Ở Trong Lòng Anh

Chương 26




***

Thu xong bài thì cũng là lúc chuông tan học vang lên, trong nháy mắt lớp đã náo loạn.

Trong lòng Ôn Đình Đình vẫn còn nhớ rõ Chu Ngộ Thần, rồi lại nghĩ đến chuyện anh làm được hết bài, mà chủ nhiệm cũng nói rằng phải giúp đỡ lẫn nhau nên lá gan cũng lớn hơn, lấy sách giáo khoa đi về phía bàn đầu tiên.

“Chu Ngộ Thần, cậu giảng cho tớ phần câu cuối bài kiểm tra lúc nãy được không?”. Giọng nói của cậu ta rất nhẹ, nghe rất mềm mại, nhưng lại không giống như Chúc Vãn.

Chu Ngộ Thần vốn đang nằm bò trên bàn ngủ bù, nghe thấy giọng nói phiền chán này thì anh nhíu nhíu mày, không trả lời.

“Cậu dạy tớ một chút thôi nhé? Rồi ngủ tiếp cũng được mà…” Ôn Đình Đình vẫn hỏi.

Giọng nói của Chu Ngộ Thần từ mặt bàn truyền đến, có chút không kiên nhẫn: “Ông đây không làm.”

“Hay tớ nhìn cậu viết nhé?”. Ôn Đình Đình không nghe theo cũng không buông tha,

Vốn dĩ tính kiên nhẫn của Chu Ngộ Thần rất kém, giờ lại gặp loại người phiền phức như vậy nên giọng nói cũng khá táo bạo:

“Con mẹ nó, ông đây không làm gì hết.” Nói xong thì anh quay mặt ngủ tiếp.

Đột nhiên bị mắng như thế, ai cũng sẽ xấu hổ. Ôn Đình Đình nghe vậy liền ngẩn người, mặt lúc trắng lúc hồng, cô ta lặng lẽ nhìn xung quanh, thấy không ít bạn học nghe thấy tiếng mắng của Chu Ngộ Thần thì quay lại đây. Cô ta vốn dĩ rất có mặt mũi nên phải tự tìm cho mình một bậc thang, bèn cầm sách giáo khoa hỏi người ngồi bên cạnh - Chúc Vãn:

“À, bạn học ơi, cậu giảng giúp tớ nhé?...”

“Xin lỗi nha lớp trưởng, tớ cũng không biết làm… Câu đó tớ cũng không viết được…” Gương mặt Chúc Vãn ửng đỏ, có chút ngượng ngùng mà nhìn lớp trưởng.

Ôn Đình Đình là người thu vở, đương nhiên cô ta biết Chúc Vãn không làm được mà chỉ thuận miệng hỏi một chút mà thôi, định đợi cô gái nhỏ trả lời xong thì chạy nhưng ai ngờ một giây sau đó, ai đó vốn đang hung dữ táo bạo đột nhiên đứng dậy, giọng điệu không kiên nhẫn lúc trước biến thành dịu dàng nói với Chúc Vãn:

“Không biết chỗ nào thế, để tôi dạy cho cậu nhé.”

Chúc Vãn ngẩn người, theo bản năng mà mở miệng: “À, là ba câu đặt câu…”

Khóe miệng Chu Ngộ Thần hơi cong lên, anh mở sách giáo khoa của Chúc Vãn mà kiên nhẫn nói từng câu từng chữ ví dụ cho cô gái nhỏ hiểu, dạy một còn suy ra ba.

Ôn Đình Đình tức giận không chịu được, nhưng đối phương lại là Chu Ngộ Thần, anh không muốn dạy cho ai thì cũng không bắt ép được.

“Hiểu chưa?”

Chúc Vãn cũng thông minh không kém, nghe vậy thì ngoan ngoãn gật gật đầu.

Bàn tay to của Chu Ngộ Thần để trên đỉnh đầu cô gái nhỏ xoa xoa vài cái khích lệ: “Thông minh.”

Ôn Đình Đình vốn đang suy nghĩ thất thần nên muốn nghe giảng cùng cũng không đi vào đầu được, đến khi nghe được câu cuối cùng “Hiểu chưa?” thì theo bản năng mà trả lời: “Không hiểu.” Giọng điệu nghe rất ủy khuất.

Mà ai đó cũng không có hỏi cô ta, nghe cô ta trả lời như vậy, trên mặt Chu Ngộ Thần vẫn lạnh nhạt, cười nhạo vài tiếng:

“Liên quan gì đến tôi.”

Sáng sớm hôm sau, LiLy cầm một tập vở trả bài cho các bạn học.

Nhưng sắc mặt lại không được tốt cho lắm.

“Đừng vội mở vở ra xem, nghe tôi nói một chút đi, bài làm cực kì không tốt, rất nhiều bạn học ngay cả từ đơn cũng không nhớ rõ nên làm sai không ít câu. Chắc chắn lúc nghỉ hè các bạn chơi rất vui nhỉ.” LiLy đứng trên bục giảng mở ra cuốn notebook, cúi đầu đếm mấy bạn học.

“Nắm chặt tâm tình vào, đừng nghĩ đây mới là khai giảng, thời gian trôi qua rất nhanh đấy, cuộc khảo sát nữa cũng không xa đâu, bây giờ nhìn điểm số của các bạn như này, có 14 bạn học không làm tốt, cho các bạn một tiết tự học rồi tí nữa tan học thì đến hành lang tìm tôi làm lại bài nghe viết.”

LiLy rất quy củ, không đủ tiêu chuẩn thì phải làm đến khi đạt tiêu chuẩn.

Nghe xong, trong lớp im lặng, có một số người thở ngắn thở dài tự nhận xui xẻo, còn có người che lỗ tai lại mà ngâm nga, mà cũng có vài bạn ưỡn ngực tự tin nhìn mọi người xung quanh, có chút vui sướng mà nhìn người gặp họa.

Chúc Vãn cầm vở, mở ra, một dấu chấm hỏi đỏ tươi đập vào mắt.

Cô cũng không kinh ngạc lắm, điểm này nằm trong dự kiến nhưng vẫn không kìm được mà hít sâu một hơi.

Từ trước đến nay Chúc Vãn đều là học sinh ngoan ngoãn trong miệng bà nội, thành tích của cô cũng tốt hơn rất nhiều bạn khác. Hiện giờ đối mặt với điểm số này, trong lòng cô cũng có chút khổ sở, rầu rĩ, hốc mắt cô cũng có chút đỏ lên.

Cô cũng là trong số 14 người ấy, cô nghiêng đầu nhìn thiếu niên lười nhác ngồi cạnh đang nằm trên bàn nghịch tờ giấy. Tờ giấy của anh nhăn nhúm không tinh tế nhưng vẫn đẹp hơn dấu chấm hỏi đỏ to đùng ở vở của cô.

Cô gái nhỏ cúi đầu kinh ngạc trong chốc lát, dù sao cũng may là cô biết trước nên cũng không khí tiếp thu cho lắm.

Từ lúc phát vở là Chu Ngộ Thần đã chú ý nhìn sắc mặt của Chúc Vãn, biết lúc này trong lòng cô gái nhỏ khó chịu rồi anh lại nhìn bài làm của mình, chướng mắt quá, anh nhăn mày lại, không vui mà vo tròn tờ giấy, ném vào ngăn kéo.

Đồ vật làm cô gái nhỏ của anh không vui, cũng không phải đồ gì tốt.

Chúc Vãn trở lại với thái độ học tập đúng đắn, phục hồi lại tinh thần mà giở sách giáo khoa ra, vì tí nữa tan học cô phải làm lại bài.

Bởi vì ngày hôm qua nhờ việc hỏi của Ôn Đình Đình nên Chu Ngộ Thần đã dạy cô gái nhỏ vào phương pháp làm khác, cô làm đi làm lại mấy lần nên cũng có thể viết được khá nhiều các câu khác. Tối hôm qua cũng ôn lại thật kĩ nên hôm nay mở ra xem cũng không có gì mới lạ, trong lòng cũng thoáng đoán được đề.

Chu Ngộ Thần biết rõ tính tình của Chúc Vãn, ngày thường nhìn rất ngọt ngào mềm mại dễ bắt nạt nhưng ở phương diện học tập thì cô luôn nghiêm túc cố gắng, có chút kiêu ngạo, hiếu thắng thật sự đó.

Nếu anh không dạy cô thì trong lòng cô chắc chắn rất khó chịu.

Một tay anh chống ở dựa vào bàn, lười nhác mà nhìn cô luyện tập lại vào vở.

Chúc Vãn viết rất nghiêm túc nên cũng không chú ý đến có người nhìn chằm chằm mình. Đôi lúc cô cũng sẽ dừng một chút, theo thói quen mà gặm gặm đầu bút.

Chu Ngộ Thần nhìn chằm chằm cái bút trong tay cô, trong lòng phát ngứa, nói thật sự thì, con mẹ nó anh ganh tị quá.

Ở phía sau, Phạm Vũ Triết đang xem đến hăng say.

Cậu cũng phải làm lại bài nhưng mà da mặt cậu vốn dày quá nên cũng không thèm ôn tập.

Xem diễn một hồi lâu, cậu cố ý ho lớn vài cái, vẻ mặt đầy ái muội mà nhìn Chu Ngộ Thần.

Khóe miệng thiếu niên ngồi phía trước nhẹ nhàng cong lên, ánh mắt khinh bỉ mà liếc nhìn cậu, anh giơ chân đá một cái, lực cũng không tính là nhỏ. Và Chu Ngộ Thần phát hiện ra một điều, ở góc độ này mà đá Phạm Vũ Triết thì vô cùng thích hợp luôn.

Anh cũng để mặc Phạm Vũ Triết nhìn, chờ Chúc Vãn viết xong, anh sẽ xem lại để không để cô mắc lỗi nữa.

Rồi anh lại tiếp tục nhìn chằm chằm cái bút trong tay cô, lông mày hơi nhướng cao, anh duỗi tay cướp lấy cái bút, dù thân bút có chút mồ hôi mỏng cũng không chê.

Biết trong lòng cô gái nhỏ khẩn trương nên cố ý trêu chọc.

“Cậu làm gì thế…..” Bút bị lấy đi, Chúc Vãn quay đầu nhìn anh, giọng điệu mềm mại có pha chút làm nũng, Chu Ngộ Thần nghe được mà trong lòng phát run.

Nhưng anh cũng cảm thấy đoạt đồ của cô gái nhỏ có cái gì mà không đúng đâu nên bày vẻ mặt đương nhiên, nói càn: “Tôi mượn chút thôi mà? Tiểu nha đầu nhỏ mọn như vậy à?”

Chúc Vãn nhìn mặt bàn trống không đến đáng thương, bèn cầm bút chì từ trong túi đựng ra.

Vừa định quay đầu ra viết bài thì Chúc Vãn thấy Chu Ngộ Thần lười biếng mà dựa vào cửa sổ, đôi mắt híp lại nhìn cô, mà bút anh vừa cướp được giờ đây anh lại ngậm ở trong miệng, ý cười cực kì không đứng đắn.

Trong nháy mắt mặt Chúc Vãn trở nên đỏ bừng, vẻ mặt nhìn anh có chút không giống nhau.

Không biết Chu Ngộ Thần có biết hay không, nhưng cái bút đó cô vừa gặm xong…

Trái tim cô bỗng dưng đập thình thịch như đang nhảy dựng lên, tốc độ rất nhanh.

Chu Ngộ Thần cũng không biết, trong miệng anh vẫn ngậm bút mà nhìn cô gái nhỏ, cười rất kiêu ngạo đắc ý, ánh mắt có chút quyến rũ.

Tiếng chuông tự học vang lên, kéo suy nghĩ của Chúc Vãn trở về, lòng bàn tay vốn đang nắm chặt, có chút khẩn trương.

“Đừng khẩn trương.” Chu Ngộ Thần cũng không đùa nữa mà giọng nói trầm thấp vang lên, anh xoay người lại mà lấy giấy của Phạm Vũ Triết.

“Thần ca, anh làm gì thế? Dù đi WC không có giấy cũng không thể đói khát đến mức dùng giấy trắc nghiệm của em chứ?”. Phạm Vũ Triết cợt nhả.

“Mày lăn mẹ đi.” Chu Ngộ Thần cười mắng.

Rồi đi phía sau Chúc Vãn ra ngoài.

Trên hành lang, những bạn học đứng chờ một loạt, mỗi người đều cầm một quyển vở to trên tay.

Chúc Vãn không quen ai nên yên lặng đứng dựa vào tường, đang định giở vở ra thì tự dưng một thiếu niên cao lớn bên cạnh đụng vào một bạn học nam khác, kéo cô cách xa bạn học nam kia.

Động tác của thiếu niên ấy có chút lớn, trong không khí toàn là mùi hương mà Chúc Vãn rất quen thuộc,

Cô gái nhỏ giương mắt nhìn, đối diện với tầm mắt Chu Ngộ Thần.

“Sao cậu lại ở đây vậy….”. Chúc Vãn kinh ngạc, bèn nhỏ giọng nắm tay áo anh hỏi.

Chu Ngộ Thần rất thích cô gái nhỏ mềm mại nắm lấy tay áo anh rồi nói nhỏ, anh không nhịn được mà duỗi tay cầm lấy bàn tay nhỏ nhỏ mềm mềm kia, ngón tay vuốt ve mu bàn tay một chút rồi mới buông ra: “Ở bên cạnh cậu, đừng khẩn trương.”

Chúc Vãn ngẩn người, hốc mắt có chút nóng lên, cô mím mím môi cúi đầu không nói lời nào, tâm tình khẩn trương cũng biến mất không ít. Có Chu Ngộ Thần đứng cạnh bên, không hiểu sao cô lại có cảm giác an toàn.

Chúc Vãn theo bản năng mà tiến lại gần Chu Ngộ Thần một ít, nhưng cô lại không phát hiện hành động nhỏ này.

Nhưng khóe miệng của thiếu niên có ý cười thầm.

Loại cảm giác này làm anh rất vui, trong lòng nhộn nhạo muốn hỏng.

Chúc Vãn làm được bài nghe viết, toàn bộ đều là các câu mà Chu Ngộ Thần đã dạy, đến khi cô giáo chấm điểm, vẻ mặt vui vẻ.

Hai người một người đi trước một người đi sau ra khỏi cửa, Thời Lạc đã kéo hỏi Chúc Vãn.

Chúc Vãn cười nói được thông qua rồi.

Chu Ngộ Thần thấy cô cười, trong lòng cũng thoải mái không ít.

Phạm Vũ Triết duỗi tay kéo Chu Ngộ Thần giúp trắc nghiệm nhưng ai đó lại tùy tiện ném vở trên bàn.

Cậu vội vàng mở ra xem: “Con mẹ nó, ông đây cũng qua rồi.”

Chu Ngộ Thần vuốt tóc Chúc Vãn, hỏi: “Thế nào rồi, có phải là do thầy giáo Chu hay không? Không thể không nói, cậu làm tốt là do tôi dạy đó.”

Chúc Vãn kinh ngạc, một lúc sau mới phản ứng ra được là anh đang khen mình bèn cười.

Bỗng nhiên Chu Ngộ Thần tiến sát vào tai cô: “Vậy cậu định báo đáp thế nào đây? Hửm?”

Chúc Vãn sợ nhất là anh dựa gần như vậy, hơi thở của anh phả vào tai, cũng không hỏi theo cách bình thường, cô gái nhỏ đỏ mặt ngồi xuống, cũng không nhìn mấy người đứng sau có vẻ mặt ái muội.

Phạm Vũ Triết không chê náo nhiệt, bèn gân cổ lên giơ giấy được thông qua nói với Chu Ngộ Thần: “Thần ca, em tới báo đáp anh nha!”

Chu Ngộ Thần thành thạo mà đá một cái: “Con mẹ nó, mày câm miệng vào cho ông đây cũng là báo đáp rồi.”

Rồi anh xoay người ngồi vào ghế, nhưng cũng không buông tha cho Chúc Vãn, không biết xấu hổ một chút nào.

Anh duỗi tay nhéo nhéo khuôn mặt của cô gái nhỏ, thấy cô không tức giận thì khẽ nói: “Cho thiếu trước nhé?”

Chúc Vãn bị anh nhìn chằm chằm đến không chịu được nữa, bèn đỏ mặt, mềm mại đáp ứng: “Được…..”