Ở Trong Lòng Anh

Chương 8




***

Chủ nhiệm lớp LiLy bước vào. Trong phòng học lúc này ồn ào như ong vỡ tổ, đuổi nhau đùa giỡn, nói chuyện to tiếng, náo nhiệt không thể tưởng tượng được.

Mấy bạn học ngồi đầu, thấy chủ nhiệm lớp vào lập tức im lặng.

Có bạn học yên tĩnh, người chung quanh cũng nhạy bén mà phát hiện ra điều không đúng. Chưa đến vài giây đã hiểu ra ngay, trong nháy mắt lớp đã an tĩnh trở lại.

Trong lớp học đôi lúc sẽ có rất nhiều tình huống không ngờ xảy ra. Cho nên bây giờ vài người trầm mặc không dám nói gì, còn mấy bạn vừa ầm ĩ lúc nãy liền thành thật im lặng. Một giây sau, cả phòng liền cười vang, đều cười nhạo lẫn nhau vì nhát gan sợ thầy cô giáo.

Không sợ cả lớp ầm ĩ, chủ nhiệm LiLy đứng trên bục giảng sắc mặt vẫn như cũ. Cô trầm mặt xuống, dùng tay đẩy đấy mắt kính, cau mày mắng:

“Mới khai giảng đã ầm ĩ như thế. Tôi đứng ở hành lang đã nghe thấy lớp ồn ào náo loạn. Đứng cầu thang thì nghe được hết âm thanh ở trong phòng.”

Phạm Vũ Triết vốn đang ăn không ngồi rồi, nghe chủ nhiệm nói thế không nhịn được mà cười một tiếng. Cậu ta không có một chút lo lắng chủ nhiệm giận dữ.

Lớp đang an tĩnh đột nhiên có tiếng cười, đương nhiên khiến mọi người chú ý.

LiLy quay đầu nhìn tên quỷ gây sự, ngón trỏ cong lên gõ gõ mặt bàn:

“Phạm Vũ Triết, cậu cười cái gì?”

Thiếu niên bị gọi tên vẫn không có chút sợ hãi, đứng lên nhìn chủ nhiệm cợt nhả mang theo chút làm nũng:

“Ai dà cô ơi, những lời này ở năm nhất đã nghe qua, nhiều năm như thế cô vẫn nói vậy à”. Phạm Vũ Triết nói hợp lý, cũng không đợi chủ nhiệm nói gì mà đặt mông xuống ghế ngồi ngay lập tức.

Lớp vốn ầm ĩ mà giờ đây đã có chút yên lặng. Nhưng chưa đứng đắn được vài giây đã nghe hắn nói chọc cười. Thật ra ai cũng nghĩ vậy, chỉ là không có gan để nói ra thôi.

Chủ nhiên lớp cũng bị Phạm Vũ Triết chọc cười, vẻ mặt đầy ghét bỏ mà kêu hắn im lặng, rồi cô giương mắt nhìn qua lớp, phát hiện ra hàng phía sau không một ai ngồi.

“Bạn học ngồi tổ bốn bàn thứ hai từ trên xuống là ai? Sao giờ này không thấy?”

Phạm Vũ Triết một lần nữa xung phong giơ tay mà trả lời:

“Báo cáo LiLy! Cậu ta đi vệ sinh!”

Lớp học lại một trận mất trật tự, LiLy không chịu được nữa, tức muốn hộc máu:

“Phạm Vũ Triết, cậu không được nói nữa!”

“A...”

Lại một trận cười vang lên.

Người vừa bị gọi tên là tiểu đại vương, từ sơ trung đã có thói quen đi trễ về sớm lại hay đi WC. Bởi vậy mà trong ban truyền nhau gọi cậu ta là tiểu đại vương. Mà nghe gọi như thế, cậu ta còn lấy làm tự hào, cảm thấy mình thận tốt. Thật sự là làm bộ làm tịch, chỉ muốn mọi người trong trường biết cái danh của hắn.

Chúc Vãn nhìn qua lớp, thấy chỉ thiếu mỗi cậu ta. Lại nhớ ra Chu Ngộ Thần vừa nhờ người đi mua sữa bò, nên không tin lời Phạm Vũ Triết nói.

Rồi Chúc Vãn lại nhớ để câu nói của Phạm Vũ Triết lúc tổng vệ sinh, trong lòng cũng có chút lo lắng không biết có phải vì mình nên cậu bạn kia không thể về lớp không nữa.

Nghĩ như vậy, cô gái nhỏ quay đầu nhìn chằm chằm Chu Ngộ Thần, nhưng vẫn không dám hỏi.

***

Chu Ngộ Thần lúc này đang cúi đầu chơi di động, vẫn chưa phát hiện ra điều gì. Nhưng giây tiếp theo, hắn nặng nề chậm rì rì mở miệng:

“Tiểu Đồng Trác, sao cậu lại nhìn chằm chằm tôi thế? Chủ nhiệm lớp đang ở trong phòng đó, đừng có trắng trợn táo bạo như vậy chứ, lén lén lút lút”. Chu Ngộ Thần nói bâng quơ, nhưng Chúc Vãn không chịu được, trên mặt đã hơi phiếm hồng.

“Tôi không có mà...”

Chu Ngộ Thần biết cô muốn hỏi cái gì, bèn bất đắc dĩ nhìn cô gái nhỏ. Nhưng lúc trước những việc xấu hắn làm đều để lại cho cô ấn tượng sâu đậm, nên cô nghĩ như thế cũng là bình thường.

“Chả lẽ cậu cho rằng tôi tìm người động thủ cậu ta khi trên đường đến quầy ăn vặt?”

“.......”

“Yên tâm đi, tôi không có hứng thú với mấy việc này”. Chu Ngộ Thần lười biếng mà dựa vào tường, không chơi game nữa mà tắt di động. Tiến đến sát bên tai cô gái nhỏ, đè thấp âm thanh, chỉ hai người mới nghe thấy được:

“Nhưng nếu cậu đến quầy bán ăn vặt, tôi rất có thể sẽ tự mình động thủ đó.”

Ý nói của lời này cũng không tính là sâu xa, nhưng Chúc Vãn lại chưa hiểu sự đời, nghe không hiểu. Cô gái nhỏ bèn trừng đôi mắt tròn tròn, mang theo sự hoảng loạn mà đối mặt hỏi:

“Vì sao muốn đánh tôi chứ? Tôi, tôi không có làm gì cậu nha...”

Cô nắm chặt tay vào khoá kéo của cặp xách, bộ dáng thật sự sợ hãi.

A, không làm gì....

Chu Ngộ Thần đột nhiên có chút ảo não. Do hắn năm trước để lại cho cô không ít ấn tượng xấu, cho nên quanh co lòng vòng nói chuyện âu yếm cô gái nhỏ cũng không hiểu được.

Nghĩ rằng hắn muốn đánh cô á? Chu Ngộ Thần bất đắc dĩ mà duỗi tay xoa loạn tóc cô gái, cười nói:

“Không đánh cậu đâu, rốt cuộc tiểu nha đầu cậu toàn suy nghĩ không đâu thế?”

Vẫn có chút sợ hãi hắn, Chúc Vãn theo bản năng mà dịch sát vào bên trong, đôi tay nhỏ che lại đầu không cho Chu Ngộ Thần chạm vào, thành thành thật thật mà ghé vào bàn.

Cô gái nhỏ thật sự là sợ chết!

***

Hôm sau của khai giảng chính là tập quân sự. Sau khi quét dọn vệ sinh xong, chủ nhiệm lớp bèn hô hào bạn học đi lấy quần áo tập quân sự về lớp học.

Tập quân sự chỉ trong hai tuần, cho nên phát đồng phục quân sự phải nhanh một chút.

Vóc dáng Chúc Vãn vốn nhỏ bé, không có số đo thích hợp bèn lấy bộ nhỏ nhất.

Chủ nhiệm lớp dặn dò vài câu, đại loại là ngày mai tập quân sự đừng đến muộn, nhớ rõ ăn mặc chỉnh tề đừng để huấn luyện viên bắt lấy nhược điểm. Nói xong liền cho lớp tan học.

Khai giảng xong cũng chưa học ngay cho nên cũng không có việc gì làm. Về nhà cũng ngàn rỗi nên mấy nam sinh cầm quả bóng rổ tiến lên. Tiếu Hoắc tiếp được quả bóng, ngón trỏ đặt trên đỉnh mà xoay trong chốc lát, rồi ném cho Chu Ngộ Thần:

“Thần ca, đi chơi bóng không?”

Ai đó tiếp nhận được quả bóng rồi bèn tuỳ ý đập trên mặt đất vài cái, nhìn động tác liền biết hắn là tay lão luyện rồi. Chu Ngộ Thần nghiêng đầy nhìn ai đó, chuẩn bị đi cùng Thời Lạc và Chúc Vãn đi dạo văn phòng phẩm.

Cô gái nhỏ đeo cặp cách lên là tay trong tay với chị em, vừa bước đi được vài bước hắn bèn kéo quai cặp xách cô gái nhỏ. Chúc Vãn bèn dừng lại, quay đầu nhìn chằm chằm Chu Ngộ Thần, liền thấy hắn nghiêng mình, duỗi tay lấy bình nước màu hồng của cô ra.

“Làm sao vậy?”. Vẻ mặt Chúc Vãn đầy nghi hoặc mà nhìn chằm chằm bình nước trong tay Chu Ngộ Thần.

“Không mang nước, sợ tí nữa chơi xong bóng rổ thì khát nước”. Chu Ngộ Thần nói hợp lý, không thấy có vấn đề gì.

Phạm Vũ Triết vốn đang đứng bên cạnh chờ, không nhịn được mà chẹp chẹp miệng nói:

“Đệch, Thần ca. Nhà anh có tiền như thế, tuỳ ý mua tất cả đồ uống trong xưởng đều được. Bây giờ lại đoạt nước của cô gái nhỏ. Mà lần nào anh chơi bóng xong, cũng có nhiều em gái vội vàng mang nước lên cho mà.”

Sự thật vốn là như thế, nhưng Phạm Vũ Triết lại cố tình nói, chính là tự đi tìm chết.

Ánh mắt Chu Ngộ Thần dường như có thể giết người ngay lập tức, sau đó liền ném bóng rổ cho cậu ta.

Mẹ nó, cả một buổi chiều, hết giẻ lau lại đến bóng rổ, Phạm Vũ Triết rất bi thương đó nha!!

Một đám liền im lặng, không dám nhiều lời.

Chu Ngộ Thần cũng không giải thích cho Chúc Vãn, trực tiếp đi ra khỏi cửa, còn để lại lời nói:

“Cậu đi dạo văn phòng phẩm xong thì đến sân bóng rổ tìm tôi một chút nhé.”

“Làm gì thế?”

“Trả cậu bình nước chứ sao. Đạo đức của tôi rất cao đó, có vay có trả.”

Phạm Vũ Triết không nhịn được: “Mẹ nó”. Thật sự là không chịu nổi được nữa.

***

Chu Ngộ Thần rất nổi tiếng ở tam trung, bàn về góc độ tuấn tú hay gia thế, không nữ sinh nào là không hoan nghênh. Chỉ là hắn trời sinh bộ dáng lạnh như băng, vẻ mặt như viết chữ: Nữ sinh không nên đến gần. Làm cho mọi người không có lá gan đến tiếp cận hắn.

Bởi vậy mà sân bóng rổ sẽ là nơi nữ sinh dám đến ngắm hắn.

Chẳng qua là sau khi tan học Chu Ngộ Thần đều cùng anh em đến, vậy nên nữ sinh đến chỉ có nhiều hơn chứ không ít đi.

Mặt mũi Chu Ngộ Thần thật sự rất lớn.

Nữ sinh nhiều, nên tiếng hét cổ vũ cũng nhiệt tình lên đôi chút. Mấy nam sinh cùng chơi bóng nghe vậy hứng thú cũng tăng cao, càng đánh càng hăng hái. Ba bước đã làm bóng vào rổ, dù khó khăn cũng không chùn bước. Ai cũng hi vọng được biểu hiện tốt trước mặt nữ sinh.

Nhưng Chu Ngộ Thần trước sau vẫn là bộ dáng không có sắc mặt. Chẳng sợ mà tiến lên, nhanh nhẹn dùng lực mười phần cũng không mang theo một chút thở dốc. Anh bình tĩnh vững vàng, một động tác dư thừa cũng không có.

Mấy bạn nữ ngắm Chu Ngộ Thần đến mê mẩn, đứng ngoài sân bóng mồm năm miệng mười mà thảo luận:

“Các cậu thấy không, mấy nam sinh phía trước đánh khoa trương qua, cũng không biết gây chú ý gì nữa.”

“Không chú ý, không quen biết. Mặc kệ cậu ta, cũng có thể là đang khoe cơ bắp.”

“Thật ra tớ không thích nam sinh có cơ bắp to đâu..”

“Cánh tay Chu Ngộ Thần rất đẹp đó. Động tác cũng không khoa trương như bọn họ, chơi mà cũng đẹp trai quá đi mà.”

“Chu Ngộ Thần nhìn như nào cũng đẹp đó.”

“Đúng!!!”

“Hay là, tí nữa tớ mang nước cho cậu ấy?”

“Hả? Cậu đưa thì đưa, nhưng Chu Ngộ Thần sẽ không nhận đâu. Nghe nói cậu ấy không thích nữ sinh đến gần.”

“Ai dà, cứ thử xem nào, nhỡ đâu.....”

Mấy hiệp đã kết thúc, có người thể lực không theo kịp, bèn la hét muốn nghỉ ngơi. Cho nên trên sân bóng mọi người đều rời đi.

Chu Ngộ Thần cũng bước đi. Mái tóc màu đen trên trán bây giờ đã thấm đẫm mồ hôi, mồ hôi mỏng từ huyệt Thái dương chảy xuống cằm đẹp, còn có giọt chảy xuống cổ. Nhưng mặt hắn vẫn không có gì, trực tiếp lấy áo đồng phục lau qua một chút, mồ hôi hết ngay trong tức khắc. Nhưng cơ bụng tinh tráng lại lộ ra, mấy nữ sinh đang xem nhìn được cũng không ngại mà thét chói tai liên tục.

Mấy cô gái lá gan cũng lớn, bèn mang chai nước đến gần Chu Ngộ Thần. Nhưng thiếu niên liếc qua cũng không có dừng lại, trực tiếp đi ngang qua.

Ánh mắt cũng không để lại....

Ở phía sau, Tiếu Hoặc cùng Phạm Vũ Triết lo lắng con gái người ta có chút xấu hổ, nên lập tức nhận lấy đồ trong tay, vặt ngửa đầu uống, còn vợt nhả nhìn Chu Ngộ Thần:

“Thật ra, Thần ca có mang theo nước, nên không nhanh của các bạn, cảm ơn các tiên nữ dưới nước nhé.”

Tóm lại là cũng có bậc thang để đi xuống, tuy rằng không tiếp xúc được với Chu Ngộ Thần, nhưng tốt xấu người đi bên cạnh hắn cũng nhận lại nói mấy lời. Mấy nữ sinh kia trên mặt cũng không quá khó coi, sau khi cười một lúc bèn vội vàng xoay bướu đi tìm kiếm thân ảnh kia.

Liền thấy Chu Ngộ Thần lười nhác mà ngồi nghỉ ngơ trên ghế. Hai chân dài tuỳ ý mở rộng, khuỷa tay để trên đùi, trong tay cầm bình nước màu hồng ngửa đầu uống.

Mặt trời sắp lặn, ánh chiều tà hiện lên mờ nhạt chiếu vào khuôn mặt tuấn tú của anh. Cả người có chút lười biếng, lại có chút tuỳ ý kiêu ngạo.

Uống nước thôi mà anh vẫn đẹp như vậy, chỉ là bình nước màu hồng trong tay có chút không hợp.

Trông có chút trẻ con, đương nhiên vừa nhìn liền biết không phải đồ của anh.

Phạm Vũ Triết cùng Tiếu Hoắc cũng bước nhanh qua đưa nước cho mấy bạn học nữ. Ngồi xuống bên cạnh Chu Ngộ Thần, nhìn chằm chằm đồ trong tay hắn rồi trêu chọc:

“Thần ca, gần đây giới tính có chút khác à?”

Nói xong, hai người đều ăn ý mà duỗi chai nước khoáng vừa được nhận đến trước mặt hắn:

“Thần ca, chạm một cái xem nào.”

Chu Ngộ Thần lười nhác mà liếc hai người, cười mắng:

“Cút đi.”

Nhưng Chu Ngộ Thần vẫn cầm lấy bình nước màu hồng của Chúc Vãn cho bọn họ nhìn một chút, thoả mãn tính tò mò.

“Bình nước như này, đủ uống nha, cho anh em uống một chút nào.”

Chu Ngộ Thần lập tức đóng nắp bình: “Nghĩ cũng đừng nghĩ!”

Keo kiệt!!!!

Đưa nước xong, mấy bạn học nữ không trở về mà đứng một bên chằm chằm nhìn. Không nghĩ tới việc nhìn thấy có nữ sinh đến gần lão đại!

Một người là Thời Lạc, tiểu công chúa của Niên Đoạn, bọn họ đều biết. Nhưng người còn lại nhỏ xinh hơn rất nhiều, hình như chưa gặp qua.

Còn đang nghi hoặc không biết là ai. Một giây sau bọn họ thấy động tác của Chu Ngộ Thần liền hoảng sợ.

Chu Ngộ Thần vốn đang lười nhác ngồi nghỉ, nhưng vừa thấy cô gái nhỏ. Ngay lập tức bàn tay to duỗi ra, kéo cô gái nhỏ đến trước mặt. Sau đó để lại bình nước màu hồng vào cặp xách của cô gái, động tác vô cùng lưu loát thành thạo.

Nhưng sắc mặt tiểu nha đầu cũng không có biến hoá gì lớn. Chu Ngộ Thần đứng lên, lấy ra một đống giấy dài trong suốt nhét vào cặp Chúc Vãn, để vào xong liền kéo khoá, không nói gì.

Đó là tên tiểu đại vương phải chạy vài con phố mới mua được giấy gấp sao trong suốt cho hắn.

“Tôi cũng muốn, chín bình, một cái cũng không thể thiếu. Không thì tôi sẽ động thủ với cậu, sợ không?”

“Sợ.....”

Chu Ngộ Thần rất muốn cười, sao Chúc Vãn lại dễ bắt nạt như vậy chứ. Hắn liền duỗi tay kéo cặp cách cô gái nhỏ, nhắc nhở:

“Đi thôi.”

“Đi đâu thế?”

“Dẫn tôi đến nhà cậu xem nào.”