Cửa sổ tầng một hướng ra cổng, có hai người trong nhà nghe tiếng ồn chạy ra ngó nghiêng một chốc lại trở vào. Lúc sáng cậ.u bám theo Mã Thiên Gia đến đây có thấy Mã Thiên Gia chào hỏi bọn họ.
Quan Tàng thò tay vẫy cậ.u qua cửa sổ tầng ba, anh ta chỉ chỉ hướng rồi trở vào trong. Cậ.u rón rén lẻn qua cổng đi vào tòa nhà. Đến lầu hai mới trố mắt thấy lối lê.n đã bị quây bít bằng lưới sắt con mèo còn chui không lọt, chính giữa lắp một cửa sắt nhỏ. Quan Tàng đứng trong đã mở được ổ khóa.
“Anh có chìa à?” cậ.u hỏi.
Quan Tàng giơ sợi dây thép trong tay lê.n: “Loại khóa móc này mở dễ lắm, anh biết làm từ hồi tiểu học.” nói rồi liền ké.o cậ.u vào trong và khóa cửa lại. Vừa vào nhà đã ấn cậ.u lê.n cánh cửa mà hôn: “Khác Kỷ!”
“Từ từ, từ từ đã đồ tâm thần này.” cậ.u chống tay vào n.gực Quan Tàng, đẩy anh ta ra. Quan Tàng nhìn cậ.u hau háu như con thú rình mồi, bờ n.gực phập phồng theo nhịp th.ở, “Tôi đến để hỏi anh đây: Tại sao anh đâm Dư Phục vào viện hả? Tôi đã bảo rồi cơ mà, muốn giết tự tôi sẽ cầm dao đâm, muốn tiền tự tôi biết móc túi lấy, không cần đứa nào nhúng tay vào!”
Có người đăng ảnh cắt từ video Dư Phục bị đâm xe lê.n diễn đàn trường, chiếc xe kia quá quen thuộc với cậ.u.
“Không phải là giúp Khác Kỷ. Anh đã bảo ông ta không được gọi tên em nữa mà ông ta không nghe.” Quan Tàng siết chặt bàn tay cậ.u tr.ên n.gực mình, “Anh đã bảo rồi, việc này rất quan trọng với anh. Ông ta mà chết thì uổng phí công sức của Khác Kỷ nên anh mới không giết thôi.”
“Đâm xe cho lão vào viện anh đã bị nhốt rồi, giết lão chết thì anh có bị bế luôn vào nhà thương điên không hả?”
“Không đâu, ông ngoại anh sẽ không để trong nhà có người bị tâm thần đâu.” Quan Tàng nhìn mặt cậ.u rồi đưa tay s.ờ soạng, “Có đau không? Khác Kỷ?”
“Tôi đấm anh bầm mặt thử nhé.”
Quan Tàng s.ờ xong lại áp môi hôn, m.út mát những vết bầm của cậ.u. “Thân nhiệt Khác Kỷ cao hơn anh, những chỗ em bị thương còn nóng hơn nữa, anh t.hích lắm.”
“Người sống ai chẳng thế.” cậ.u nói.
“Ừ phải rồi.” Quan Tàng áp hẳn vào gương mặt đầy vết bầm của cậ.u mà say sưa cọ cọ, “Nhưng anh t.hích Khác Kỷ nhất… ai đánh vậy, người nào dưới tầng một? Chắc chắn không phải chú Mã rồi, chú ấy không làm vậy đâu.”
“Chú Mã nhà anh đần vl, sáng nay tôi bám theo cả buổi mà ổng không biết. Làm sao, tính kiếm người để p.hát giấy khen à?”
Quan Tàng ôm cậ.u, cười, “Anh t.hích những vết thương của em không có nghĩa là anh t.hích em bị thương.”
“Em mâu thuẫn quá rồi, Rose ơi.” cậ.u hơi nghiêng đầu đụng đụng môi với Quan Tàng, “Thiếu của tôi bốn triệu bảy, trả tiền đây, đừng hòng bớt cắc nào.”
Quan Tàng hôn cậ.u, anh ta đáp giữa môi lưỡi quện nhau: “Em phải đòi nhiều hơn chứ.”
Đóng cửa sổ lại, nhiệt độ phòng nhanh ch.óng tăng lê.n. Cậ.u và Quan Tàng lê.n giường hú hí một chặp xong cậ.u mặc áo quần của Quan Tàng, đi lang thang trong nhà. Căn hộ từ thập niên 80, 90 có hai phòng ngủ, một phòng khách, sàn lát gạch màu cỡ nhỏ, ga trải giường trong phòng ngủ còn có chữ in đội sản xuất số mấy số mấy của xưởng thép số mấy số mấy. Có tủ lạnh, TV, máy giặt, bộ bàn nước kiểu cũ bọc đệm thêu tay và một cá.i điện thoại bàn không cắ.m giắc. Tất cả cửa sổ đều bị gắn lồng sắt, có mấy cánh cửa đập mạnh cũng không mở ra được.
“Bị nhốt bao nhiêu lần rồi?”
Quan Tàng nghĩ một lúc rồi bảo: “Có một thời gian anh lớn lê.n ở đây.” nói rồi chỉ lê.n tầng, “Tầng bốn là của mẹ anh, tầng năm của bà ngoại. Sau này ông ngoại mua cả tòa nhà này, không cho người ngoài ra vào.”
Cậ.u ngửa đầu nhìn trầ.n nhà, “Không có camera giám sát à? Không ai đến trói anh lê.n giường chích thuốc an thần à?”
“Làm gì khoa trương thế, chỉ cấm túc anh thôi chứ không đến nỗi sợ anh làm gì thật đâu.” nói xong lại cười luôn, “Anh cũng chưa muốn làm gì thật, nếu muốn thì đã chạy lâu rồi.”
Cậ.u khoanh chân ngồi lê.n cá.i sô pha không mềm cho lắm rồi chống cằm hỏi Quan Tàng: “Anh có cảm thấy mình bệnh thật không?”
Quan Tàng nghiêng đầu: “Chắc cũng hơi bất thường, dù anh chẳng biết bình thường là thế nào.”
Cậ.u nhìn Quan Tàng hồi lâu, lại bảo: “Anh biết không, tôi t.hích nhất là sự thành thật của anh, chắc phải bằng t.hích tiền đấy.” nói rồi mỉm cười dịu dàng: “Giờ thì vì sự thành thật của anh tôi cũng hơi t.hích anh nữa.” Quan Tàng nhào đến, cắ.n môi cậ.u. Cậ.u vừa giãy ra vừa la, “Không mang nhiều bao thế đâu!”
Quan Tàng lại làm cậ.u một trận đã đời. Cậ.u mệt nhoài nằm vật tr.ên sô pha, cá.i ghế ngắn quá làm cả đầu cả chân cậ.u đều phải vắt lê.n thành, cậ.u lầm bầm tự chửi mình: “Mẹ nó chứ hóa ra là dâng mô.ng đến cửa à.”
Cổ nghe lạnh lạnh, cậ.u mở mắt ra thấy Quan Tàng đang cầm tr.ên tay một cá.i vòng, “Tặng Mỹ Mỹ này.”
Cậ.u ngồi dậy, giơ tay đỡ lấy, “Vàng à?”
“Ừ, hình quả tim nhỏ, hợp với em nhỉ.”
“Sao lại là quả tim? Mê tôi dữ vậy hả?”
Quan Tàng ngồi chen tr.ên sô pha với cậ.u, anh ta bế cậ.u lê.n đùi mình rồi ấp tay tr.ên n.gực cậ.u.
“Đúng hơn là ngưỡng mộ, ao ước. Hồi Alice còn sống việc anh hay làm nhất là dùng ống nghe nghe tim con bé. Có lúc đập yếu lắm, có lúc lại loạn nhịp. Anh ước gì nó có thể có một trái tim mạnh khỏe giống như của Khác Kỷ, lúc nào cũng đầy sức sống như muốn nhảy ra cắ.n anh vậy. Mẹ anh cũng không khỏe, trước khi mất mẹ chỉ nằm một chỗ. Anh chứng kiến hai người yếu đi mỗi ngày mà không làm gì được.” Quan Tàng áp tai lê.n n.gực cậ.u, “Từ bé anh đã th.am gia rất nhiều đám tang, anh thấy trái tim mỗi người ngừng đập, cơ thể lạnh dần, chết, rời bỏ anh, dấu tích của sự tồn tại từ từ tan bi.ến khỏi cuộc sống của anh… chuyện đó với anh mà nói đã trở nên bình thường. Nên anh rất ngưỡng mộ những người có được nhịp tim và thân nhiệt thế này, còn Khác Kỷ thì…” Quan Tàng nhìn gương mặt cậ.u rồi nhẹ nhàng nói tiếp, “Mọi điều anh ngưỡng mộ, anh theo đuổi đều ở tr.ên thân thể em. Em là tất cả những gì anh có thể tưởng tượng, mà em lại luôn vượt xa trí tưởng tượng của anh.”
“Chắc là vì trí tưởng tượng của anh hạn hẹp quá đấy.”
Quan Tàng chậm rãi lắc đầu, nghiêm túc đáp: “Không, đó là anh quá may mắn đấy.”
Cậ.u nhìn Quan Tàng hồi lâu rồi bưng mặt anh ta: “Người khác mà để tôi nổi da gà cùng mình thế này là tôi đấm cho rồi.” thế rồi bắt đầu một nụ hôn thật sâu… thật lâu.
Hôn xong, cậ.u bảo Quan Tàng đeo vòng cho mình rồi cầm cá.i khung ảnh nhỏ đặt bên cạnh điện thoại lê.n xem. Tr.ên đó là hình ảnh một người phụ nữ trẻ đang ngồi xổm trước bụi hoa, trong lòng cô ta bế một đứa bé trai. Cô gái mặc chiếc váy dài hoa nhỏ, đứa bé cầm một quả bóng đồ chơi. Có thể thấy thấp thoáng hình bóng Quan Tàng tr.ên gương mặt đứa nhỏ.
“Kể tôi nghe chuyện của anh đi, thật tìn.h tôi chẳng biết phải hỏi từ đâu.”
Trước khi Mã Thiên Gia đến cậ.u đã rời khỏi chỗ Quan Tàng, về ký túc ngủ bù nửa ngày. Xế chiều cậ.u ra ngân hàng gửi vào phần lớn tiền, lại lê.n mạng tra thử về “Quan Tĩnh Viên”. Kết quả tìm kiếm hóa ra rất đáng kinh ngạc, dù không phải nằm trong top đại gia gì nhưng đích thực là một tỉ phú xịn.
Si.nh vào thập niên 30, trước giải phóng gia đình ông ta đã có chút tài sản, năm năm mấy bắt đầu kinh tế hợp doanh thì ông ta chủ động xin hợp doanh, bi.ến mình từ nhà tư bản dân tộc sang một thành phần tiến bộ, đến những năm 80 ông ta đã là giám đốc một nhà máy lớn. Thập niên 90 nhà nước chủ trương cải cách các xí nghiệp quốc doanh, giữa làn sóng sa thải nhân công Quan Tĩnh Viên quyết đoán mua lại nhà máy với giá thấp, hơn sáu mươi tuổi ông ta sáng lập tập đoàn Quan Đạt và lại trở thành một nhà công nghiệp tư nhân.
Sau vài lần thoát bị xí nghiệp nhà nước thu mua bằng giá rẻ mạt người ta đồn rằng Quan Tĩnh Viên có quan lớn chống lưng. Từ đó đến nay tập đoàn Quan Đạt đã sở hữu hai công ty hóa chất và sắt thép được niêm yết tr.ên sàn chứng khoán và hai chục công ty con khác, tổng lao động tr.ên mười nghìn người.
Giờ đây dù đã tám mươi tuổi và rút lui vào hậu trường Quan Tĩnh Viên thực tế vẫn là người nắm quyền lãnh đạo Quan Đạt.
“Bà ngoại anh bị bệnh tâm thần phân liệt, thời đó người ta gọi là bệnh ‘động kinh’ hoặc nói thẳng ra là ‘bị điên’. Rất không may là bà di truyền cho mẹ anh, phần lớn cuộc đời hai mẹ con họ đều là những ngày bị che giấu.”
“Ông ngoại anh thì dù lấy vợ hai lần nhưng máu mủ ruột thịt của ông chỉ có mình anh. ‘Cậ.u’ và ‘dì’ anh bây giờ đều là con của bà vợ hai với chồng trước. Chắc vì thế nên ông ấy rất sợ anh cũng thành người điên, cũng nhất định không cho phép anh là một đứa cháu ‘bất thường’.” Quan Tàng nhìn bức ảnh chụp mình và mẹ, lạnh nhạt nói vậy.
Cậ.u cau mũi đọc phần giới thiệu nhân thân sơ sài rồi lẩm bẩm: “Cá.i thứ giàu ba họ nhà anh đúng thật là giàu ‘chết thì thôi’.”