Thoáng một cái đã qua kỳ nghỉ Tết, tất cả lại lục tục đi làm trở lại. Dương Kế Trầm mua vé tàu cao tốc để đưa cô về, vì đường khá xa nên đi mất những 7 tiếng.
Trước ngày lên đường, Giang Nhiễm lôi anh đi siêu thị lớn, hai người quanh đi quẩn lại rồi mua một bọc đồ ăn vặt, mà đa số đều là đồ Giang Nhiễm thích ăn. Dương Kế Trầm chỉ cần kẹo bạc hà, anh dùng thứ này để át mùi thuốc lá. Giang Nhiễm bắt đầu quản vấn đề hút thuốc của anh như bà cụ nhỏ.
Lúc đầu Dương Kế Trầm lo cô mua nhiều như thế sẽ không ăn hết, nhưng sự thật chứng minh, cái miệng con gái này tham ăn vô cùng, sau 7 tiếng thì bọc đồ kia đã trống không.
Nơi bà ngoại ở khá vắng vẻ, phải hỏi tới mấy tài xế taxi mới có một người chịu đi.
Lúc sắp tới cửa thôn đã thấy một bà cụ tóc trắng đứng trông ngóng phía xa. Mái tóc dài bạc màu của bà được buộc ra sau lại thật sạch sẽ và chỉnh tề, cũng mang thêm cả mấy phần trang trọng.
Giang Nhiễm đi theo sau Dương Kế Trầm, hai người đều đeo bao lớn bao nhỏ, bà ngoại cũng đi lên chào đón.
“Đây là Tiểu Nhiễm đúng không, con bé đúng là xinh đẹp. Mau vào đây với bà ngoại nào, bên ngoài lạnh lắm. Ngồi tàu lâu thế có phải mệt chết rồi không? Có đói không? Có buồn ngủ không? Ông ngoại hai đứa đang nhóm củi bên trong đấy.”
Bà cụ rất nhiệt tình, cũng nói tiếng phổ thông rất tốt, không khó để nhìn ra được thời còn trẻ hai ông bà đã từng học qua sách vở.
Ngôi nhà này là nhà lầu hai tầng kiểu cũ, không khác mấy so với nhà Giang Nhiễm ở Mặc Thành. Cả hai đều là kiến trúc đời cũ, cũng không sửa sang gì thêm. Dù bên trong có bật đèn nhưng vẫn tối đen như cũ, ngày trời u ám thì phải mượn đèn treo trên trần để nhìn rõ bên trong.
Bà cụ chuẩn bị một bàn đồ ăn ngon, nhưng Giang Nhiễm lại đang no tới tận cổ. Có điều không từ chối được nên cô cười rồi cố gắng ăn tiếp, vừa ăn còn vừa khen ngon.
Dương Kế Trầm nhìn qua vài lần với đôi mắt đầy ý cười, sau đó dùng đũa chặt bát cơm của cô: “Ăn ít một chút, em bảo ngồi tàu buồn nôn mà? Cứ thế này lát nữa dạ dày khó chịu đấy, nếu đêm đói thì anh hâm đồ ăn cho.”
Bà ngoại nghe thấy nên gấp gáp nói: “Tiểu Nhiễm, cháu không thoải mái ở đâu à? Đi một chuyến đúng là giày vò, bà ngoại trải giường chiếu trên gác rồi, tất cả đều là chăn đệm mới sạch lắm đấy. Mau lên nghỉ đi, đứa nhỏ ngốc.”
Giang Nhiễm cảm tạ ơn cứu mạng của anh, nhưng cũng không lên lầu. Cô ngồi yên lặng bên cạnh bàn tiếp hai ông bà ăn cơm và nói chuyện phiếm, thỉnh thoảng lại động đũa một chút, lấy đó làm tôn trọng.
Ông ngoại là đàn ông nên ít nói, ông chỉ chạm cốc với Dương Kế Trầm mấy lần. Bà ngoại lại nhiệt tình hiếu khách, bà hỏi sơ qua về tình huống trong nhà của Giang Nhiễm, cô cũng không che giấu mà kể rõ tất cả.
Bà ngoại chợt nhớ đến con gái mất sớm của mình, sau đó mắt cũng ươn ướt. Bà cảm khái: “Đúng là không dễ dàng chút nào, cháu và Tiểu Trầm cũng không dễ dàng.”
Trong mắt bà ngoại, Dương Kế Trầm là đứa cháu ngoại tốt nhất. Nhưng dù sao người cũng không có gia sản gì, cả ngày chơi bời lêu lổng, đã vậy còn chơi thứ không muốn mạng kia nữa.
Bà nói với Giang Nhiễm: “Nhà họ Dương không so được với trước kia, hai ông bà cụ này cũng không cho các cháu được vinh hoa phú quý gì, tất cả đều là Tiểu Trầm dựa vào chính mình. Bà ngoại cũng không biết về sau nó sẽ đi xa tới đâu, cháu còn nhỏ nhưng phải nghĩ cho kĩ, xem có thực sự muốn ở bên người này không. Không phải bà nói cháu ngoại của mình không tốt, chỉ là hi vọng các cháu có thể nghĩ kĩ, đừng học thói li hợp, hợp li của mấy đôi vợ chồng nửa đường đứt gánh kia. Nếu hai đứa đã quyết định muốn bên nhau cả đời, thì phải học cách tôn trọng và tha thứ cho nhau, có sóng gió cũng không được buông tay.”
Tất cả các trưởng bối xung quanh đều lo lắng về vấn đề tuổi tác của Giang Nhiễm. Có lẽ trẻ tuổi đúng là một vấn đề, nhưng Giang Nhiễm không thể vì thế mà lùi bước, huống chi chuyện này còn chưa phát sinh.
Giang Nhiễm ngoan ngoãn gật đầu rồi nhẹ giọng nói: “Bà ngoại, cháu và A Trầm đều hiểu những chuyện này.”
“Nó thì biết cái gì, đã 25 tuổi rồi mà còn đi lừa con gái vàng bạc nhà người ta, bà thấy nó chơi bời quen thân mới đúng.”
Bà ngoại cười mắng: “A Trầm này, cố gắng đợi Tiểu Nhiễm, đừng có lại không đứng đắn nữa.”
Dương Kế Trầm cười rồi đáp lại một tiếng.
Tối đến ở thôn nhỏ không náo nhiệt, nhà hàng xóm đều đã tắt đèn đi nghỉ. Tuyết bên ngoài rơi dày hơn Mặc Thành, dãy núi màu trắng trải dài nghìn dặm, trăng khuyết treo giữa đỉnh núi trầm tĩnh mà an nhàn, nhưng xen giữa đó lại có thêm vài tia âm u tĩnh mịch.
Hai ông bà ngủ ở phòng dưới, vì đi đứng không tiện nên mấy năm nay họ đều ở dưới nhà. Lầu trên có hai căn phòng, ở giữa là một phòng khách nho nhỏ.
Trong phòng ngủ cũ không có phòng tắm, rửa mặt cũng phải tự nấu nước. Giờ đang là giữa mùa Đông, Giang Nhiễm lại không chịu lạnh được nên chỉ lau mặt, sau đó ngâm chân và chui vào ổ chăn.
Hai người ngủ riêng phòng, nhưng Giang Nhiễm biết anh sẽ sang. Lúc Dương Kế Trầm lau người xong lên lầu thì Giang Nhiễm đang ôm điện thoại mà ợ hơi. Dáng vẻ của cô rất khôi hài, còn ợ hơi một cách trịnh trọng nữa.
Dương Kế Trầm dựa trên cửa, cánh tay hơi đụng vào khiến cửa gỗ nhẹ nhàng mở ra từ bên ngoài và phát ra âm thanh “kít kít”.
“Em thế này là ợ đói hay ợ no vậy?”
Giang Nhiễm ném điện thoại ra rồi làm nũng: “Bụng trướng quá, không thoải mái tí nào.”
Dương Kế Trầm chậm rãi đi qua ngồi bên giường, sau đó đưa tay sờ bụng cô, đúng là có hơi nhô lên thật. Anh trêu ghẹo: “Thế này là mang thai 3 tháng rồi, để anh sờ thêm nào, ồ, có lẽ là con trai.”
Giang Nhiễm vuốt ve tay anh: “Anh thích con trai à?”
“Anh không thích trẻ con.”
Giang Nhiễm thấy bất ngờ: “Thế sau này chúng ta không sinh?”
Dương Kế Trầm: “Cũng được.”
Giang Nhiễm dựa vào ngực anh: “Thật ra em cũng không thích, nhưng em thấy có thể vì mình chưa trưởng thành hoàn toàn, có lẽ về sau sẽ không nghĩ vậy.”
Dương Kế Trầm động tay động chân, trong miệng cũng là lời không đứng đắn: “Đúng là chưa trưởng thành, con sinh ra cũng không được uống cả ngụm sữa.”
“Anh chú ý chút, đây là nhà bà ngoại anh đấy.”
“Sợ cái gì, ở nhà em cũng không sao.”
Nếu không phải trong lòng Giang Nhiễm biết anh làm việc đáng tin cậy, thì cô sẽ thật sự cho rằng mỗi giây mỗi phút anh đều có thể “ra trận”, không phân biệt thời gian và địa điểm.
Có điều được anh ôm thật ấm áp.
Giang Nhiễm ngẫm lại cả chặng đường này thì vẫn thấy không tưởng tượng nổi. Anh cứ quyết định mọi chuyện như thế, gặp mặt gia trưởng hai bên, rồi lại đột nhiên tuyên bố chuyện đính hôn và kết hôn.
Giang Nhiễm cuốn chăn rồi bao cả anh và mình lại, cô nói: “Như bà ngoại nói ấy, anh đã nghĩ kĩ chưa, anh muốn lấy em thật à? Lấy em rồi không bỏ được nữa đâu đấy.”
“Sao em cứ ra mấy câu hỏi trí mạng cho anh thế, nếu anh trả lời là chưa nghĩ kĩ, có phải sẽ bị vứt xác ra đồng hoang không?” Dương Kế Trầm hất hàm chỉ cánh rừng bên ngoài cửa sổ: “Ở đó đấy, có đào hố chôn xuống cũng không ai biết đâu.”
Giang Nhiễm không ngờ anh lại giả bộ ngớ ngẩn như thế, cô trừng anh: “Anh trả lời tử tế đi.”
Dương Kế Trầm bật cười: “Em không muốn gả thì thôi vậy.”
“Anh… anh nói chuyện tử tế đi.” Giang Nhiễm lại làm nũng với anh, thật ra cô chỉ muốn nghe anh dỗ ngon dỗ ngọt mà thôi.
Dương Kế Trầm thả chậm ngữ điệu: “Em đang lo cái gì?”
Giang Nhiễm ngước mắt rồi đưa tay sờ mặt anh, ánh sáng chiếu lên đó những góc cạnh rõ ràng và đầy khí khái. Cô nhẹ giọng nói: “Em… chẳng qua em thấy đột ngột quá, giống như mơ vậy.”
“Anh sợ em như thế nên mới muốn quyết định sớm.”
Anh và Giang Nhiễm nước chảy thành sông mà phát sinh quan hệ, hơn nữa hai người cũng yêu đương quang minh chính đại. Đều là người trưởng thành rồi cũng không cần giấu giếm lén lút, giấu mấy người Giang Mi thì anh đâu được coi là đàn ông nữa.
Sau khi cho hai người Giang Mi biết rõ tâm ý, hôm sau anh đi gặp người của hiệp hội. Một người trong đó là huấn luyện viên, một người là trợ lý, họ đi từ Bắc Thành ngàn dặm xa xôi tới đây, quả là rất tôn trọng và cực kỳ có thành ý.
Bọn họ nói chuyện 2 tiếng ở nhà hàng, huấn luyện viên nói sơ lược về quá trình tiếp theo của năm 2009. Công ty Yamaha của Nhật gửi lời mời Dương Kế Trầm tới Nhật Bản huấn luyện thử xe tZ250, đồng thời công ty kia cũng có thiện ý muốn tài trợ Dương Kế Trầm tham gia MotoGP.
Ý vị này là anh sẽ có mấy tháng tha hương nơi đất khách quê người, sau khi về nước thì các trận thi đấu lớn nhỏ cũng sẽ kéo tới.
Bận rộn của anh sẽ tạo thành chênh lệch rõ ràng với cô.
Lần đó cô nói không hiểu anh, anh khiến cô thấy không chân thực.
Anh vẫn luôn lưu tâm mấy câu nói kia của Giang Nhiễm, rồi càng nghĩ càng không biết phải làm thế nào để cô an tâm. Có điều trước mắt thì xác định danh phận có lẽ là một lựa chọn chính xác.
Anh hi vọng cô gái nhỏ của mình an tâm làm bà Dương, còn anh cũng sẽ thử sửa lại vài thói xấu của mình.
Anh và Giang Nhiễm có một điểm rất giống nhau, đó là bọn họ đều không thích cãi nhau, thật ra có chuyện gì rồi mọi người đều hiểu rõ trong lòng, cũng sẽ cho người kia một lối đi. Anh sẽ không nổi nóng với cô, mà cô cũng sẽ không vin vào đó để cằn nhằn không ngừng.
Trong lúc vô tình, anh và Giang Nhiễm cũng từng nhắc đến chuyện này. Suy nghĩ của Giang Nhiễm luôn rất rõ ràng, cô nói: “Cãi nhau tổn thương tới cảm tình, nếu không phải chuyện gì lớn và có thể tha thứ được cho nhau, thì cứ bỏ qua thôi. Trên thế giới này không có ai hoàn mỹ và phù hợp tuyệt đối, thật ra mỗi người đều là một cá thể độc lập, khi hai người muốn hòa thành một chắc chắn sẽ xảy ra mâu thuẫn.”
Dương Kế Trầm phát hiện mình lại có thêm một lý do để yêu cô.
Anh nói rõ với cô, cô cũng thông suốt mọi chuyện, và càng không để tâm tới những chuyện vụn vặt.
Đêm dần sâu hơn, giữa màn tuyết trắng mênh mông hiện ra một tầng sáng xám trắng mông lung, đèn chân không sát góc tường cũng lẳng lặng sáng tỏ.
Dương Kế Trầm khàn giọng nói: “Anh gặp người bên kia rồi, em cũng biết đấy, anh phải sang Nhật một thời gian, khoảng tháng 6 sẽ về. Đến lúc đó anh tới Chiết Châu tìm em, lúc đó thời tiết đẹp có thể tổ chức lễ đính hôn nhỏ, đưa ông bà ngoại đi xem phòng tân hôn, mọi người cùng ăn bữa cơm nữa.”
Giang Nhiễm cười nói: “Sao tự nhiên em lại có cảm giác đang trẻ mà chợt già đi thế này.”
Dương Kế Trầm vỗ vào mông cô: “Vì em đã là phụ nữ đã có chồng rồi, đọc “Thiếu Phụ Bạch Khiết” chưa?”
“Phim truyền hình à? Chưa từng nghe bao giờ.”
“Truyện. Lúc nào chán đọc thử xem, nhớ anh cũng có thể lấy ra đọc.”
Giang Nhiễm không biết anh có ý gì, nhưng vẫn “vâng” vài tiếng qua loa.
Dương Kế Trầm dẫn dắt tiếp: “Đọc ‘Thiếu Niên A Tân’ chưa?”
“Biết Robinson Crusoe thôi.”
Lúc Dương Kế Trầm cười, lồng ngực sẽ hơi rung lên. Anh nói: “Đọc nhiều sách báo ngoại khóa vào, về anh kiểm tra.”
“Chắc chắn không phải truyện đứng đắn gì.”
Chẳng nhẽ Giang Nhiễm còn không biết anh hay sao, lâu ngày rồi đuôi sói cũng lộ ra hết. Đàn ông đều háo sắc như thế, mấy thứ bí mật trong ổ cứng cũng có tới vài chục GB.
Dương Kế Trầm cũng xem, dường như cái gì anh cũng xem cả, nhưng anh không trầm mê, mà chỉ như xem một bộ phim bình thường.
Thái độ của anh với những chuyện khác cũng như vậy, vẫn luôn không mặn không nhạt.
Đây chính là người đàn ông cô yêu, rất mãnh liệt và tâm huyết, lại trầm ổn mà bình tĩnh. Anh sẽ không hãm sâu vào bất cứ thứ gì, anh luôn nhìn xuống thế giới này.
Hết chương 87.
Bột: Tên hai bộ truyện Dương Kế Trầm nhắc đến đều là truyện H =))