Ở Viễn Cổ Nuôi Đại Xà

Chương 103




Có một lần Tống Hứa tận mắt thấy Ô Mộc và Hắc Sâm đánh nhau.

Bởi vì đại lão hổ trông nàng cả ngày cũng đến lúc đói bụng, quyết định đi kiếm ăn, nhưng bà lại mang Tống Hứa theo cùng. Đương nhiên Ô Mộc muốn đuổi theo. Hắn định nhân lúc đại lão hổ bận đánh nhau sẽ ôm sóc nhỏ chạy trốn, kết quả bị bắt quả tang tại trận.

Đại lão hổ như phụ huynh nhà giàu phát hiện nữ nhi cành vàng lá ngọc mình nâng niu trên tay dan díu với một thằng nhà quê, bà vứt bỏ cuộc săn mồi, nhào qua đây cướp nữ nhi về.

Ô Mộc vừa đi tới bên cạnh Tống Hứa, nghe nàng gọi tên mình, còn chưa kịp đáp thì đằng sau đã vang lên tiếng gầm của Hắc Sâm. Hắn cũng nổi giận không thèm chạy trốn, hai người trực tiếp lao vào đánh nhau.

Đại xà như một sợi dây thừng dài quấn lên đại lão hổ, hạn chế hoạt động của bà. Đại lão hổ lăn lộn trên đất, bụi bay mù mịt.

Giao tranh một lát, đại xà không thể hạ sát chiêu, huống chi hắn cũng không thể hoàn toàn quấn quanh đại lão hổ, đành chịu rơi vào thế hạ phong. Sau đó đương nhiên là biến thành một con rắn bại trận, bị đại lão hổ giẫm dưới móng vuốt.

Sở dĩ Tống Hứa có thể ở bên cạnh nhìn mà không đi tới ngăn cản. Thứ nhất là hình thể nàng không cho phép, hai quái vật khổng lồ này giao đấu, nàng mà xông lên, không cẩn thận sẽ bị giẫm bẹp. Thứ hai, đại lão hổ trông có vẻ không dùng sức cho lắm.

Hắc Sâm không hổ là động vật họ mèo, đệm thịt của bà khi đập lên người đại xà trông như mèo hoa đang trêu đùa sợi dây thừng, hoặc cây gậy. Nhìn tình trạng của Ô Mộc hiện giờ thì có lẽ giống cây gậy hơn.

Với lại đánh một lát, hình như đại lão hổ bắt đầu tìm được chút cảm xúc, thấy quen thuộc, lộ ra ánh mắt nghi hoặc, lay lay rắn bự lại còn cúi người lại gần ngửi ngửi mùi của hắn.

Lòng Tống Hứa tự nhủ có phải là bà ấy nhận ra rồi không? Nhưng rất nhanh, đại lão hổ đã hết hứng thú với rắn bự, nghiêng đầu qua ngậm lấy Tống Hứa rồi bỏ đi chỗ khác săn.

Bà săn đại một con thú nguyên thủy hình thể không lớn lắm, ăn qua loa hơn phân nửa rồi dùng móng vuốt đẩy phần còn lại cho Tống Hứa, rống lên một tiếng, ý bảo nàng ăn đi.

Trong trí nhớ của Tống Hứa, mẫu thân là người dịu dàng nền nã, không nói nặng một câu nào, lại mắc bệnh nên mất sớm, nàng chưa từng nhận được tình thương của mẹ nào hung bạo như vậy, chần chừ nhìn xác con thú nguyên thủy máu thịt be bét.

Chỉ có thể nói đúng là hổ mẹ có khác, thấy Tống Hứa dùng dằng không chịu ăn, bà gào lên một tiếng rồi trực tiếp dùng móng vuốt đẩy nàng về hướng xác thú nguyên thủy.

Tống Hứa thuận thế ngã bẹp lên khối thịt giả chết, dù sao nàng cũng không ăn được. Hai người đó bị ngốc là đủ rồi, nàng mà ăn nữa thì nắm tay nhau ngốc hết cả nhà à.

Đại lão hổ dạo bước bên cạnh, nôn nóng xé xuống một miếng thịt nhỏ, ném cái bẹp lên đầu Tống Hứa:

"Ngao ô!"

Đại lão hổ đã trải nghiệm được cảm giác đút cơm cho trẻ biếng ăn. Bây giờ bà hận không có tay để đút thịt vào tận mồm, chứ nhóc con nhà bà chỉ có chút xíu thế này, một móng vuốt của bà đã đè bẹp thì đút kiểu gì. Nhất định là do không chịu ăn thịt nên mới nhỏ thế này.

ƯattpadTaiTheTuongPhung

Ô Mộc đi tới, nhìn thấy Tống Hứa nằm thẳng cẳng trên xác thú nguyên thủy, đầu đội một miếng thịt. Hắn không vui khè khè đại lão hổ.

"Khè,... Hà!"

Đại lão hổ đuổi theo đánh rắn bự, Tống Hứa nhân cơ hội ngồi dậy đi qua bụi cây hái lá non và trái cây ăn, giành giật từng giây lấp đầy cái bụng.

Đại lão hổ quay về cũng không ép nàng ăn thịt thú nguyên thủy nữa, ngậm nàng vào miệng rồi nhảy vài cái về ổ.

Tống Hứa bị hai chân trước của đại lão hổ ôm lấy, lại bị liếm một cái. Nàng đã chấp nhận sự thật từ con dâu bị nhận nhầm thành con gái. Mang theo tâm tình áy náy và trìu mến với rắn bự, nàng vuốt lông lão hổ.

Động vật họ mèo sẽ chăm chút bản thân, coi trọng vẻ bề ngoài, đại lão hổ cũng thế. Bà tốn khá nhiều thời gian để chải lông, bộ lông dày vô số tầng kia được chải chuốt kĩ càng, xõa tung đầy mềm mại.

Bộ lông dày mượt là niềm tự hào của đại lão hổ, nhưng bà thấy nhóc con vừa mới tìm về của mình thật làm cho lòng người phiền muộn, lông trên người vừa ít vừa mỏng, liếm một cái là đủ ướt hết rồi, muốn chải chuốt cũng không biết bắt đầu từ đâu, lại còn không chịu ăn thịt, nhóc con tí xíu thế này nuôi chừng nào mới lớn đây.

Đại lão hổ tự liếm lông cho mình, bỗng nhiên nhìn thấy đại xà xuất hiện ở cách đó không xa.

Đánh giá đối phương một chút, nghi ngờ trong lòng bà càng sâu, tại sao mùi của con rắn bên kia nghe cũng quen thuộc?

ƯattpadTaiTheTuongPhung

Ban đêm, Tống Hứa đắp lông hổ ấm áp ngủ thẳng cẳng, đột nhiên cảm thấy trên người mát lạnh, mở mắt ra mới thấy "chăn lông hổ" của mình đứng dậy. Đêm hôm khuya khoắt, không biết vì sao Hắc Sâm không ngủ, lại lặng lẽ chạy tới chỗ Ô Mộc nằm cách đó không xa, nghi hoặc ngửi ngửi hắn.

Tống Hứa yên lặng quan sát tình hình, thấy Hắc Sâm ngửi xong quay về có vẻ vô cùng xoắn xuýt.

Thời điểm bà rời đi là một đêm trước khi Ô Mộc thành niên, mà sau khi thành niên thì mùi trên người Ô Mộc có thay đổi một chút. Bà cảm thấy có hơi quen thuộc đối với mùi của hắn, rồi lại pha lẫn chút nguy hiểm của mùi kẻ lạ.

Gối lên người sóc nhỏ tràn ngập hương vị Ô Mộc, Hắc Sâm mơ một giấc mơ, nhớ đến một đoạn ký ức.

Bộ lạc ngày đông, một con rắn nhỏ lạnh buốt co quắp dưới thân một con hổ. Con hổ kia dùng bộ lông thật dày của mình sưởi ấm cho rắn nhỏ. Mùa đông tới, rắn nhỏ tỉnh giấc, nhưng hắn vẫn còn ngốc nghếch, không nhận ra người quen, lão hổ muốn đi ra ngoài sẽ vuốt thẳng hắn ra, quấn lên cổ mình, giấu hắn trong bộ lông ấm áp, mang hắn ra ngoài cùng mình.

Vì giấc mộng không rõ ràng lắm nên lòng đại lão hổ sinh ra cảm giác khó chịu không tên, thế là giữa đêm bà bật dậy đi sang chỗ con rắn kia xem xét. Có lẽ chính bà cũng không biết rốt cuộc mình đang nghĩ gì, tựa như vì sao bà cứ ở lại bờ biển này mãi không đi, lại còn luôn hướng mắt nhìn ra đảo nhỏ.