Ở Trong Game Thần Quái Sinh Bánh Bao

Chương 50: Lột Sạch Thể Diện Của Lão Phu Nhân




Editor: Xoài

Màn đêm buông xuống.

Ngọn đèn dầu trong gian phòng phụt tắt, rõ ràng cửa sổ đã được đóng chặt, nhưng lại giống như có gió thổi vào. Trên giường, một lớn một nhỏ đang ngủ say sưa, hô hấp đều đặn, mãi đến đêm khuya, chung quanh không một bóng người, khắp viện yên tĩnh chỉ có gió thổi qua.

Ngoài cửa phản chiếu hai cái bóng, thân hình rụt rè sợ hãi dường như là đàn ông.

Bàn tay nhỏ gầy cầm con dao găm, thò đầu nhìn vào bên trong thăm dò, đợi một hồi, dao găm cắm vào khe cửa, cậy khóa cửa, phát ra tiếng động va chạm.

“Nhỏ tiếng một chút.”

“Không sao, thai phụ với thằng nhóc trên giường ngủ say như chết. Xong chuyện tối nay, ngươi sẽ thật sự xóa nợ tiền đánh bài cho ta chứ?” Tên nhỏ gầy một bên làm việc, một bên hỏi.

Lão phu nhân cho cha của hắn một trăm hai mươi lượng, chia mười hai lượng cho thằng ngu này. Con trai quản gia Chu rất đắc ý, nhỏ giọng nói: “Sau khi xong chuyện cho ngươi thêm mười hai lượng.”

” Được.” Tên thuộc hạ nhỏ gầy dùng lực, linh hoạt mở cửa ra, kẽo kẹt … một tiếng mở cửa phòng.”Đã nói qua, chúng ta chỉ cần nói vài câu, chủ yếu là hù dọa thai phụ cùng thằng nhóc một chút để dạy dỗ, không tổn thương mạng người.”

“Sao ngươi nhiều lời thế.” Con trai quản gia Chu quanh co vòng vèo, nói: “Tốt nhất đánh thêm một trận, cho thiếu gia hả giận.”

Hai người dựa vào ánh trăng ngoài cửa chiếu vào xác định được vị trí trong nhà, thích ứng rồi thì dò dẫm đi tới mép giường. Cầm dao hỏi: “Chu ca, ngươi có phát hiện căn phòng này đột nhiên lạnh lên không?”

“Ngươi đừng có lên cơn nhát gan rồi không chịu động tay động chân, lạnh cái gì, ta có cảm thấy gì đâu, nhanh lên.” Con trai quản gia Chu thấp giọng nói.

Hai người một trước một sau đi tới mép giường, không phát hiện cái bóng thon dài của một người phụ nữ hắt lên bên ngoài cửa sổ, hai cái lỗ nhỏ mở ra, lộ ra đôi mắt đỏ tươi nhìn hai người. Hai người càng đi càng gần, tới mép giường, tên nhỏ gầy cầm dao, nhìn chằm chằm người phụ nữ đang ngủ say, nói: “Chu ca, ngươi cũng không nói thai phụ này xinh đẹp như vậy.”

“Kêu người đi hù dọa người ta thì ngươi lại làm cái gì vậy.”Con trai quản gia Chu không nhịn được.

“Có thể nàng ngủ rất say, ta hù dọa nàng cũng không nhìn thấy. Nếu không ta đánh thức nàng?” Tên nhỏ gầy nghĩ kế, hắn chỉ là một tên du thủ du thực nghiện cờ bạc, thiếu con trai quản gia Chu hơn ba mươi lượng bạc, hôm nay bị tìm tới để hù dọa người khác một chút, không xảy ra án mạng, hắn mới đồng ý tới.

Con trai quản gia Chu ngại tên lông bông này lắm lời, nhưng nghĩ tới việc cha hắn giao phó, đừng để cho tay hắn dính máu, liền nói: “Ngươi cho cánh tay của nàng một dao thì nàng liền tỉnh lại.”

“Vẫn là Chu ca thông minh.” Tên nhỏ gầy giơ dao, thầm thì trong miệng: “Vẫn là lần đầu tiên ra tay với phụ nữ có thai, thật là thất đức…”

Dao nhỏ giơ lên cao, mũi đao lạnh như băng được ánh trăng chiếu tới hiện lên hàn quang. Dao còn chưa hạ xuống, trong phòng vang lên một giọng nữ thâm trầm: “Các ngươi có thấy con trai của ta…”

“Chu ca, người phụ nữ đã tỉnh!” Nhỏ gầy nghe được tiếng nói chuyện thì vui mừng, quay đầu lại, dao găm trong tay liền rơi xuống mặt đất, phát ra tiếng vang, mặt đầy hoảng sợ nói: “Ngươi, trên vai của ngươi có cái gì đang bò kìa, máu chảy đầm đìa … ”

“Các ngươi thấy con trai của ta sao?”

Âm thanh thâm trầm lại vang lên. Lần này tên nhỏ gầy nghe được, âm thanh này vốn không phải do thai phụ nằm trên giường nói, thai phụ còn đang ngủ. Mặt hắn đầy sợ hãi, hai chân con trai quản gia Chu cũng run rẩy, hắn không biết có chuyện gì, giống như có một tảng đá đè nặng trên vai, lạnh như băng, cứng rắn, chèn ép hắn không cho hắn nhúc nhích.

“Quỷ, quỷ!!!”

Tên nhỏ gầy muốn chạy đi.

Cửa phòng vốn được mở ra lại rầm một tiếng đóng chặt, tên nhỏ gầy gào khóc thảm thiết đập cửa, con trai quản gia Chu không thể động đậy đứng tại chỗ, hai chân như nhũn ra, mồ hôi lạnh cả người chảy ròng ròng, hắn đã hiểu, âm thanh này, âm thanh này là của Nhị phu nhân đã chết một tháng trước.

“Nhị, Nhị phu nhân, thả ta ra đi, ta cái gì cũng không biết.”

“Ta nhớ ngươi.”

Âm thanh thâm trầm như rắn độc tê dại leo vào, Hiếu Nương đứng ở mép giường, đôi mắt đỏ tươi nhìn chằm chằm con trai quản gia Chu đang đứng hình, cả người nàng ướt sũng, không bao lâu dưới bàn chân đã đọng một vũng nước, mang theo một mùi tanh hôi nhàn nhạt, mái tóc đen nhánh giống như rong biển vậy.

“Con của ta không còn, bây giờ nó ở trên vai ngươi, ngươi quay đầu nhìn nó một chút đi.” Giọng nói Hiếu Nương lạnh như băng, sâu xa ẩn giấu sự mê hoặc.

Con trai quản gia Chu nghiêng đầu, chống lại một gương mặt máu thịt be bét, khuôn mặt nhỏ nhắn không đủ ngũ quan, trương phình lên, rõ ràng bào thai chưa đủ tháng không thể nào mọc răng, nhưng trong miệng đứa bé lại mọc đầy răng nanh đen thui lít nhít, kêu oa oa, cái tay dính máu ướt nhẹp vỗ lên má con trai quản gia Chu.

“Nó nói nó không thích ngươi.” Hiếu Nương trong nháy mắt chuyển sang trước mặt con trai quản gia Chu, đôi mắt đỏ tươi chăm chú nhìn đối phương, “Ta cũng không thích ngươi.”

Chợt tim con trai quản gia Chu ngừng đập, nếu có thể đột tử, thì hắn muốn nhắm mắt xuôi tay ngay lập tức, nhưng không thể. Hiếu Nương cùng cái thứ quỷ quái kia muốn để cho hắn trơ mắt sống sờ sờ mà nhìn bọn họ, dù đã sợ đến vỡ cả mật, não không thể suy nghĩ được gì nên hồn, miệng vẫn cầu xin tha thứ: “Nhị, Nhị phu nhân, chuyện của ngươi không liên quan đến ta, là Vương ma ma chuẩn bị thuốc phá thai, chuyện này không liên quan đến ta, là lão phu nhân hạ lệnh muốn bắt ngươi, tự ngươi chạy đến bờ hồ, ngươi…”

“Một người cũng không chạy khỏi, ai cũng không thể chạy khỏi.” Hiếu Nương giơ lên ngón tay nhợt nhạt tinh tế, lạnh như băng không có nhiệt độ vuốt ve đầu của quỷ con nằm trên vai con trai quản gia Chu, “Đều sẽ chết, bọn họ đều sẽ chết…”

“Hí hí….”

Trong phòng vang lên tiếng cười quỷ dị của con nít, tiếp theo là tiếng kêu thảm thiết của con trai quản gia Chu.

Tiếng động lớn như vậy, Trần Thải Tinh cùng Nguyên Cửu Vạn cũng không phải kẻ ngốc, sớm đã tỉnh dậy, nhưng cả hai đều không mở mắt ra, nhắm hai mắt nghe tất cả những chuyện xảy ra trong phòng, không nhìn thấy gì, chỉ dựa vào tai để nghe ngóng, âm thanh xung quanh dù có nhỏ đến mấy cũng như được vặn max volume, làm cho mọi thứ đang diễn ra được tái hiện trong đầu.

Rốt cuộc biết được tầm quan trọng của hiệu ứng âm thanh trong phim kinh dị.

Trần Thải Tinh trong lòng suy nghĩ lung tung, rất nhanh căn phòng liền yên tĩnh trở lại, mùi xác thối xa xa gần gần, chỉ còn ngửi thấy nhàn nhạt. Cách đó không xa là tiếng hít thở nặng nề, còn có tiếng nước chảy nho nhỏ …

Có người bị sợ đến tiểu ra rồi.

Trần Thải Tinh ở trong lòng chửi tục, dám ở chỗ của cậu đi tiểu!

Nhưng cậu vẫn như cũ không mở mắt, nhận ra được Tiểu Cửu ở trong lòng động đậy, Trần Thải Tinh tưởng cậu nhóc đang sợ, lấy tay vỗ một cái, đụng vào một mảnh lạnh lẽo dính dính …

Là đứa con quỷ của Hiếu Nương.

Tay cậu cứng lại, sững sờ, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, xoay người về hướng bên kia, chạm được cơ thể ấm áp của Tiểu Cửu. Hèn gì Tiểu Cửu mới vừa động đậy, quỷ con này đã bò tới sau lưng của Tiểu Cửu, phụ huynh có thể để ý đến đứa trẻ một chút hay không, để cho đứa trẻ nhà mình đi bắt nạt con cái nhà người khác!

“Nó rất thích ngươi, ngươi ở cùng nó có được hay không?”Giọng Hiếu Nương rất gần, dán vào lỗ tai của cậu, có thể đoán được, Hiếu Nương đang đứng ở mép giường, khom người, từ từ đến gần cậu, đôi mắt đỏ như máu chăm chăm dõi theo cậu.

Từ từ, ánh mắt nóng bỏng dời đến trước mặt hắn.

Trần Thải Tinh ngủ ở phía bên ngoài chiếc giường, vì phòng ngừa vừa mở mắt thì sẽ đụng mặt Hiếu Nương, nên sau khi vào thế giới này một mực đưa lưng về phía mép giường, ôm Tiểu Cửu mặt đối mặt ngủ. Kết quả bây giờ Hiếu Nương biến thân, xoay mình thành bánh quai chẻo, mặt thì nhìn cậu chằm chằm.

Xong chưa.

“Không được, không muốn ở cùng con của ngươi, đi nhanh đi.” Trần Thải Tinh không nhịn được, trong đầu nghĩ trên người lão tử cùng Tiểu Cửu có bùa hộ mệnh, không mở mắt ra thì ngươi hại ta kiểu gì! Cậu ôm tiểu Cửu, nhắm hai mắt, mặt không cảm xúc nói tiếp: “Đứa trẻ nhà ngươi quá hung dữ, đáng lẽ ngươi nên quản nó kĩ hơn, nếu không sẽ không được ai yêu mến, có làm quỷ cũng chỉ làm người ta chán ghét hơn mà thôi.”

Nguyên Cửu Vạn quay đầu nhìn tên quỷ con đang ngây ngốc nửa hiểu nửa không hiểu nghe ngóng mọi thứ ở sau lưng: …

“Oa!!!”

Quỷ con khóc toáng lên.

Trần Thải Tinh sờ sờ che lỗ tai Tiểu Cửu lại, kết quả lại đụng phải một bàn tay trơn trượt, chết tiệt, đứa bé này được đà lấn tới bò đến mặt của Tiểu Cửu nhà cậu!

Muốn làm gì!

Còn muốn hôn Tiểu Cửu nhà cậu!

Trần Thải Tinh không thể nhịn được nữa, “Yêu sớm là không được, lại càng không thể người tình duyên quỷ, nhanh nhanh biến đi được không!”

“Oa!!!” Quỷ con vẫn còn khóc, cái tay nho nhỏ mũm mĩm sờ lên người Nguyên Cửu Vạn, dường như là sợ sệt không dám tới gần.

Thật ra thì nếu Trần Thải Tinh mở mắt ra thì sẽ biết cậu hiểu lầm rồi, quỷ con rất gần Nguyên Cửu Vạn, nhưng nhìn kỹ thì ngay cả một mảnh quần áo cũng chưa chạm tới.

“Đừng khóc, để nương ôm một cái, đến bên nương nào.” Giọng Hiếu Nương không còn lạnh lẽo ác độc như khi nãy nữa, ngược lại càng thêm dịu dàng.

Tiểu quỷ hình như đã nhào vào lòng Hiếu Nương, vẫn còn khóc oa oa, dùng cái tay nhỏ bé vỗ tay Hiếu Nương, trong miệng phát ra những âm thanh mơ hồ không rõ tiếng.

“Ngươi thích ca ca này phải không, Nương kêu hắn bồi ngươi … ”

“Ngươi dám đụng tới Tiểu Cửu nhà ta hả?!! Ý ngươi là gì?! Bồi cái gì mà bồi???” Trần Thải Tinh thật sự tức giận, lúc này là người hay quỷ đã không quan trọng, rõ ràng là hai gia trưởng đang đối đầu với nhau. Đụng vào cậu thì có thể, còn đụng vào Tiểu Cửu thì hoàn toàn không được! Trần Thải Tinh cực kỳ bao che con cái, đúng lúc Hiếu Nương cũng vậy, Trần Thải Tinh cầm lá bùa trong tay, quỷ con trong ngực Hiếu Nương cũng ngừng khóc, ô ô a a không biết phải nói gì.

Qua một hồi lâu, phòng vang lên tiếng thở dài không cam lòng của Hiếu Nương, rồi sau đó lại yên tĩnh.

Đi rồi?

Trần Thải Tinh lần mò trong đêm tối, mò tới trên người Tiểu Cửu, hỏi: “Tiểu Cửu ngoan, có sao không?”

“Không sao cả anh ơi, mấy cô ấy hình như như đi rồi.”

Trần Thải Tinh nghe được giọng Tiểu Cửu rất bình tĩnh, không chút sợ hãi, xoa đầu Tiểu Cửu nói: “Chờ thêm một chút đi.”

“Đi, đi, đi thật rồi.” Tiếng nói rất nhỏ ngoài cửa.

Trần Thải Tinh nghe được âm thanh của người nào đó, giọng ghét bỏ nói: “Vị kia tè ra quần?”

” Dạ, đúng rồi.” Tên nhỏ gầy nhìn thấy thai phụ cũng quỷ nữ cãi nhau, giờ cũng đã bị dọa đến vỡ mật, có cái gì ý đồ xấu cũng biến mất.

“Ngươi có thấy đôi mắt Hiếu Nương không?”

Tên nhỏ gầy không biết vì sao thai phụ này hỏi như vậy, nhưng thành thật mà nói: “Không, ta ở cửa, đưa lưng về phía nàng.” Mãi cho tới khi không nghe thấy giọng của nàng nữa.

Trần Thải Tinh khịt mũi, nằm ở trên giường, chậm rãi nói: “Nếu không thấy thì ngươi cũng không sống nổi, nghe được chuyện xấu của Chu phủ, ngươi nghĩ Lão phu nhân của Chu phủ sẽ bỏ qua cho ngươi?”

“Lão phu nhân ăn chay niệm phật lòng dạ Bồ tát … ”

“Ngươi nghĩ tối hôm nay ngươi cầm dao tới phòng ta là do quản gia an bài?” Giọng Trần Thải Tinh không nhanh không chậm, “Biết thân phận của ta chứ phải không đâu? Là do thánh thượng phái tới, lão phu nhân cũng không coi ra gì, muốn đánh muốn giết tùy ý nàng, nói chi tới một kẻ quèn nhà ngươi.”

Đầu óc tên lông bông nhớ tới màn đối thoại của Hiếu Nương cùng con trai quản gia Chu, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, đi vòng qua con trai quản gia Chu đã té xỉu trên mặt đất, chạy về phía giường ngủ.

“Đại, đại nhân, cứu tôi, cứu tôi với, tôi không muốn chết đâu.” Tên lông bông hướng về người trên giường giường dập đầu thật mạnh.

Khóe môi Trần Thải Tinh khẽ nhếch lên, nhưng bên ngoài vẫn duy trì bộ dạng lạnh lùng qua loa lấy lệ một cách đúng mực, miễn cưỡng lựa lời thích hợp nói: “Được rồi, ngươi chính là Nhất Bách tiểu đệ lưu lạc ngoài đường của ta. Ngươi tới đây, ta nói cho ngươi biết nên làm gì…”

Những tia nắng đầu tiên chiếu vào phòng.

Trần Thải Tinh tỉnh giấc rất sớm, thay quần áo xong thì nha hoàn đi vào đưa nước nóng, nhưng đều bị cậu đuổi ra ngoài dọn sàn nhà.

Tối hôm qua, Nhất Bách tè ra quần, lan trên sàn nhà ra đến tận cửa, mặc dù trước khi đi đã dùng áo lau qua một lần. Nhưng Trần Thải Tinh cảm thấy vẫn còn mùi, nói: “Phiền ngươi quét dọn sạch sẽ, một hồi mở cửa sổ ra là được, cho gió thổi vào.”

Cậu dẫn tiểu Cửu đi bộ ra phủ, tùy tiện tìm một gian hàng ven đường mà ăn điểm tâm. Nhưng cậu không hề hay biết, khi hai người bọn họ mới rời đi không lâu, quản gia lại tới phòng cậu, nhìn căn phòng cửa rộng mở toang, bên trong không có một bóng người, liền trở nên cực kì vui mừng, không biết con trai làm xong chuyện chưa, nhưng mà nó đâu rồi nhỉ?

Chuyện làm xong hay chưa cũng không đi trở về nói một tiếng.

Quản gia vội vả đi làm nhiệm vụ được giao, hắn mới vừa rời đi, nha hoàn xách thùng nước ra, vặn giẻ lau, bắt đầu lau chùi lần thứ hai.

Quả nhiên là đại nhân tới từ kinh thành, chỉ là lau dọn quét tước phòng ốc, lại cho cô hẳn một lượng bạc, bằng tiền tiêu vặt của nàng hàng tháng. Cô phải lau cho thật sạch mới được.

Vì tiền mà tận chức tận trách.

Lúc dùng điểm tâm, Lâm Tín và Chu Tuy đã tới trước, trông thấy một đôi tình nhân cùng bước vào. Cặp tình nhân cùng nhìn vào hai chỗ ngồi trống không, liền nháy mắt ra dấu cho nhau.

Không có thai phụ và nhóc học tiểu học kia?

Đúng như dự đoán.

Hai người Chu Tuy cùng Lâm Tín luôn chú ý tới ánh mắt của cặp đôi này, sắc mặt hai người trầm xuống, “Các người biết cái gì à?”

“Tối hôm qua chúng tôi nghe được một ít động tĩnh, có người la có quỷ.” Bạn trai của cô gái kia nói.

Chu Tuy cùng Lâm Tín đứng lên, không nói nhiều chạy thẳng tới phòng của Trần Thải Tinh, bên trong sạch sẽ không có một bóng người, giống y như căn phòng mà Khâu Kiệt và Đan Giai Mậy đã từng ở vậy. Lòng hai người càng ngày càng trầm xuống, Lâm Tín nói: ” Không, Chị Nguyên không giống người dễ dàng hi sinh như vậy.”

” Đúng vậy, chờ một chút xem sao.”

Hai người chưa đợi được đến lúc Trần Thải Tinh cùng Nguyên Cửu Vạn trở lại, thì Chu lão phu nhân đã đến rồi. Chu lão phu nhân chạy thẳng tới Ninh Hương Uyển, nhìn thấy căn phòng trống rỗng sạch sẽ, dùng giọng điệu bình thường nói: “Đây là chỗ ở của vị đại nhân đang hoài thai kia?”

” Vâng.” Nha hoàn quy củ trả lời, không biết đã xảy ra chuyện gì.

Quản gia dẫn đầu hỏi: “Người ở bên trong đâu?”

“Không biết, sáng sớm đã… ”

Lâm Tín cùng Chu Tuy nghe được lúc nha hoàn nói chuyện, để ý thấy vẻ thống khoái hiện lên trong đôi mắt của Chu lão phu nhân, sắc mặt của hai người trầm xuống trong nháy mắt.

“Sao ai cũng đứng chắn cửa phòng của tôi vậy? Nhìn cái gì thế?”

Sau lưng đột nhiên truyền tới một giọng nói quen thuộc.

“Chị Nguyên?” Chu Tuy vui vẻ nói, nhìn Nguyên Tinh cùng em trai cậu đều bình an, lập tức thông suốt, cười hì hì tiếp lời: “Không biết nữa, sáng sớm Chu lão phu nhân hình như đang tìm chị.”

Ánh mắt của Trần Thải Tinh liếc nhìn thấy sắc mặt tái xanh của lão thái thái, cười híp mắt nói: “Ta thấy khí sắc của lão phu nhân tệ hơn hôm qua rồi, nghe nói ngài hôm qua ngất đi, thân thể là trên hết, ngài đã đến tuổi này rồi, không biết cách chăm sóc thì ngài đi lúc nào cũng không biết được. Nếu ngài muốn gặp ta lúc sáng sớm, cứ nói với ta một tiếng, ta chỗ nào cũng không đi, đặc biệt ở chỗ này mà chờ ngài.”

Những nếp nhăn trên khuôn mặt của Chu lão phu nhân không thể nào che giấu nổi gân xanh nổi đầy trên trán.

“Ta đã từng nói lúc mới gặp, mặt dù chỉ trong nháy mắt nhưng dường như đã quen biết từ lâu, xem đi lão phu nhân đã nhớ ta đến mức nói không nên lời.” Trần Thải Tinh mỉm cười vô cùng thân thiết động lòng người. Truyện mới cập nhật

Lần đầu tiên, Chu Tuy chứng kiến người chơi chọc tức NPC mọi lúc mọi nơi, khỏi cần nói, thoải mái chết đi được.

Chu lão phu nhân kìm nén, ánh mắt mạnh mẽ liếc nhìn Trần Thải Tinh, trông như là muốn bỏ đi. Trần Thải Tinh nhiệt tình giữ lại, “Làm sao mới đến liền rời đi rồi? Trò chuyện nhiều một lúc đi, nãy giờ đều là ta nói, lão phu nhân cũng nói gì đi, bên ngoài đều đang đồn Hiếu Nương là bị lão phu nhân ép chết … ”

“Ngươi nói cái gì!” Chu lão phu nhân biến sắc hỏi.

Trần Thải Tinh bày ra vẻ mặt kiêu ngạo – ngươi xem ta nghe được chuyện gì này nhìn lão phu nhân, cười híp mắt nói: “Vừa trở về đã có chút đói, tiểu Cửu cùng chị ăn thêm một chút, đồ ăn của sạp hàng bên ngoài rốt cuộc cũng không ngon như trong phủ, nhưng mà vừa ăn vừa nghe mấy tin đồn bát quái về chuyện trong phủ thì cơm canh cũng miễn cưỡng ngon hơn 1 tẹo.”

Tận hai lồng tiểu long bao hấp và một chén canh hầm, anh cũng chịu thiệt ghê. Nguyên Cửu Vạn nghĩ trong đầu.

Trần Thải Tinh bận giả bộ tội nghiệp cũng không để ý tới Chu lão phu nhân vội vã dẫn người đi ra ngoài, mới vừa nãy có một đống người chơi chặn trước cửa, bây giờ chỉ còn lại mấy người. Vừa nghe tiếng chân chạy tới của Lục Tử Hạo đến cửa phòng, mọi người liền giải tán. Trần Thải Tinh lười đóng kịch, lạnh lùng nói: “Anh đến phòng tôi trễ rồi, hết kịch rồi.”

Lục Tử Hạo: Hận!

Tất cả mọi người đều giải tán, đi làm việc riêng của mình. Cặp tình nhân lại đi ra ngoài.

“Sáng nay trên bàn có món bánh bao trân châu cùng bánh trôi nước, vị ngọt vô cùng …” Chu Tuy nói sơ về thực đơn sáng nay, hắn thì không thích ăn đồ ngọt chút nào, nhưng ngược lại Lâm Tín lại rất thích ăn cái này.

Trần Thải Tinh: “Ăn cái gì ăn, lấy đồ đi đào mộ.”

“A??”

Sau khi lão phu nhân trở về gian nhà, lập tức ra lệnh cho quản gia đi ra ngoài điều tra mấy lời đồn đãi. Chính sự quan trọng, Chu Tuy cầm hai cái bánh bao đưa cho Lâm Tín, dùng tay chọt vào đầu Lâm Tín, nói: “Anh ăn đi, lỡ tí nữa đào ra thứ gì không hay ho lại nuốt không trôi.”

Lâm Tín cầm hai cái bánh bao, nhìn thẳng vào mắt Chu Tuy, cuối cùng ngoạm vài ba miếng giải quyết xong một cái, đưa cái còn lại cho Chu Tuy.

Chu Tuy ăn bánh bao không khác gì ăn sơn hào hải vị, vui đến nổi mắt nhíu lại chỉ còn một hàng.

Trần Thải Tinh chứng kiến toàn bộ, ánh mắt thâm sâu khẽ thở dài.

“Chị Nguyên sao thế?”

“Mùa xuân tới rồi.” Trần Thải Tinh lơ đãng nói ra, giống như đang nói chuyện phiếm.

Nguyên Cửu Vạn: … Hắn cũng muốn có mùa xuân của hắn, nhưng bây giờ hắn không dám.

Chu Tuy không dám nói gì nữa, cuối cùng cắn ba miếng là đã ăn xong, nhanh chóng đi đến nơi. Thi thể của Khâu Kiệt cùng Đan Giai Mậu vẫn còn ở đó, may là khí trời trong trẻo lành lạnh, có mùi thối nhưng không quá nặng mùi khiến người ta chán ghét. Vị trí của đống đá không thay đổi, Chu Tuy và Lâm Tín mỗi người ở một đầu bắt đầu đào.

Trần Thải Tinh giả phụ nữ mang thai đến nỗi mặt dày luôn rồi, nắm tay Tiểu Cửu đứng ở bên cạnh, đem chuyện xảy ra tối qua cùng kế hoạch hôm nay nói ra hết toàn rồi.

Toàn bộ quá trình, Chu Tuy cùng Lâm Tín đều là:??!!??!!!!

“Đừng choáng, một lát nữa người của quan phủ sẽ tới.” Trần Thải Tinh bình tĩnh kể cậu buổi sáng đi ra ngoài ăn điểm tâm sẵn tiện đi báo quan luôn.

Chu Tuy: “!!! Ở trong thế giới trò chơi di tìm cảnh sát có tác dụng không?”

“Dù sao đi nữa, họ nói họ sẽ đến đây.” Trần Thải Tinh cũng không gấp gáp gì, chậm rãi nói: “Nếu là quan sai không đến, vừa hay, cho thi thể này ra đường chơi, chắc chắn sẽ có người nhận ra Chu Đại, không nhận ra cũng chả sao, nó sẽ biến lời đồn kia thành sự thật.”

Chu Tuy cùng Lâm Tín:???

Từng bước từng bước lột sạch thể diện của Chu lão phu nhân.

Hai người hiện tại không còn nghi ngờ gì nữa, nếu lão thái thái mà chết, không phải do Hiếu Nương ra tay, thì cũng là bị Nguyên Tinh làm cho tức chết.

Tối hôm qua Trần Thải Tinh lượm được vị đệ tử Nhất Bách lưu lạc đầu đường kia, bảo hắn kéo con trai của Chu quản gia đi ra ngoài, lột sạch tiện tay ném ở trên đường phố, sau dựa theo phân phó của Trần Thải Tinh, đi lan truyền lời đồn, nói rằng Hiếu Nương là bị Chu lão thái thái hạ độc chết, bởi vì Chu lão thái thái muốn Chu phủ nhận được ân sủng của thánh thượng.

Bách Nhất là phường du thủ du thực, lại còn vô cùng rảnh rỗi, biết cách phát tán lời đồn một  cách nhanh nhất, bây giờ nơi nơi đầu đường cuối phố đều đang bàn tán việc Hiếu Nương bị Chu lão phu nhân hại chết.

“Chị Nguyên, tại sao không nói ra sự thật? Chính Chu Văn Tài mới là đầu sỏ hại chết Hiếu Nương.” Lâm Tín hỏi.

Trần Thải Tinh vén mấy sợi tóc ra sau tai, hỏi: “Tôi có đẹp không?”

Lâm Tín:? Nhưng mà vẫn thành thật gật đầu, “Chị Nguyên là là cô gái xinh đẹp nhất em từng thấy.”

Chu Tuy đang đào hố: Ánh mắt dần dần…

“Tôi xinh đẹp như vậy, cho nên lúc đi ra ngoài thường xuyên bị quấy rối, người ở đi đường bên ngoài cũng sẽ trách tôi do tôi quá xinh đẹp nên mới thế, nếu không tại sao tên quấy rối tôi không đi quấy rối người khác cơ chứ?” Trần Thải Tinh mặt đầy phiền não.

Chu Tuy Lâm Tín:??? Hai người đại khái đã hiểu Chị Nguyên muốn nói đến cái gì.

“Hiếu Nương thủ tiết mười năm được người ta khen ngợi, nếu có tin đồn truyền ra rằng Hiếu Nương vì bị Chu Văn Tài cường bạo mà mất đi trinh tiết, các ngươi có tin hay không? Cuối cùng cũng sẽ biến thành lão phu nhân vì muốn giữ gìn danh dự của Hiếu Nương, không những thế còn có người khen sự công tư phân minh của lão phu nhân. Liệu có ai tin có một thần đồng có tương lai đầy xán lạn như Chu Văn Tài con gái nhà quyền quý không thèm lấy, lại đi hại Hiếu Nương, một người đã có tuổi, lại từng qua một đời chồng chứ?” Trần Thải Tinh khẽ thở dài, “Thế mới nói thế giới này đối với phụ nữ chúng tôi quá bất công.”

Nếu như nói ra sự thật, không có bằng chứng, mà Chu Văn Tài cặn bã kia lại một mực phủ nhận thì Hiếu Nương sẽ từ một người được người người tán dương, ngay lập tức sẽ biến thành kẻ bị người người phỉ nhổ.

Không một ai tin tưởng, ác quỷ Hiếu Nương bị phỉ nhổ sẽ làm ra điều gì chứ?

Chu Tuy và Lâm Tín chỉ cần nghĩ đến đây, cả người thấm đẫm mồ hôi lạnh.

“Chị Nguyên quả nhiên lợi hại.” Chu Tuy nói ra lời thật lòng, tay vẫn tiếp tục đào hố. Nhưng một lát sau, vẫn không nhịn được mà hỏi ra nghi ngờ trong lòng: “Có người dám quấy rầy chị thật sao?”

Người đó đúng thật là gan lớn, liều mạng như vậy.

“Có nha.” Trần Thải Tinh thuận miệng nói, vẻ mặt thành thật, nhớ đến người duy nhất theo đuổi cậu là NPC siêu cấp đẹp trai kia, bình tĩnh nói: “Có điều không có trứng.”

Nguyên Cửu Vạn âm thầm thay đổi suy nghĩ.

Cái hố không sâu, hai người đào một hồi liền đào ra thứ gì đó, quả nhiên là có một bộ thi thể.

Chu Đại đã mất tích hơn một năm, bị chôn dưới đáy, sớm đã thối rữa, thi thể bốc lên mùi hôi thối. Dạ dày Trần Thải Tinh đầy khó chịu, trốn ở một nơi nôn mửa nửa ngày, nhưng không nôn ra được gì, chân mày cậu nhíu lại, dùng tay xoa bụng một cái.

” Chị Nguyên, chị sao vậy?”

Trần Thải Tinh bỏ tay ra, suy nghĩ một chút nói: “Chắc do đầy hơi.”

“Hay là máy thai…” Chu Tuy mới nói một nửa liền nhìn thấy ánh mắt đầy sát khí của chị Nguyên, liền nhanh chóng ngậm miệng lại, an ủi nói: “Đứa trẻ nhất định sẽ không có chuyện gì, chị Nguyên đừng lo lắng quá.”

Trần Thải Tinh: …

Dạ dày của cậu bị đầy hơi, thai động cái quái gì!

Thi thể mặc dù đã trở nên mục rữa, nhưng trang phục mặc trên người không hề bị tác động một chút nào, tơ lụa thượng hạng, tay đeo nhẫn ngọc, nhìn kiểu nào cũng không phải người làm. Bọn họ mới vừa đào ra, liền nghe thấy có nhiều tiếng bước chân vội vã vang lên bên đường mòn, không bao lâu liền nghe ra được tiếng của quan sai. Bộ dáng Chu Tuy cực kì hoảng hốt, trân trân chứng kiến cảnh quan sai khách khí hành lễ với Chị Nguyên, sau đó nhanh chóng mang thi thể đi.

Một cỗ thi thể thối rữa vừa ra khỏi cửa Chu phủ, người dân đi đường ở đối diện đường nhanh chóng ghé mắt.

“Người được mang ra từ Chu phủ thế là ai thế?”

“Nghe nói là Chu Đại.”

“Chu Đại? Chu Đại không phải đã đi xa dốc sức làm việc sao?”

“Ta mới vừa nghe được, Chu Đại hình như là bị Chu lão phu nhân hại chết, Chu lão phu nhân lo sợ Chu Đại ảnh hưởng đến thể diện của gia tộc, hạ độc hại chết Chu Đại, giống y như cách hại chết Hiếu Nương.”

Có người lắc đầu phủ nhận nói: “Không đúng đâu, lúc sáng ta nghe người ta nói con trai của quản gia Chu phủ hét lên bảo có quỷ, đứa trẻ của Hiếu Nương cái gì đó…”

“Nói hươu nói vượn! Hiếu Nương thủ tiết mười năm, làm sao có con cho được, ta nghĩ đều là do Chu lão phu nhân sợ sự việc lúc trước bại lộ nên tung tin bôi nhọ Hiếu Nương. Bà ta tự hào về gia giáo nghiêm khắc của nhà mình, người bên cạnh Hiếu Nương đều là người của bà ta, làm gì có cơ hội nào? Ta thấy rõ ràng là Chu lão phu nhân phái con trai quản gia trả đũa.”

“Nếu đúng theo như lời người nói thì lão phu nhân này cũng quá ác độc rồi?”

“Chu gia không nhận được Thánh thượng vinh sủng trong mười năm, tại sao khi Hiếu Nương vừa chết, lại được lập đền thờ, còn có thánh chỉ rồi cả đại nhân trong kinh phái tới?”

- Xoài-