Ở Trong Thư Viện, Không Được Làm Ồn

Chương 15




Những câu chữ hờn giận của bạn trai trên mạng làm Triều Sinh áy náy, cậu vội vã đổi giọng: “Không có khen mà, chỉ tiện thể đề cập thôi.”

Trục toạ độ y: Tiện thể đề cập mà cũng toàn nói tốt cho người ta.

“Sau này em sẽ không nhắc tới nữa.” Triều Sinh ngoan ngoãn cam kết.

Tầm Chu lần này lại càng không hài lòng, sao có thể không nhắc tới nữa chứ, nhớ thì cứ nói đi, làm gì mà cứ nghe răm rắp một người bạn trên mạng chưa gặp mặt vậy hả.

Nhưng mà sau khi ngẫm lại, Tầm Chu không còn so đo nữa, dù sao hai người kia cũng là quan hệ người yêu, người thứ ba như anh còn phải nắm bắt thời cơ để chen chân vào.

Hôm nay anh không có lớp, nghỉ ngơi liền đi loanh quanh thư viện, đi dạo trên cầu thang thì tìm được Đoạn Triều Sinh trên lầu hai. Cậu đang leo lên một cái thang, xếp đống sách trong lồng ngực lên cái giá cao nhất.

Khi Triều Sinh chuẩn bị leo xuống, quay đầu nhìn thấy Tầm Chu ở bên cạnh ngẩng đầu nhìn mình, sợ hết cả hồn.

“Sao anh lại tới đây?” Triều Sinh nhỏ giọng hỏi anh.

“Mượn sách.” Tầm Chu giơ tay giúp cậu giữ thang để đối phương an tâm nhảy xuống.

Hóa ra chỉ là mượn sách.

Triều Sinh không nhìn anh, lúc nhặt thùng giấy trên đất lên, trong lòng lặng lẽ tự giễu một câu: “Nghĩ nhiều quá rồi”, vừa nãy cậu còn cho là Tầm Chu đến tìm mình.

Tầm mắt Tầm Chu lướt qua từng giá sách, biểu hiện như đang nghiêm túc chọn sách, nhưng thực tế bước chân anh vẫn luôn không nhanh không chậm đi theo Triều Sinh, khi hai người đi tới cuối mới không hẹn mà cùng dừng lại.

Triều Sinh cất thang vào trong góc. Cậu phủi bụi trên tay, thấp giọng hỏi Tầm Chu: “Anh muốn mượn sách chủ đề gì, tôi dẫn anh đi tìm.”

Tầm Chu suy tư vài giây mới trả lời: “Tuyển tập ba quyển Ả Rập của Maalouf.”

“Hả?” Triều Sinh đầu óc mơ hồ, “Tên sách đó hả?”

Cậu không nhớ thư viện nhà trường có cái tuyển tập này.

Tầm Chu vừa nãy chỉ là chọn đại một cái tên trong trí nhớ, khi Triều Sinh hỏi anh cũng có chút do dự. Nhưng may là anh nhanh chóng nghĩ ra một cái tên cụ thể: “Samarkand, tôi mượn trước quyển này là được.”

Triều Sinh hình như có chút ấn tượng: “Là tiểu thuyết phải không, tôi nhớ tôi từng thấy nó ở khu sách mới về ở lầu một, để tôi tìm thử.”

Tầm Chu nói tiếng cám ơn, cùng cậu xuống lầu.

Hai tháng gần đây thư viện không còn chỗ ngồi, hình như đều là chuẩn bị cuộc chiến thi nghiên cứu sinh, sinh viên bình thường tâm huyết dâng trào muốn tới đọc sách phát hiện không còn chỗ liền đi ngay, sách mới lên giá để một thời gian cũng chẳng ai hỏi thăm.

“Tôi thấy rồi.” Tầm Chu vươn tay, cầm lấy một sách bọc da, “Ba quyển đều ở đây.”

Triều Sinh ngẩng đầu nhìn, “Anh lấy hết đi, nhớ phải trả trong vòng một tháng.”

“Không cần đâu, tôi mượn từng quyển, vậy mới có động lực xem.”

“Thói quen kì lạ.” Triều Sinh nói thầm một câu, đến quầy giúp anh quét mã đăng ký, “Cuốn này nói về cái gì?”

“Lịch sử Vùng Trung Đông, chính trị tông giáo, còn có…” Tầm Chu suy nghĩ phải nói một từ mà Đoạn Triều Sinh hiểu, “Một vành đai, một con đường.” (*)

(*) Một vành đai, một con dường: còn được gọi là Sáng kiến ​​Vành đai và Con đường là một khuôn khổ cho tổ chức phát triển kinh tế đa quốc gia của Trung Quốc thông qua hai kế hoạch thành phần, trên đất liền “Vành đai Kinh tế Con đường tơ lụa và Đường hàng hải” và Con đường tơ lụa trên biển.

“Ò.” Triều Sinh chẳng thấy hứng thú gì, đưa sách lại cho anh, còn không quên nhắc nhở lần nữa, “Nhất định phải trả đó.”

Tầm Chu cũng học theo cậu, nói nhỏ: “Nhớ rồi. Không trả thì cũng có cậu nhắc tôi mà.”

Triều Sinh hừ lạnh một tiếng “Vậy lần này tôi không nhắc nữa, để quá hạn cho anh trả tiền đền bù chết luôn.”

Biết cậu miệng cứng tâm mềm, Tầm Chu chỉ cười cười, ánh mắt vẫn luôn nhìn chăm chú vào cậu. Sau ki nhận sách xong Tầm Chu mới thu tầm mắt lại, nhẹ nhàng nói tạm biệt rồi đi. truyenfull reup là chó

Triều Sinh ngồi tại chỗ không có việc gì, Tầm Chu vừa đi cậu chẳng có ai để nói chuyện, cảm giác rất tẻ nhạt. Game trong điện thoại cũng đang trong giai đoạn bảo trì, cậu không thể làm gì khác hơn là đứng dậy đi lòng vòng hoạt động cơ thể.

Đứng ở kệ sách vừa nãy, Triều Sinh giơ tay lấy hai quyển còn lại của “Tuyển tập ba quyển Ả Rập” xuống, nâng ở trong tay ngắm trang bìa xem giới thiệu nội dung.

Triều Sinh trước đây không thích xem sách, truyện online chỉ hơn chục ngàn chữ cậu đã chẳng có kiên nhẫn, mấy bộ kiệt tác thì đọc tiêu đề đã thấy quá cao thâm phức tạp, dù có tập trung đọc cũng không hiểu. Ở trong thư viện tình cờ lật xem truyện kỳ ảo Harry Potter, từng xem phim điện ảnh nên nhớ tên người và tình tiết, đọc thử nguyên tác thuận tiện giết thời gian.

“Amin Maalouf…” Triều Sinh nhỏ giọng đọc tên tác giả, yên lặng nhớ kỹ.

Đáng tiếc sau khi xem tóm tắt giới thiệu nội dung cậu vẫn chẳng có chút hứng thú nào, những thứ mà Tầm Chu thích, sợ là cậu mãi mãi cũng chẳng thể lĩnh hội được cái đẹp của chúng.

Triều Sinh ước lượng sức nặng của hai quyển sách, vừa định giơ tay trả về thì ý nghĩ lại lóe lên, bộ này chỉ còn có hai quyển, nếu như còn có người khác tới mượn thì Tầm Chu phải chờ một thời gian nữa, cân nhắc cho Tầm Chu, Triều Sinh thừa dịp đồng nghiệp không có mặt, liền đem này hai quyển sách lên lầu, tìm một góc hẻo lánh nhét vào.

Làm như vậy là đi ngược lại với nguyên tắc làm việc, nhưng Triều Sinh cảm thấy chuyện này chẳng là gì cả, không thể nói là lấy việc công làm việc tư được. Với lại bây giờ cậu với Tầm Chu cũng gần như quen thân rồi, giúp anh ta một chút cũng cũng không có gì không tốt.

Buổi tối về nhà trọ, Triều Sinh nhìn thấy cửa Tầm Chu mở rộng hơn nửa, trong không khí còn có thể ngửi được mùi cháy khét. Cậu lo lắng bên trong có chuyện, lập tức đi tới gõ cửa hai lần, hô một tiếng “Thầy Tầm.”

Tầm Chu lớn tiếng đáp lại: “Cứ vào đi.”

Triều Sinh đẩy cửa đi vào, mùi cháy khét càng rõ ràng hơn, cậu ngừng thở nhìn chung quanh bốn phía: “Anh đang ở nhà bếp hả?”

“Ừm.” Tầm Chu đứng ở cửa liếc cậu một cái, “Đang làm đồ ngọt.”

Nhìn là biết thất bại rồi. Triều Sinh đi tới xác nhận một chút, quả nhiên thấy bên trong khay là mấy cái thứ nâu đen chẳng nhìn ra hình dạng.

“Tôi nghĩ tới lễ giáng sinh nên làm bánh quy chia cho sinh viên trong lớp.” Tầm Chu đang dùng dụng cụ nhào bột trộn hỗn hợp bơ với trứng, nghiêng đầu nhìn Triều Sinh: “Cậu thích vị gì?”

“Tôi hả?” Triều Sinh không ngờ Tầm Chu còn định chia cho mình nữa: “Vị truyền thống là được rồi.”

“Tôi nướng cho cậu nhiều một chút để cậu cho bạn bè ăn.”

“Không cần đâu, bây giờ tôi rất ít gặp bạn bè.”

Tầm Chu không dừng lại động tác trong tay, rũ mắt, thuận miệng hỏi: “Vậy bạn gái thì sao?”

Triều Sinh lập tức đáp: “Không có.”

Tầm Chu khuấy đến khi có bọt nổi lên, nhẹ nhàng gác sang một bên, sau đó nhìn thẳng vào Triều Sinh mở miệng: “Giáng sinh cậu có rảnh không?”

Triều Sinh hiểu ngay câu nói này nghĩa bóng chính là anh ta muốn chiếm dụng thời gian của cậu, vì vậy theo bản năng tránh trả lời thẳng, hỏi ngược lại: “Hả, có chuyện gì không?”

Tầm Chu trầm giọng: “Tôi định lái xe lên núi ngắm sao, cũng cách trường học rất gần, không làm lỡ thời gian, trên núi cũng có nhà dân.” echkidieu2029.worpdress.com

Vừa dứt lời, Tầm Chu dừng lại hai giây quan sát sắc mặt Triều Sinh, thấy cậu không có phản ứng gì, liền cười cười nói tiếp: “Tiếc là những người tôi quen đều có hẹn cả rồi, chỉ còn có mình tôi lẻ loi.”

Triều Sinh cũng không biết bây giờ nên đáp lại thế nào, trực tiếp đồng ý lời mời thì hơi qua loa quá, cho nên đành phải phụ họa theo: “Đáng thương thật!”

“Phải đó, vậy cậu có muốn thương tôi một chút không?” Ánh mắt Tầm Chu thẳng thắn nhìn Triều Sinh không hề che giấu chút nào, đôi mắt trong veo chưa đựng chân thành và mong đợi, nhìn ra Triều Sinh bắt đầu bối rối.

Cậu không biết rốt cuộc là mình xuất phát từ suy nghĩ vốn có, hay là không đành lòng từ chối Tầm Chu, nói chung vẫn là vội vàng đáp ứng: “Vậy, vậy tôi đi cùng anh, dù sao tôi cũng không có chuyện gì làm.”

“Tốt quá.” Tầm Chu cười rộ lên, một lần nữa tập trung vào làm đồ ăn nhẹ, “Đúng rồi, cậu nhìn cách chế biến giúp tôi với, ở trong điện thoại của tôi đấy.”

Triều Sinh duỗi tay cầm điện thoại trên bàn lên, đánh mật khẩu bốn số Tầm Chu đọc, trên màn hình đang hiện ở phần mềm nấu ăn.

Tầm Chu đưa ra chỉ thị: “Tìm từ ‘giáng sinh’, chọn cái thứ hai ấy.”

Triều Sinh ấn theo như anh nói, bàn phím đánh chữ hiện ra, là bàn phím chín nút, cho nên cậu đánh hơi chậm một chút.

“Sao anh không dùng bàn phím hai mươi sáu chữ?” Sau khi đánh sai hai lần mới ra được từ chính xác, Triều Sinh không nhịn được hỏi anh.

Tầm Chu cũng không ngẩng đầu lên, chỉ đáp: “Bàn phím chín nút đáng yêu mà.”

“Cái gì?”

“Có một lần tôi đánh ‘mùa đông lạnh’, phát hiện từ đầu tiên xuất hiện chính là ‘cảm động’, cho nên lúc đó lập tức cảm thấy không còn lạnh nữa.” Khóe miệng Tầm Chu mang theo nụ cười dịu dàng, lập tức nhớ ra: “Còn khi đánh ‘trời âm u’, thì sẽ ra ‘tim đập’, giống như đang đối thoại với tôi vậy, không phải rất đáng yêu sao?” (*)

(*) Khi đánh chữ tiếng Trung thì phải đánh bính âm, nếu như bính âm gần giống nhau thì bàn phím sẽ gợi ý những cụm từ cơ bản hay sử dụng, “mùa đông lạnh” (hàn đông) /hándōng/, “cảm động” /gǎndòng/, “trời âm u” (âm thiên) /yīntiān/, “tim đập” /xīntiào/

Triều Sinh nghe xong thì ngẩn ra, muốn nói lại thôi, cuối cùng cũng nhịn được không phản bác “Đáng yêu chỗ nào?”

Điều đáng yêu hình như vốn không phải nằm ở cách đánh chữ phải không?

Triều Sinh kìm lòng không đặng cúi đầu, tránh nhìn tới Tầm Chu, sợ mình giống như mấy lần trước, vừa nhìn gò má anh đã thất thần, sau đó bị đối phương trêu đùa.

Sau khi giúp Tầm Chu đọc xong cách chế biến, Triều Sinh cũng không còn gì làm nữa, cậu chỉ biết nấu cơm, mấy cái đồ ngọt chưa từng tiếp xúc, không giúp đỡ được gì. Trước khi đi cậu chú ý tới trên khay trà là cuốn Samarkand mà Tầm Chu mượn hồi sáng.

Trong lòng Triều Sinh có chút vui mừng. Xem ra Tầm Chu đúng là có nghiêm túc đọc quyển sách kia, như vậy cậu giấu hai quyển còn lại cũng không phải là công cốc.

Nằm trên giường, Triều Sinh tiện tay mở lịch ra xem còn bao nhiêu ngày nữa là đến giáng sinh, phát hiện vậy mà còn không tới một tháng. Lúc này mới nhận ra vừa nãy đồng ý với Tầm Chu quả thật là tùy tiện quá.

Triều Sinh xưa nay chưa từng ra ngoài chơi với người cùng giới, dù là Lâm Yêu, cũng nhất định sẽ có những người khác.

Cậu càng nghĩ càng nghi hoặc, cái chuyện lãng mạn này, thấy thế nào cũng giống như là chuyện của đôi tình nhân. Nhưng nhìn biểu hiện vừa nãy khi Tầm Chu giải thích, cậu chỉ là lựa chọn cuối cùng thôi, tác dụng chủ yếu là làm bạn đồng hành.

Triều Sinh mang nghi ngờ trong lòng, lại đi tìm người thân nhất trên kể hết ra. Sau khi gửi câu “Hai thằng đàn ông cùng nhau ra ngoài chơi vào đêm giáng sinh thì có kì cục không?”, Triều Sinh đột nhiên nhớ nhớ ra cách đây không lâu có hứa với y là không nhắc tới Tầm Chu nữa.

Triều Sinh rất chột dạ, nhưng tỉ mỉ nghĩ lại cũng không lo lắng nữa, nếu như bị hỏi tới thì nói là người bạn khác.

y trả lời rất nhanh: “Không phải rất bình thường sao?”

Triều Sinh vẫn có chút không chắc chắn: “Bình thường thật à?”

Trục toạ độ y: Nếu như là bạn bè bình thường thì chuyện này đương nhiên bình thường, trừ phi em không coi người ta là bạn bè bình thường.

“Sao có thể chứ!” Triều Sinh bật thốt lên, quên luôn cả đánh chữ.

Trục toạ độ y: Là quan hệ không bình thường à?

Triều Sinh trả lời y, cũng là đang nhắc nhở chính mình: “Rất bình thường.”

Trục toạ độ y: Vậy thì không cần suy nghĩ nhiều đâu, cứ đi chơi vui vẻ đi

Triều Sinh chợt thả lỏng, chuyển sự chú ý sang y: “Anh không để ý chứ?”

Trục toạ độ y: Để ý cái gì?

“Em đi chơi với người khác.”

Trục toạ độ y: Nếu như anh để ý thì mới kì đó.

Triều Sinh cầm điện thoại, sau đó nhìn thấy y gửi tới rất nhiều câu.

Chúng ta chỉ là yêu qua mạng thôi, không có mạng chúng ta cũng chẳng quen biết nhau, anh không có tư cách ràng buộc cuộc sống hiện thực của em.

Cho nên em không cần có gánh nặng trong lòng, khi nào em gặp được người mình thích, cũng có thể nói cho anh.

Anh vẫn sẽ luôn đứng về phía em.

Triều Sinh đoc từng chữ từng câu, mãi đến tận chữ cuối cùng. Trái tim cậu giống như có một con rắn dính dầy mật ngọt trườn qua, để lại dấu vết nhớp nháp và sáng rỡ.

“Ừm.” Trên mặt Triều Sinh không ngừng được ý cười, cậu ủ cả người trong chăn, tiếp tục cùng bày tỏ tâm ý ngốc nghếch của mình với y.

“Đúng rồi, anh dùng bàn phím nào, chín nút hay là hai mươi sáu chữ?” Triều Sinh chợt nhớ ra liền hỏi y.

Trục toạ độ y: Hai mươi sáu chữ.

Tuy rằng cũng dùng giống cậu, nhưng Triều Sinh cũng không cảm thấy hởn hở, ngược lại nói: “Em dùng bàn phím chín nút.”

Tầm Chu dựa vào bàn trong nhà bếp, nhìn thấy lời nói dối của Triều Sinh, anh đứng bật dậy, nghiêm túc đánh chữ: “Không thấy phiền sao, dễ bấm sai hơn mà.”

Triều Sinh nhớ lại lời Tầm Chu nói với cậu, lặp lại y nguyên, cái gì sau khi đánh “mùa đông lạnh” thì sẽ xuất hiện “cảm động”, “trời âm u” thì sẽ xuất hiện “tim đập”, cuối cùng còn không quên bổ sung một câu: “Bàn phím chín nút đáng yêu mà.”

Tầm Chu ngây ngẩn cả người, nhìn chăm chú điện thoại một lúc lâu, thấy buồn cười.

Gì đây, học theo giỏi nhỉ.

Chẳng lẽ là muốn bảo mình khen em ấy mấy câu như là “Em đáng yêu hơn” sao?

Anh thu hồi nụ cười, dùng bàn phím chín nút đánh chữ thật nhanh hỏi Triều Sinh: “Vậy em có biết khi đánh ‘thích em’, từ đầu tiên nhảy ra là gì không?”

Triều Sinh dùng bàn phím chín nút đánh thử, trả lời: “Thói quen em hả?” (*)

(*) thích /Xǐhuān/, thói quen /Xíguàn/

Trục toạ độ y: Không phải.

Trục toạ độ y: Vẫn là thích em.
Thả thính nhiều thế sao em nó đỡ nổi hả anh ơi~~