Ở Viễn Cổ Nuôi Đại Xà

Chương 77: 77: Ta Đâu Có Chơi Với Rắn





Một thú nhân sóc và một bán thú nhân rắn dừng chân trong cánh rừng gai nhỏ ở biên giới lãnh địa bọn họ mấy ngày.

Hiện tại đây là tin sốt dẻo nhất của bộ lạc, ai ai cũng nghị luận, nhưng chỉ có vài người dám tới nhìn thử.

"Nghe nói là một con rắn rất lớn, mấy tộc trưởng đều bảo là rất nguy hiểm, phải tránh né."
"Dù sao ngày thường cũng ít ai đi qua đó, giờ có đi thì cũng vòng qua cho chắc."
Các thú nhân bộ lạc Dã Đề càng muốn tiêu hao thời gian vào việc nhàn nhã ăn cỏ hoặc theo đuổi thú nhân khác phái hơn.

Dù sao giờ cũng là mùa xuân, đương nhiên đa phần các động vật đều đang trong thời kỳ nhạy cảm, không có nhiều tinh lực để ý cái khác.

Khác với các thú nhân đang xôn xao tìm bạn lữ, Thanh Táo lại rất hiếu kỳ với hai người lạ mới tới bìa rừng kia.

Nàng biết đó là nơi ở bí mật của Thương Cước, cũng từng tới xem thử.

Bây giờ có hai thú nhân lạ lẫm tới, mà nàng phát hiện Thương Cước vẫn qua đó thường xuyên, trong lòng càng thêm hiếu kỳ.

Thanh Táo và Thương Cước là hai bán thú nhân của thế hệ này còn ở lại sinh hoạt trong bộ lạc.

Tuổi nàng nhỏ hơn Thương Cước, là một bán thú nhân dê tộc.

Nửa người dưới là thân dê lông trắng, nửa người trên cơ hồ cũng được bao phủ bởi lông tơ trắng, đỉnh đầu có hai cái sừng nhỏ, dưới sừng là hai lỗ tai dê.


Thanh Táo né tránh các tộc nhân đi trên đồng cỏ, lặng lẽ đi một lối khác tới cánh rừng gai.

Nàng có thói quen như con cừu nhỏ, lúc đi trên đường nhảy nhảy nhót nhót.

Đang tận hưởng niềm vui bỏ trốn đi chơi, mùi của thú nhân sóc quá nhạt, nàng lại chưa từng gặp nên không để ý đâm sầm vào hố đất sóc nhỏ đang đào rau củ, hai người bốn mắt nhìn nhau.

Thanh Táo ý thức được đây là thú nhân lạ lẫm mà mọi người nói, sợ hãi be một tiếng, bối rối quay đầu bỏ chạy.

Tống Hứa đang dùng thú hình đào đất, sóc bé xinh nhỏ hơn dê con rất nhiều mà cũng hù người ta bỏ chạy.

Lúc này Tống Hứa biến thành thú nhân, đuổi theo:
"Chờ một chút, bằng hữu dừng lại đã, đừng sợ!"
Nàng bảo dừng lại, Thanh Táo nghe lời dừng thật.

Đứng trong bụi cỏ vừa sợ hãi vừa tò mò ngoái đầu lại nhìn, hai con ngươi đen nhánh tròn xoe, hai tai dê nép dưới cặp sừng đong đưa.

Một bé cừu đáng yêu! Tống Hứa tươi cười vươn nhánh cỏ trong tay:
"Ăn cỏ không nè, ngọt lắm đó!"
Cảm nhận được nàng tốt bụng, cừu nhỏ Thanh Táo bước vài bước tới gần.

Giống như dê nhỏ chưa từng trải qua sự đen tối của xã hội, có người cho thức ăn thì nàng liền cao hứng nhận lấy.

Tống Hứa biến thành thú nhân cao ngang với dê nhỏ.

Nhìn nàng gặm cỏ vẫn không quên ngó trộm mình, dáng vẻ thẹn thùng lại tò mò, Tống Hứa không nhịn được sờ sờ đầu dê nhỏ.

Tóc cũng mượt và xoăn như lông trên người vậy, sờ lên rất êm tay.

Nhìn dáng vẻ ngoan hiền của cừu nhỏ, Tống Hứa có ảo giác như mình đang đi nông trường chơi với dê.

Giờ phút này đột nhiên Tống Hứa cảm thấy lời mình nói mấy ngày trước sai trầm trọng.

Sao có thể ăn thịt dê chứ? Dê nhỏ vô cùng dễ thương mà! Thú nhân lang tộc kia nói đúng, về sau không ăn thịt dê nữa!
"Này, ta tên Tống Hứa, là thú nhân sóc, đến từ một rừng rậm rất xa, chuẩn bị đi đến một chỗ xa hơn, muốn dừng lại ở đây mấy ngày.

Còn ngươi tên là gì?"
"Thanh Táo, lớn lên ngay chỗ này, đi tới chỗ khác."
Thanh Táo nhỏ giọng đáp.


Có vẻ nàng rất tò mò nhưng lại không chủ động hỏi gì cả, chỉ nói:
"Ta biết một nơi có cỏ ăn càng ngọt hơn, ở đằng kia."
Nàng chỉ về một hướng, lộc cộc bước chân dê đi tới, rất nhanh đã mang theo một nhánh cỏ to về, đưa cho Tống Hứa,v
"Còn rất nhiều."
Đây là cả một quá trình tiểu hài tử làm quen với bạn mới.

"Cảm ơn, ngươi thật tốt bụng!"
Tống Hứa chân thành khen:
"Hơn nữa dáng dấp rất đáng yêu, lông trên người vừa trắng vừa mềm, xúc cảm rất đặc biệt."
Thanh Táo chưa từng được ai khen như thế.

Tuy hơn nửa thú nhân trong bộ tộc không bài xích bán thú nhân nhưng xưa này bán thú nhân chưa từng được hoan nghênh.

Cái đuôi ngắn ngủn của nàng cố nhịn không vung vẩy, nhỏ giọng hỏi:
"Ngươi, còn có bán thú nhân…?"
Tống Hứa đã hiểu:
"A, rắn bự bán thú nhân đi cùng ta đang nghỉ ngơi."
Cừu nhỏ hỏi:
"Ngươi không chán ghét bán thú nhân phải không?"
Tống Hứa: "Ta siêu thích bán thú nhân."
Cừu nhỏ đột nhiên vui vẻ nhảy lên, nhảy nhót chạy một vòng xung quanh Tống Hứa.

Sau khi khen một tràng, Tống Hứa bắt đầu mở cái máy hát ra, bắt đầu làm sóc nhỏ lắm lời, ai tới thì tám chuyện với người đó, tám chuyện với ai thì làm thân với người đó.

Giống như hôm qua, Thương Cước cũng đang lặng lẽ nấp ở dốc núi gần đó nhìn hai thú nhân lạ lẫm xa xa.

Mấy hôm nay ngày nào hắn cũng tới nhìn, chỉ là không tiếp cận.


Hôm nay cũng như hai ngày trước, hắn chỉ nhìn thấy thú nhân sóc vui chơi làm việc trên đồng cỏ.

Ai ngờ mới chớp mắt một cái, trên đồng cỏ xanh mướt lại xuất hiện một cục bông trắng muốt, như một đám mây rơi xuống bãi cỏ.

Là Thanh Táo, nàng vui vẻ chạy nhảy bên cạnh thú nhân sóc kia, đôi lúc còn cười be be.

Bỗng nhiên nàng dừng lại, cho con sóc nhỏ đuôi dài kia bò lên lưng rồi cõng nó nhảy nhảy nhót nhót.

Thương Cước:?
Cái gì, sao trông Thanh Táo như rất thân quen với thú nhân sóc kia vậy?
Ngựa nhỏ đứng bên sườn núi bị nghi hoặc giày vò.

Khó khăn lắm mới đợi được đến lúc Thanh Táo nói lời tạm biệt với thú nhân sóc kia, hắn lập tức chặn đường Thanh Táo.

"Quá nguy hiểm, sao ngươi có thể tiếp cận thú nhân xa lạ."
Ngựa nhỏ đột nhiên xuất hiện làm Thanh Táo giật nảy mình, vung vẩy lỗ tai giải thích:
"Tống Hứa rất tốt, nàng ấy không nguy hiểm chút nào."
"Nhưng còn một bán thú nhân rắn nữa, hắn rất nguy hiểm!"
"Ta đâu có chơi với rắn."
"Nhưng không thể tới gần người lạ, lần sau ngươi không được như vậy nữa." Thương Cước khuyên bảo.