Tân Hải Dật khóc vô cùng thảm thương, đến mức khàn cả giọng.
Nhóc vừa tuyệt vọng lại u sầu, cả người run bần bật, hối hận đến nỗi muốn nhảy lầu.
Chuyên gia đã nói rằng anh nhóc có hy vọng tỉnh lại, nhóc chỉ cần chờ là được rồi, cần gì cứ phải làm chuyện thừa thãi chứ!
Giờ anh nhóc trở thành thằng ngốc rồi, nhóc phải giải thích thế nào với người nhà đây!
Tuy phòng bệnh là một căn hộ nhỏ đơn giản, nhưng hiệu quả cách âm chỉ ở mức trung bình.
Tiếng khóc thảm thương truyền ra ngoài, người đi ngang qua lũ lượt ngoảnh đầu, đoán là có người thân qua đời, lập tức cảm thấy xót thương.
Bấy giờ, ba mẹ của Tân Lạc cũng vừa bước ra khỏi thang máy.
Họ biết hôm nay các chuyên gia sẽ ở trong bệnh viện, muốn trò chuyện với người ta nhiều hơn, bèn tan làm sớm.
Bọn họ cũng nghe thấy động tĩnh này, có điều âm thanh quá chói tai, căn bản không phân biệt được là ai.
Kết quả khi đến gần, bọn họ phát hiện âm thanh đó truyền ra từ trong phòng bệnh của con trai mình, sắc mặt tức khắc liền thay đổi.
Hai người bước đi loạng choạng, suýt chút nữa đã sõng soài.
Bọn họ liền vội vã chạy đến đẩy cửa, xông vào phòng ngủ, thấy Tân Hải Dật đứng trước giường khóc sướt mướt, mà con trai bọn họ thì nằm ở trên giường cau mày nhắm chặt mắt, trên mí mắt còn dán một mảnh băng keo trong.
Tân Khải Ngạn sải bước tiến lên: "Sao vậy?"
Tân Hải Dật nhìn bọn họ, khóc đến mức bập bẹ như tiếng gà gáy, không nói được câu nào.
Cũng may hầu như toàn bộ lực chú ý của hai người đều tập trung lên người con trai, vừa vào cửa liền bắt đầu quan sát, thấy tay con trai đang nắm chặt ga giường.
Bọn họ đang toan vui mừng vì phát hiện này, dưới ánh mắt kinh ngạc của họ, cánh tay kia liền chầm chậm nâng lên, che mí mắt.
Hốc mắt Sầm Thấm phút chốc đỏ bừng, tiến đến nhẹ nhàng nắm lấy tay cậu, sợ chỉ là ảo giác: "Lạc Lạc, tỉnh rồi sao Lạc Lạc?"
Tân Khải Ngạn hoàn hồn lại, buông một câu "Anh đi gọi bác sĩ", vội vàng chạy ra ngoài.
Một lúc sau, mấy vị chuyên gia và bác sĩ phụ trách vội vã chạy đến, vây vòng quanh Tân Lạc.
Ba người nhà họ Tân đứng bên ngoài vòng tròn, chờ bác sĩ kiểm tra.
Sầm Thấm ôm bả vai cháu trai, vỗ nhẹ, khẽ an ủi: "Anh cháu tỉnh lại là chuyện tốt, đừng khóc nữa."
Tân Hải Dật vừa nghe liền khóc càng thảm thương hơn, muốn nói anh nhóc bị nhóc hại cho ngốc rồi, nhưng cậu nhóc quá đau buồn, vẫn nói không thành câu.
Bác sĩ đứng gần nhóc nhất không khỏi ngoái đầu lại nhìn.
Tân Khải Ngạn sợ làm phiền bọn họ, chủ động dẫn cháu trai ra khỏi phòng bệnh, hỏi: "Uống nước không?"
Tân Hải Dật lắc đầu.
Tân Khải Ngạn nói: "Hít sâu thở đều nào, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Tân Hải Dật cố gắng hít sâu, thút thít sụt sịt: "Anh, anh cháu, anh ấy, anh ấy ngốc rồi..."
Tân Khải Ngạn: "?"
Vài giây sau ông mới phản ứng lại: "Cháu nói gì cơ?"
Tân Hải Dật nói: "Cháu, cháu, cháu, hại anh.."
Nhắc tới nhóc liền thấy buồn, lại "oa oa" khóc òa.
Tân Khải Ngạn toan duỗi tay vỗ vai nhóc theo bản năng, nhưng nâng được một nửa lại quên mất mình đang định làm gì.
Mãi đến khi có vài vị bác sĩ đẩy cửa bước ra, dạt dào hớn hở thông báo cho họ rằng bệnh nhân đã tỉnh lại.
Hai người đồng loạt nhìn về phía bọn họ, một người đau buồn muốn chết, một người sắc mặt nghiêm túc, bầu không khí cực kỳ ngưng đọng.
Các bác sĩ: "?"
Với độ chuyên nghiệp đã dày công rèn luyện, họ tiếp tục giải thích: "Chỉ là còn quá yếu nên lại ngủ rồi, chờ cậu ấy dậy thì bồi bổ là được.
Trên cơ thể cậu ấy không có vết thương, quan sát thêm vài ngày là có thể xuất viện."
Tân Hải Dật thút thít, nước mắt không ngừng tuôn.
Tân Khải Ngạn cuối cùng cũng lấy lại bình tĩnh, khàn giọng nói: "Tiểu Dật nói...!Lạc Lạc ngốc rồi."
Các bác sĩ: "???"
Mười phút sau, cảm xúc của Tân Hải Dật cũng đã miễn cưỡng ổn định, ngồi trong phòng làm việc, sụt sịt thuật lại mọi chuyện cho họ.
Các chuyên gia đều hoang mang, bọn họ chỉ biết kính thực tế ảo không có tác dụng với người thực vật, đây là lần đầu nghe nó còn có thể làm con người ta hóa ngốc đấy.
Một bác sĩ nhớ lại: "Lúc nãy khi chúng ta hỏi cậu ấy, dường như cậu ấy có phản ứng lại đúng không?"
Chuyên gia nói: "Quá ngắn, không thể chứng minh được gì cả."
Cách duy nhất hiện giờ là chờ bệnh nhân tỉnh lại rồi phán đoán tiếp.
Chiều đến Tân Khải Ngạn và Sầm Thấm không đi làm nữa, Tân Hải Dật nhất quyết ở lại, ba mẹ nhóc hay tin cũng vội vàng chạy đến, ở đây chờ cùng họ.
Vì thế, khi Tân Lạc mở mắt lần nữa, đã thấy mọi người đang đứng quanh mình.
Vừa rồi Sầm Thấm và Tân Hải Dật ngồi bên giường trông cậu, thấy cậu có dấu hiệu tỉnh lại, một người liền sốt sắng chạy ra ngoài gọi bác sĩ.
Thần sắc của ba người trong phòng khách chẳng ai giống ai, thế nhưng động tác không hề chậm, lập tức tiến vào.
Trời đang sập tối, tà dương nhuộm đỏ quá nửa bầu trời.
Mắt Tân Lạc đã thích ứng với ánh sáng đôi chút, bỗng nhiên nhìn thấy những thân quyến quen thuộc, có chút ngẩn ngơ.
Vòng người lặng yên nhìn cậu, nơm nớp trong lòng, chỉ sợ cậu thật sự hóa ngốc.
Trong không khí tĩnh mịch chết chóc, đôi bên cứ thế nhìn nhau bốn năm giây, bàn tay dưới chăn của Tân Lạc dùng sức tự véo mình một cái, thấy đau, mới biết đây không phải là đang mơ.
Cậu khàn giọng nói: "Con...!bị bại liệt hay bị tàn phế, sao mọi người lại nhìn con như thế?"
Thần kinh căng thẳng của họ cuối cùng cũng được thả lỏng, nét mặt thoải mái hẳn ra.
Sầm Thấm lập tức bật cười thành tiếng, cười một lúc hốc mắt đã ướt đẫm, vỗ nhẹ lên cánh tay con trai: "Nói bậy gì đấy."
Tân Lạc nói: "Vậy sao lại nhìn con như thế?"
Sầm Thấm xoa đầu con trai: "Đương nhiên là vì không dám tin con đã tỉnh lại rồi."
Ba mẹ Tân Hải Dật cũng mỉm cười, không đề cập đến chuyện thằng con trời đánh nhà mình nói xằng nói bậy.
Bọn họ tinh tế nhường lại không gian, để anh chị hai trò chuyện với Lạc Lạc.
Vài phút sau, bác sĩ lũ lượt tiến vào, hai người nhìn thấy Tân Hải Dật đã về, không khỏi thầm trừng nhóc một cái.
Đầu Tân Hải Dật "ong" một tiếng, thầm nghĩ quả nhiên anh nhóc hóa ngốc rồi, nếu không ba mẹ nhóc sẽ chẳng phản ứng như này!
Hai mắt nhóc đỏ hoe, "phịch" một tiếng khuỵu xuống.
Ba Tân mẹ Tân: "..."
Mắt thấy cậu nhóc sắp khóc, ba Tân sải bước xông đến, duỗi tay bịt miệng nhóc lại.
Tân Hải Dật nước mắt lưng tròng nhìn ba mình.
Ba Tân đen mặt, lôi thằng con đần độn này ra ngoài.
Trong phòng bệnh, các bác sĩ đã tiến hành kiểm tra và xác nhận rằng bệnh nhân bình thường.
Bấy giờ, bọn họ bắt đầu tò mò cảm giác của cậu khi vừa tỉnh lại, liệu nó có liên quan đến kinh thực tế ảo hay chăng.
Tân Lạc nói: "Kính thực tế ảo gì cơ?"
Bác sĩ bèn thuật lại đầu đuôi câu chuyện cho cậu, muốn biết cảm giác của cậu vào giây phút ấy.
Họ không chắc liệu nó thật sự có liên quan đến kính thực tế ảo, hay bệnh nhân chỉ trùng hợp tỉnh lại vào đúng lúc đó thôi.
Tân Lạc suy nghĩ một lúc: "Chỉ cảm thấy có ánh sáng chiếu vào, đau đầu ù tai, không mở mắt được, ngoài ra không còn gì khác nữa."
Bác sĩ hỏi: "Thế nên cháu thật sự không nhìn thấy cảnh trong thực tế ảo?"
Tân Lạc gật đầu.
Bác sĩ thì thầm trao đổi vài câu, như là có điều suy nghĩ.
Tân Lạc nhìn chung quanh: "Tiểu Dật đâu?"
Tân Hải Dật quay lại phòng bệnh liền nghe được câu này, kích động sáp đến trước giường: "Anh, em đây nè!"
Tân Lạc nhìn đôi mắt sưng đỏ của nhóc, dở khóc dở cười: "Khóc ra nông nỗi này luôn sao?"
Tân Hải Dật nghĩ lại mà sợ: "Anh không biết lúc nãy anh dọa người đến mức nào đâu, cứ liên tục nói anh nở rồi anh muốn trở về trong trứng, em còn ngỡ là mình hại anh hóa ngốc rồi đó!"
"..." Tân Lạc bình tĩnh nói: "Anh không có ấn tượng, có lẽ là nói mớ thôi."
Cậu hôn mê một tháng ròng, cơ thể còn rất yếu, bác sĩ cũng không quấy rầy quá nhiều, hỏi xong liền đi họp, nghiên cứu lại chuyện này.
Tân Hải Dật là công thần, được thưởng một bữa tối xa hoa.
Ba mẹ hai nhà vốn định dẫn nhóc ra ngoài ăn, nhưng nhóc nằng nặc muốn ở cùng Tân Lạc, cuối cùng bọn họ đành phải tự đi rồi đặt một suất đồ ăn thịnh soạn giao đến cho nhóc.
Tân Lạc tựa vào đầu giường chậm rãi uống cháo trắng nhạt thếch, ngửi thấy mùi thức ăn bên cạnh, lại nghĩ khả năng cao thằng này là ân nhân cứu mạng của mình, đành nhịn.
Tân Hải Dật hoàn toàn không chú ý tới sắc mặt của cậu, nuốt cơm trong miệng xuống, hỏi: "Phải rồi anh, chuyện của anh lên hotsearch hai lần rồi, fans anh buồn lắm luôn, có muốn báo cho bọn họ không?"
Tân Lạc nói: "Điện thoại của anh đâu?"
Tân Hải Dật đứng dậy lấy cho cậu, phát hiện nó cũng đã tắt nguồn, may thay trong phòng bệnh có bộ sạc, thế là liền cắm sạc.
Kính thực tế ảo cũng có ràng buộc với tài khoản mạng xã hội, nhưng hiện giờ tinh lực của cậu có hạn, vả lại đầu vẫn còn khá đau, bác sĩ bảo nên quan sát một hai ngày rồi hẵng sử dụng.
Tân Lạc đã đi qua lằn ranh sinh tử một lần, vẫn rất tiếc mạng, nghiễm nhiên sẽ tuân theo lời của bác sĩ.
Cậu uống cháo xong, hỏi sơ qua những chuyện xảy ra trong một tháng này, đến khi nghe em họ nói hết, điện thoại cũng đã sớm mở nguồn.
Cậu bèn cầm lên mở khóa, lướt xem tin nhắn nhận được.
Phần lớn đều là lời hỏi han chúc phúc, còn chia ra hai mốc thời gian, một là lúc vừa xảy ra tai nạn giao thông, một là khi tình trạng người thực vật của cậu lên hotsearch.
Cậu lướt nhanh qua, đột nhiên nhìn thấy một dòng tin nhắn rất lạc quẻ, đến từ Phương Cảnh Hành.
Cậu ngẫm nghĩ một lúc liền đoán được nguyên nhân đại khái, hứng thú trả lời: [Muốn ăn gì cứ gọi thoải mái.]
Tin nhắn gửi được vài phút, bên kia liền gọi video qua.
Cậu ấn đồng ý, đối diện với khuôn mặt bô trai của nam thần liên minh.
Gần đến Tết, cả liên minh đều bước vào giai đoạn nghỉ thi đấu.
Lúc này Phương Cảnh Hành đang ở trong nhà, mặc đồ ngủ, đánh giá cậu vài bận: "Tỉnh rồi? Cảm thấy thế nào?"
Tân Lạc nói: "Cũng ổn, quan sát thêm vài hôm là có thể xuất viện rồi."
Phương Cảnh Hành căn dặn: "Nghỉ ngơi cho tốt vào, xong rồi thì đến câu lạc bộ của anh."
Tân Lạc cười nói: "Thôi xin đấy, vừa mới giải nghệ, giờ em chỉ muốn làm một con cá muối thôi."
Phương Cảnh Hành bật cười, "Ừ" một tiếng rồi không nói gì nữa.
Tân Lạc cũng không tiếp tục đề tài này, cậu biết Phương Cảnh Hành vẫn muốn đào mình, khổ nỗi hai người đã quá thân, Phương Cảnh Hành không muốn lợi dụng giao tình này để đào người, chỉ bông đùa một câu, còn có đi hay không đều là do cậu quyết.
Cậu hiếu kỳ: "Mau nói em nghe, đã xảy ra chuyện gì."
Phương Cảnh Hành liền kể lại tình hình lúc đó cho cậu nghe.
Tân Lạc nhủ bụng quả nhiên ông chủ trơ trẽn kia đã nhịn không được mà bắt đầu hút fans của mình rồi, chỉ là so với suy nghĩ của cậu thì vẫn đỡ chán, bởi vì cậu còn sống, bên kia cũng không dám làm quá trớn.
Phương Cảnh Hành nói: "Gần đây bọn họ cũng bắt đầu livestream, không có nhắc đến chú."
Hắn nhìn vẻ mặt có chút hả hê khi thấy người gặp họa của Tân Lạc, nhướng mày: "Không muốn nhịn bọn họ nữa sao?"
Tân Lạc nói: "Miễn bọn họ không làm phiền em."
Tân Hải Dật ở bên cạnh nghe đến hoang mang, chờ anh nhóc cúp máy bèn hỏi: "Anh có mâu thuẫn với câu lạc bộ sao?"
Tân Lạc nói: "Chuyện của người lớn, trẻ con đừng hỏi."
Tân Hải Dật phủng nịnh sáp lại: "Kể chút i mò."
Tân Lạc làm thinh, cậu là đang suy nghĩ cho đóa hoa tương lai của tổ quốc đấy, không thể để cho em cậu bị mấy cái ngữ không biết giới hạn kia vấy bẩn được.
Cậu mở mạng xã hội, gõ một dòng: [Đã tỉnh, tất cả đều ổn.]
Chưa đầy mười phút, hashtag #Luo tỉnh rồi# đã lên hotsearch.
Người hâm mộ mừng đến phát khóc, đồng loạt bình luận bảo cậu nghỉ ngơi cho tốt.
Tin tức nhanh chóng lan sang một nơi khác.
Trong "Nguyên Vũ", Tiền Thuận Tâm tìm được Chu Minh, cùng anh bàn bạc chi tiết về cuộc đấu giá lần cuối, nói: "Còn có một điều, chính là trước mắt không thể xác định sau khi nở ba tôi trông thế nào, nếu không phù hợp với thẩm mỹ của mọi người thì phải sử dụng phương án dự phòng, đã nói với ba tôi chưa?"
Thời Minh Chu nói: "Nói rồi."
Tiền Thuận Tâm nói: "Ba tôi nghĩ sao?"
Phát ngôn đầy tự tin của quả trứng nào đó tức thì liền vang lên trong đầu Thời Minh Chu.
"Thẩm mỹ? Chuyện cỏn con," Cậu nói: "Cái đấy có thể thay đổi bằng thực lực và sức hấp dẫn mà, em hoàn toàn tự tin có thể khiến bọn họ sa vào lưới tình của em.
Hơn nữa anh à, sao con người có thể cưỡng lại một bé lông xù cho được?"
Thời Minh Chu vẫn vô cùng cạn lời với chuyện này, trả lời: "Em ấy nói không sao cả."
Tiền Thuận Tâm gật đầu: "Cũng đúng, suy cho cùng cũng là linh thú quý hiếm, xấu không nổi đâu...!Lì xì!"
Gã đã thiết lập nhắc nhở đặc biệt, có người phát lì xì trên kênh chat là sẽ biết ngay, sốt sắng nói: "Chờ tí nha đại lão, tôi giật lì xì cái đã, con muỗi có nhỏ đến mấy thì cũng là thịt mà."
Nói đoạn, gã liền "Quao" một tiếng: "Cũng nhiều ra phết, hôm nay là ngày lành gì thế, sao tự dưng nhiều người phát lì xì thế...!Ồ, ra là nam thần tỉnh lại rồi à, chúc mừng chúc mừng! Nam thần của mọi người có những fans như mọi người đây quả thật là hạnh phúc!"
Thời Minh Chu bắt được từ khóa "tỉnh lại", nhìn lên kênh chat, phát hiện quả nhiên là cậu chàng đi rừng kia, Thời Minh Hào hay tin hẳn là sẽ vui lắm.
Tiền Thuận Tâm giật nửa ngày mới xong, vẫn chưa thỏa mãn mà nhìn kênh chat đăm đăm: "Tôi cứ cảm thấy chút nữa sẽ có thêm."
Thời Minh Chu nhận được tin nhắn của bọn Dã Lai Vãng, nói: "Thế cậu giật đi."
Tiền Thuận Tâm thấy anh xoay người toan đi, đoán là định đi làm nhiệm vụ, vội vàng hỏi: "Đại khái mấy giờ ba tôi nở?"
Thời Minh Chu nói: "Gần không giờ."
Tiền Thuận Tâm nói: "Âu kê, tôi nhất định sẽ có mặt!"
Tân Lạc vốn sắp nở cơm nước xong xuôi thì nghỉ ngơi nửa tiếng, bị đẩy đi kiểm tra vài hạng mục, đến khi trở lại phòng bệnh thì đã mệt lả.
Màn đêm buông xuống, Tân Hải Dật và mọi người đều về nhà, chỉ còn Tân Khải Ngạn và hộ lý ở lại.
Hai người cũng không ngủ sớm, giúp Tân Lạc rửa mặt xong liền ra phòng khách.
Tân Lạc nằm trên giường một mình, rốt cuộc cũng có thể tĩnh tâm sắp xếp lại chuyện này.
Cậu nhớ đến tiếng báo cáo dõng dạc của quan viên thành Thương U, Nồi Gang hào sảng và Ám Hỏa ngốc nghếch, nhớ cả Dã Lai Vãng luôn nắm bắt cơ hội muốn cậu gọi mình là anh.
Cậu từng nghe tiếng áo giáp sột soạt của binh lính và tiếng gầm gừ nơi xa của ma thú trong rừng rậm Sri, từng mắng trưởng binh đoàn tên Caronte, từng bàn một vụ làm ăn để tổ chức đấu giá.
Cậu vẫn nhớ rõ tên các tòa thành trì trên đại lục Tân Vũ, nhớ những cảnh đẹp hãy còn chưa được đến và ngắm nhìn, càng nhớ một Chu Minh luôn túc trực bên cạnh và giọng nói vẫn luôn điềm tĩnh ổn trọng của anh.
Mọi thứ quá mức sống động, căn bản không thể chỉ là một giấc mộng trong lúc cậu hôn mê.
Vậy nên, chính là linh hồn của cậu đã vô tình lạc đến một thế giới phép thuật, vì sắp phá vỏ nên lại xuyên về.
Nếu là như thế, nói không chừng nó cũng giống với những con linh thú của bọn Nồi Gang, thật ra không biết nói chuyện.
Chờ đến khi nó phá vỏ, Chu Minh đối mặt với một con linh thú không biết nói, sẽ phản ứng ra sao?
Duyên phận giữa người với người vừa kỳ diệu vừa nhẹ tựa khói bay.
Giờ đây đã cách biệt hai thời không, có lẽ cả đời này họ sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa, cậu cũng sẽ chẳng bao giờ biết được đáp án của câu hỏi này.
Tân Lạc nghĩ có thể là do mình ngủ nhiều quá rồi, nhất thời cảm thấy không ngủ được.
Cậu nghịch điện thoại, mở mạng xã hội lướt xem tin nhắn, lại thấy trên màn hình toàn là Lạc Lạc.
Mắt cậu cảm thấy hơi khó chịu khi phải nhìn màn hình sáng trong bóng tối, bèn nhanh chóng tắt đi.
Cậu trở mình qua lại, nằm thẳng nhìn trần nhà, khẽ thở dài một hơi.
Cậu hối hận rồi.
Cậu không nên vì quá dè dặt, nghĩ rằng tương lai còn dài mà gác lại vấn đề đặt tên.
Kết quả, đến cuối cùng, cậu vẫn chẳng thể nói cho Chu Minh biết tên của mình, chẳng thể được nghe đối phương gọi mình là Lạc Lạc..