Ở Viễn Cổ Nuôi Đại Xà

Chương 68: 68: Ở Cùng Ngươi Mới Là Vui Vẻ Nhất





Tốc độ đong đưa đuôi của rắn bự tăng lên, hắn khè khè hai tiếng.

Nhưng thanh âm quá nhỏ bị tiếng tám chuyện bên kia che lấp mất, Tống Hứa không nghe thấy.

Rắn bự phát ra thanh âm nguy hiểm làm điềm báo trước khi công kích, rốt cuộc đã kinh động được đám chim và sóc bên kia.

Các thú nhân chim sợ hãi biến thành chim nhỏ bay đầy đầu Tống Hứa.

Tống Hứa:
"Chút xíu nữa thôi chút xíu nữa thôi, ta xin thêm mười phút ha!"
Nàng vừa hỏi đến ân oán tình thù của con ưng và các thú nhân chim này, còn chưa nghe hết đâu.

Theo lời của bầy chim nhỏ, con ưng này bắt đầu xuất hiện vào hai năm trước, hình như tới từ nơi rất xa, đã ăn thịt mấy tộc nhân của bọn họ và rất nhiều chim lông vàng phổ thông mà họ nuôi.

Thú hình của bọn họ nhỏ nhắn.

Hình thái thú nhân thì lại không thể bay.

Mặc kệ hình thái gì cũng đều không đấu lại con ưng khổng lồ kia, lần nào cũng chỉ có thể dốc toàn lực chống cự.

Bây giờ nó đã bị giết, bọn họ vô cùng vui mừng nên mới vây quanh Tống Hứa trò chuyện.

Nếu Ô Mộc - người giết chết con ưng kia - không phải là đại xà mà họ vô cùng sợ hãi thì nhất định bọn họ sẽ mời hai người lên cây chơi một vài ngày.


ƯattpadTaiTheTuongPhung
Tống Hứa trò chuyện vui vẻ, thời gian trôi qua rất nhanh, một con đại xà trườn lại đây.

Tống Hứa đang là tâm điểm chú ý vội vàng nói:
"Chờ lát nữa, xong ngay đây!"
Đại xà càng tới gần hơn, tiếp cận Tống Hứa đang ngồi xổm từ sau lưng, rồi bò lên lưng nàng, ngóc đầu đặt trên đỉnh đầu nàng, mở cái miệng to như chậu máu ra.

Trong nháy mắt, đàn chim bay tứ phía.

Tống Hứa:
"...!được rồi được rồi, không tán gẫu nữa, chúng ta đi thôi."
Nàng thầm nói:
"Nếu là ở thế giới của ta, ngươi nhất định là một nam nhân không có kiên nhẫn cùng bạn gái đi shopping.

Nhưng ai bảo ngươi lại là một chú rắn đáng yêu chứ, ta chỉ đành tha thứ cho ngươi."
Nàng vẫy vẫy tay với đàn chim nhỏ:
"Hẹn gặp lại, bọn ta đi đây! Cố lên nha!"
Cây đầy tổ chim kia giống như một cái đảo hoang trong biển rừng xanh mướt.

Bọn họ đi xa dần, chìm vào mênh mông rừng xanh.

ƯattpadTaiTheTuongPhung
Rắn bự trườn phía trước đột nhiên nghiêng đầu sang hà một tiếng với Tống Hứa, âm thanh ngắn ngủi kia nghe có vẻ tức giận.

Tống Hứa bị hắn hà như vậy có hơi mơ hồ.

Nàng lấy lại tinh thần lập tức chạy tới, dạng chân ngồi lên đuôi rắn, chống nạnh hỏi:
"Ngươi hà cái gì?"
Đại xà nghiêng đầu, lại tức giận hà cái nữa.

Tống Hứa lập tức há miệng bắt chước thanh âm hà hơi của hắn, còn hà lớn, hà lâu hơn nữa.

Tuy rằng nghe như tiếng mèo hà hơi không có gì ghê gớm nhưng Ô Mộc vẫn cảm nhận được sự tức giận của nàng.

Đại xà đang tức giận không biết lý do khép cái chậu máu của mình lại.

Tống Hứa thừa thắng xông lên, lại hà thêm hai tiếng, hà đến mức đầu đại xà rụt lại, nàng mới hài lòng.

Đại xà thè lưỡi, cảm thấy cãi không lại nàng, nghiêng đầu định đi về phía trước.

Tống Hứa lại bất cẩn ngã từ trên người hắn xuống.

Nàng nằm trên đất quát to một tiếng, cũng không đứng dậy mà nằm đó tức giận la to:

"Ta không đi, ta nằm luôn ở đây, ta không đứng dậy! A!"
Tống Hứa nằm một lát, thấy trên đầu có vài cái lá non được ánh mặt trời chiếu qua trong suốt, nàng vươn tay hái nhét vào miệng.

ƯattpadTaiTheTuongPhung
Sột soạt sột soạt, đại xà quay lại rồi, hắn trườn đến bên cạnh Tống Hứa, một cái đầu rắn nằm ngay trước mắt Tống Hứa, nàng vươn tay đẩy ra.

Đại xà lượn một vòng, có ý đồ dùng đầu nâng người nàng lên.

Tống Hứa lại cố ý đè xuống, nằm đó không đứng dậy, thậm chí còn bắt chéo chân.

Rất giống bộ dạng trẻ trâu mà năm đó nàng bày ra trước mặt cha ruột, phong độ vẫn còn nguyên.

Rắn bự không có cách, cuộn tròn nằm xung quanh nàng, hai người nằm chung một chỗ.

Nhưng hắn nằm không yên ổn như Tống Hứa, cứ cách một lát lại trồi dậy muốn thử xem có thể đẩy nàng lên không.

Thấy Tống Hứa muốn nằm qua đêm, rắn bự lần nữa ngồi dậy trườn đi.

Tống Hứa nhìn hắn mất hút sau lùm cây, do dự không biết có nên theo sau không.

Nàng nằm suy nghĩ mãi không biết rắn bự tức cái gì, nghĩ đến đau cả đầu, đang định phủi mông đứng dậy, Ô Mộc quay về.

Nàng đang ngồi tại chỗ, chợt nghe tiếng xào xạc trong lùm cây, lập tức nằm xuống.

Rắn bự ngậm mấy bông hoa mang về, há mồm thả hoa lên người Tống Hứa, đầu hắn cũng gác lên bụng nàng dụi dụi.

Rắn bự khờ như vậy mà cũng biết mang đồ ăn tới cầu hòa, Tống Hứa ngồi dậy ôm đầu hắn:
"Được rồi, không giận nữa, chúng ta đi thôi."
Nhưng đầu đại xà vẫn đè lên bụng nàng.


Tống Hứa kéo mãi không được:
"A, giờ tới phiên ngươi muốn khóc la om sòm không dậy phải không?"
Hết cách rồi, phỏng chừng tối nay phải ngủ một giấc ở đây.

ƯattpadTaiTheTuongPhung
Ngủ ở địa điểm lựa chọn ngẫu nhiên này không hề dễ chịu, Tống Hứa ngủ không ngon, trong cơn mơ cảm thấy có ai đó phát ra tiếng kêu nho nhỏ, lại có tiếng ma sát với mặt đất.

Tống Hứa mơ hồ tỉnh lại, rắn bự lăn lộn đến chỗ nàng, lộ ra một khuôn mặt có vảy rắn.

Tống Hứa: "!"
"Chuyện gì xảy ra? Ngươi bị làm sao vậy?"
Tống Hứa giật mình cúi người kiểm tra tình huống của Ô Mộc.

Bỗng nhiên Ô Mộc thò tay qua nắm lấy vai nàng, bàn tay kia giống như móng vuốt của chim ưng vậy, vai nàng tưởng chừng sắp vỡ ra.

Ngực hắn chập trùng, cố sức nói:
"Nói chuyện, vui vẻ.

Ở lại đây, không."
Giờ thì Tống Hứa đã biết vì sao ban ngày hắn hà với nàng.

"Không không không, ta sẽ không ở lại đây, ta còn muốn đi du lịch với ngươi mà, ở cùng ngươi mới là vui vẻ nhất."
Được tính là ghen khum?.