Ở Trong Game Thần Quái Sinh Bánh Bao

Chương 60: Chắc Là Hắn Ham Muốn Thân Thể Của Tôi




Editor: Xu

Trừ khi là trùng hợp của trùng hợp, nếu không NPC trong trò chơi thần quái tụ tập xuất hiện ở bên người cậu trước có Tiểu Cửu, giờ có vị NPC mỹ nam ngực bự này, tỷ lệ xuất hiện này Trần Thải Tinh không tin.

Cậu nghĩ lại ba lần gặp phải vị NPC này đều là lúc Tiểu Cửu ‘đi lạc’ hoặc là ‘ bị thương nặng biến mất’, mỗi lần gặp phải nguy hiểm khó thoát vị này đều sẽ xuất hiện, còn không nói ra tên của hắn.

“Tiểu Tinh, em vừa rồi muốn nói gì vậy?”. Chu Thành xem nhẹ người mới tới, nếu thật sự là bạn trai, vừa rồi nghe Tiểu Tinh nói giống như đối phương ngoại tình, vậy cho dù là chuyện gì đi chăng nữa, hắn làm đại ca đều phải thay Tiểu Tinh ra mặt.

Trần Thải Tinh nhìn người tuấn mỹ vô song trước mắt, cười lạnh một tiếng, nói: “Ai biết ba lạng thịt bên trong của hắn còn dùng được không, nói ngắn gọn chính là thái giám.”

Nguyên Cửu Vạn: …..

Tôi có mà, còn dùng tốt nữa á.

Chu Thành dời ánh mắt về phía người mới tới, vẻ mặt thật sự không ngờ đến.

“Đây, đây cũng được tính là lừa gạt tình cảm hả?”

“Đương nhiên tính.” Trần Thải Tinh lạnh lùng trả lời, nói: “Anh Chu Thành, em có chuyện muốn nói với hắn, anh về trước, Tiểu Cửu trong nhà đi lạc, anh nói với mẹ em một tiếng để mẹ không cần lo lắng, không có việc gì, em đi đón nhóc.

Chu Thành: “A? Tiểu Cửu làm sao lại đi lạc?” nhưng anh thật nhanh nghĩ lại, dặn dò nói: “Vậy em chú ý an toàn, nếu đánh nhau vào đồn cảnh sát thì gọi anh đến.”

“Biết, anh là người bảo lãnh pháp luật của em.” Trần Thải Tinh nói xong, nhìn về phía người trước mặt ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Đi thôi, cần tôi mời sao?”

Nguyên Cửu Vạn: Hắn đã sớm biết sẽ có một ngày như vậy mà, nhưng không nghĩ tới ngày này so với hắn tưởng tượng còn muốn thảm thiết hơn.

Hắn đã bị coi thành thái giám.

“Tinh Tinh, em đừng tức giận.”

Trần Thải Tinh trên mặt mỉm cười: “Anh cảm thấy tôi rất tức giận sao?”

Tôi cảm thấy em đang tức giận đến muốn nổ tung. Nguyên Cửu Vạn nghĩ thầm nhưng không dám trả lời.

Lái xe dọc đường đi ai cũng không ai cũng không mở miệng nói chuyện. Nguyên Cửu Vạn đang nghĩ đợi lát nữa chọn cách chết nào thoải mái nhất, Trần Thải Tinh lạnh mặt, không biết đang nghĩ gì, chỉ đáng thương tài xế lái xe phía trước, một đường áp lực cũng không dám mở miệng nói chuyện, lái xe đến trước cửa khách sạn mau chóng mời người xuống rồi chạy mất.

Hai người đi thẳng vào phòng khách sạn, đóng cửa, Trần Thải Tinh một tay đè nam nhân phía sau lên ván cửa.

“Nguyên Cửu Vạn?”

Tuy là câu hỏi nhưng ngữ khí lại khẳng định.

Hai người chiều cao chênh lệch 12-13cm, nhưng lúc này khí thế Trần Thải Tinh là vô địch.

“Không phải.” Đối phương giơ tay, vội vàng đáp đáp lại: “Tinh Tinh, em nghe tôi nói.”

“Anh nói đi, tôi nghe.” Trần Thải Tinh cười lạnh, “Tôi lại không giống mấy nhân vật chính trong mấy bộ truyện cẩu huyết, cái gì cũng tôi không nghe tôi không nghe, anh nói đi, tôi đều nghe.” Nhưng ngữ khí lại là dù hôm nay anh có giải thích thế nào cũng sẽ chết bất đắc kỳ tử.

Nguyên Cửu Vạn: …..

“Thật ra em mất trí nhớ.”

Trần Thải Tinh cười lạnh một tiếng, mất trí nhớ cái đầu hắn, cậu cái gì cũng nhớ rõ.

“ Thật sự. Em còn nhớ rõ lúc từ trò chơi đi ra, thế giới hiện thực dừng lại sao? Em đã quên những gì trong trò chơi sao.” Nguyên Cửu Vạn sau khi suy nghĩ tìm từ, nói: “Em thật ra đã từng vào trò chơi, anh là NPC trong trò chơi, em gặp anh, sau đó chúng ta yêu nhau, oanh oanh liệt liệt, không rời không bỏ, em yêu anh muốn sống muốn chết, thậm chí còn muốn sinh con cho anh…”

Trần Thải Tinh cảm thấy không nhịn nổi nữa: “Người anh em, cho dù tôi có “viên đậu phộng” đi chăng nữa thì người ở trên cũng không tới lượt anh đâu.”

Còn nói sinh con cho hắn?

Nghĩ hay đấy.

“Tên của anh là do em đặt, ngày chúng ta gặp nhau là ngày mùng 9 tháng 1, em gọi anh là Nguyên Cửu, về sau em lại nói 9 vạn tệ tương đối nhiều tiền, liền biến thành Nguyên Cửu Vạn, anh ban đầu không có tên.” Nguyên Cửu Vạn nói, “Sau này anh biết ngày này cũng là sinh nhật của em, chỉ là đây cũng là ngày cha em qua đời, nên em chưa bao giờ ăn sinh nhật.”

Trần Thải Tinh nhíu mày, chuyện này cậu chưa bao giờ nói với Tiểu Cửu.

“Theo như anh nói, vậy anh vì sao đóng giả làm một thằng nhóc lừa gạt tôi?” Trần Thải Tinh cười lạnh, “Chúng ta không phải yêu nhau muốn sống muốn chết sao, thế nào? Anh cảm thấy tôi yêu quá sâu đậm, sợ tôi thèm muốn thân thể anh, muốn sinh một đứa nhỏ để bản thân thấy an toàn?”

Nguyên Cửu Vạn: …..

“Tất cả là hiểu lầm, thật sự. Trò chơi có quy tắc của trò chơi, khi anh tìm được em đoạn ký ức ngắn ngủi đó cũng bị thiếu hụt, sau này anh mới nhớ lại.”

“Sau này? Sau này là khi nào?” Trần Thải Tinh nói đúng trọng tâm.

Nguyên Cửu Vạn: Vì sao Tinh Tinh của hắn lại thông minh như thế.

“Kho báu Tượng Sáp sau ngày thứ nhất.”

Trần Thải Tinh mỉm cười. Nguyên Cửu Vạn dục vọng cầu sinh lập tức mãnh liệt lên, nói: “Tội của anh đáng chết vạn lần.”

“Anh nên chết vạn lần.” Trần Thải Tinh gật đầu đồng ý.

Nói qua nói lại, Trần Thải Tinh không thích nắm mãi không buông, một tay đè ở trên ngực nam nhân, nói; “Tôi không tin chuyện ma quỷ của anh, biến khỏi nơi này của tôi.”

“Tinh …”

“ Đừng gọi.” Trần Thải Tinh vỗ vỗ cơ ngực của đối phương, “Nếu anh nói tôi yêu anh đến muốn sống muốn chết, vậy đợi tôi nhớ lại đoạn tình yêu dị thế oanh oanh liệt liệt này, đến lúc đó tôi tự mình theo đuổi lại anh, nếu là ký ức khác…” Trần Thải Tinh cười lạnh hai tiếng, “Anh cứ chờ xem.”

“Ngay bây giờ, biến đi.”

Nam nhân bị đè ở trên ván cửa đột nhiên hóa thành một làn sương mù rồi biến mất – mới là lạ. Biến thành hình dạng tiểu Boss của Kho báu Tượng Sáp, cũng chính là Tiểu Cửu Vạn, manh manh mềm mềm một khuôn mặt nhỏ, ‘thịch’ một tiếng quỳ xuống ôm lấy đùi của Trần Thải Tinh, giọng trẻ con non nớt vang lên: “Anh, anh đừng bỏ rơi em, em không đi.”

Trần Thải Tinh: Tên gia hỏa này có biết xấu hổ không vậy!

Học sinh tiểu học Tiểu Cửu nâng khuôn mặt bánh bao lên, mắt hạnh ướt dầm dề xoạch xoạch rơi nước mắt,đáng thương hề hề gọi: “Anh ơi ~”

“Tôi quên chưa nói cho anh biết một câu nói, con người của tôi tâm địa sắt đá.” Trần Thải Tinh khom lưng nhéo hai má mềm nhũn của Tiểu Cửu, cười híp mắt nói: “Anh lại dùng bộ mặt này gọi tôi một tiếng anh ơi, tôi bảo đảm, mặc kệ đời nào hay thế giới nào anh đều chỉ là em trai tôi.”

Nguyên Cửu Vạn:…

“Tinh Tinh, tôi đi, em cứ bình tĩnh một chút.” Nguyên Cửu Vạn nhanh chóng đổi giọng, nhưng vẫn duy trì tư thế ôm đùi Trần Thải Tinh, nói: “Em đừng tức giận, chúng ta gặp lại trong trò chơi.”

Nguyên Cửu Vạn biến mất không còn tăm hơi.

Trần Thải Tinh cau mày xụ mặt, ở khách sạn tìm bật lửa, lâu không hút thuốc, hút hai hơi, mùi vị của nicotin cũng không làm cho cậu bình tĩnh lại, liền kẹp thuốc ở ngón tay thất thần.

Gian phòng im ắng, không có âm thanh Tiểu Cửu non nớt làm nũng và ỷ lại, có vẻ hơi cô quạnh, cậu chỉ có một mình, nhớ lại khoảng thời gian ngắn ngủi làm bạn cùng Tiểu Cửu, từng chút một thoảng qua, nhưng nghĩ đến tất cả những thứ này đều thành lập trên lời nói dối, sự cô quạnh cũng theo đó mà biến mất.

Cậu nhớ lại lúc đầu, Tiểu Cửu là quỷ quái, cũng không có lòng hại hắn, sau khi vạch trần, nếu Tiểu Cửu không có chỗ để đi, còn muốn làm em trai của cậu, thì giữ nguyên hiện tại cũng không sao. Nhưng bây giờ không giống, Tiểu Cửu không phải trẻ con, mà là một người trưởng thành giả dạng thành.

Cậu cần thời gian.

Trần Thải Tinh lưu loát tắt khói thuốc, rửa mặt, đặt trước vé máy bay trở về.

“Mẹ, không có chuyện gì, Tiểu Cửu con đã đón đi. Vâng, người nhà của nhóc tìm tới, con cũng muốn trở về, không cần, tiền đủ dùng, thật sự con lừa mẹ làm gì, tiền kiếm được lúc trước con không tiêu lung tung, tiền trả góp mua nhà cũng còn. Mẹ chăm sóc thật tốt thân thể mình, vâng, không có chuyện gì, con ở đây rất tốt. Âu phục của Chu Thành con đưa khách sạn giặt khô, để lại điện thoại và tên của anh, mẹ làm cho anh đến lúc đó đi lấy. Con? Con ở đây không có việc gì, thật sự…”

Hiểu con không ai bằng mẹ, Trần mẫu cảm thấy được tâm trạng của con trai không tốt, nhưng hỏi không ra cái gì, nghĩ con trai lớn rồi sẽ có bí mật của mình, chỉ có thể dặn dò chăm sóc tốt thân thể đừng thức đêm vân vân.

Kết thúc điện thoại, Trần mẫu thấy Chu Thành trở về, hỏi: “Con biết Tiểu Tinh làm sao không? Đột nhiên trở về X thành, nói chuyện trong điện thoại cũng lạ …”

Chu Thành nghĩ đến bạn trai thái giám của Tiểu Tinh, Tiểu Tinh có khả năng dục cầu bất mãn?

“Dì đừng lo, không có chuyện gì, Tiểu Tinh hẳn là có công việc đột xuất.” Chu Thành tìm cớ nói.

Trần mẫu nghĩ thầm con trai cũng đã từ chức, người rảnh rỗi còn có công việc gì đột xuất, nhưng bà không hỏi. Con trai với Thành Thành quan hệ không thân thiết, Thành Thành chắc cái gì cũng không biết.

Ở Vân Thành chờ không đến ba ngày, Trần Thải Tinh hạ cánh xuống X thành đã là hơn chín giờ tối. Cậu xuống máy bay, ra tới cửa, mắt liền tối sầm lại, trò chơi thế nhưng bắt đầu, liền vội vã tìm chỗ ngồi xuống.

Manh mối từ thế giới.

【Ai mà quỷ núi tuyết? 】

Trần Thải Tinh lấy ra điện thoại di động tìm kiếm, liền hiện lên rất nhiều câu chuyện tình yêu kinh dị xưa cũ về núi tuyết, chính là bảy người đi núi tuyết, cô gái ở lại trông trại, sáu người đi lên, bảy ngày sau, chỉ có năm người trở về, năm người nói bạn trai của cô gái ngày đầu tiên lên Núi tuyết gặp phải tuyết lở rồi qua đời, bọn họ vội vã trở về trước ngày đầu thất, để cô gái ngồi ở chính giữa, năm người thành một vòng, làm pháp ——

Trần Thải Tinh nhìn đến đoạn này???

Năm người này là thần côn sao? Còn làm pháp, tranh thủ trước đầu thất trở về, sao không ai chết vậy, chuyện xưa kinh dị này hình như chỉ thuận miệng bịa ra đúng không.

Kết quả rõ ràng, chính là thời điểm làm pháp, bạn trai của cô cả người đầy máu nhảy ra, lôi kéo cô gái bỏ chạy, nói cách khác năm người này mới là quỷ, ngày đầu tiên lên Núi tuyết gặp phải tuyết lở, năm người kia đều chết hết, chỉ mình hắn sống, liền hỏi cô gái tin ai là người ai là quỷ?

Cậu nhìn bình luận, còn có bạn trên mạng phân tích cô gái là quỷ.

Không biết thế giới Núi tuyết có phải câu chuyện này không.

Đạo cụ Thương thành đổi mới, thế giới này cung cấp ba loại đạo cụ, trang bị chống lạnh 30 đồng vàng, bình an phù 5 đồng vàng, đồ ăn 40 đồng vàng.

Trần Thải Tinh nhìn thấy giá đồ ăn, cậu muốn xem đồ ăn như thế nào mà giá trị 40 đồng vàng?

Hai thế giới trước Trần Thải Tinh đều là mạnh mẽ chống đỡ tới thời điểm này, chỉ mua một cái bùa bình an, bùa gặp quỷ…mấy loại đạo cụ kiểu vậy, tích lũy hơn 500 đồng vàng, hiện tại trong tay cũng không thiếu tiền, cũng không cần mua đạo cụ, nên không có do dự đều mua tất cả.

Trần Thải Tinh có dự cảm, thế giới này không đơn giản. Cậu liếc nhìn vali hành lý trong tay, không biết có thể mang vào hay không.

Một giây trước khi đi vào, dùng đạo cụ nữ trang.

Núi tuyết trắng xóa liên miên vô tận, gió lạnh xen lẫn hoa tuyết gào thét bay qua.

Dưới Núi tuyết có một thôn nhỏ, tuyết trắng bao trùm, nếu như không nhìn kỹ thì như chốn không người. Một đám người run lập cập đứng ở một chỗ, xoa xoa cánh tay, chống đỡ gió lạnh, có người ôm nhau dựa vào thân thể sưởi ấm, nhưng mà còn may, đại đa số mọi người đều mặc quần áo chống lạnh, chỉ có hai người mặc áo ngắn tay quần cộc.

“Thao, mẹ nó đây là nơi nào, lão tử sắp chết rét rồi.”

“Nhìn mấy người chính là người phương bắc trong nhà có lò sưởi đi?” Người hỏi chuyện mặc áo lông vũ cũng lạnh đến run người, nhưng so với người mặc đồ ngắn tay vẫn tốt hơn.

Hai đại nam nhân mặc đồ ngắn tay ôm thành một đoàn, thở ra hơi có thể kết thành băng sương, có người nhìn không được nói: “Nói ít một chút, nhiệt lượng tiêu hao hết người sẽ chết.”

“Tôi, tôi mẹ nó bây giờ cũng mất hết tri giác rồi.” Nam nhân vừa run rẩy vừa nói không rõ.

Nhưng trong đám người cũng không có người dám cởi quần áo ra giúp hai người chống lạnh, đúng lúc này một cô gái xinh đẹp đưa qua hai bộ quần áo, “Mặc vào trước đi.”

“Cảm, cảm ơn.”

Hai đại nam nhân lạnh đến tay chân tê dại, nhanh chóng nhận quần áo mặc vào người, tốt xấu đã ấm hơn một chút, nhưng vẫn lạnh vô cùng. Hàm răng nam nhân run cập vào nhau, nhìn về phía vali hành lý cô gái để một bên, một người hỏi: “Còn, còn nữa không? Tôi có thể mua, mua.”

“A, tự mình xem đi.” Cô gái cũng chính là Trần Thải Tinh đem vali hành lý đưa tới, vẻ mặt thương tâm nói: “Dù sao đây là đồ vật của hắn, tôi cũng không muốn, nói là mang tôi đi trượt tuyết, kết quả cùng nữ nhân khác bỏ trốn.”

Người chơi khác vừa nghe, lại nhìn trên người cô gái mặc quần áo chống lạnh chuyên nghiệp thu hồi ánh mắt, nhưng mà có tin lời giải thích hay không thì vẫn chưa biết.

“Vì sao còn có quần áo của trẻ con?” Nam nhân áo tím thuận miệng lên tiếng hỏi.

Trần Thải Tinh lau má dính đầy hoa tuyết, nhiệt độ bàn tay làm tuyết hóa thành một giọt nước mắt trong suốt, nhu nhu nhược nhược nói: “Hắn ở bên ngoài có người khác, đứa nhỏ cũng đã lớn như vậy, tôi còn mang đang mang thai, nói mang tôi đi giải sầu, trên thực tế là mang đứa nhỏ đi gặp mặt tiểu tam, mỗi ngày ở sau lưng tôi —— tôi không muốn nói.”

Hai đại nam nhân vừa nghe, nổi giận đùng đùng mắng: “Chị à, loại tiện nam này không đáng để chị đau lòng.”

“Đúng đấy em gái, bản thân em xinh đẹp như vậy, lại tốt bụng, quay đầu lại một đống nam nhân chờ em, đừng lưu luyến.”

Được hai người an ủi, Trần Thải Tinh giả vờ giả vịt lau đi hoa tuyết tan ra trên mặt, gật gật đầu, thần sắc sỡ hãi, hỏi: “Chúng ta đang ở đâu? Tôi rõ ràng đang ở khách sạn thu thập hành lý.”

“Đúng vậy, chúng ta đang ở đâu? Tôi ở nhà xem ti vi.”

“Tôi đang chơi game.”

Những người khác mồm năm miệng mười bắt đầu nghi vấn, vừa rồi quá lạnh đầu óc đều đông cứng, hiện tại cô gái vừa hỏi mới phản ứng được.

Vài oldbie nãy giờ đứng nghe Trần Thải Tinh kể chuyện, một người trong đó nói: “Ở trong trò chơi, đừng hỏi, một lát NPC sẽ xuất hiện.”

“Trò chơi gì chứ? Tôi muốn về nhà.”

Nhưng cô gái người mới khóc lóc kể lể thế nào cũng không ai để ý đến cô, trước mắt khắp nơi đều trắng xoá, cô cũng không dám chạy loạn, sợ sẽ lạnh chết ở chỗ này.

Qua mấy phút, một chiếc xe trượt tuyết gào thét mà tới, từ trên xe nhảy xuống mấy nam nhân cao lớn, mặc một thân áo khoác màu đen, tóc tai chỉnh tề, mặt đầy băng sương, dung mạo tuấn mỹ không giống người thường, mặt mày thâm thúy, da dẻ trắng không giống người thường mà là trắng bệch lạnh lẽo, đặc biệt là một đôi mắt, không mang theo chút tình cảm nào, so với đầy trời băng tuyết còn lạnh lẽo hơn.

“Mọi người chào buổi sáng.” Nam nhân nói chuyện nho nhã lễ độ, nhưng vẻ mặt lạnh lùng không có tình cảm, y hệt như người máy, nhìn một lượt đoàn người, ánh mắt dừng lại ở một người vài giây ngắn ngủi, dừng một chút, nói tiếp: “Hành trình tiếp theo, tôi là người dẫn đường của mọi người, mọi người chỉ cần vượt qua một ngọn Núi tuyết mà thôi.”

Mọi người ngẩng đầu nhìn về Núi tuyết phía xa.

Mà thôi???

Nhưng mà đối mặt với người dẫn đường lạnh lùng như vậy, nhóm oldbie cũng không dám lên tiếng hỏi. Người mới thấy tất cả mọi người không lên tiếng, thấp thỏm dơ tay hỏi: “Tôi có thể hỏi một chút không, chúng ta đang ở chỗ nào? Đi làm việc gì? Không lên Núi tuyết có được không? Có trang bị bảo hộ không?”

Chỉ thấy vị Nguyên tiên sinh lạnh lùng đưa mắt nhìn người đặt câu hỏi, newbie hỏi chuyện bị nhìn cả người cứng ngắc, như là bị đóng đinh tại chỗ.

“Nếu là người dẫn đường của chúng tôi, thái độ làm việc nên tốt chút, tên anh là gì? Có tin tôi báo cáo lên cấp trên của anh không?”

Mọi người nhìn cô gái xinh đẹp mang thai nói chuyện không khách khí, còn hỏi bọn họ: “Có thể khiếu lại đổi người khác không?”

Newbie vừa hỏi chuyện vội vã ngăn cản, nhỏ giọng nói: “Chị, em không sao, chị nói chuyện dễ nghe chút, hắn hình như không phải là người.”

“Không liên quan đến em.” Trần Thải Tinh nhìn người dẫn đường, hừ lạnh một tiếng.

Newbie vẫn cẩn thận giải thích từng chút một: “Xin lỗi xin lỗi, Chị gái này mới vừa bị chồng phản bội, hiện tại chắc nhìn nam nhân không vừa mắt.”

Trần Thải Tinh:…

Tên nhóc này, có cần tôi cảm ơn việc cậu đã giúp cho câu chuyện của tôi thêm phần logic không.

“Hiện thực là hiện thực, cô bị chồng phản bội là thật, nhưng đừng mang tâm tình khó chịu vào trò chơi, đặc biệt là đối với NPC, thái độ tốt chút.” Có một oldbie nhìn không được liền căn dặn một phen, “Đừng vì một người mà liên lụy toàn bộ đội ngũ.”

Trần Thải Tinh còn chưa nói chuyện, mới vừa lạnh như băng NPC đột nhiên hơi khom lưng, hướng Trần Thải Tinh hành lễ một cái, nói: “Xin lỗi vị nữ sĩ xinh đẹp này, tôi xin lỗi vì thái độ của tôi.”

Nam nhân nói xong liền đứng thẳng lưng, thân thể kiên cường cao to, “Mọi người có thể gọi tôi là Nguyên tiên sinh. Lần này thế giới trò chơi rất đơn giản, từ nơi này vượt qua ngọn Núi tuyết cao nhất, có kho báu mọi người muốn tìm, trong xe cung cấp cho mọi người trang bị đơn giản nhất là quần áo giữ ấm, thời gian sau đó, đều phải dựa vào bản thân mọi người, nên nhớ rằng kho báu thì thường đi cùng với hiểm nguy, chỉ có thợ săn dũng cảm nhất, mới có thể đoạt được kho báu.”

Hắn như là đọc lời kịch, tuy rằng thái độ so với vừa nãy ôn hòa rất nhiều, nhưng nhìn qua vẫn là máy móc không có cảm tình. Nói xong, nhìn về phía newbie hỏi chuyện, âm thanh lãnh đạm nói: “Về phần vấn đề của anh, không muốn leo núi có thể ở lại chỗ này, sống chết tự chịu.” Hắn nói đến đây lại bổ sung một câu, “Đương nhiên lên núi cũng giống như vậy, tôi chỉ là người dẫn đường.”

“Còn có vấn đề gì không? Thời gian không còn sớm, nếu như tiếp tục hỏi, trời tối xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, tôi sẽ không chịu trách nhiệm.”

Vừa nói như thế, người chơi oldbie làm sao còn dám hỏi vấn đề, cắt đứt lời newbie mười vạn câu hỏi vì sao, giành nói trước: “Không hỏi, Nguyên tiên sinh chúng tôi bây giờ có thể thay quần áo không?”

Nguyên tiên sinh nhàn nhạt vẫy tay áo một cái.

Người chơi oldbie đi vào trong xe trượt tuyết, quả nhiên có quần áo chống lạnh, nhưng mà chỉ có quần áo cơ bản, còn có balo, không tốt như trang bị bọn họ dùng đồng vàng để mua. Đây cũng là lý do người chơi oldbie vừa nghi ngờ cô gái mang thai không phải là newbie mà là người chơi oldbie, nhưng bây giờ lại cảm thấy không giống, nữ nhân này quá mức mạnh mẽ, Nguyên tiên sinh nhìn khủng bố như vậy, thế mà cũng dám oán trách.

Thôi không quan tâm nữ nhân kia nữa, lớn bụng ai biết có thể leo lên hay không.

Nhóm oldbie không mất tiền có được quần áo chống lạnh cơ bản, những newbie cũng đổi lại, lập tức ấm áp hơn rất nhiều. Newbie tuổi trẻ được Trần Thải Tinh tặng hai bộ quần áo nói: “Chị, có cần hay không, em lấy cho chị.”

“Cám ơn em, quần áo chị đủ rồi, mấy thứ này cũng không cần.” Trần Thải Tinh chỉ cầm balo, mở ra bên trong có cồn, lương khô, thuốc, còn lại không có gì. Cậu cau mày liếc nhìn nam nhân đứng cách đó không xa đất trời ngập tràn băng tuyết chỉ mặc mỏng manh hai chiếc áo, lạnh chết đi.

Tiểu tử newbie cười cười nói: “Chị, chị không cần vậy cho em nhé? Em không sợ nặng, đúng rồi, em tên Cảnh Kiến, chị xưng hô thế nào?”

“Cảnh Kiến?” Trần Thải Tinh nghĩ thầm tên rất hay, thuận miệng nói: “Nguyên Tinh.”

“Chị, chị cũng họ Nguyên, chị và Nguyên tiên sinh đều họ Nguyên, thật là trùng hợp á.” Cảnh Kiến nói, “Nhưng mà không biết Nguyên tiên sinh là nguyên trong nguyên gì.”

Trần Thải Tinh cười lạnh: “Chắc là nguyên tiêu ba viên tròn đi.”

“Nơi nào còn có họ Nguyên này?” Cảnh Kiến thắc mắc, mà không rõ ràng cũng không hỏi nữa.

Người chơi tổng cộng mười lăm người, oldbie newbie lẫn lộn cùng nhau không thể tách rời, Trần Thải Tinh nhìn chung một lượt ít nhất có sáu oldbie. Nhiều người, lẫn cùng nhau, tất cả mọi người mặc đồ chống lạnh đeo kính bảo vệ mắt, Trần Thải Tinh nghĩ đến manh mối đã cho, lại nhìn đoàn người chơi, căn bản không phân biệt được ai với ai.

Không có cách nào phán đoán ai là quỷ.

Chỉ có thể đi được tới đâu hay tới đó.

Nhưng mà thật sự muốn lên núi?

“Nguyên tiên sinh, chúng tôi xong rồi, có thể xuất phát.” Có một oldbie hào hứng lên tiếng.

Mọi người nhìn Nguyên tiên sinh đi ở phía trước, trắng phau phau một mảnh, chỉ có hắn mặc một thân màu đen, gió tuyết gào thét, nhưng áo khoác màu đen hắn mặc một chút hoa tuyết cũng không dính phải, quanh người như là hình thành một không gian riêng biệt, hắn bước đi nhẹ nhàng, trong tay cầm một cây gậy leo núi, nhưng trong tay hắn như là một thanh quyền trượng, tư thái nhàn nhã dường như tản bộ.

Cho dù là tình hình hiện tại không mấy thoải mái, Trần Thải Tinh cũng nghe được trong đội ngũ có newbie nữ nhân nhỏ giọng thảo luận về Nguyên tiên sinh.

“Nguyên tiên sinh thật đẹp trai à nha.”

“Đúng vậy, thật giống từ trong truyện bước ra, không biết đã có bạn gái hay chưa.”

Trần Thải Tinh nghĩ thầm, các chị em tôi thấy hình như mấy người không biết mệt là gì đúng không!

Chưa đến mười phút sau, mấy câu chuyện phiếm cũng dần biến mất, quần áo vốn ấm ấm bây giờ cũng không còn tác dụng mấy, xung quanh bốn bề đều là tuyết trắng, gió tuyết thổi rát mặt, từng cơn gió lạnh buốt mạnh mẽ như muốn thổi bay cả người đi mất, có mấy newbie bắt đầu lên tiếng phản kháng “Có thể nghỉ một lát rồi đi tiếp không?”, “Nguyên tiên sinh, chúng tôi không đi nổi nữa đâu.”. “Dừng lại nghỉ một lát được không?”…

Nam nhân phía trước dừng bước lại, quay đầu lại nhìn về phía một đám người chơi, ở tình huống tất cả mọi người đều mặc giống như con gấu không nhìn ra ai với ai, Nguyên tiên sinh ánh mắt liếc mắt một cái khóa chặt hình bóng một người, hỏi: “Mệt không?”

Trần Thải Tinh:…

“Mệt chứ, mệt mỏi quá Nguyên tiên sinh.” Có âm thanh nữ người chơi làm nũng nói.

Nguyên tiên sinh không để ý tới, lặp lại câu hỏi: “Có mệt hay không?”

Em gái:???

Trần Thải Tinh đối diện ánh mắt Nguyên tiên sinh, làm như không thấy sự quan tâm trong đó, hỏi: “Có thể nghỉ ngơi sao?”

“Làm người dẫn đường, tôi nghĩ là không cần thiết.” Nguyên tiên sinh thần sắc lạnh lẽo ôn hòa rất nhiều, nói: “Bây giờ nghỉ ngơi, trước khi trời tối sẽ không tới được điểm dừng chân, một khi trời tối, tôi không thể khống chế được độ nguy hiểm của Núi tuyết đâu.”

Trò chơi có quy tắc của trò chơi.

Trần Thải Tinh nhớ tới câu nói này.

Người chơi oldbie cũng nghĩ đến khi trời tối, cùng với đây là trò chơi thần quái, khi trời tối, vật kia cũng sẽ xuất hiện, giành nói trước: “Không nghỉ ngơi, chúng ta đi nhanh lên đi.”

Nguyên tiên sinh không quan tâm, nhìn về hướng Trần Thải Tinh, hỏi: “Muốn nghỉ ngơi à?”

“Không cần.” Trần Thải Tinh trả lời. Cậu biết nặng nhẹ, sẽ không ở tình huống như vậy lấy mạng của mình ra mà giận hờn cùng Nguyên Cửu Vạn.

Đúng, không sai, lúc đầu tinh tướng như gió Nguyên tiên sinh chính là NPC mỹ nam con lai cơ ngực bự, chân dài, từng dùng tên Nguyên Cửu, chính thức thay tên Nguyên Cửu Vạn, người từng có một mối tình oanh liệt cùng cậu, nhưng cậu bị mất trí nhớ quên bạn trai cũ.

Còn nữa, cậu còn yêu đối phương yêu muốn chết muốn sống, nhất định phải sinh con cho đối phương.

Trần Thải Tinh: Lạnh nhạt.

“Được rồi, tiếp tục đi thôi.” Người dẫn đường Nguyên Cửu Vạn bất đắc dĩ quay người tiếp tục dẫn đường.

Công việc này thật là tẻ nhạt.

Người mới oán giận liên tục, đi không nổi, mà không ai dừng bước lại, các cô sợ bị bỏ lại, nếu như bị bỏ ở nơi này, chỉ có một con đường chết, đành phải cắn răng kiên trì đi theo.

Trần Thải Tinh còn tốt, cậu chưa từng lên Núi tuyết, thế nhưng cũng không cảm thấy lạnh, hẳn là liên quan đến quần áo chống lạnh cậu bỏ ra 30 đồng vàng để mua.

Một lúc sau, có người chơi mặc đồ chống lạnh cơ bản đi tới, đeo kính mắt, gọi: “Chị Nguyên, em cảm thấy Nguyên tiên sinh đối với chị không giống với người khác, nếu không phải Nguyên tiên sinh không giống người thường, em đã cảm thấy như là hai người quen biết.”

Trần Thải Tinh nhận ra, tiểu tử này gọi Cảnh Kiến. Cậu nhìn một lượt xung quanh, không ít người chơi đều đang nghe trộm.

“Chắc là hắn thèm muốn nhan sắc của chị đi, ai bảo chị trời sinh quyến rũ băng cơ ngọc cốt, hoa nhường nguyệt thẹn, tuổi trẻ đẹp đẽ phong vận dư âm…”

Người chơi nghe trộm: Chị gái à, cả người chị là thành ngữ sao? Từ đâu đến một câu lại một câu dán lên mặt vậy.