Ở Trung Tâm Vũ Trụ

Chương 4




– Chương 4 –

Cậu ngồi phịch xuống cạnh anh trí thức, cười cười bảo: “Kiếm tôi đòi tiền à?”

Người đàn ông lắc đầu, tò mò nhìn bộ đồ và đạo cụ trên người cậu. Cậu thản nhiên gác chân lên đùi anh ta, cọ nhàu cái quần tây xem ra rất mắc tiền, “Nào thì sờ đi, đến tận đây rồi còn không cho thì mang tiếng. Mời sếp tự nhiên nào.”

Anh Đại Hồng tự giác để rượu lại rồi rút lui.

“Ơ… cứ thế này à? Nhưng còn tất…”

Cậu trợn mắt: “Còn muốn cởi truồng ra nữa ư?”

“Ừ, tôi muốn như thế.” anh trí thức thành thật đáp.

“Má ơi!” cậu líu lưỡi, “Trí thức trí ngủ kiểu gì vậy, văn minh lịch sự của anh đâu?”

Anh trí thức có vẻ rất bối rối, hai tay lóng ngóng không biết để vào đâu. Cậu thì tỉnh bơ bốc hạt dưa trên bàn lên cắn, lại thuận miệng hỏi: “Vào thẳng cánh gà mà tìm tôi có phải nhanh không, bày đặt đưa tiền nhờ người gọi. Anh cho anh Đại Hồng bao nhiêu hả?”

“Anh ta bảo không được vào cánh gà, anh ta sợ không gọi được cậu ra vì cậu không phải nhân viên ở đây nên thu tôi năm trăm.”

“Cái đ-c-m!” cậu quăng nắm hạt dưa, nhảy dựng lên chửi làm anh trí thức sợ hết hồn. Lại móc đồng một trăm nhét trong áo lót ra, “Cầm năm trăm mà cho tôi có một trăm?! Mẹ, tôi nhổ trụi lông dá.i ổng!” nói rồi xăm xăm chực chạy xuống cánh gà.

Anh trí thức vội níu cậu lại, “Đừng, đừng làm thế, để tôi cho cậu thêm cũng được!”

“Đcm anh ngu thế vậy! Cầm lắm tiền quá ngứa tay à?!” cậu hung hãn chỉ mặt anh trí thức mà nói sa sả: “Ọe năm trăm ra đây, ọe ra!! Hôm nay mà không kiếm đủ chừng ấy thì thà bà đi li.ếm đít Dã Bình!”

Nói rồi cậu đứng ngay giữa bàn khách tầng hai bắt đầu c.ởi quần áo. Anh trí thức ngoan ngoãn làm theo lời cậu, lúc xòe tiền ra anh ta có vẻ lúng túng: “Đi… đi chỗ khác được không?”

“Á à đã nghiện mà còn ngại à.” cậu nói, “Đợi đấy tôi thay đồ rồi đi với anh.” rồi giật phứt nắm tiền trong tay anh ta.

Anh trí thức lần này đã có kinh nghiệm hơn, anh ta giữ tay cậu lại: “Cậu không định chạy nữa chứ?”

Thế là cậu được đà nắm lại tay anh ta, “Đã thế thì đi cùng tôi luôn đi.”, rồi hiên ngang dắt anh khách đẹp trai xuống cánh gà. Lúc đi ngang qua anh Đại Hồng còn phải thò tay bóp d.ái thằng chả một cái cho hả giận.

Khu cánh gà chật chội, tối tăm ngợp trong mùi rượu, thuốc lá, đồ ăn và mồ hôi người, chị Hương Hương đã dẫn đoàn diễn viên Quốc Sắc Thiên Hương lên sân khấu, dưới này chỉ có đám diễn viên nam để trần cánh tay và các em gái bận đồ lót, tròng váy ngủ của Đêm Paris đang người ngồi người đứng dưỡn dẹo tán phét. Chẳng ai buồn để mắt đến người lạ mới vào. Cuối cùng chính anh trí thức lại là người ngại ngùng thối lui ra cửa, ánh mắt còn lễ độ hướng ra ngoài.

Tiểu Mộng ngắm anh trí thức hồi lâu rồi ngạc nhiên hỏi: “Ê Mỹ Mỹ, bạn trai anh đẹp trai dữ vậy hả?!”

Nghe vậy mọi người đều đưa mắt nhìn ra, anh trí thức xấu hổ quá mặt đỏ bừng. Tiểu Mộng liền xô cửa phòng thay đồ: “Vào đi thôi! Sợ cái gì nữa.”

“Bạn trai á?!” phòng thay đồ rộ lên một tràng cười há há, “Bạn trai nghĩa là chơi xong khỏi trả tiền!”

Anh trí thức đẩy cửa đi vào, thấy trong phòng thay đồ có một cô nàng mặc váy voan mỏng tang, hở nguyên cặp đùi đang nằm trên ghế xem điện thoại. Còn cậu thì đứng quay lưng về phía cửa, đã cởi hết chỉ còn bộ bó một mảnh bằng lưới trên người, cậu mặc luôn quần ló.t áo ngực ra ngoài rồi đi ra nhờ anh trí thức cài móc áo hộ.

Tay chân anh trí thức lóng nga lóng ngóng, cài mãi mới được.

“Cảm ơn.” cậu vừa kéo cái quần bò bó sát lên vừa hỏi, “Anh làm nghề gì thế anh trí thức?”

“Tôi đi dạy, thật ra thì…”

“Ô thầy giáo à?!” cô nàng đang nằm nghịch điện thoại cũng phải nhỏm dậy, cậu mở cửa hét toáng lên, “Chị em ơi anh giai là thầy giáo nè! Ôi đcm thầy giáo luôn!! Tấm gương cho giới trẻ nè trời ơi!” cánh gà hộp đêm rần rần tiếng cười khả ố.

“Thật ra thì là trợ giảng thôi.” anh trí thức nói nốt.

“Đm trợ giảng thì vẫn là thầy.” cậu cười mỉm chìa tay ra: “Thầy thì phải giá khác, một ngàn đi.”

Ánh mắt anh trí thức lộ ra vẻ thắc mắc nhưng anh ta vẫn đồng ý.

“Dạy trường nào đấy?”

“Đại học Đông Ninh.”

Thế là cậu tắt luôn nụ cười: “Nghìn rưỡi.”

“Sao lại thế?”

“Hai nghìn, hỏi câu nữa thì biến.”

Anh trí thức liền móc ví ra: “Nhưng tôi chỉ còn một nghìn rưỡi thôi.”

Cậu móc sạch tiền trong ví anh ta rồi nhanh chóng mặc đồ, dẫn anh trí thức đi vòng vèo qua mấy con hẻm đến một nhà nghỉ. Cậu nháy mắt, dúi cho cô bé lễ tân ít tiền mặt rồi cả hai lên lầu, chưa đầy 5 phút sau có tiếng đập cửa rầm rầm ngoài hành lang: “Cảnh sát đây, mở cửa ra cho chúng tôi kiểm tra phòng!”

Còn chưa tụt xong một chiếc bốt, cậu vừa lẩm bẩm chửi: “Đm gặp bọn chống tệ nạn rồi!” vừa xô đẩy anh trí thức vào nhà vệ sinh. Cuối cùng cậu vơ cái áo khoác ngắn kẹp nách, ton tót chạy xuống nhà, bắt xe. Mất có ba trăm cho em lễ tân, tính ra một đêm khoắng được của anh trí thức một nghìn tám, sướng tỉnh cả người.

“Mỹ Mỹ!”

Trời đang mưa, vừa bắt được một chiếc taxi thì nghe tiếng anh trí thức đứng trên tầng ba gọi với xuống. Anh trí thức chống tay vào thành cửa sổ, không những chẳng có vẻ giận dữ mà còn ôn tồn thương lượng với cậu: “Để lại cho tôi một trăm còn bắt xe về.”

Cậu cười ngọt ngào, quẳng lên cho anh trí thức một cái hôn gió và một ngón tay thối. Đoạn hiên ngang leo lên taxi chạy thẳng.

Về đoàn cậu ăn ù một bữa rồi nhặt mấy bộ quần áo bỏ đi lánh nạn một tuần. Thỉnh thoảng gọi điện về hỏi tình hình Tiểu Mộng, nó bảo anh trí thức đến tìm suốt, anh chàng rất lịch sự nhã nhặn hỏi thăm từ anh Đại Hồng đến chị Hương Hương “Mỹ Mỹ có ở đây không?”, không tìm được người lại lủi thủi đi về.

“Ổng có nói gì nữa không?”

“Chẳng nói gì cả, anh làm gì ổng vậy?”

Cậu cũng không nói, chỉ cười hì hì. Tiêu hết tiền, nhân một buổi trưa dân tình ngủ hết cậu mới lén lút mò về phòng trọ của đoàn.

Vừa mở cửa ra thì thấy một con nhóc mặc áo ngủ chấm bi, tay ôm gấu bông ngồi trên sô pha. Hai đứa tròn mắt nhìn nhau chưa đến 5 giây thì con nhóc đã ngoạc mồm gào lên the thé. Người đầu tiên bị tiếng gào của nó lôi đến là chị Hương Hương, thấy cậu về ngay lập tức chị Hương Hương rút dép ra đập bôm bốp rồi chửi: “Sao không chết rục ngoài đường đi! Đã không biết kiếm tiền còn giỏi gây sự! Mẹ cha mày bao giờ cái đoàn này bị người ta cho một mồi lửa cháy rụi thì mày vác mặt về vãi ớt bột nhá!”

Thấy cậu bị đánh Dã Bình vui ra mặt.

Đánh xong, chị Hương Hương ngồi phịch xuống sô pha, cầm dép chỉ mặt cậu: “Chị không cần biết mày với thằng cha kia là thế nào, làm gì thì làm đừng có để vạ lây sang đoàn kịch. Mày chết ở đâu chị cũng không nhặt xác cho đâu, nghe chưa?”

Cậu ngoan ngoãn đáp dạ nghe rồi.

“Mới nãy ấy, cái đứa trong phòng đó là Linh Linh, từ giờ nó ở chung phòng với mày.”

Linh Linh đang cố thủ sau cửa lại ré lên: “Không được!! Tôi không ở chung với con trai đâu!”

Chị Hương Hương gào trả lại: “Mày thì không phải con trai hả?! Mày muốn chung phòng với con gái người ta cũng không ở với mày!” mấy đứa con gái cũng thuê trọ đang đứng hóng bật cười khanh khách, “Có tiền thì ở một mình đi, rẻ nhất sáu trăm một tháng, mày tự đi mà tính!”

Linh Linh sập cửa đánh rầm một cái, chui vào phòng trong gào mồm khóc.

Cậu trợn mắt, chỉ cánh cửa và hỏi chị Hương Hương: “Con trai á?!”

“Không nhận ra hả?” chị Hương Hương kéo lại hai vạt áo ngủ, ngáp dài đáp: “Mới mười chín, uống thuốc mấy tháng rồi. Bỏ nhà đi làm thuê từ bé, dùng thuốc xong khó tìm việc thấy đoàn kịch quảng cáo nên mò đến.”

“Thế là nó sẽ chuyển giới à?”

“Không có tiền thì chuyển c*t.” chị Hương Hương uể oải chuẩn bị về phòng ngủ bù, “Nó không như mình đâu, mày coi như nó là con gái nhường nhịn nó một tí.” nói rồi lại đập ót cậu một cái trước khi đi mất, “Đừng có gây sự với khách nữa.”

Cậu có gây sự với khách đâu, tự khách sinh sự với cậu mà. Sang hộp đêm khác diễn, anh trí thức lại mò đến. Anh chàng đứng khoanh tay ngắm hình ảnh cậu tháo trang sức trong tấm gương phòng hóa trang, cậu cười hì hì hỏi: “Bữa đó anh về kiểu gì?”

Anh trí thức xấu hổ cười đáp: “Bạn tôi đến đón.”

Chị Hương Hương đứng án ngữ ở cửa liến thoắng phân bua với anh trí thức, cậu thì c.ởi đồ diễn thay quần áo ngay tại chỗ. Anh trí thức chẳng buồn để tâm đến chị Hương Hương, hai mắt anh chàng còn bận nhìn chòng chọc vào gương, cặp mắt trong gương cũng nhìn trả lại anh ta không nao núng.

Cậu mặc áo khoác da PU đen bóng, cổ đeo một cái vòng cùng chất da, bên dưới bận quần tất lưới với quần soóc ngắn bó sát mông, chân đi bốt da gót vừa, vai vắt dây xích của cái ba-lô nhỏ, tóc ngắn màu hồng rực rỡ, trông cậu giống hệt một em gái tỉnh sắp trốn nhà theo bạn trai.

“Nào đi thôi, anh trí thức.” cậu nắm tay kéo anh trí thức đi khỏi khu cánh gà lộm nhộm. Anh trí thức siết tay cậu chặt đến phát đau, “Sao thế, yên tâm hôm nay không lừa anh nữa đâu.”

Anh trí thức tủm tỉm cười, lắc đầu.

Cậu “hứ” một cái, định ra lề đường bắt xe thì anh trí thức bảo: “Anh có xe đây.”

Cậu huýt gió: “Lại cả xe cơ đấy.”

“Mượn của bạn thôi.”

Anh trí thức lấy chìa khóa ra mở cửa xe cho cậu, anh chàng chưa kịp đặt mông ngồi xuống ghế cậu đã co cẳng chạy mất: “Không lừa anh hơi phí, ngu vcl!”

Anh trí thức vịn cửa xe dở khóc dở cười, chẳng biết phải làm sao.

Anh ta nhìn theo cậu chạy biến vào hẻm nhỏ sau hộp đêm, tiếng gót giày cồm cộp xa dần… rồi lại cồm cộp vọng lại gần, cậu lao vù vào xe như một cơn gió, ôm bụng thở: “Cái đm, gặp bọn chống tệ nạn thật rồi!”

Đèn xe cảnh sát chiếu loang loáng, cửa trước cửa sau hộp đêm đều bị phong tỏa trong nháy mắt. Anh trí thức chắc chưa gặp cảnh này bao giờ nên có vẻ hứng thú lắm, làm cậu sốt ruột giậm chân: “Lái đi nhanh, ngu thế vậy!”

Anh trí thức vừa lái xe vừa cười, cậu trợn mắt lục tìm trong túi được một cái kẹo, bỏ vào mồm nhai: “Cười cười cc.”

“Em muốn đi đâu?” anh trí thức hỏi.

Ánh đèn từ những tòa tháp cao lấp lánh trong đêm, cậu liền chỉ đại một cái: “Đi chỗ đấy, lên tầng cao nhất ấy.”

20 phút sau, anh trí thức dẫn cậu đến quầy lễ tân của Vườn Treo để đặt phòng thượng hạng, cậu ngồi đợi trên sô pha đá lông nheo với một anh phục vụ. Bàn lễ tân vừa mở thẻ phòng vừa hỏi: “Anh muốn đặt phòng… phòng đôi với… anh… à… cô đây ạ?” giọng nói cũng như con mắt cứ nhát gừng nhát gừng phóng về phía cậu.

Anh trí thức lấy căn cước ra đăng ký, cọc tiền phòng, điền tờ khai xong anh ta quay lại đã chẳng còn ai trên sô pha. Chưa kịp thở dài thì thẻ phòng trong tay anh ta bị giật mất, chẳng biết cậu đã đứng dựa quầy lễ tân từ bao giờ, cậu bảo: “Quá tam ba bận, tôi biết điều mà.”

Đứng trong thang máy vỗ bộp bộp thẻ phòng trong tay, tìm số phòng, cửa mở ra là lao vào ngắm nghía sờ mó khắp nơi. Anh trí thức đổi dép lê, ngồi xuống sô pha nhìn cậu kéo rèm cửa sổ ra hú hét ầm ĩ rồi nhảy lên lăn lông lốc trên cái giường đôi khổng lồ.

Xem chán từng phòng cậu mới trở lại nhào lên người anh trí thức, nghiêm túc hỏi: “Bữa nay anh định cho tôi chết luôn ở đây phải không anh trí thức?”

Anh trí thức hoảng sợ lắc đầu.

“Không sao, chết cũng đáng mà.” cậu đột nhiên tươi tỉnh lại. Cậu bật dậy, tụt hết chỉ còn bộ đồ lót và tất lưới trên người rồi nhảy lên giường, “Lại đây lại đây anh trí thức! Quẩy lên!”

Cậu ra lệnh cho anh trí thức bật nhạc sôi động, khui rượu, lại lấy áo choàng tắm khoác lên người giả làm áo lông, đóng vai vũ nữ Thượng Hải hồi trước để khiêu vũ với anh trí thức. Từ Diêu Lệ đến Chu Tuyền, từ “Hoa hồng hoa hồng anh yêu em” đến “Thiên nhai ca nữ”, hát cho hết Champagne, nhảy đến cạn vang đỏ.

Cuối cùng cậu cầm cái ly không, đứng trước mặt anh trí thức, bảo: “Rồi đó, anh muốn làm gì cũng được, bắt đầu đi.”

Anh trí thức lại cười, ôm eo cậu: “Anh bắt đầu rồi mà.”