Bên cạnh Hoa Tây có trung tâm mua sắm mới xây từ mấy năm trước, ở đây có từ các quán ăn tới khu mua sắm, tầng 5 có quán trà vắng khách nhưng vẫn mở tới tận bây giờ. Phục vụ bên trong mặc đồ theo phong cách cổ, dù không có khách nhưng vẫn nhiệt tình và tươi cười như trước.
Tống Dật Thịnh đi vào theo Dương Kế Trầm, cậu mở lòng bàn tay ra nhìn thử thì thấy đã rịn ra một tầng mồ hôi. Cậu lau tay trên quần mấy lần, ánh mắt lại rơi vào bóng lưng của anh.
Dương Kế Trầm đặt một phòng rồi ngồi đối mặt với Tống Dật Thịnh.
Nghệ nhân pha trà nấu nước ở một bên, đèn bát giác trên đỉnh đầu tỏa xuống ánh sáng nhàn nhạt tạo thành bóng sáng trên bàn gỗ cổ xưa.
Dương Kế Trầm nhìn cậu chằm chằm rồi hơi cười: “Không phải cậu có chuyện muốn nói với tôi à?”
“Em…”
Cậu có quá nhiều điều muốn nói, nhưng khi cơ hội ở trước mắt thì lại không biết bắt đầu từ đâu.
Dương Kế Trầm nói thẳng vào điểm chính: “Cậu có mục đích gì, muốn nói gì thì cứ nói thẳng.”
“Không có! Em không muốn gì hết!”
“Vậy tiếp cận Giang Nhiễm làm gì?”
Tống Dật Thịnh cúi đầu xuống: “Em… Em chỉ muốn làm quen với anh…”
Dương Kế Trầm tựa trên sofa màu nâu, chân hơi vắt sang, trông rất không tập trung, hay căn bản là không để người kia vào mắt.
Anh nói: “Không phải cậu biết tôi từ lâu rồi à?”
Tống Dật Thịnh trầm mặc.
Cậu đã nhận ra anh vào lần đầu tiên Dương Kế Trầm tới tìm Giang Nhiễm rồi. Cậu nhớ mặt mũi của Dương Kế Trầm hơn bất kì ai khác. Trời tháng 9 nóng bức vô cùng, cậu trở về từ KTX của Giang Nhiễm mà không ngừng đổ mồ hôi, cuối cùng chân run rẩy đến mức phải ngồi sụp xuống.
Với cậu mà nói, Dương Kế Trầm là xa tới không thể chạm tới.
Cậu cũng nghĩ ngày nào đó sẽ đi tìm anh, cũng từng nghĩ tới lúc Dương Kế Trầm trở mặt với mình, hoặc là lúc Dương Kế Trầm kích động ôm chầm lấy mình.
Cậu và mẹ mình nợ bọn họ, mẹ cậu nợ mẹ Dương Kế Trầm một mạng, mà cậu lại nợ Dương Kế Trầm một công đạo.
Tống Dật Thịnh luôn cơm no áo ấm từ nhỏ, vào lúc Dương Kế Trầm đang bị người ta đuổi đánh thì cậu đang chơi game ăn tiệc. Lúc Vương Lệ Vận qua đời và Dương Kế Trầm đau khổ tới cùng cực, mẹ cậu đưa cậu rời xa nơi đó, vậy mà cậu còn tưởng đó là chuyến du lịch giải sầu.
Tống Dật Thịnh tiễn biệt mẹ mình vào năm 15 tuổi, Tống Uyển bị ung thư gan nên không sống qua được tuổi 40. Bà nằm trên giường bệnh mà rớt nước mắt: “Đây đều là báo ứng, là báo ứng, đều là thứ mẹ phải trả lại.”
Tống Uyển lén đưa một tấm thẻ ngân hàng cho cậu, bên trong còn thừa lại 120 vạn. Tống Uyển nói: “Mẹ không thể chăm sóc cho con được nữa rồi, đây là bố cho con, về sau con phải tự bước đi trên đường đời.”
Khi ấy cậu chưa hề có khái niệm rõ ràng về nhà họ Dương, chỉ lờ mờ biết rằng mình là con riêng, mẹ cậu cũng thường bị người ta đả kích. Ngay cả lần đầu tiên ông bà ngoại trông thấy họ cũng đã đánh chửi một trận. Ký ức của Tống Dật Thịnh về Dương Siêu chỉ dừng lại trước năm 12 tuổi đó, cũng có rất nhiều điều cậu không nhớ rõ được.
Cậu được nghe lại mọi việc của nhà họ Dương từ lời kể của ông bà ngoại, rõ ràng bọn họ chưa từng rời khỏi nhà, nhưng lại tỏ tường chuyện cách nhà những hơn 100 cây số. Khi Tống Dật Thịnh nghe được về Dương Kế Trầm thì thấy rất kỳ lạ, giống như trên thế giới này bỗng có thêm một bản thân mình nữa vậy.
Cậu cảm thấy mình như một tên trộm, trộm đi cuộc sống của người khác.
Lại về sau nữa, cậu luôn tìm kiếm về Dương Kế Trầm trên báo chí, trên TV và trên mạng. Cậu tìm hiểu về mỗi trận đấu, mỗi lần phỏng vấn hay mỗi biến động nhỏ của anh, càng hiểu rõ rồi cậu càng phát hiện anh là người khiến người khác khâm phục đến mức nào.
Không biết là vì huyết thống hay cậu vốn có tính cách như vậy, mà Tống Dật Thịnh luôn hướng tới và sùng bái một cách khó hiểu với Dương Kế Trầm.
Ngay cả ông bà ngoại cũng nói: “Thật đáng tiếc cho đứa bé kia, nếu Dương Siêu không làm đến mức này, nếu như công ty vẫn còn thì đứa bé kia có tiền đồ biết bao, vậy mà phải chịu bao nhiêu khổ cực. Cũng do Uyển Uyển nghĩ quẩn rồi hại người hại mình. Dật Thịnh, cháu đừng trách mẹ mình, cũng đừng oán bọn họ, tất cả đều là số cả.”
Tống Dật Thịnh cười: “Không trách.”
Cậu cũng từng thử tiếp với xe đua, nhưng sau mấy lần bị ngã thì hai ông bà không cho chơi nữa, nhưng trong lòng cậu vẫn luôn mang một ước mơ không tên.
Nghệ nhân pha trà bưng trà cho họ, nước trà trong veo mà thơm dịu được đặt trong chén nhỏ làm từ sứ thanh hoa.
Tống Dật Thịnh hít sâu một hơi: “Anh cũng biết đúng không?”
Dương Kế Trầm “ừm”.
“Vậy… anh có ghét em không?” Cậu rất căng thẳng, một giọt mồ hôi cỡ hạt đậu trượt xuống từ huyệt Thái dương của cậu.
Dương Kế Trầm: “Không có cảm giác gì.”
Người trước mắt này sống hay chết cũng không liên quan gì đến anh.
Tống Dật Thịnh lại thở dài một hơi, sau đó cậu ấy lại nở nụ cười rồi nói: “Em có thứ này muốn trả lại cho anh.”
Cậu đặt chi phiếu và thẻ lên bàn trà cho Dương Kế Trầm rồi giải thích: “Đây là tiền năm đó bố cho, mẹ em đã dùng một chút, nhưng sau khi bà ấy cho thì em không động tới. Vốn nên trả lại cho anh, tổng cộng là 120 vạn. À, có lẽ sẽ nhiều hơn một chút, vì còn tiền lãi nữa.”
Dương Kế Trầm rũ mắt xuống, ánh mắt cũng rơi trên tấm thẻ kia.
120 vạn với năm đó là một khoản tiền lớn, nhưng bây giờ lại không quá quý hiếm như thế nữa, mà anh cũng không cần.
Dương Kế Trầm nói: “Không cần, cậu tự giữ đi.”
“Nhưng anh còn phải mua nhà, còn định kết hôn với Tiểu Nhiễm nữa, chắc là sẽ thiếu tiền. Đây coi như quà mừng của em được không?”
Dương Kế Trầm nhìn về phía cậu: “Trả tiền lại cho tôi, sau đó thì sao? Cậu muốn lấy được thứ gì?”
“Em không muốn gì cả.”
Dương Kế Trầm gật đầu: “Được, vậy cậu thích Tiểu Nhiễm à?”
Tống Dật Thịnh: “Thích chứ.”
Đầu mày của Dương Kế Trầm chau vào: “Hửm?”
“Thích chứ! Cậu ấy là chị dâu của em! Là người nhà của em!” Tống Dật Thịnh cười ngốc, trong mắt cũng tỏa ra ánh sáng.
Vẻ mặt của Dương Kế Trầm sầm xuống, anh nhìn cậu nhưng không nói gì nữa.
Lúc Tống Dật Thịnh còn định nói tiếp thì Dương Kế Trầm đã đứng lên, sau đó đặt 300 tệ trên bàn và đi mất.
Tống Dật Thịnh sửng sốt, cậu cũng đứng dậy rồi chạy ra theo. Thế nhưng Dương Kế Trầm đã đút hai tay vào túi quần, rồi sải bước chân dài ra khỏi quán trà mất rồi.
…
Hôm sau Giang Nhiễm đi học trông thấy Tống Dật Thịnh, lúc này cậu đang bắt chéo chân nói chuyện trời đất với bạn cùng phòng. Giang Nhiễm vừa mới để hộp xuống bàn học, Tống Dật Thịnh biết cô muốn gì đó nên giành nói trước: “Đây là quà thật đấy, không có ý gì khác đâu.”
“Sợi dây chuyền này chắc cũng phải mấy chục vạn.” Giang Nhiễm nói.
Mấy người bạn cùng phòng giật mình, sau đó vỗ vỗ vào vai của Tống Dật Thịnh: “Người anh em, cậu có tiền như thế à? Con nhà giàu đời thứ hai hay đời thứ ba?”
Tống Dật Thịnh kéo Giang Nhiễm ra ngoài phòng học: “Đúng là cũng khá có giá trị, nhưng tấm lòng là chính, chứ không phải vấn đề tiền.”
Giang Nhiễm thấy mình không hiểu được người này, cô hỏi thẳng: “Không phải cậu thích tôi thật đấy chứ? Cậu biết tôi có bạn trai rồi mà còn tặng như thế thì anh ấy sẽ nghĩ thế nào?”
“Anh ấy sẽ hiểu.”
“Ừm?”
Tống Dật Thịnh: “Anh ấy sẽ không nói gì, đánh cược với tôi không?”
Giang Nhiễm nghe không hiểu, sau đó lại nhét hộp vào trong tay cậu: “Đừng tặng bừa thứ này cho con gái, nhận lại đi, nếu không sẽ bị trộm mất đấy.”
Giang Nhiễm đi mất, còn Tống Dật Thịnh lại đang gãi gãi đầu.
Cả thẻ ngân hàng và dây chuyền đều không trả về được, đúng là khiến người ta phát sầu mà.
…
Dương Kế Trầm coi đây là việc thoáng qua, mà anh cũng không để người này vào trong lòng, sau đó vừa bận chuyện ở tiệm trà sữa, vừa bận xử lý nhà mới bên kia. Giang Nhiễm cũng bận ôn tập và thi cử nên cũng luôn ở trong KTX.
Chỉ là đôi khi nhớ tới lời người kia, cô lại thấy buồn cười, đúng là chỉ có thể dùng buồn cười để hình dung mà thôi.
Mấy ngày sau, Dương Kế Trầm tới kiểm tra tiến độ của tiệm trà sữa, lúc này có một người mặc áo len màu lam, đầu đội mũ bằng báo đang ra sức lăn sơn ở giữa tường.
Tống Dật Thịnh thấy anh thì cười hì hì nói: “Em đến giúp đỡ.”
Bác công nhân nói: “Sức tay của cậu nhóc này không tệ, kiếm chút tiền cũng tốt, vừa hay đang thiếu nhân lực. Tiền công một ngày của cậu ấy có 30 tệ thôi, có lời.”
Dương Kế Trầm châm điếu thuốc rồi chỉ vào cậu: “Cậu ra đây cho tôi.”
Tống Dật Thịnh phủi phủi tay rồi đi ra ngoài.
Dương Kế Trầm rít một hơi thuốc: “Cậu có bệnh à?”
“Em không có bệnh.”
“…”
Tống Dật Thịnh: “Em cũng không có mục đích gì cả.”
“Cái này mà gọi là không có mục đích?”
“Dù sao em cũng không có bệnh hay mục đích gì cả, anh tin hay không thì tùy.”
Giọng của Dương Kế Trầm hơi trầm xuống: “Mẹ cậu bảo cậu làm như thế? Rốt cuộc các người còn muốn gì nữa?”
“Mẹ em mất rồi.” Tống Dật Thịnh nói: “Em muốn… Em muốn đi theo anh, được không?”
Ánh nắng biếng nhác chiếu lên hai người tuấn lãng mà thanh tú, lúc Tống Dật Thịnh nói lời này thì hai tay hơi nắm lại, trong mắt còn có tia nước.
Giang Nhiễm đứng cách đó hơn 2 mét cũng vừa lúc nghe được nửa câu này, thế là bánh ga-tô trên tay cô cũng rơi xuống đất.
…
Ba người ngồi trong quán cà phê mà hai mặt nhìn nhau.
Giang Nhiễm ho khan một tiếng: “Thế nên… Tống Dật Thịnh, cậu là fan của A Trầm hay cậu vốn thích đàn ông?”
Lời này vừa nói ra, hai người đàn ông đều nhíu mày nhìn về phía cô.
Giang Nhiễm kiềm chế hai tay run rẩy của mình rồi nhấp một ngụm cà phê, sau đó chậm rãi bỏ ly xuống.
Tống Dật Thịnh khoanh tay: “Đầu cậu đang nghĩ gì thế?”
Dương Kế Trầm nhìn ra ngoài cửa sổ mà không nói một lời.
Giang Nhiễm: “Vậy lời cậu vừa nói là có ý gì? Hai người…”
Tống Dật Thịnh nhìn về phía Dương Kế Trầm, sau đó cũng không biết phải nói thế nào.
Sau một lúc yên tĩnh, Dương Kế Trầm nói: “Cậu sống đời cậu, tôi sống đời tôi. Tôi không có nghĩa vụ phải chịu trách nhiệm với cậu, cũng không có thời gian để phí hoài với cậu.”
“Em không muốn phí hoài gì của anh hết! Em chỉ muốn… ở bên cạnh hai người.”
Dương Kế Trầm: “Còn ý nghĩa gì không?”
Tống Dật Thịnh thấp giọng nói: “Anh nói anh không ghét em.”
Dương Kế Trầm uống cà phê, rồi thấy không thể khơi thông người này được.
Tống Dật Thịnh gọi: “Anh…”
Một tiếng “anh” này khiến cả Dương Kế Trầm và Giang Nhiễm sững lại.
“Anh… Anh là anh của em… Anh thấy em không biết xấu hổ cũng được, thấy em có bệnh cũng được, em muốn có anh em và bạn bè, muốn có người nhà. Nếu anh còn hận thì cứ trút giận lên em đi, em sẽ không phản kháng!”
Giang Nhiễm ngước mắt nhìn về phía Dương Kế Trầm, sau đó lại rời mắt nhìn kĩ Tống Dật Thịnh, quả là mặt mày hai người cũng hao hao nhau.
Thế nhưng… cô nhớ rõ mẹ Dương Kế Trầm đã qua đời từ sớm, lại càng không nghe anh kể rằng mình có em trai bằng tuổi cô.
Dương Kế Trầm để cốc xuống rồi không vui nói: “Cậu đi gặp bác sĩ tâm thần đi.”
Anh bỏ lại câu này rồi rời đi, Giang Nhiễm cũng vội vàng đuổi theo. Trước khi đi cô còn vỗ vỗ vào vai Tống Dật Thịnh, vì cậu ấy thế mà lại đang rơi nước mắt.
Hết chương 81.