Ở Viễn Cổ Nuôi Đại Xà

Chương 112: 112: Hắn Vẫn Luôn Là Đại Xà Cuồng Bạo





Tống Hứa tỉnh lại phát hiện mình đang bị Ô Mộc quấn vào cột buồm, chỉ lộ cái đầu ra ngoài, trông như con tin trên tàu hải tặc.

Cuộc sống trên biển buồn tẻ vậy đó, ngoại trừ nghịch nước cũng chỉ có nghịch rắn.

Buổi chiều gió bắt đầu thổi, Tống Hứa mới lắp cánh buồm lên.

Công việc của Ô Mộc cũng nhẹ nhàng hơn một tí, chỉ cần hỗ trợ điều chỉnh khi thuyền đi lệch hướng là được.

Tống Hứa thì phụ trách quan sát hướng gió, một khi gió chuyển hướng thì phải tháo dỡ cánh buồm xuống ngay.

Ban ngày ánh nắng lung linh, ban đêm trời sao lấp lánh.

Ngắm sao trên biển đẹp hơn bất cứ chỗ nào khác.

Trong chuyến đi này, Tống Hứa đã ngắm sao ở vô số địa phương khác nhau.

Có thảo nguyên rộng lớn, sơn cốc thâm sâu, vách đá cheo leo, sa mạc hoang vu, rừng rậm kỳ bí,...!Mỗi nơi đều có điểm đặc sắc riêng.

Nhưng ở đại dương mênh mông, ngàn sao lấp lánh trên đầu phản chiếu xuống mặt nước sáng lập lòe.

Trên dưới hòa hợp giống như khiến người ta lạc vào dải ngân hà, được muôn vàn ngôi sao vây xung quanh.

Tống Hứa thả chân xuống nước, nhè nhẹ đong đưa.

Nàng vươn tay gãi gãi rắn bự đang bơi bên mạn thuyền:
"Ô Mộc, ngươi có muốn thử một chuyến thám hiểm biển cả đầy k1ch thích trong đêm không?"

Nghe vào tai Ô Mộc thì là thế này:
"Đứng lên Ô Mộc ơi, ta muốn đi dạo trên biển ban đêm."
Sóc nhỏ với đôi mắt lấp lánh được đuôi rắn ôm lấy chìm vào trong biển.

Không bao lâu sau, sóc nhỏ bò lên thuyền, tỏ vẻ không muốn thám hiểm biển đêm gì nữa, căn bản không có gì để chơi.

Khắp nơi đều đen như mực chả thấy rõ cái gì, lại loáng thoáng như có cái bóng mờ dưới nước đang mở to đôi mắt nhìn nàng.

Tống Hứa run rẩy vừa xuống biển một cái thì rắn bự đang ở đâu cũng không biết.

Sóc nhỏ lo sợ nằm yên trên thuyền, tựa người lên mớ lông êm của đại lão hổ đang ngủ khò khè, cảm giác như đang nằm trong nệm ấm chăn êm, cảm giác an toàn quay trở lại.

Rắn bự cũng ló đầu khỏi mặt nước.

Hiện tại hắn đang ở hình thái bán thú nhân, vảy rắn đã lan tới mí mắt, bao trùm toàn bộ phần dưới trán, hình dạng mắt cũng dần dần giống rắn.

Toàn thân trên dưới chỉ còn lại tròng mắt và phía trên là sót lại một chút màu trắng và da người.

Tóc trên đầu tản ra nhìn có vẻ quái dị, không những vậy hắn còn đột nhiên trồi lên từ dưới biển, cảnh tượng này có thể hù dọa không ít bạn nhỏ.

Yêu ma đen đúa này vùi nửa mình dưới biển, vươn bàn tay cứng ngắc ra mò tới chú sóc nhỏ đang nằm dưới bụng đại lão hổ, dùng hành động để hỏi han nàng tại sao đang đi chơi lại đòi lên thuyền.

Đương nhiên sóc nhỏ sẽ không thừa nhận là mình sợ hãi biển đêm, nàng giả vờ ngáp một cái:
"A, ta buồn ngủ, để đó mai chơi đi ha."
Phương pháp này lúc nào cũng hữu hiệu.

Ô Mộc móc Tống Hứa ra, ôm qua một bên đi ngủ.

Nàng thầm nghĩ rắn bự làm mấy chuyện này càng lúc càng quang minh chính đại.

Ngày trước còn phải đợi nàng ngủ thiếp đi mới ra tay ôm sang bên kia, mà nay đã không cần nể nang ai.

Rắn bự không mất đi lý trí, nhưng thay đổi thì vẫn có.

Trước kia, Tống Hứa thích ngủ đâu thì ngủ.

Bây giờ nàng tỉnh lại là phát hiện mình đang nằm ở chỗ khác, còn bị rắn bự quấn cứng ngắc không nhúc nhích gì được.

Đối với việc này, ý kiến của Tống Hứa là:
Không phải vấn đề lớn, chỉ là hơi quấn người một chút ấy mà, dù gì hắn vẫn còn nhận ra người thân không phải sao.

Ban ngày là lúc nóng nhất, Tống Hứa uống nước xong cũng đút cho rắn bự và đại lão hổ.

Nàng nhìn lượng nước còn lại và đích đến ở xa xăm, cảm thấy không ổn.

Đích đến là hòn đảo nhỏ mà ngày ngày Hắc Sâm nằm trên bãi đá ngóng trông.


Nếu bà ấy đã để ý như vậy, thì chắc chắn chỗ đó có điểm đặc biệt, rất thích hợp làm trạm dừng chân đầu tiên của bọn họ.

Theo quan sát của Tống Hứa, hòn đảo này cách bờ biển không xa lắm, chiếc thuyền này cộng thêm nước và thức ăn là đủ đưa cả ba tới đó.

Nhưng sau hai ngày trôi trên biển, Tống Hứa phát hiện hòn đảo kia vẫn cách họ rất xa.

"Đừng có nói là ảo ảnh nha?"
Nếu thật sự là vậy thì không xong rồi.

Ô Mộc đang bắt cá, đại lão hổ đang ăn.

Chỉ có lúc ăn cơm đại lão hổ mới đứng dậy, thò đầu ra mép thuyền cắn lấy con cá rắn bự đưa tới.

Trên thuyền không thể nướng cá, ban đầu Tống Hứa còn lo lắng đại lão hổ không thích ăn cá sống.

Ai ngờ bà ấy thích ứng khá tốt.

Cho thấy bà ấy chỉ có ám ảnh với đại dương mà thôi, những mặt khác hoàn toàn bình thường.

Tống Hứa càng hoài nghi có phải bà ấy đã khôi phục thần trí hay không.

Ngày thứ ba trên biển, Tống Hứa cảm thấy hòn đảo kia như to ra một chút.

Đây là tin tức làm người ta phấn chấn, tuy là chỉ một mình nàng phấn chấn.

Ô Mộc còn đang chăm chỉ đẩy thuyền, hoàn toàn thờ ơ với tin tức này.

Đối với hắn mà nói, chuyến đi lần này cũng như bao chuyến đi khác mà hắn chiều lòng sóc nhỏ nhà mình.

Tới được hòn đảo kia hay không chẳng có gì quan trọng, chỉ cần hắn làm chuyện sóc nhỏ muốn làm thì nàng sẽ vui vẻ.


Hắc Sâm còn đang nhắm mắt ngủ gật, bà chỉ giựt giựt lỗ tai.

Đột nhiên đại lão hổ đang ngủ gật đứng phắt dậy, trợn mắt rống một tiếng đầy hung dữ về hướng mặt biển.

Đuôi của bà vỗ vào Ô Mộc đang ở dưới nước, có ý gọi hắn lên.

Dáng vẻ như gặp đại địch này của đại lão hổ giúp Tống Hứa nhận ra gì đó.

Nàng leo lên cột buồm nhìn xuống, phát hiện dưới thân thuyền là một khoảng bóng râm.

Có thứ gì đó rất to lớn đang tiếp cận thuyền của bọn họ.

Như gặp phải sóng lớn, đáy thuyền của bọn họ bị vật kia đụng mạnh vào, lắc lư kịch liệt.

Cộng với phản ứng của đại lão hổ, Tống Hứa cho rằng những lần ra khơi trước bà thất bại là do gặp phải thứ này va nát thuyền.

Rắn bự bị đại lão hổ vung đuôi không chịu nghe lời.

Không những không lên thuyền, mà hắn còn ngước mắt nhìn một lớn một nhỏ rồi lao đầu đâm thẳng xuống nước.

Trước khi hoàn toàn lặn xuống, hắn phát ra một tiếng rống giận khàn khàn đã lâu Tống Hứa không nghe thấy.

Lâu nay hắn mải mê làm cục cưng của nàng và đại lão hổ, suýt nữa khiến Tống Hứa quên mất hắn vẫn luôn đại xà cuồng bạo chứa kịch độc trong người kia, chưa từng thay đổi.

Ỏ, ngầu wóooooo.