Ở Trước Mặt Boss Mạt Thế Xoát Thẻ 363 Ngày

Chương 59




Edit: Kuro

Beta: Ka

Sau khi đi làm liền có một khách hàng tìm tới cửa, khách hàng này vốn do Tiểu Lý phụ trách, sau đó không biết vì sao xảy ra sự cố, bây giờ người ta mới tìm được công ty.

Tiểu Lý không ở đây, lãnh đạo còn chưa tới, nhân viên khác cũng không làm, không ai muốn giao du với kẻ xấu.

Trương Tri Âm nhớ tới vụ này tài liệu trước đó là do mình xử lý, ông chủ cũng suy tính nhân cơ hội đề bạt hắn quản lý dự án này, sau đó bị Tiểu Lý đoạt mất, nhưng rất nhiều văn bản là hắn làm. Hắn tự nhận hiểu khá rõ chuyện này, nhìn thấy khách hàng ngồi ở ghế salon chờ cấp trên càng lúc càng tức giận, hắn nhìn không được đi đến, lễ phép hỏi: “Chào ngài, ngài có vấn đề gì?”

Khách hàng chỉ thấy một người trẻ tuổi đứng trước mặt mình.

Hắn cũng coi như là gặp qua không ít người, nhìn người rất chuẩn, lúc này thấy người trẻ tuổi này, không nói những cái khác, khí chất rất khác biệt.

Trương Tri Âm ở thế giới Minh Thiên hơn hai năm trời đều ở vị trí chỉ huy, điều khiển đại cục chém giết sống chết, bây giờ còn là đội trưởng chi đội Lôi Đình, sau vài lần rèn luyện, khí thế đương nhiên khác với công nhân viên chức văn phòng. Chính hắn không biết, nhưng đối với người không quen biết, hắn hiện tại với trước lúc bị xe tông khác nhau rất lớn.

Thái đội khách hàng cũng hòa hoãn lại, nói rõ ràng mọi chuyện cho hắn.



Tan tầm về nhà Trương Tri Âm liền tỉ mỉ xem tóm tắt giới thiệu nhân vật mới.

Cho tới nay người chơi đều biết dưới trướng Y dược sĩ có ba nhân vật phản diện, nhưng bọn họ mới chỉ nhìn thấy Úc Hỏa và Raton, người thứ ba vẫn chưa từng xuất hiện chính diện, thân phận là một ẩn số, có người nói quanh năm trấn giữ ở căn cứ Y dược sĩ. Hiện nay rốt cục công bố chính thức tư liệu nhân vật phản diện thứ ba:

“Mông Tạp Lập, giới tính: không biết, tuổi tác: không biết, hệ Tinh thần, dị năng giả song hệ Không gian…Quanh năm ôm một thứ được hắn gọi là mèo ‘Vương tử’…”

Trương Tri Âm tắt trang web, mở game, tiện tay mua hai hộp sô cô la tặng Ân Niệm, nhớ lại trước khi mình tỉnh lại còn ở thế giới kia cùng hắn đùa đánh nhau, hơn nữa lại thua – Ân Niệm thấy hắn đánh thật vất vả cuối cùng đem hai cái móng vuốt bị mình cầm lấy, vừa cười vừa thả ra.

Trương Tri Âm đã biến thành người nhớ lại bộ dạng làm mèo ngu ngốc của mình mà cảm thấy thương cảm bản thân quả thực quá mất mặt.

Quay lại thế giới Minh Thiên hắn mới phát hiện hiệu quả biến thân đã hết, nhất thời kinh sợ chảy mồ hôi lạnh ướt sũng người.

Trong phòng tia sáng yếu ớt, mơ hồ có thể thấy hắn đang nằm trên giường, Ân Niệm nằm cạnh hắn, như đang ngủ say, một tay còn đặt lên eo hắn.

Trương Tri Âm sợ phát khóc, vội vàng mở đạo cụ thương thành – hoàn hảo lần này thương thành đáng tin, để cho hắn thuận lợi nhanh chóng mua được truyền tống phù, lăn một vòng trực tiếp quay về trụ sở Lôi Đình, trong tay còn đang cầm áo sơ mi của Ân Niệm.

Trương Tri Âm: “…” QAQ, boss cởi quần áo ra liền khoác lên trên người mình, mình gấp rút truyền tống về căn cứ căn bản là không chú ý chứ không phải cố ý muốn cầm quần áo boss đâu!

Hắn cúi đầu xuống, mới phát hiện trên cổ mình còn mang theo vòng lục lạc màu vàng thuộc về meo meo.

Cảm thấy có người xuất hiện mọi người ở chi đội Lôi Định đã chạy tới hướng này.

Trương Tri Âm liền vội vàng giật lục lạc xuống.

Thậm chí còn quên tình huống rõ ràng vô lý –Thân là nhân vật phản diện trong trận doanh chung cực boss, Ân Niệm chưa bao giờ mở lòng cho người lạ ngủ bên cạnh mà không hề có chút cảm giác.

Đợi đến lúc Đại Đao chạy đến Trương Tri Âm mới miễn cưỡng giấu lục lạc vào trong túi của mình, áo sơ mi còn cầm ở trên tay.

Đội trưởng ra ngoài một trận, quay về lại nhiều hơn một bộ quần áo, nhìn kích thước và kiểu dáng không phải của hắn.

Lão Chúc ho khan hai tiếng, nhắc nhở: “Đội trưởng…”. Dù sao hiện tại vẫn là đội viên cũ của hắn, không sao cả; nếu như bị đội viên khác của chi đội Lôi Đình thấy được có thể ảnh hưởng không tốt lắm.

Trương Tri Âm nghiêm mặt đem áo sơ mi đã gấp kỹ đưa cho Tiểu Kim.

Trước hết hắn hỏi thăm tình huống gần nhất, sau đó dặn dò an bài mấy ngày sau, cuối cùng đi thăm vết thương Trần Nghiễm rồi cầm một tập báo cáo về phòng – trước khi đi không quên cầm lại bảo bối áo sơ mi của hắn từ chỗ Tiểu Kim.

Mấy người còn lại cùng Tiểu Kim tập hợp tại phòng lão Chúc mở hội nho nhỏ.

Tiểu Kim: “Đội trưởng nhất định tìm thấy ‘Người kia’, không chắc lần này là do người kia giúp đỡ. Mọi người quên mất? Trước đây đội trưởng nói anh ấy không còn đạo cụ không gian nào nữa, thế nhưng lần này anh ấy cứu bọn Đường Tiểu Lê về chính là dùng đường tắt – có hai lý giải, lúc trước đội trưởng để lại một cái, hoặc là người kia cho đội trưởng đạo cụ mới; có áo sơ mi kia làm chứng, tôi tin là lý do sau.

Mọi người nhất trí cảm thấy lời hắn nói rất có lý.

Tiểu Kim tiếp tục bổ sung: “Tôi lặng lẽ nhìn, chất lượng áo sơ mi kia rất tốt, thời điểm tận thế này còn có thể mặc quần áo tốt như vậy không có mấy người…Số đo đó so với đội trưởng chúng ta phải lớn hơn”

Trương Tri Âm không có chút cảm giác nào về việc này, hắn ở trong phòng yên tĩnh xem báo cáo về các sự kiện liên quan của đội viên hai ngày qua, trong tay chính là phần Đường Lực viết.

“Hình trái tim màu hồng đào nhạt, gắn nơ màu hồng phấn…”

Hắn lầm bầm, cứ cảm thấy giống một vật nào đó, thế nhưng còn thiếu một chút, khiến hắn nhất thời không nhớ thứ quan trọng kia rốt cuộc là cái gì.

Như lúc làm bài kiểm tra, rõ ràng cảm giác mình mới nhìn qua đề bài này, nhưng sống chết không nghĩ ra cách giải, nhưng vừa mới nộp bài liền ngộ ra, chỉ có thể liên tục hối hận.

Ngoài cửa sổ truyền đến động tĩnh nhỏ.

Trương Tri Âm giương mắt nhìn lên, chỉ thấy một bóng đen thoáng qua.

Hắn khẽ cau mày, một bên nói đội viên báo động một bên đuổi theo.

Thừa dịp lần này đạo cụ thương thành có thể mở hắn một lần tích trữ không ít đạo cụ thường dùng, vì vậy lúc này không sợ gì cả.

Bóng đen từ đầu đến cuối duy trì một tốc độ, dần dần dẫn hắn tiến đến bên cạnh trụ sở, phát hiện Tiểu Mạt bị vứt trong thành nhỏ. Trương Tri Âm đã phát hiện được dụng ý đối phương, vẫn quyết định theo sau – dù sao trong tay hắn là lá bài tẩy vượt ra khỏi tưởng tưởng của người thế giới này.

Càng đuổi càng gần, đuổi tới một ngõ tối, mây đen tản ra, ánh trăng chiếu xuống, đã có thể thấy rõ hình ảnh đối phương – hắn khoác một áo choàng dài màu đen mang mũ trùm, chân cách mặt đất, luôn bay lơ lửng giữa không trung – ngoại trừ dị năng giả hệ phong, chỉ có dị năng giả đẳng cấp cực cao mới có thể làm được điều này.

Mông Tạp Lập.

Dĩ nhiên là nhân vật mình mới xem không lâu, bá chủ thứ ba tại trận doanh Y dược sĩ.

Đối phương đột nhiên dừng lại bất động.

Trương Tri Âm không quản lễ nghĩa,trực tiếp phóng ra hai đạo băng về phía đối phương, thăm dò thực lực.

Đối phương nhẹ nhàng né sang một bên, đồng thời một tiểu bạch từ y phục màu đen của hắn rơi xuống, lăn nức nở trên đất, lắc lắc lông trên đầu mình.

“Tiểu Tưởng?” Trương Tri Âm không chịu được nói thành tiếng.

Mặc dù biết nhân vật phản diện mới ra này có một con giống Tiểu Tưởng nhà mình gọi mèo Vương Tử, thế nhưng cho dù là sinh đôi, Trương Tri Âm vẫn có đủ tự tin phân biệt, trước mắt mình chỉ có thể là Tiểu Tưởng ngu ngốc.

Ân Tiểu Tưởng nhìn Trương Tri Âm, liền quay đầu lại nhìn Mông Tạp Lập, nghiêng đầu “Ngao ô” một tiếng, mơ hồ không làm rõ được điều gì đang xảy ra.

“Điện hạ!” Trong đầu đột nhiên lóe lên một tiếng hét kinh hãi.

Trương Tri Âm cả kinh, mới phản ứng được Mông Tạp Lập trước mặt mình đang nói chuyện, xưng hô với Ân Tiểu Tưởng nằm gục dưới đất không quản chuyện gì muốn tiếp tục ngủ.

“Ngươi gọi nó là gì?” Trương Tri Âm nheo mắt lại, nhìn tình cảnh trước mắt, hơi buông lỏng tay đang giơ lên, không nhịn được hỏi.

Nhìn bộ dạng đối phương không giống tìm hắn đánh nhau.

“Điện hạ… Vương Tử điện hạ”. Giọng nói kia tiếp tục vang lên trong đầu cùng lúc đó Mông Tạp Lập giơ tay, bỏ mũ trùm xuống, lộ ra khuôn mặt một cô gái yếu ớt.

“Bởi vì ngài đặt tên là ‘Con trai của Y dược sĩ và Trương Tri Âm’, cho nên trong mắt bọn ta, điện hạ chính là Vương Tử”