Ở Trung Tâm Vũ Trụ

Chương 2




– Chương 2 –

“Cho sờ một tí có ngay ba trăm.” Cậu xòe tiền ra khoe với mấy đứa trong đoàn, “Ê Lạc Lạc, mày đứng một đêm được ba trăm không?”

Lạc Lạc cười lắc đầu.

“Nhìn đi mà học hỏi, suốt ngày cắm đầu vào hầu mấy thằng hôi mù ba năm không tắm.”

“Học học con khỉ!” chị Hương Hương khệ nệ đi phát tiền cho từng đứa, “Mẹ chúng mày đứa nào dám ra đứng đường tao dần cho bành đít!”

Dã Bình cười sằng sặc: “Đít thằng này chẳng tóe loe rồi ấy.”

Cậu lại co cẳng đạp ghế Dã Bình một cái rồi xòe tay ra với chị Hương Hương: “Chị Hương Hương này, lại kém văn minh rồi.”

Chị Hương Hương đếm ra ba trăm năm chục đồng nhưng vẫn nắm trong tay, chưa chịu đưa cho cậu: “Mày ở ngoài quậy thế nào chị không quan tâm, nhưng đã vào đoàn này là phải tử tế đàng hoàng, đừng có làm mất uy tín đoàn kịch.”

“Dào, ngôi sao còn phải ngủ với đại gia kia kìa, khoe bụng một tí kiếm hẳn ba trăm, chị thấy cả đoàn ai giỏi như em nào?” cậu quyết không chịu thua, “Cái đít em có giá lắm, cứ phải bốn chữ số mới nói chuyện.”

Trong xe rộ lên một tràng huýt gió.

“Lỗ đít mày bằng vàng chắc? Cứ học cái thói lừa lọc đi rồi mang vạ cho cả đoàn.” Chị Hương Hương mặt lạnh tanh rút lại một trăm rồi nhét mấy đồng còn lại vào tay cậu, “Trừ tiền trọ tháng này đấy… coi chừng chúng nó tóm được thì ăn đòn tuốt xác còn là may, vớ vẩn gặp thằng giết người nó phanh bụng mày ra.”

Cậu bĩu môi, nhét tiền vào xắc rồi móc ra hai cục kẹo cứng, cho Lạc Lạc một cục.

Phát tiền xong chị Hương Hương trở lên đầu xe, cầm mic nói: “Tất cả nghe đây, chị Hương Hương không quan tâm trước kia mấy đứa làm cái gì, nhưng đã vào đoàn kịch này thì tất cả đều là diễn viên chân chính, là “diễn viên”, hiểu chưa? Đứa nào còn muốn đứng đường bán trôn thì cút, cút xa tám trăm dặm đừng để chị Hương Hương thấy mặt chúng mày! Khuất mắt chị chúng mày muốn bán giời cũng được!”

Cậu làm như điếc, nghĩ đến anh chàng trí thức bỏ ba trăm đồng mua miếng silicon độn ngực lại buồn cười không chịu được, cái kẹo trong mồm cứ là bị cắn kêu rôm rốp.

Ba giờ sáng, con xe khách cũ mới dừng bánh trước khu ký túc xá của đoàn kịch. Đây là một khu tập thể ba mươi năm tuổi đời ở một thành thị hạng hai, chị Hương Hương thuê hết hai tầng dưới, tầng một làm kho với phòng tập, tầng hai làm nhà ở và cho con gái thuê trọ. Cậu đứng trên hành lang tầng hai nhìn xuống, thấy Tiểu Hào đang khuân đồ vào kho, Lạc Lạc đi theo định giúp một tay thì bị Tiểu Hào gạt ra.

Lạc Lạc đứng xuôi xị nhìn theo một lúc rồi quay đầu đi theo một diễn viên nam.

“Lại tình tay ba rồi.” hóng hớt đúng là niềm vui, cậu hớn hở vung vẩy xắc tay đi vào phòng.

Phòng cậu là gian một phòng ngủ được ngăn làm đôi, mỗi bên chừng 8 đến 10 m2, một nhà vệ sinh, một buồng khách nhỏ được chị Hương Hương lắp TV và quạt máy. Bạn cùng phòng trước của cậu dắt khách về phòng làm ăn bị chị Hương Hương phát hiện nên bị đuổi đi, giờ phòng này chỉ có mình cậu ở.

Cậu đứng giữa phòng khách tụt trần truồ.ng ra, quẳng miếng độn silicon còn lại vào thùng rác. Rồi cậu mở cái hộp đựng choker, cẩn thận tháo vòng trên cổ đặt vào đó, ngón tay cậu khẽ vuốt qua vết sẹo mảnh mai trên cổ. Đoạn, cậu bật cái loa rẻ tiền lên, vừa nghe tiếng nhạc nhảy sôi động vừa chống nạnh lượn vào nhà tắm.

Lúc tắm ra mới thấy bàn trang điểm lênh láng nước, hộp phấn thì bị đập vỡ hết.

Cậu mặc ngay quần l.ót vào rồi xỏ dép lê, đi thẳng sang đạp cửa phòng thứ ba. Đạp dăm lần thì cánh cửa bung khóa bật tung ra, cậu lao vào túm tóc Dã Bình, nghiến răng đấm túi bụi. Dã Bình rú lên như lợn bị chọc tiết, nó lăn lộn ra đất gào lên gọi chị Hương Hương. Chị Hương Hương bấy giờ vừa dọn máy móc xong, nghe tiếng ồn vội vàng xỏ dép lê chạy lên lầu, tách hai đứa ra rồi xô cậu ra cửa.

“Không ngày nào không đánh lộn, đánh lộn chăm hơn ăn cơm! Chúng mày không biết chán à, cút về đi, nhanh!”

Chị Hương Hương còn chẳng buồn hỏi căn nguyên, chỉ muốn giải tán sớm còn về ngủ. Cậu thì chồm qua cánh tay mập mạp của chị Hương Hương để nhổ nước miếng vào Dã Bình, nhổ hết nước miếng thì chuyển sang khạc dãi.

“Khạc mẹ vào tao rồi đây này, cút về nhanh!” chị Hương Hương lại quay sang chửi Dã Bình, “Mày có đánh lại được nó đâu, sao cứ phải chọc tức nó hả? Ăn đòn là đáng.”

“Thỏi son em mới mua hơn một trăm!” Dã Bình ngồi bệt dưới sàn khóc lóc, cánh tay cẳng chân loẻo khoẻo chi chít vết cào.

“Ai bảo mày cà khịa nó trước, mày mặc kệ nó đi thì nó có động vào mày không?” chị Hương Hương cũng thật chán chẳng buồn nói nữa, chị gạt một tay xô cậu ra khỏi phòng, “Khạc nhổ cái gì nữa, nó bằng một nửa mày mà mày cũng phải đánh à, cào rách mặt nó thì liệu hồn với tao!”

“Em tránh cái mặt nó rồi.” phân bua xong lại chống nạnh đe dọa: “Lần sau thì nát mặt với tao!”

Dã Bình ngoạc mồm gào lên: “Chị Hương Hương bất công! Nó đánh trụ cột của đoàn mà chị để yên thế à?! Chị đối xử với em thế à!!”

Chị Hương Hương mệt mỏi thở hắt ra: “Chị mà xử tệ với mày thì đã để nó đánh mày chết rồi, mày hưởng chế độ thế nào tự mày không biết nữa hả? Mày đặt tay lên tim mà ngẫm lại xem.”

Tiếng gào khóc của Dã Bình nhỏ dần trở thành thút thít nức nở. Chị Hương Hương đóng cửa phòng lại cho Dã Bình mới phát hiện ổ khóa đã bung ra: “Mẹ cái bọn này ngày nào cũng phải theo sửa khóa. Cút, cút về phòng đi!”

“Mày không cà tao tao không cà mày! Mày dám cà tao, tao đấm mày phọt c*t! Dám cà Mỹ Mỹ thì có chạy lên trời!”

Đấm nhau được một trận là tâm hồn tươi tỉnh hẳn ra, cậu vừa gân cổ hát bài ca tự chế dở ẹc vừa hiên ngang “về dinh”. Món gì còn xài được trên bàn trang điểm cậu nhặt lại, nát quá rồi thì vứt, toàn đồ rẻ tiền nên không phải tiếc. Dọn xong cậu vào phòng ngủ khóa trái cửa, moi từ trong cùng tủ quần áo ra cái laptop cũ rồi kê lên đùi, bật máy.

Laptop cũ quá nên khởi động mất chục phút, sửa ảnh được một lúc thì đơ luôn. Cậu chửi thề rồi cáu tiết gập máy xuống, ném lại vào tủ quần áo và trùm chăn ngủ.

Tiếng chị Hương Hương nện gót giày cộc cộc trong hành lang, nheo nhéo hỏi, “Lạc Lạc đi đằng nào rồi?”

Cậu nhét tai nghe, bấm chạy MP3.

Bài hát đã xem hàng trăm hàng ngàn lần, nhạc vừa dạo lên những khung hình trong MV đã hiện ra trước mắt cậu. Cậu gật gù hài lòng trên cái giường cứng ngắc, miệng khẽ ngâm nga: “But if you ‘re thinkin’ about my baby, It don ‘t matter, If you ‘re black or white.”

Nhạc phát hết một album thì cậu nghe được tiếng mở cửa ở phòng kế bên trong đêm khuya tĩnh mịch. Lạc Lạc đã về.

Lạc Lạc là trans. Muốn làm con gái mà không có tiền chuyển giới, bị đuổi ra khỏi nhà lại không tìm được việc làm, cạn tiền nên nó ra đứng đường gần công trường, mỗi cuốc kiếm dăm ba chục. Khốn nỗi làm được mấy hôm thì đằng sau xài hết nổi, thỉnh thoảng bị khách phát hiện là con trai còn bị ăn đòn. Sau này may gặp được một vị “tiền bối” bảo cho nó con đường sáng, chỉ cần dùng tay là có thể lừa được mấy thằng cha gà mờ.

Kiếm tiền rủng rỉnh rồi nó bắt đầu tìm bạn trai, thôi thì một bộ sưu tập cặn bã, những thằng đực rặt như nhau hễ cáu lên là đấm đá nó gần chết. Có người bạn cùng trong giới thương hại giới thiệu cho nó chị Hương Hương. Chị Hương Hương thấy nó xinh xắn dễ coi, giọng cũng ổn ổn nên giữ lại đoàn cho làm tạp vụ. Dã Bình hay cạnh khóe nó là đồ mê trai, chỉ cần có cái của nợ ấy thì thằng nào ngoắc nó cũng đi, sớm muộn gì cũng lại về làm con đứng đường thôi.

Lạc Lạc không cãi lại, chỉ cúi đầu cười.

Đừng thấy chị Hương Hương cho diễn hở hang, khêu gợi trên sân khấu mà tưởng lầm, ở đoàn kịch chị cấm tiệt trò bán thân. Chị bảo đồi trụy trong nghệ thuật không phải là đồi trụy thật, chúng mày chớ có để cái đoàn này thành nhà chứa.

Chị Hương Hương muốn biến niềm đam mê trang điểm, hóa trang của mình thành sự nghiệp, chị nuôi chí đưa Quốc Sắc Thiên Hương lên làm đoàn kịch hóa thân nổi danh nhất tỉnh, nay mai sẽ có cả rạp hát riêng. Người dị tính thích hóa trang, người đồng tính yêu trang điểm, đàn ông muốn thành đàn bà, đàn ông đã một nửa là đàn bà, muôn hình vạn trạng, chỉ có điểm chung duy nhất là mũi hỉnh lên trời nhưng trình độ văn hóa là là dưới đất.

Cậu tắt MP3, đánh một giấc đến tận trưa hôm sau.

Ngủ dậy cậu ra tiệm mua một xửng bánh bao về, kéo ghế nhựa ngồi dưới tầng một vừa ăn vừa xem chị Hương Hương tập kịch. Hôm nay tập vở “Kim Bình Mai phiên bản hóa thân”, Dã Bình diễn Phan Kim Liên đang ôm ấp sờ mó với diễn viên nam đóng Tây Môn Khánh.

“Mỹ Mỹ, hôm nay tờ rơi có xong không?”

Cậu gật gật đầu, đáp: “Chiều em đi lấy.” rồi nhét nốt miếng bánh bao vào miệng, lên lầu thay quần áo. Lúc trở xuống cậu đã là một thanh niên rất bình thường. Áo thun, sơ-mi, quần bò, ba-lô trên lưng, mái tóc hồng giấu dưới mũ lưỡi trai.

Trước tiên cậu đi dạo một vòng siêu thị điện máy, thấy dòng máy mình muốn mua đã giảm giá nên thử nhẩm nhẩm tính… cho anh giai trí thức sờ hơn ba chục lần chắc là đủ.

Thế là cậu mò đi kiếm một cửa hàng mua bán máy cũ, lấy cái laptop trong ba-lô ra hỏi thử thì được chủ hàng cho một cái giá còn bèo hơn tiền sờ bụng. Cậu đành biết thân biết phận cất máy cũ đi và mua một cái ổ cứng di động, ra quán net tải tài liệu vào. Mạng mẽo ở ký túc xá của đoàn chỉ đủ để chat QQ, mỗi lần tải một cái hình HD phải mất năm phút.

Cậu xem qua mấy giờ rồi mới đến cửa hàng photo của chị Tân. Cửa hàng chị Tân nằm ngay cạnh làng đại học, sinh viên cầm tài liệu ra vào nườm nượp, cậu kéo sụp vành mũ rồi chạy thẳng lên lầu lấy được mấy túi tờ rơi “Kim Bình Mai đời mới của Quốc Sắc Thiên Hương”. Trong hình là Dã Bình phanh hai vạt áo để đùi trần ngồi trên bụng Tây Môn Khánh, chị Hương Hương đứng cạnh đóng vai Vương bà. Hình này là cậu thiết kế, ảnh cũng là cậu chụp, có tí nghề này trong tay đỡ được bao nhiêu tiền trọ.

Trở lại đoàn, vừa đưa túi tờ rơi cho Tiểu Hào thì chị Hương Hương giục cậu vào make-up. Cậu lạch bạch lên lầu, thay một bộ váy liền lóng lánh, đi tất lưới, xỏ giày cao gót có quai hóa thân thành Mỹ Mỹ ôm hộp đồ trang điểm lên xe khách của đoàn.

Chị Hương Hương tuyên bố: “Hôm nay đến Đêm Paris!”