Oan Gia Đúng Là Khó Chơi

Chương 100




100.


Ngụy Vô Tiện cảm thấy ngồi thế nào cũng không thoải mái, lại thấy tình cảnh này quen thuộc đến mức khiến người ta kinh ngạc.


Giống hệt như mấy hôm trước, trước lúc từ Vân Thâm Bất Tri Xứ ra ngoài cũng ngồi kiểu gì cũng không thoải mái như thế này, còn phải lợi dụng lúc Lam Hi Thần không chút ý mà lén lén lút lút dựa vào Lam Vong Cơ đang ngồi bên cạnh, để y giúp mình xoa bóp thắt lưng.


Tam sư đệ câm nín nhìn Ngụy Vô Tiện, cũng không dám ngẩng đầu lên mà nhìn thêm lần nữa. Lam Vong Cơ nhận thấy ánh mắt muốn nói lại thôi của cậu, mặt không đổi sắc kéo kéo cổ áo của Ngụy Vô Tiện lên, che đi dấu hôn đêm qua chính mình để lại trên cổ hắn. Tiểu Đông Tây ngồi trên đùi Ngụy Vô Tiện, meo meo cọ cọ vào những ngón tay mảnh khảnh của Lam Vong Cơ đang để sát người hắn.


Giang Yếm Ly cười nói:


"Không hiểu sao tối qua Tiểu Đông Tây cứ kêu suốt hôi."


Ngụy Vô Tiện: "..."


Ngụy Vô Tiện thầm nghĩ: Chậc, đừng nhắc đến nữa, chính sư đệ của tỷ cũng kêu suốt một đêm.


Lam Vong Cơ khẽ gật đầu, nói:


"Cảm ơn sư tỷ, tối nay ta sẽ ôm nó về phòng."


Ngụy Vô Tiện nghe vậy thì sửng sốt, lập tức muốn mở miệng phản đối.


"Trước đừng..."


Lam Vong Cơ dùng khóe mắt nhàn nhạt liếc qua hắn một cái, nói:


"Ôm về."


Ngụy Vô Tiện không tìm được lý do chính đáng, đành ngậm ngùi im miệng.


Hai người họ lúc nào cũng vậy, chỉ cần ở riêng bên nhau sẽ lập tức cọ súng ra lửa. Tối qua Ngụy Vô Tiện bị chơi đùa cũng rất sướng, nhưng mà kẽ mông thì đau đến hơn nửa đêm, sau đó còn chui vào trong ngực Lam Vong Cơ mà lẩm bẩm muốn được bôi thuốc. Thật ra thì, đau mức đó vẫn có thể chịu được, hắn trúng hai nhát kiếm còn chẳng thành vấn đề cơ mà, chẳng qua vừa nhìn thấy Lam Vong Cơ thì ban đầu chỉ đau ba phần hắn cũng sẽ kêu la giống như đau mười phần vậy. Mục đích cuối cùng chỉ là muốn nhìn thấy người này áy náy mà kéo mình vào trong lòng hôn hôn xoa xoa vuốt vuốt thôi. Sau đó thì hay rồi, Lam Vong Cơ vừa vuốt ve lưng hắn vừa nói mấy ngày tiếp theo sẽ không làm loạn nữa, nghỉ ngơi trước đã. Ngụy Vô Tiện nghĩ vậy cũng được, dù sao mông hắn cũng không phải làm bằng sắt, hẹn ngày khác tái chiến.


Nhưng mà nếu như ôm Tiểu Đông Tây về thì đồng nghĩa với việc hai người muốn hôn nhau cũng phải lén lút mà hôn, cái này thì hơi quá rồi...


Ngụy Vô Tiện ra vẻ đáng thương, khuôn mặt anh tuấn nhăn tít lại, cứ một lát lại dùng khóe mắt mà liếc tiểu phu quân nhẫn tâm đang ngồi bên cạnh. Lam Vong Cơ mím môi, ở dưới gầm bàn lén nhéo nhéo tay hắn. Tiểu Đông Tây meo một tiếng, cọ cọ đầu vào hai bàn tay đang giao nhau của bọn họ, cực kỳ dính người. Giang Yếm Ly nhẹ nhàng đẩy đẩy đầu mèo mun nhỏ, nói:


"Nó ấy, hình như cũng sợ người lạ."


Ngụy Vô Tiện phẩy tay, nói:


"Không sao đâu, mấy ngày nữa sẽ quen ngay thôi."


"Tốt nhất nên thế." Giang Trừng bị hai kẻ buồn nôn trước mặt làm đau hết cả mắt, hừ lạnh một tiếng: "Khi nào đi?"


Ngụy Vô Tiện khoa trương nói:


"Hức, ta mới về được có hai ngày thôi, thế mà ngươi đã đuổi ta đi rồi. Giang Trừng ngươi đúng là đồ rất không có lương tâm."


Giang Trừng cũng chỉ trả lại cho hắn một tiếng hừ lạnh, không nói gì nữa. Ngụy Vô Tiện thầm nghĩ: không tìm ra thuốc dẫn thì đi kiểu gì.


Hai người họ đêm qua thảo luận cùng nhau, phát hiện ra việc này căn bản không hề có liên quan gì đến tà túy, tất cả đều là do con người gây chuyện, bởi vậy cũng không dính dáng gì đến thuốc dẫn. Nhưng mà cái thuốc dẫn này đến cùng là đang ở chỗ quái nào... Lam Hi Thần đã nói nó ở Vân Mộng thì chắc chắn là nó ở Vân Mộng, Vân Mộng lại lớn như vậy, ai mà biết được là nó trốn ở chỗ nào chứ. Ngụy Vô Tiện gõ gõ bàn, hỏi:


"Nhớ lại thử xem, mấy ngày gần đây Vân Mộng còn có... chuyện kỳ quái gì khác không."


Giang Trừng nghiêng đầu liếc hắn một cái:


"Tại sao trong đầu ngươi lúc nào cũng chỉ nghĩ đến chuyện kỳ quái xảy ra thế nhỉ? Mưa thuận gió hòa thế này không phải là tốt hơn sao."


Ngụy Vô Tiện lười cãi nhau, chỉ nói:


"Ta cũng không nói..."


Hắn khựng lại một chút, mở to mắt, vội la lên:


"Ngươi vừa mới nói gì, nói lại lần nữa?"


Giang Trừng: "Không phải là tốt hơn sao."


Ngụy Vô Tiện: "Câu trước đó"


Giang Trừng: "Tại sao trong đầu ngươi lúc nào cũng chỉ nghĩ đến chuyện kỳ quái xảy ra thế nhỉ?"


Ngụy Vô Tiện hứ một tiếng, hoài nghi trình độ xác định câu nói của Giang Trừng:


"Không phải câu đó, câu tiếp theo ấy."


Giang Trừng: "Mưa thuận gió hòa ấy hả?"


Đuôi lông mày của Ngụy Vô Tiện có chút vui vẻ mà nhếch lên, vỗ đùi nói:


"Đúng, chính là mưa thuận gió hòa, sao ta lại không nghĩ ra chứ!"


Lam Vong Cơ cũng hiểu ra, đưa mắt nhìn hắn. Hai người bọn họ từ lúc bắt đầu vẫn luôn băn khoăn luận điểm thuốc dẫn ở nơi linh lực hội tụ, nghĩ rằng mười phần có đến chín là nơi hấp dẫn nhiều tà túy, từ đó mà xuất hiện chuyện ồn ào kỳ quái. Nhưng thật ra họ lại chưa từng nghĩ theo một hướng khác...


Linh lực hấp dẫn vật ác, nhưng cũng có thể nuôi dưỡng vạn vật trong trời đất.


Thảo nào Lam Hi Thần nói là ở Vân Mộng, nhưng lại không nói ra một địa điểm cụ thể nào đó. Nếu như nó trốn trong vùng hồ nước của Vân Mộng, ai mà biết được chính xác là ở chỗ nào chứ.


"Cũng chẳng có gì khác trước, mưa thuận gió hòa, thu hoạch ổn, đội thuyền tới lui liên tục, buôn bán vận chuyển hàng hóa cũng ngày càng nhiều."


"Ta đâu muốn hỏi ngươi mấy thứ này. Ví dụ như nhà ai bị tà túy quấy nhiễu, nhà ai xảy ra chuyện quái lạ, nhà ai có người chết?"


Ngụy Vô Tiện dở khóc dở cười.


Đây...


Đây đúng là... đi một vòng luẩn quẩn thật lớn mà!