Edit: Kuro
Beta: Ka
Thành phố Vẫn Lạc, tức là nơi Minh chủ Vân Lạc Thiên chết, cũng vì vậy mà được đặt tên là Vẫn Lạc. Trong đó nhất định có thứ gì đó, hấp dẫn Vân Sở cho dù đã ba năm trôi qua vẫn mang đội ngũ đến lần nữa.
Lần này rất nhiều đội viên còn chưa khỏe, đi tiếp ứng Vân Sở không có gì nguy hiểm, cũng có thể có nhiều thời gian khôi phục hơn. Trương Tri Âm liền để đám người Đại Đao, Trần Nghiễm toàn bộ ở lại làm đội tiếp ứng, mình thì mang theo lão Chúc cùng năm đội viên khác căn bản không bị thương đi thăm dò đường.
Ít người cũng có chỗ tốt, ví như ứng biến cấp tốc, dễ dàng ngụy trang. Không rõ Vân Sở muốn quét sạch chướng ngại gì, Trương Tri Âm cũng không có ý định đợi tới khi người của Vân Sở đến, thật sự không màng sống chết chiến đấu với tang thi, hắn chỉ đi tìm hiểu sơ tình hình, đến lúc đó có thể báo cáo.
Lên xe, hắn liền cảm thấy cơn buồn ngủ đột ngột ập tới, dặn dò đội viên một tiếng liền dựa vào ghế ngủ say.
Một nơi khác, Trương Tri Âm đã trở lại thế giới hiện thực.
Hắn đang ngồi xuống trên ghế sô pha, nhẹ nhàng đem Ân Tiểu Tưởng còn ngủ đặt sang bên cạnh, đi tới phòng sách mở máy tính ra. Laptop hắn thường dùng còn trong hành lý, lúc này cũng lười lấy ra. Máy tính là sau khi chuyển nhà mới liền mua máy tính để bàn, cùng một loại Boss đang dùng. Tuy rằng thứ máy tính này chẳng giúp được gì cho y, ngoại trừ có thể làm cho y thoạt nhìn giống với loài người.
Trong máy tính cũng download trò chơi (Minh Thiên). Chính là trò chơi này khiến hai người gặp gỡ, cho nên tình cảm Trương Tri Âm dành cho nó rất đặc biệt.
Trước hắn một chút dự cảm cũng không có, Ân Niệm vẫn luôn gạt hắn. Y cố gắng không cho hắn biết, yêu hắn đối với y mà nói là một chuyện nguy hiểm cỡ nào. Y yên lặng một mình xử lý tất cả, mãi đến tận một ngày nào đó Trương Tri Âm tỉnh lại, phát hiện không thấy người đâu.
Trương Tri Âm yên lặng mở game, đăng nhập game. Kỳ thực, hắn cũng có điều gạt Ân Niệm, chỉ là không biết Ân Niệm có nhìn ra không. Trước kia trong phó bản khi đấu với Boss cuối, trúng độc dẫn đến ảo giác đó chính là tâm ma của hắn.
Luôn luôn, hắn luôn muốn tìm một người, ở cùng với hắn, từ lúc sinh ra đến khi chết đi, vĩnh viễn không bao giờ xa cách. Thế nhưng hắn không tin lòng người, không tin tình yêu mãi mãi không thay đổi, cho nên hắn vẫn luôn kiềm chế chính mình, kiềm chế không yêu thương, đem tình cảm gửi gắm trên một nhân vật giả lập. Thế nhưng hắn biết rõ, đây không phải là yêu. Mãi đến tận ngày ấy, hắn nhìn thấy khung chat bên trong xuất hiện câu “Tôi tên Ân Niệm”, lý trí cho hắn biết đây chẳng qua là một bug game, lại không tự chủ được cười ngốc trước màn hình.
Hắn biết có thứ gì đó mất kiềm chế. Lúc hắn muốn kiềm chế, lại bị xe đụng phải. Hắn rốt cuộc không kiềm chế nổi nữa.
Hắn thật sự rất may mắn gặp được Ân Niệm, thế nhưng người yêu của hắn có khả năng không biết rằng, hắn cảm thấy sỡ hãi lo lắng như trước, hạnh phúc quá mức mộng ảo không thực tế, nếu có một ngày mất đi, nên làm gì.
Nếu như từ lúc bắt đầu không gặp phải anh là tốt rồi. Nếu như em lúc đó tùy tiện yêu thích một NPC khác là tốt rồi. Nếu như anh chỉ là một nhân vật giả lập thì tốt rồi. Trương Tri Âm theo thói qurn đẩy cửa phòng thí nghiệm bỏ hoang, nhìn hình ảnh trò chơi trước sau như một chờ ở nơi đó, khóe miệng hơi cong lên, nước mắt lại không tự chủ được mà tràn ra. Không giống như sau khi lúc biến thành mèo, lúc làm người, hắn chưa bao giờ khóc.
Một bên suy nghĩ, đáy lòng lại mơ hồ phản bác. Hắn như là Jack ngẫu nhiên may mắn thắng được vé thuyền, cho dù biết rõ hậu quả, nếu được quay lại, hắn vẫn sẽ không chút do dự mà bước lên chiếc thuyền kia —— nếu không, hắn sẽ vĩnh viễn không gặp được người đó nữa. Cho dù sau này có thể giống như kế hoạch kiềm chế bình tĩnh mà thanh thản sống tiếp, thì có ý nghĩa gì.
Hắn điều khiển nhân vật tiếp cận cái người hơi cúi đầu đứng dựa tủ kia, nhẹ nhàng ôm hắn một cái, sau đó mở túi đồ vật ra.
Bên trong ô vuông đầu tiên, nhẫn thủy tinh lấp lánh ánh ánh sáng.
Hắn đem nhẫn đặt trên đất, đánh chữ nói: “Ân Niệm, em không nhận được”
Em đã từng cho rằng em muốn vĩnh viễn không chia xa, cho tới bây giờ em tha thiết hiểu rằng, em chỉ muốn có anh. Thay vì luôn sợ hãi cái gọi là vĩnh hằng, em càng muốn quý trọng mỗi giây, mỗi phút ở cạnh anh…
“Ân Niệm, em yêu anh.”
Hắn không biết mình nói những câu này y có thể nghe thấy như tước kia không, hắn chỉ là muốn nhanh chóng nói cho y biết.
“Về nhà đi, Niệm”
___________________
Trong căn cứ, Y lẳng lặng say sưa nhìn nhẫn trong tay.
Yếu ớt như vậy, đồ vật nhỏ chỉ có vẻ bề ngoài, hắn chỉ cần hơi dùng lực một chút sẽ vỡ nát. Nhưng trong chớp mắt hắn nắm chặt, thật giống như có vô số hình ảnh từ đáy lòng ập tới, làm cho hắn lần đầu có cảm giác hoảng sợ luống cuống.
Chiếc nhẫn này, những câu nói kia, giống như trông mong đã lâu, rốt cuộc cũng đến. Giống như có thể nhìn thấy, bên trong một thế giới khác, một người đáng thương thế nào lại bất lực mà chờ đợi mình. Một nơi nào đó trong lòng mình đột nhiên mềm đi, hắn nghiêng đầu, trong mắt phảng phất một tầng sương mù phủ kín.
Giống như hắn cũng từng như vậy, ngày qua ngày mà chờ một người, chờ hắn xuất hiện, rồi vui mừng. Sau đó không nhịn được ở cùng hắn, bên trong điện thoại di động của hắn, bên trong máy tính để bàn làm việc của hắn, khi hắn đi qua quảng trường thì vào bên trong bảng quảng cáo…Người kia không biết, chỉ cho là mình giống như trước ở một nơi cố định mà chờ hắn, kỳ thực mình đã sớm xuất hiện trong mỗi góc sinh hoặc của hắn.
Bản thân gần như không nhịn được mà chìm đắm trong đó, mãi đến tận khi đột nhiên truyền đến cảnh báo. Từ khi hỏng mất một lần thì sau đó hắn liền thăng cấp hệ thống phòng vệ của mình, đem tất cả nguyên nhân có khả năng gây nguy hiểm bóp chết ngay lập tức.
Y giơ chiếc nhẫn trong tay lên, nhìn tỉ mỉ ——
Tốt nhất vẫn là phá hủy ngay.
Đột nhiên có người gõ cửa tiến vào, là Raton.
Hắn khom lưng cung kính nói: “Tiến sĩ, liên minh Vân Thiên tập hợp rất nhiều quân tinh nhuệ đến thành phố Kỵ Nhã, chúng ta có cần phái người ngăn cản không?”
Ân Niệm thu nhẫn lại, gật gật đầu: “Sai Úc Hỏa tập trung nhân lực đi chặn lại.”
Dừng một chút hắn lại bổ sung: “Ngươi và Mông Tạp Lập cũng chuẩn bị một chút, ta muốn đích thân đến xem.”
Raton vâng mệnh đóng cửa đi ra ngoài.
Mà chiếc nhẫn đáng lẽ ra phải hủy ngay lập tức, cứ như vậy bị đặt ở trong túi áo ngực Y, không được lấy ra nữa.