa phòng thì Tiểu Đông Tây lập tức nhảy xuống khỏi tay y, "meo" một tiếng phi lên trên giường, hoảng sợ hết hồn hệt như bị quỷ đuổi theo sau, cái đuôi xù lông dựng đứng cả lên. Mèo mun nhỏ chui vào góc chăn, Ngụy Vô Tiện lập tức hé ra một khe hở, để nó có thể trốn hoàn toàn vào bên trong.


Lam Vong Cơ: "..."


Một người một mèo trốn trong chăn, che kín cả đầu, vất vả co lại thành một cục nhỏ, hệt như sợ bị người ta tóm ra ngoài hành hình, toàn thân run mạnh đến mức cái chăn bọc bên ngoài cũng run theo, lẩy ba lẩy bẩy hệt như ngọn nến sắp tàn. Lam Vong Cơ đứng ở bên cạnh giường, vỗ vỗ chăn:


"Ngụy Anh."


Người trong chăn khẽ hít vào một ngụm khí lạnh, tiếp tục lăn sâu vào trong góc giường, chẳng khác gì cái kén lớn màu trắng. Ngoài tiếng thở gấp dồn dập của thiếu niên, bên trong còn truyền ra vài tiếng mèo kêu "meo meo" nho nhỏ. Lam Vong Cơ nhanh tay túm lấy cổ chân tinh tế vừa lộ ra khỏi chăn, giữ người nằm im một chỗ, hạ giọng trấn an:


"Đừng sợ, đuổi chó rồi."


Đống chăn kia run lên một cái, cứng đờ lại. Lam Vong Cơ thấy hắn như vậy, đáy lòng mềm xuống, thanh âm thật nhẹ, dỗ dành:


"Ngụy Anh, ra đây nào."


Một lúc lâu sau, cuối cùng thì chăn cũng được xốc lên, để lộ hai đôi mắt đen láy. Ngụy Vô Tiện bị ngạt đến mức mặt mày đỏ ửng, thật cẩn thận mà ôm lấy Tiểu Đông Tây, đưa mắt thăm dò bên ngoài. Một người một mèo đều dùng cái ánh mắt nửa hoảng hốt nửa trông mong mà nhìn y. Cửa đúng là đóng chặt rồi, trong phòng không có chó, ngoài phòng lại càng không nghe thấy tiếng chó sủa, chỉ còn mỗi tiểu phu quân vô cùng anh tuấn cực kỳ khiến người ta an tâm nhà hắn đang ngồi bên giường. Ngụy Vô Tiện nuốt khan một ngụm, đưa tay vuốt vuốt đám lông mềm mại trên đỉnh đầu Tiểu Đông Tây, khẩn trương nói:


"Chó... chạy thật rồi hả?"


Tiểu Đông Tây cũng chớp chớp mắt: "Meo..."


Lam Vong Cơ: "Ừ."


Ngụy Vô Tiện nhăn mặt lại, bi thương nói:


"Tại sao lại có chó ở Liên Hoa Ổ chứ!"


Lam Vong Cơ đáp:


"Hẳn là do Kim Tử Hiên mang đến."


Ngụy Vô Tiện: "..."


Thù cũ hận mới bùng lên cùng lúc, Ngụy Vô Tiện suýt chút nữa đã muốn lăn xuống giường đi lật mái ngói phòng Kim Tử Hiên:


"Đệt, thế quái nào lại là hắn..."


Ngụy Vô Tiện vùng dậy thì mới phát giác ra vừa nãy bị dọa đến mức mềm nhũn cả chân, chống kiểu gì cũng không đứng vững nổi, oạch một tiếng ngã lại xuống giường, suýt nữa thì ngã sấp mặt. Lam Vong Cơ thở dài, không còn cách nào khác ngoài vươn tay kéo cả người lẫn mèo vào lòng. Bàn tay mảnh khảnh nhẹ nhàng lau mồ hôi trên gáy Ngụy Vô Tiện, sau đó dịu dàng vuốt vuốt tấm lưng đang còn khẽ run:


"Không sao đâu, đừng sợ."


Ngụy Vô Tiện được y vuốt ve dỗ dành như vậy thì cả người lập tức mềm nhũn, nghiêng nghiêng ngả ngả dựa vào ngực y, khẽ thở phì phò bình ổn tiếng tim đập dồn dập quá mức. Lam Vong Cơ đang cân nhắc câu chữ, suy nghĩ xem nên nói cái gì tiếp để trấn an hắn thì Ngụy Vô Tiện đã buồn bực cười một tiếng, rướn người hôn lên môi y:


"Có ngươi ở đây, đương nhiên là ta không sợ nữa."


Cánh môi mềm mại còn vương ánh nước, lúc rướn người hôn lên môi Lam Vong Cơ còn mang theo hơi thở thơm ngát mùi cỏ xanh, ướt át bao phủ lên đôi môi nhạt màu của y. Khóe mắt Lam Vong Cơ giật giật, vô thức nghiêng mặt muốn níu giữ lấy đôi môi kia vào một nụ hôn sâu hơn. Nhưng mà nụ hôn tiếp theo lại không dừng lại trên môi y, dường như khựng lại ở giữa đường. Ngụy Vô Tiện nheo mắt lại, cúi đầu nhìn về phía cổ Lam Vong Cơ.


"Nó đang làm gì đấy?"


Bờ môi của Lam Vong Cơ run lên rất khẽ, bị tư thế muốn hôn nhưng không hôn của Ngụy Vô Tiện trêu chọc đến mức hơi thở loạn nhịp, nhưng thấy tiểu đạo lữ nhà mình bỗng dưng dừng lại, chính y lại chẳng thể không biết xấu hổ mà tiếp tục. Hai người cách nhau thật gần, mỗi lần như thế này, chỉ cần cùng hắn thân mật, Lam Vong Cơ sẽ vô thức bỏ qua những cảm giác vụn vặt... ví dụ như chuyện Tiểu Đông Tây đang khẽ liếm liếm lên cổ y lúc này. Lam Vong Cơ sờ sờ đầu Tiểu Đông Tây, kéo con mèo nhỏ tách ra một chút, đáp lại ánh mắt to tròn đen láy của mèo mun nhỏ:


"..."


Con mèo nhỏ này vừa rồi cũng bị dọa sợ, bây giờ nhìn thấy Lam Vong Cơ thì vô cùng vui vẻ, hết cọ lại liếm để tỏ vẻ biết ơn, nghịch ngợm hệt như một cục than nhỏ. Nó đang nằm trong ngực Ngụy Vô Tiện, thuận theo động tác nghiêng người của hắn mà gác đệm thịt dưới chân lên vai Lam Vong Cơ, cái đầu nhỏ cọ đi cọ lại vào hõm cổ y, kêu không ngừng:


"Meo meo meo!"


Lam Vong Cơ nhìn mèo mun nhỏ một lát, do dự nói:


"Chắc là đang muốn cảm ơn."


Dù sao vừa rồi cũng ngăn chó lại giúp nó...


Mèo nhỏ vẫn còn sợ đến mức bộ lông mềm mại khẽ run lên, động tác xoa xoa đầu nhỏ của Lam Vong Cơ mang đầy tính trấn an, mấy ngón tay mảnh khảnh luồn vào trong bộ lông đen mượt êm ái, hệt như đang ôm lấy một cục bông xù nho nhỏ vậy. Việc này y đã làm rất nhiều rồi, động tác cũng cực kỳ thuần thục, nhưng mà Ngụy Vô Tiện ở trước mắt lại ngây ngẩn cả người. Mắt thấy một người một mèo chơi đến cực kỳ vui vẻ, bỗng dưng Ngụy Vô Tiện có một loại cảm giác mình bị bỏ rơi. Lúc lâu sau, đồng tử đen láy của thiếu niên hiện lên một tia dao động rất nhỏ, đảo mắt một vòng, cười như không cười nhìn Lam Vong Cơ:


"Lam Trạm."


Lam Vong Cơ vẫn đang dịu dàng nhìn mèo, không kịp đưa mắt sang nhìn hắn:


"Ơi?"


Cảm giác ấm áp đánh vào bên tai trắng nõn, đôi môi mềm mại của thiếu niên dừng lại ở vành tai y, đầu lưỡi hệt như một cái móng vuốt nhỏ êm ái, sự ướt át lập tức quét đến, trêu chọc lòng người vô cùng. Ngụy Vô Tiện chậm rãi dùng răng nanh khẽ nhay nhay, vừa hôn vừa cắn dần xuống bên dưới. Đến khi môi lưỡi dừng lại ở dái tai đã đỏ ửng lên thì giống như ngậm được thứ gì đó yêu thích, nhẹ nhàng mút một cái, khiến toàn thân Lam Vong Cơ cứng đờ. Tiếng nước rất nhỏ, nhưng ngay sát bên tai, cho nên vô cùng rõ ràng, chẳng khác nào dấy lên một đợt sóng nơi đáy lòng y.


"Lam Trạm..." Giọng nói trong trẻo của thiếu niên mang theo chút ý vị thâm trường: "Chơi ta vui hơn, hay chơi với nó vui hơn?"


Lam Vong Cơ: "..."


Ngụy Vô Tiện nhíu mày:


"Chơi mình ta còn chưa đủ hay sao?"


Lam Vong Cơ bị động tác trêu chọc vừa rồi của hắn làm cho vành tai đỏ đến sắp rỉ máu đến nơi, khẽ mím môi, nhẹ nhàng nhéo nhéo tay Ngụy Vô Tiện:


"Đừng nghịch."


Vừa dứt lời, trong tay y lập tức nhẹ bẫng, vật mà y đang đỡ lấy bay đi đâu mất rồi!


Ngụy Vô Tiện mặt không đổi sắc túm gáy con mèo nhỏ xách lên, trong tiếng "meo meo" cùng vài cái đạp chân kháng nghị của nó mà ném Tiểu Đông Tây đáng thương vèo một phát, chuẩn xác rơi xuống cái đệm mềm mà lần này rời khỏi Vân Thâm Bất Tri Xứ có người đã cẩn thận mang theo cho nó dùng. Mèo mun nhỏ nảy trên cái đệm mềm hai bật rồi mới nằm bẹp xuống, trăm triệu lần không thể tưởng tượng nổi mới vừa rồi còn đang đắm chìm trong cái ôm của vị chủ nhân nó yêu thích nhất, chớp mắt sau đó đã bị một chủ nhân khác vứt ra ngoài, lộn đủ vòng choáng váng đầu óc.


"Ngụy Anh, ngươi..."


'Roẹt...'


Tấm màn bị người nào đó đột ngột kéo xuống, cắt ngang giọng nói trầm thấp của người còn lại. Dây thừng buộc màn theo động tác tràn ngập bất mãn này mà lay động, cuối cùng đáp lại trên cột giường. Mèo mun nhỏ dùng đôi mắt ngập nước ngơ ngác nhìn màn lụa buông xuống che mất thân ảnh chủ nhân của nó, ô ô vài tiếng tủi thân, hai bàn chân trước không ngừng cào cào lên thành đệm mềm, gấp đến mức kêu loạn lên:


"Meo meo meo meo...!"


Bên trong màn vang lên vài tiếng sột soạt nho nhỏ, còn có một giọng nói mang theo lo lắng:


"Nó kêu kìa."


Có người "chậc" một tiếng:


"Nó thích kêu thì cứ để cho nó kêu."


"Nhưng mà..."


Không hiểu tại sao thanh âm trầm thấp kia lại run lên một cái, hô hấp bất ổn. Tiếng nước nhỏ vụn vang lên, thỉnh thoảng còn có tiếng rên rỉ trầm thấp từ tính, khiến cho mèo mun nhỏ càng nghe càng gấp, suýt chút nữa muốn nhào lên giường đến nơi. Trong màn truyền ra một tiếng cười nho nhỏ, có người ỡm ờ nói:


"Nghịch ta không vui hơn chơi với nó à?"


"Ngụy Anh... đừng như vậy."


"Ngươi không thích?"


"..."


Có người kéo dài giọng, trêu chọc:


"À!!!! Thế là ngươi thích."


Trong màn im lặng, chỉ có một bóng người mơ hồ vùng dậy. Thanh âm trong trẻo đột nhiên đứt quãng, giống như bị bóp đau, khẽ "a" lên một tiếng, sau đó là từng tiếng thở dốc không ngừng vang lên, mang theo cả tiếng rên rỉ mê người tựa như nức nở nghẹn ngào. Từ trong mớ chăn đệm, có ai đó đang lẩm ba lẩm bẩm, trong giọng nói mang theo vài phần ướt át:


"Ta thấy ngươi không chỉ thích... Ngươi đây là thích chết đi được ấy... Ưm..."


"Nhị ca ca... Từ nay đừng đùa với nó nữa, chơi ta đây này... Chơi ta vui như vậy... sao ngươi lại không chịu hôn ta nhiều hơn vài lần chứ..."


"Chỗ này, chỗ này, còn có chỗ này nữa... Chỉ mình ta mới được hôn lên, đã nhớ rõ chưa?"


"..."


"Đừng nói nữa..."


"Làm sao? Vẫn còn thẹn? Lam nhị công tử, ngươi làm những chuyện này với ta còn ít sao..."


"Meo!" Mèo mun nhỏ khó khăn lắm mới leo được lên giường, dùng móng cào cào ngoài màn, càng kêu càng gấp.


Tiếng động trong màn bỗng dưng ngưng bặt. Ngay sau đó, một bàn tay mảnh khảnh tinh tế ướt đẫm mồ hôi vươn ra khỏi màn, túm lấy gáy con mèo nhỏ. Chỉ nghe 'bộp' một tiếng, Tiểu Đông Tây đáng thương lại một lần nữa bị ném văng về cái đệm nhỏ của mình.


"Meo...!!!!!!!!!!!!" 


____________


Tiểu Đông Tây đáng thương!!!