Ở Viễn Cổ Nuôi Đại Xà

Chương 89




Tống Hứa gần như chà bay một lớp da mới thành công xóa sạch những mạng nhện tàn lưu trên cơ thể. Nhìn phía trước, không tính một phần lông đã bị cuốn trôi, thì trên mặt nước vẫn phủ một tầng lông dày, làm Tống Hứa đau đầu nhức óc, chuyến này đã hao tốn biết bao nhiêu lông của nàng!

Ô Mộc ngâm mình trong nước, mạng nhện trên người hắn còn nhiều hơn, và vẫn chưa được giải quyết.

Hắn uốn cong đuôi rắn của mình, ôm trong tay chà rửa mạng nhện trên đó. Dưới trăng, vảy rắn tỏa ra ánh sáng mông lung, nhìn thoáng qua mộng ảo như một mỹ nhân ngư.

Bơi về phía hắn, Tống Hứa cũng ôm lấy một phần đuôi rắn, hỗ trợ chà rửa. Vảy rắn của hắn bóng loáng dễ chà hơn rất nhiều, chỉ là thân thể quá dài, diện tích bị dính mạng nhện rất lớn.

Ô Mộc chỉ chà sơ sơ, chỗ nào dính nhiều thì hắn chà còn dính ít hắn không rảnh quan tâm. Tống Hứa chỉ đành giúp hắn chà thêm lần hai. Rắn bự xinh đẹp như vậy sao có thể không bảo dưỡng!

Chà, nàng chà đến một vị trí nào đó chếch xuống dưới đuôi rắn, vảy rắn chỗ đó không thể vuốt phẳng như bình thường. Cái đuôi rắn trong tay Tống Hứa bỗng nhiên run rẩy một chút, rồi né đi.

Tống Hứa đã ý thức được mình sờ vào chỗ nào:

"Ngại quá, ta không cố ý!"

Tiếc thật, nàng còn chưa kịp nhìn kỹ.

Thấy Ô Mộc ôm cái đuôi tự xử lý, sóc nhỏ nói thầm trong lòng. Cái đó của rắn bình thường đều được lớp vảy che phủ, không trần trụi phô bày ra ngoài như nhiều động vật khác, giống như được mặc một bộ y phục trời sinh. Mà đã có mặc y phục thì ngượng ngùng cái gì chứ, huống chi nàng cũng sờ nhiều rồi.

Rắn bự không cho động thủ nên Tống Hứa đành ngồi yên bên cạnh. Bây giờ trên người nàng có nhiều chỗ sưng đỏ, tay cũng vậy, đụng vào là đau rát.

Những lúc thế này nàng không hề ầm ĩ mà ngồi bên cạnh, yên tĩnh nhìn Ô Mộc. Hiện tại gần như toàn thân hắn đều bị vảy bao trùm, những mạng nhện có độc kia bị lớp vảy ngăn cản, không thể tạo thành thương tổn gì, cho nên chà rửa sạch sẽ thì Ô Mộc vẫn là một chú rắn bóng loáng linh lợi, không sưng không đau.

Đã lâu rồi không thấy hắn dưới hình dạng này. Dù mắt sưng thì Tống Hứa vẫn muốn nhìn nhiều thêm một chút. Nàng chống tay lên hai cái má phúng phính của mình, hỏi:

"Ngươi như này nói chuyện được không."

Vảy rắn lan khắp dưới cằm, gần như sắp bao vây miệng hắn.

Ô Mộc ngẩng đầu nhìn:

"Nói chuyện, được."

"Vậy thì tốt." Tống Hứa cười hai tiếng trầm thấp, trêu chọc:

"Hết đảo ngược câu rồi."

Rốt cuộc cũng giải quyết xong, đuôi rắn được đưa lên khỏi mặt nước, bày lên bờ. Giờ hai người cũng không định đi xung quanh tìm hang động nữa, nghỉ ngơi ở bờ sông trống trải này cũng tốt.

Hai người dựa lên một tảng đá, Tống Hứa đứng dậy, ngồi lên thân rắn mềm mại, vị trí đại khái là trong ngực Ô Mộc. Với thần sắc kích động, nàng cẩn thận quan sát cằm và miệng của hắn, nghiên cứu vị trí nối tiếp giữa da và vảy.

Tuy có trăng nhưng dù gì cũng thua xa ánh đèn, không xích lại gần thì không thấy rõ.

Ô Mộc không phối hợp, hơi hơi ngửa ra sau né tránh. Tống Hứa nắm lấy lỗ tai hắn, nói:

"Ô Mộc, há miệng ra nào."

Ô Mộc nghe theo: "Khè!"

Tống Hứa:

"Đúng rồi đúng rồi! Để ta xem, vẫn là miệng người, không biến thành miệng rắn, nhưng mà có điều răng nhọn hơn rồi, nào thè lưỡi ra cho ta nhìn chút."

Ô Mộc kéo tay nàng xuống, vẻ mặt hơi hung:

"Không nhìn. Ngủ!"

Tống Hứa bóp lông mày của hắn:

"Đừng, không được nhíu mày."

ƯattpadTaiTheTuongPhung

Ô Mộc giấu mình dưới cái bóng của tảng đá, ánh sáng nhàn nhạt dịu nhẹ bao phủ lên nửa khuôn mặt còn hoàn chỉnh của hắn, phần vảy rắn bên dưới cằm như đang lan dần lên trên. Tống Hứa mò mẫm phần tiếp nối giữa da và vảy ở cổ hắn, lần theo vảy sờ đến sau tai, rồi hai bàn tay nàng xuyên qua tóc hắn đan vào nhau, đột nhiên mượn tư thế này ôm lấy Ô Mộc, nếu không muốn nói là ghìm chặt cổ hắn.

"Lần sau ngươi xuất hiện dưới hình thái này, liệu có phải vảy sẽ lan đến tận trên mắt? Vậy miệng và mũi sẽ biến thành hình dạng gì?"

"Đến lúc đó ngươi có còn tóc không? Ta đã thắc mắc rất lâu, tóc này của ngươi là do vảy biến thành hả? Vì sao loài rắn không có lông mà khi biến thành hình người thì ngươi lại có một mái tóc dài mỹ lệ thế này? Sao ngươi không biến thành một người trọc nhỉ?"

Mặt Ô Mộc như bị đóng băng, tựa lên vai Tống Hứa, cổ họng phát ra một tiếng "Cô."

Lại còn có thể phát ra âm thành này? Là có ý gì? Tống Hứa cười trộm, hỏi:

"Ngươi muốn biến thân là biến được ngay hay chỉ vào những lúc cấp bách?"

Ô Mộc không nói lời nào.

Tống Hứa:

"Để ta đoán nha. Bây giờ hẳn là ngươi có thể tự do biến thành hình thái bán thú nhân, chỉ là ngươi không muốn biến thôi, đúng không?"

Ô Mộc: "Đây không phải, bộ dáng, bán thú nhân."

Tống Hứa đã hiểu:

"Ngươi cảm thấy hình dạng ngươi bây giờ không giống một bán thú nhân đứng đắn, ngươi không thích, nên dù biến được cũng không muốn biến, tình nguyện duy trì thú hình?"

Nàng còn tưởng rắn bự không hiểu mấy thứ này, không ngờ hắn còn để ý bộ dạng mình trông có được hay không, cái tâm tư nho nhỏ lén lút này của hắn tới tận bây giờ nàng mới phát hiện.

Quả thật ban đầu rắn bự không hiểu mấy thứ này, vẫn là nhờ sóc nhỏ thích nói lời ngon ngọt đây ban cho, một ngày ba bữa cứ chăm chăm khen người ta xinh đẹp, khiến người ta dần bận tâm.

"Trời ạ, ngươi tỉnh táo chút đi. Nhìn ngươi bây giờ rất ngầu luôn đó, không tốt sao." Tống Hứa dùng sức lay cổ Ô Mộc.

"Chưa từng, biến hóa, như này."

Kỹ năng ngôn ngữ của Ô Mộc cũng trập trùng như kỹ xảo biến thân của hắn vậy. Bình thường hắn nói từng chữ chầm chậm phối hợp với vẻ ngoài nhìn còn dọa người, chứ sốt ruột một cái là xong, chỉ còn lại đáng yêu.

"Không, không nên, duy trì! Không…"

Khi hắn nói tới chữ không thứ ba, Tống Hứa đột nhiên hôn cái chụt lên môi hắn, làm câu từ trong đầu hắn vất vả lắm mới đắp nặn được chưa kịp nói xong lại đổ bể hết.