Ở Viễn Cổ Nuôi Đại Xà

Chương 67: 67: Khí Thế Ngất Trời





Con chim ưng khổng lồ bị vứt xuống mặt đất còn đang run rẩy, lông vũ trên cánh dài khoảng một cánh tay, móng vuốt như sắt thép bén nhọn sáng loáng không biết đã cướp đi bao nhiêu sinh mệnh, chỉ tiếc là hôm nay lại gặp một con rắn độc.
Ô Mộc là rắn độc, nhưng Tống Hứa rất ít thấy hắn dùng đến nọc độc.

Bình thường hắn chỉ dùng đuôi cuốn lấy con mồi, giết chết đối phương rồi nuốt chửng.
Rất nhanh con ưng kia đã bất động.

Tống Hứa ngồi xổm bên cạnh lật cánh nó ra xem.

Bầy chim ồn ào náo động bên cây kia cũng có vài con thân hình hơi lớn bay lại đây.

Từ hơi lớn này chỉ là khoảng một bàn tay thôi, so với Tống Hứa thì vẫn là nho nhỏ.
Chúng bay thấp xuống rồi biến thành thú nhân nhẹ nhàng linh hoạt tiếp đất, cách hai người khoảng hai ba mét, nhìn sang với vẻ hơi sợ hãi.
Tống Hứa ném cánh chim ưng xuống, tập trung nhìn ngắm mấy thú nhân chim đáng yêu kia.
Khi Tống Hứa ở hình thái thú nhân thì vẫn có chiều cao như người bình thường.

Còn những thú nhân chim này thì khác.

Sau khi biến thành người, bọn họ chỉ cao khoảng chừng một mét, giống như người lùn vậy.
Họ khoác lên người bộ váy nhỏ làm từ lông chim vàng óng, tóc cũng là hai chỏm lông vũ màu vàng, lóe sáng dưới ánh mặt trời.
Quần áo của bọn họ quá bắt mắt.


Trong thế giới thú nhân, quần áo có đẹp hay không đều là do trời sinh.

Vừa nghĩ như thế, Tống Hứa liền liên tưởng tới chim bói cá và khổng tước.

Nếu hai loài đó cũng có thú nhân, quần áo của họ hẳn phải lộng lẫy lắm.
"Các ngươi từ đâu tới?"
"Các ngươi tới đây làm gì?"
"Hắn là bán thú nhân hả?"
"Vì sao các ngươi lại giúp bọn ta giết kẻ địch này?"
"Các ngươi trợ giúp bọn ta, bọn ta rất biết ơn."
"Bọn ta cũng rất sợ rắn nên các ngươi đừng tới quá gần."
Tiếng chim thanh thúy vang lên.

Mỗi người một câu, cao thấp nối tiếp nhau, líu ríu.
Tống Hứa sống cùng một chiếc rắn bự nửa câm nửa điếc đã lâu, cũng quen với việc hắn không theo kịp tiết tấu nói chuyện của mình, nay lại gặp được đối thủ xứng tầm.
Nàng nghiêm mặt nói:
"Chúng ta tới từ Đông Thổ Đại Đường, muốn sang Tây Thiên thỉnh kinh, đi ngang qua quý bảo địa."
"Đây là bạn lữ rắn của ta - Ô Mộc.

Tuy dáng vẻ hắn hung dữ nhưng cực kỳ tốt bụng, cũng không thích ăn chim.

Các ngươi có thể yên tâm."
"Con ưng này có thù với ta, trùng hợp lại thấy nó công kích các ngươi, thấy chuyện bất bình rút đao tương trợ thôi, không cần cảm ơn!"
Thật ra muốn dùng ngôn ngữ thú nhân để biểu đạt ý nghĩa của câu chữ quốc tế thì hơi khó, nhưng Tống Hứa làm được.
Nàng đã thành công trong việc dùng miệng lưỡi khiến đám thú nhân chim choáng váng, châu đầu ghé tai, có một nhóm còn lộ vẻ xấu hổ vì bản thân thiếu kiến thức.
"Chắc các ngươi đi cùng đại bộ lạc hả?"
Có một thú nhân chim gan lớn lặng lẽ nhích tới gần, nhẹ nhàng hỏi.
"Không, chúng ta là nhân viên ngoài biên chế của một đại bộ lạc." Tống Hứa trả lời không chút chột dạ.
ƯattpadTaiTheTuongPhung
Có một chim nhỏ làm gương, các chim nhỏ khác cũng lần lượt vây quanh, đương nhiên là chỉ vây quanh một mình Tống Hứa.

Bọn họ tò mò đặt câu hỏi với thú nhân sóc nói chuyện đầy thú vị này:
"Vì sao các ngươi lại rời khỏi bộ lạc vậy? Bên ngoài rất nguy hiểm."
Tống Hứa: "Bọn ta đi du lịch đó.


Là kiểu đi ra ngoài chơi ấy, ở một chỗ mãi cũng chán, đi đây đó nhìn ngắm thế giới mở mang tầm mắt."
"Quào." Nhóm chim nhỏ đồng loạt phát ra âm thanh chim chiếp cảm thán.
Trong thế giới này, các thú nhân rải rác khắp nơi, sinh hoạt ở những vùng thích hợp.

Chỉ có đội săn thú của những đại bộ lạc mới đi xa săn bắt.

Phần lớn các thú nhân cả đời đều ở mãi một chỗ, từ khi sinh ra đến lúc chết đi đều loanh quanh ở một vùng.
Giống như những thú nhân chim trước mặt đây, bọn họ sinh ra trên cây này, kiếm ăn ở rừng rậm bốn phía, chưa từng bay tới chỗ xa hơn, cho nên họ rất ít gặp thú nhân khác đi qua.
Ô Mộc cũng vậy, hắn sinh ra ở bộ lạc mãnh thú, trước khi trưởng thành sống trong bộ lạc, sau khi thành niên thì sống trong hang đá ngay mảnh rừng u ám tối tăm kia.

Nếu không gặp được Tống Hứa, có lẽ cả đời hắn cũng sẽ ở mãi trong khu rừng đó không rời đi.
ƯattpadTaiTheTuongPhung
Tống Hứa nổi chứng lắm lời, ngồi xổm xuống tán gẫu với nhóm chim nhỏ:
"Trên cây này nhiều chim như vậy, đều là tộc nhân của các ngươi sao?"
Một thú nhân chim hình thể nhỏ nhắn nhảy nhảy nhót nhót, giang cánh tay như đang vỗ cánh trả lời:
"Không phải đâu, tộc nhân của bọn ta chỉ mười mấy người thôi, đều sống trong mấy cái tổ ở giữa cây.

Những cái tổ còn lại đều là chim mà bọn ta chăn nuôi."
Vốn dĩ đây chỉ là một căn cứ cỡ nhỏ của bọn họ, nhìn thì tráng lệ chứ thật ra mấy tổ bên ngoài là của những con chim phổ thông.
Tống Hứa cẩn thận ngắm nghía lại cây tổ chim lần nữa, phát hiện đúng là thế thật.

Mười mấy cái tổ ở giữa chiếm diện tích lớn hơn một chút, là nơi ở của các thú nhân.

Vừa rồi Ô Mộc leo lên quá nhanh làm sứt mẻ một vài góc của mấy cái tổ, có vài nhánh cây nhỏ sắp gãy, đang có một ít chim bận rộn sửa chữa.
Tống Hứa hiếu kỳ:
"Các ngươi chăn nuôi chim làm gì?"

"Không làm gì cả.

Bọn ta xưa nay vẫn sống như thế.

Đàn của bọn ta sống cùng một chỗ với đàn chim phổ thông.

Tuy chúng không phải thú nhân nhưng bọn ta bảo hộ chúng, chúng cũng sẽ bảo hộ bọn ta." Các thú nhân chim nói với giọng đương nhiên.
Khi nói chuyện bọn họ không ngồi im mà đi kèm với nhiều hành động nhỏ.

Ví dụ như nhảy lên đầu cành lắc lắc vai như chim vỗ cánh, rất đáng yêu.
ƯattpadTaiTheTuongPhung
Thanh âm của Tống Hứa hòa lẫn trong các thanh âm chiêm chiếp khác, mới đầu đại xà còn ở một bên kiên nhẫn chờ, nhưng chờ mãi cuộc nói chuyện kia vẫn không có dấu hiệu chấm dứt.

Rắn bự nhàm chán dùng chóp đuôi vỗ vỗ xác con ưng khổng lồ, lại đợi thêm một lát, cuộc nói chuyện bên kia càng lúc càng khí thế ngất trời.
Các thú nhân chim vì sợ đại xà nên chỉ vây quanh Tống Hứa.

Ngẫu nhiên có người hiếu kỳ về Ô Mộc, cũng chỉ là nhìn từ xa.

Chỉ nhìn bằng mắt thôi cũng tự hù dọa mình, sợ hãi nấp sau lưng đồng bạn..