Ở Trong Lòng Anh

Chương 45




***

Mấy ngày nay Chu Ngộ Thần không gặp Chúc Vãn, nhớ đến sắp điên rồi nên anh thu lại tính tình cà lơ phất phơ, chỉ còn lại sự dịu dàng, ngay cả ánh mắt anh nhìn cô gái nhỏ cũng tràn ngập cưng chiều. Thấy cô nói phải về nhà làm bài tập, anh chỉ muốn cười nói là cô viết ở đây đi, không hiểu thì anh giảng cho.

Nhưng Chu Ngộ Thần đâu phải là đồ ngốc chứ, anh nghĩ một lát, cô gái nhỏ rất chăm chỉ nhưng lại rất hạn chế, hôm trước khi đi học sao cô có thể bỏ bài được. Chắc chắn trong lòng Chúc Vãn vẫn nhớ nhà, hơi khó chịu, anh lại đau lòng cô nên không trêu nữa, thấy cô không có hứng thú thì cũng nhanh nhẹn đưa cô về nhà.

Dù sao thì cũng ở tầng dưới mà.

Mới ra khỏi cửa phòng, Chúc Vãn cảm thấy kinh ngạc, đường đi từ đó về đây hoàn toàn không giống, nhưng càng nhìn cô lại càng thấy quen, đây là chỗ mình ở hai tháng qua mà, sao Chu Ngộ Thần lại….

Biết trong lòng Chúc Vãn sẽ tò mò, không đợi cô gái nhỏ hỏi, Chu Ngộ Thần đã nói thẳng thắn:

“Chỗ này gần trường hơn so với nhà tôi, phương tiện đi lại cũng có, vừa lúc cậu lại ở đây nên tôi ở luôn trên lầu.” Anh dừng lại một chút, giọng nói trầm thấp.

“Cậu ở một mình, tôi không yên tâm.”

Chúc Vãn không nói gì, đột nhiên cô lại cảm thấy khổ sở, Chu Ngộ Thần tốt như vậy, cô lại cướp từ tay một người con gái khác.

Cô không muốn tin tưởng Thẩm Vi đâu. Vốn dĩ thiếu niên đang đi bên cạnh, anh bước đi rất nhanh nhưng chợt nhớ ra là cô đi rất chậm nên mới hạ tốc độ đi chậm lại. Chúc Vãn không nhịn được, muốn hỏi anh, nhưng không dám hỏi thắng.

“Chu, Chu Ngộ Thần….”

“Ừm?”

Chúc Vãn cố gắng hỏi chuyện một cách nhẹ nhàng nhất, mấy chuyện này, nếu chuyện này là thật thì xấu hổ lắm luôn. Chúc Vãn cười cười, giọng nói nhẹ nhàng, khiến người khác tò mò mà trêu chọc.

“Nghe nói cậu có vợ rồi à?”

Là cô gái kia kìa, quan hệ giữa hai người rất tốt, là cô vợ môn đăng hộ đối.

Chúc Vãn nhớ lại cảm thấy có chút buồn cười, cười vì kiến thức mình quá ít, sao có thể cho rằng những chuyện này chỉ tồn tại trên phim thôi chứ, thành phố H lớn như vậy, chuyện gì cũng sẽ xảy ra.

Chu Ngộ Thần nghe thấy Chúc Vãn hỏi thế thì nhướng nhướng mày, khóe miệng cong cong, kêu oan cho mình:

“Có phải Phạm Cẩu Triết nói bậy với cậu không? Đừng nghe cậu ta nói, chẳng có gì hay.” Anh tưởng mình không biết xấu hổ khi gọi Chúc Vãn là vợ bị phát hiện, sợ da mặt cô mỏng xấu hổ sẽ phủ nhận nên trong lòng nghĩ rằng sau khi về phải dạy dỗ tên không biết giữ miệng kia một trận.

Chúc Vãn rũ mắt xuống, không hỏi nữa, Chu Ngộ Thần… là tên lừa đảo.

Tối qua Chúc Vãn lăn lộn trên giường không ngủ được, biết Chu Ngộ Thần ở trên lầu, nếu như đi theo giờ đi học bình thường thì chắc chắn anh sẽ chờ nên cô rời giường sớm, rửa mặt rồi ăn hai miếng bánh hoa quế do bà ngoại làm, để mấy thứ còn lại vào cặp xách rồi ra cửa sớm.

Buổi sáng hôm nay, khi đang đi trên đường đến trường thì có một cơn mưa nhỏ. Bởi vì đi được nửa đường rồi, Chúc Vãn không mang theo ô nên bị ướt một ít, cô gái nhỏ đi ngang qua một tiệm net thì bắt gặp hai mắt như gấu trúc của Tiếu Hoặc.

Cậu đang bảo bạn gái đi mua bữa sáng hộ, tuy Tiếu Hoặc không có nhiều tình cảm nhưng rất hào phóng về tiền bạc, nên bạn gái rất nghe lời.

Lúc ra khỏi cửa Tiếu Hoặc gặp được Chúc Vãn, còn tưởng do mình không ngủ nên bị hoa mắt. Quả tim nhỏ của Thần ca đi học, mà lão đại lại không đi theo nên cậu tiện tay cầm lấy cái dù ở cửa không biết là của ai. Tiếu Hoặc đuổi theo Chúc Vãn, chốc nữa Thần ca mà thấy Chúc Vãn bị ướt, chắc chắn sẽ đau lòng chế.t mất thôi.

Chúc Vãn đeo cặp xách, dù cô đang chạy nhưng tốc độ chạy vẫn rất chậm. Tiếu Hoặc bước hai bước là đuổi kịp, cậu giơ ô che đỉnh đầu cô gái nhỏ.

“Tiểu nha đầu.”

Trên đầu đột nhiên không có từng giọt mưa rơi nữa, Chúc Vãn cũng dừng bước, nghe giọng rất giống Tiếu Hoặc, cô ngẩng đầu lên nhìn, quả nhiên là cậu.

Vì có quan hệ với Chu Ngộ Thần nên Tiếu Hoặc với Phạm Vũ Triết khá là quan tâm cô.

“Cảm ơn cậu.”

“À, việc nhỏ thôi.”

Lúc đưa Chúc Vãn đến phòng học, thời gian còn rất sớm, trong lớp cũng không có bao nhiêu người, bạn gái Tiếu Hoặc đã cầm bữa ăn sáng chạy lại đây.

Tiếu Hoặc cầm đồ trên tay, thấy người kia đi ra khỏi cửa cũng trực tiếp ăn luôn, không bận tâm đến hình tượng. Cả đêm qua cậu ở quán net ăn mì tôm, lại thức suốt đêm nên dạ dày hơi khó chịu, vừa lúc ăn bữa sáng nóng hổi cho lót dạ.

Chúc Vãn buông cặp xách xuống, lấy sách giáo khoa Tiếng Anh ra rồi lặng lẽ nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ. Gương mặt của cô gái kia, bạn gái không giống với đàn chị lớp trên. Cũng không giống với ảnh chụp mà Thẩm Vi cho xem. Chúc Vãn lại nhớ đến câu nói của Thẩm Vi.

“Mấy người như Tiếu Hoặc, không có tình cảm, chỉ chơi đùa thôi.”

Lúc Phạm Vũ Triết đến thì Tiếu Hoặc vẫn chưa ăn xong. Cậu một hai phải đòi cướp bữa sáng, rõ ràng đã ăn uống ở nhà rồi nhưng vẫn giở tính trẻ con nháo loạn lên.

Tiếu Hoặc hùng hùng hổ hổ đi vào lớp, mặc kệ tên kia, mà bạn gái cậu đang xấu hổ đứng đợi ở hành lang, ngượng ngùng rời đi.

“Lại đổi bạn gái à?”. Phạm Vũ Triết thuận miệng hỏi, tính tình Tiếu Hoặc như nào, cậu cũng hiểu rõ.

“Mày quản ông đây à….”

Bọn họ cứ thích đi tới đi lui tìm đồ, từ trước đến nay Chúc Vãn cũng không thèm để ý mà chỉ thành thành thật thật ngồi xuống làm bài tập. Nhưng hôm nay cô chưa nghe xong nhưng vẫn nhớ chuyện ấy ở trong lòng nên thừa dịp Chu Ngộ Thần chưa đến, cô gái nhỏ hỏi Tiếu Hoặc.

“Xin lỗi cậu nhưng tôi, tôi nghe người ta nói, nhà cậu.. Có phải bố mẹ sắp xếp đối tượng kết hôn cho cậu à?”

Chúc Vãn biết hỏi chuyện riêng tư của người khác là không tốt nhưng cô không nhịn được, câu nói của Thẩm Vi cứ quanh quẩn trong lòng, cô không muốn tin nên muốn hỏi thật.

Tiếu Hoặc ngẩn người, mấy việc này được nói ra từ trong miệng Chúc Vãn, cứ thấy kì quái kiểu gì nhưng tâm tư Phạm Vũ Triết lại ít, nghe xong thì cười:

“Có có có, cậu ta có đó. Trước đó còn chụp ảnh với cô gái kia, không biết bị ai đăng lên diễn đàn trường đâu.”

“Mày cười gì ông đây, không phải mày cũng có à! Chó chê mèo lắm lông cả thôi.” Tiếu Hoặc bị mấy cậu cười nhạo của Phạm Vũ Triết chọc nóng nảy, cũng không nghĩ nhiều mà đứng dậy đập cậu vài cái.

Chúc Vãn nhớ tới người con gái tới đưa bữa sáng kia, không khỏi nhíu nhíu mày.

“Bạn học nữ kia….”

“A Hoặc á ha ha ha ha, cậu ta không biết xấu hổ đâu, thích kết giao loạn như thế đấy, mấy bàn tay cũng không đếm hết số lượng bạn gái đâu, tao khỉnh luôn!”

“Còn hơn là tao lạnh lùng lên đại học, tốt nghiệp xong kết hôn, tốt xấu gì ông đây cũng chưa yêu đương.”

Phạm Vũ Triết cười đến mức suýt không thở được, đều là chuyện cũ nhưng trêu chọc rất vui, bọn họ cũng không biết xấu hổ.

Là thật, lời của Thẩm Vi là thật.

Chúc Vãn quay người lên, không muốn nghe hai người họ trêu chọc nhau nữa. Cô gái nhỏ ngẩng đầu nhìn ra phía hành lang thấy Chu Ngộ Thần đang đi tới đây nên không hề nghĩ ngợi, lập tức đứng dậy chạy vào WC nữ từ cửa sau.

Cô gái nhỏ đi rất nhanh nên không nghe được câu cảm thán cuối cùng của Phạm Vũ Triết.

“Hâm mộ Thần ca quá, tự do kết hôn, tự do yêu đương, tốt hơn nhiều.”

Lúc Chu Ngộ Thần mới đến đã thấy Chúc Vãn chạy bèn nhướng nhướng mày, đạp Phạm Vũ Triết.

“Nói gì thế? Mà sao cười trông ngu ngốc quá vậy.”

“Sao cô ấy chạy?”

“Chắc là đi WC thôi. Thần ca, anh biến thái quá, người ta đi WC cũng hỏi, có phải anh đi theo sau suốt mới yên tâm không.”

Chu Ngộ Thần không hề lưu tình mà đạp một cái nữa.

Đến giờ giải lao, Thời Lạc lôi kéo Chúc Vãn nói chuyện về kỉ nghỉ có những gì, hỏi đông hỏi tây. Từ nhỏ hay lớn lên Thời Lạc đều ở trong thành phố nên chưa bao giờ đến nông thôn, là một công chúa hàng thật giá thật nên trong lòng hơi tò mò với cuộc sống nông thôn như nào.

Cô nàng hỏi cái gì thì Chúc Vãn trả lời cái đó, hai người tám chuyện hồi lâu, mãi mới nhớ ra còn chưa lấy bánh hoa quế. Chúc Vãn lấy ra, Phạm Vũ Triết, Tiếu Hoặc, Thời Lạc, Hứa Dạng mỗi người một phần.

“Của tôi đâu?”. Chu Ngộ Thần hỏi.

Chúc Vãn thất thần, giờ mới nhớ ra là cô quên mất anh đang ở đây, nghe thấy anh nói chuyện với mình, cô mới nhớ ra. Những chuyện Chúc Vãn đã đồng ý thì sẽ không bao giờ đổi ý nên lấy phần cuối cùng ra để trên bàn cho anh.

Chu Ngộ Thần cũng không khách khí mà tùy tiện lấy một miếng ăn, khóe miệng cong cong.

“Là hương vị này.”

Đến tiết Tiếng Anh, chủ nhiệm lớp LiLy nói qua về vấn đề điểm khảo sát, đồng thời khen ngợi mấy bạn. Chúc Vãn cũng nằm trong danh sách đó, nhưng trên mặt cô gái nhỏ lại không có sự vui sướng.

Chu Ngộ Thần nghe xong còn vui hơn cả cô, anh duỗi tay nhéo nhéo khuôn mặt cô gái nhỏ, cười khẽ.

“Lợi hại quá.”

Chúc Vãn theo bản năng nghiêng đầu, không cho anh chạm vào mình.

“Tính tình học trò lớn thật đấy, còn không cho nhéo khuôn mặt nhỏ.” Chu Ngộ Thần cho rằng cô xấu hổ nên cũng chỉ trêu ghẹo hai câu.

Vừa tan học, mọi người đều chạy đến cuối phòng học xem Ôn Đình Đình dán xếp hạng thành tích. Có nhiều bạn học cầm vở máy tính, chép lại các khoa thành tích, ấn máy tính không ngừng, còn lo lắng là bị tính sai điểm rồi ảnh hưởng đến xếp hạng, còn đâu là tính điểm mình so với bạn.

Chúc Vãn không đi xem, khi đang ở trong kỳ nghỉ Thời Lạc cũng đã báo cho cô rồi nên lúc này cô gái nhỏ chỉ đọc đề làm Tiếng Anh, cô muốn qua cách này để không chú ý đến thiếu niên ngồi cạnh - người vẫn luôn đùa mình.

Tốt xấu gì cũng là Chu Ngộ Thần, có người khác đến trêu chọc cô, cô càng không để ý đến anh.

Sách vở ở trên trường rất nhiều nên không mang hết về nhau, hoặc là để luôn ở đây, mỗi ngày không cần phải mang đi mang lại nên hơn một nửa bàn đều là để những chồng sách cao.

Ngay từ đầu Chúc Vãn đã thích mang sách về nhà rồi nhưng sau đó, sách luyện tập ngày càng nhiều, mang về rất nặng nên cô cũng giống như các bạn để ở trong lớp học, bởi vậy mà góc bàn bên phải chất một đống.

Chu Ngộ Thần không chăm chỉ như Chúc Vãn, tan tiết, cô làm bài tập, anh sẽ nghiêng đầu quang minh chính đại nhìn chằm chằm cô.

Lúc trước Phạm Vũ Triết thấy vài lần, si hán* đến mức biến thái, bèn chụp trộm đưa cho Tiếu Hoặc nhìn.

(* si hán: mình không biết từ này nghĩa là gì nữa, nhưng mình đoán là mê muội một cách cực đoan í, ai biết nghĩa thì hãy ib/cmt nhắc mình nha, mình cảm ơn rất nhiều ạ)

“Nhìn vẻ mặt Thần ca kìa, chậc chậc chậc, đúng là không nhịn được. Muốn cho anh ấy xem ảnh chụp này quá, cho anh biết mặt mình như nào, mỗi ngày đều nhìn chằm chằm bạn ngồi cùng bàn, có gì đẹp nói với tao đi.”

Tiếu Hoặc: “Đã chụp hình rồi.”

Phạm Vũ Triết: “...”

Lúc trước Chúc Vãn cũng kệ anh náo loạn, bởi vì trong lòng cô cũng thích anh, bị nhìn chằm chằm hồi lâu, cô không nhịn được mà thất thần, đỏ mặt.

Hai người luôn có sự ăn ý nhàn nhạt nên bầu không khí rất ngọt ngào.

Nhưng hiện giờ, cô không muốn như vậy, biết bảo anh không nhìn nữa cũng vô dụng nên cô lấy một chồng sách bên kia chuyển qua bên này, Chu Ngộ Thần đang nằm bò ra bàn, bị một chồng sách này chắn, không nhìn thấy được cái gì hết.

“...”

Chúc Vãn cúi thấp đầu, lòng bàn tay nắm chặt cái bút, dù trời hơi lạnh nhưng cô vẫn có một chút mồ hôi. Ngòi bút cũng chưa viết, lúc sau cô mới nhẹ giọng nói:

“Đừng nhìn…”