Ở Trong Game Thần Quái Sinh Bánh Bao

Chương 36: Mua Lớn Tặng Nhỏ




Editor: Kuri

“… Này, Trần tiên sinh anh có nghe được không?”

Cảnh sát Trương nói một hồi, thế nhưng người đối diện lại không có phản ứng gì. Trần Thải Tinh lấy lại tinh thần, hỏi lại một câu cái gì. Cảnh sát Trương bèn lặp lại lần nữa: “Tôi là hỏi anh bây giờ có tiện hay không? Người nhà của Tiểu Nguyên đang ở đồn công an, bọn họ nói là nếu có thể thì muốn gặp anh cùng đứa trẻ một lần.”

Trần Thải Tinh cầm điện thoại di động tay kích động một giây, nói: “Tôi và Tiểu Cửu đang ăn cơm ở trung tâm thương mại…”

“Không sao không sao, thời điểm chúng tôi từ đồn công an đi đến cũng vừa vặn.” – cảnh sát Trương chủ động nói tiếp.

Trần Thải Tinh không còn lý do nào để từ chối, chỉ có thể gật đầu đồng ý, nửa giờ sau gặp ở cửa nhà cậu. Cúp điện thoại, tâm tình của cậu có chút chùng xuống, vừa nghĩ tới người nhà Tiểu Cửu tìm tới, sau đó em trai sẽ phải rời khỏi cậu, có chút không nỡ, nhưng lại nghĩ cậu nhóc có người nhà vẫn là tốt hơn, đi theo cậu thì biết làm sao cho được.

Thu lại vẻ suy sụp trên khuôn mặt, trở lại ngồi vào ghế dựa, nói: “Sao lại không ăn nữa?”

“Anh ơi, có chuyện gì thế ạ?” Nguyên Cửu Vạn không nhúc nhích đôi đũa ngồi ở trên ghế sô pha lắc lắc đôi chân nhỏ ngắn.

Trần Thải Tinh nở nụ cười, “Không có chuyện gì, ăn cơm đi.”

Có điều kế đó Trần Thải Tinh ăn cơm không có mùi vị, vội vã dùng bữa tối, đón xe trở lại đã chậm mấy phút. Thời điểm đi thang máy, Trần Thải Tinh nắm tay Tiểu Cửu, nói: “Tiểu Cửu nếu như tìm được cha rồi, mà ông ta đối xử với em không tốt thì cứ gọi điện thoại cho anh, có chuyện gì đáng sợ phiền toái cũng có thể gọi cho anh.”

“Anh không cần em nữa sao?” Khuôn mặt phúng phính thịt của Nguyên Cửu Vạn mang vẻ thấp thỏm bất an, nhóc túm chặt tay Trần Thải Tinh, tội nghiệp ngẩng đầu, một đôi mắt hạnh đơn thuần trong suốt, lấy lòng nói: “Anh ơi, em sẽ thật nghe lời, anh đừng không cần em.”

Trần Thải Tinh suýt thì rơi nước mắt.

Sờ đầu tóc em trai một cái, nói: “Không có …” không biết nếu như người cha ngược đãi con cái có thể thay đổi quyền giám hộ hay không. Đối diện với ánh mắt ướt nhẹp vừa tin tưởng vừa bất an của em trai, tâm trạng Trần Thải Tinh rất khó chịu, đang muốn nói sang chuyện khác, thang máy đinh một tiếng đến nơi.

Không thể làm gì khác hơn là nuốt lời nói bên miệng xuống, giữa lông mày mang theo vài phần nghi ngờ, bởi vì cậu nghe thấy âm thanh quen thuộc.

“… Cũng không phải, chính là nhìn bức ảnh đứa nhỏ rất quen mắt, khả năng có lẽ là chúng ta quen biết … ”

Cửa thang máy chậm rãi mở ra.

Người đang canh giữ ở cửa vội vã thăm dò quay người nhìn về phía trong thang máy, cùng Trần Thải Tinh bên trong vừa vặn đối mặt.

Bốn mắt nhìn nhau, trào máu họng.

Trần Thải Tinh vốn đang kích động nghẹn ngào muốn rớt nước mắt, thiên ngôn vạn ngữ hóa thành một câu thô tục.

“Quách Dục con mẹ nó ngày hôm nay cậu xong rồi, tôi cho cậu biết tay!”

“Nguyên, chị Nguyên?!”

Hai người trăm miệng một lời, có điều Quách Dục là bị dọa xém xỉu, Trần Thải Tinh lại mang bộ dạng muốn cầm dao chém chết tên mập kia. Cảnh sát Tiểu Trương vừa nhìn không khí giữa hai người liền nhận ra có gì đó sai sai, linh cảm nghề nghiệp khiến cho gã phải lên tiếng hòa giải: “Hai người quen nhau sao?”

Cả người Quách Dục rơi vào trạng thái ngu ngốc, mê man liếc nhìn Trần Thải Tinh, không thể tin được lại cúi đầu nhìn Nguyên Cửu Vạn, lại nhìn Trần Thải Tinh rồi lại cúi đầu, xoắn xuýt, mờ mịt, khiếp sợ, thê thảm từ từ biểu hiện ở trên mặt, cực kỳ giống như mấy nam sinh muốn tìm người yêu cấp tốc mà tin vào mấy trò hẹn hò qua mạng để rồi cuối cùng ăn cú lừa đầy đau đơn.

“Có quen.” Trần Thải Tinh nghiến răng nghiến lợi liếc nhìn hai người Quách Dục cùng Trình Lập Phong, cùng cảnh sát Trương nói: “Khả năng là có chút hiểu lầm.”

Cảnh sát Trương nhận ra được bầu không khí không đúng, nói thêm: “Hai vị này sớm đã liên hệ với tôi, Quách tiên sinh nói anh ta nhìn thấy bức ảnh của bạn nhỏ Tiểu Nguyên ở trên mạng, cảm thấy hình như giống bạn nhỏ anh ta quen biết, có thể cung cấp tư liệu, có điều muốn đi đến gặp người, không nghĩ tới Trần tiên sinh cùng Quách tiên sinh là người quen.”

“Biết thôi, không quen.” Trần Thải Tinh nhìn chằm chằm Quách Dục bằng ánh mắt rét lạnh căm căm.

Quách Dục thê thảm, cùng cảnh sát Trương giải thích: “Tôi, tôi và Nguyên, à không phải tôi và Trần tiên sinh ở trên mạng biết nhau, có từng thấy qua ảnh của Tiểu Cửu, không biết địa chỉ củaTrần tiên sinh đành mạo muội đến đây.”

Nói chuyện lung ta lung tung, không đầu không đuôi.

Cảnh sát Trương một hồi nhìn Trần Thải Tinh một hồi quay sang xem Quách Dục, nếu như hai người này là một đôi nam nữ gã đã có thể hiểu được nguồn căn câu chuyện, chính là người yêu chia tay, dựa vào bức ảnh của bạn nhỏ Tiểu Nguyên tìm tới cửa, nhưng, nhưng Trần tiên sinh không giống như là tên lừa tình, đối phương công việc ổn định thu nhập cũng đều đặn, tốt bụng thiện lương, chăm sóc Tiểu Nguyên lâu như vậy, mỗi lần đi thăm hỏi các gia đình có thể nhận ra Tiểu Nguyên hiện đang sống rất tốt.

Mà xem Quách tiên sinh thật giống bộ dáng bị người ta lừa gạt.

Cảnh sát Trương trầm ngâm suy nghĩ.

Đoán chừng là uy thế của Nguyên Tinh vẫn còn, Quách Dục tự mình chọc vào tổ ong vò vẽ, bị Trần Thải Tinh nhìn chằm chằm lạnh sống lưng, kiên trì nói: “Cảnh sát Trương đều là tôi không đúng, tôi kỳ thực không quen biết Tiểu Nguyên, cũng không phải, tôi không phải người nhà Tiểu Nguyên, tôi và Trần tiên sinh quen nhau trên internet, chơi game, chơi game mà biết nhau, có chút lời chưa nói rõ, nên tới đây xem thử.”

“Đúng là có chút không tiện, là lỗi của chúng tôi.” Trình Lập Phong vẫn luôn chưa mở miệng bên cạnh thành khẩn xin lỗi.

Cảnh sát Trương biết Trình Lập Phong là quân nhân xuất ngũ, đối với gã tự nhiên có hảo cảm, bằng không cũng sẽ không mạo muội mang theo hai người tới cửa, đối với câu này không đáp lại, mà là nhìn về phía Tiểu Nguyên, chậm rãi hỏi: “Tiểu Nguyên, cháu có biết hai người này hay không? Bọn họ có phải người nhà của cháu hay không?”

“Không quen biết.” Nguyên Cửu Vạn đáp quyết đoán gọn gàng, ôm thật chặt cánh tay của Trần Thải Tinh, ngoan ngoãn nói: “Chú cảnh sát ơi, cháu thích anh cơ, cháu không cần đi chỗ khác, cháu chỉ cần anh thôi.”

Trần Thải Tinh nghĩ đến ánh mắt bất an lấy lòng vừa nãy của em trai, ánh mắt nhìn Quách Dục lại mang theo sát khí hừng hực.

Nếu là hiểu lầm, cảnh sát Trương cũng không muốn tra cứu Trần tiên sinh cùng Quách tiên sinh có phải đang chơi trò đuổi bắt tình yêu hay không, vấn đề truy tìm người nhà của Tiểu Nguyên cũng không phải việc của gã, có điều tới cũng đã, vẫn phải hỏi bạn nhỏ Tiểu Nguyên sinh hoạt gần đây, nghe thấy đều ổn, lúc này mới yên tâm quay lại sở cảnh sát.

“Cảnh sát Trương thực sự là xin lỗi, đều là lỗi của tôi, ngài đi thong thả.” Quách Dục đưa Cảnh sát Trương ra khỏi cửa.

Người vừa đi, cửa đã bị Trần Thải Tinh đóng lại.

Quách Dục rụt cổ lại, lấy lòng nở nụ cười, thăm dò: “Chị Nguyên Tinh?”

“Tiểu Cửu, kéo của chúng ta ở đâu?”

“Đừng đừng đừng, em thật sự sai rồi, chị à, chị xem em gái ở xa như vậy đến đây, tha cho em lần này đi, chị gái!!!” Quách Dục khàn cả giọng, lôi kéo ống tay áo của lão Trình, “Lão Trình ông cứu tôi.”

Trần Thải Tinh cười lạnh, “Không cần cứu, chờ chết đi.”

Quách Dục phịch một tiếng trực tiếp quỳ gối trước mặt Trần Thải Tinh, ôm đùi Trần Thải Tinh gào khóc: “Chị à chị tha cho em một mạng đi!!!!”

“Xin lỗi, chúng tôi không nên tự tiện tới nhà thăm dò việc riêng tư của cậu.” Trình Lập Phong xin lỗi rất trịnh trọng.

Mặc dù trong lòng Quách Dục cũng đã lường trước được tình huống này, thế nhưng hắn vẫn chủ động tự mình tìm tới cửa nhà Nguyên Tinh.

Người chơi ở trong game thay tên đổi họ là chuyện thường xảy ra, mọi người ngầm thừa nhận trò chơi là trò chơi, cuộc sống hiện thực là hiện thực, Trần Thải Tinh ở trong game đã tỏ rõ thái độ không muốn cuộc sống của mình ở hiện thực có chút dính dáng gì đến trò chơi, nhưng khi Quách Dục vô ý lướt weibo nhìn thấy thông tin và bức ảnh của Nguyên Cửu Vạn, tìm hiểu đầu đuôi câu chuyện rồi tự động chạy tới đây, đúng là lỗi của hắn.

“Anh ơi, kéo nè.” Nguyên Cửu Vạn giơ một cây kéo lớn sắc bén nói.

Quách Dục:!!!”Chị gái iu dấu khoan dung độ lượng, tha cho em gái ngoan đi mà!!”

“Được rồi mau đứng lên đi.” Còn có thể thật sự cắt đứt hay sao! Trần Thải Tinh ôm đầu, “Ngậm miệng lại, cậu khiến tôi đau cả đầu.”

Quách Dục nhanh nhẹn đứng lên, liếc nhìn Tiểu Cửu Vạn mang theo vẻ tiếc nuối trên mặt, nhất thời run lập cập.

Đến đều đã đến, sau khi thành khẩn nhận tội, chỉ có thể ngồi ở phòng khách một lần nữa nhận biết nhau.

Vị Trần Thải Tinh này trong game ngụy trang thành người chơi nữ có thai, chỉ cần cậu trấn định, da mặt đủ dày, thì sẽ không bị xem là biến thái, nếu như hai người Quách Dục Trình Lập Phong cảm thấy cậu biến thái, chính là hai người đó có vấn đề, mà không phải cậu.

Thái độ cậu bình thản, giống như một một người đàn ông ngụy trang phụ nữ có thai là chuyện vô cùng bình thường, làm cho Quách Dục từ lúc ở ngoài thang máy phát hiện thân phận Trần Thải Tinh khiếp sợ xoắn xuýt một hồi cũng không tiện lôi chuyện cậu không biết xấu hổ giả trang phụ nữ có thai này ra mà nói.

Ngược lại cũng đừng hỏi, hỏi thì tất cả đều chính là lỗi của Quách Dục.

Quách Dục chết trong lòng một ít.

“… Hóa ra chị gọi là Trần Thải Tinh, tên thật hay, Tiểu Cửu Vạn tên cũng hay, nghe qua thật giàu sang phú quý.” Quách Dục ngồi ở góc ghế sô pha, nơi cách Trần Thải Tinh xa nhất không ngừng nói mấy lời thổi phồng cậu.

Trần Thải Tinh liếc nhìn, “Đừng, gọi tên tôi là được.” Cậu cũng không muốn trong thực tế bị người ta nhìn với ánh mắt biến thái.

“Vậy không tốt lắm đâu.” Quách Dục nói một câu, có điều thấy vẻ mặt Trần Thải Tinh đầy tính nghiêm túc, thôi thì cho qua, không khỏi vui vẻ nói: “Anh bạn, ngày hôm nay việc này thực sự là tôi xin lỗi, buổi tối tôi mời mọi người ăn cơm, tìm chỗ tốt nhất rồi chúng ta cùng nhau ăn cơm.”

Tính cách Quách Dục trong thực tế  cùng trong game không khác nhau mấy, thắng thắn, ưa nói mấy câu đùa giỡn quen thuộc nhưng vẫn có chút biết người biết ta, sau đó liền đề cập tới thân phận trong hiện thực của hắn và Trình Lập Phong, coi như là trở về đúng với thân phận hiện tại.

“Ông nội tôi vốn là người Đông Bắc, sau đó làm ăn có chút vốn liếng cả nhà chuyển tới Bắc Kinh, tên gọi Quách Dục, năm nay hai mươi lăm, trên còn có anh có chị, hai người đều kết hôn có con rồi, tôi độc thân, lúc thường không có sở thích gì đặc biệt ngoài ăn, ở Bắc Kinh mở một nhà hàng, sau khi tiến vào trò chơi, đành sang nhà hàng cho người khác, bây giờ chỉ là một tên phú nhị đại sành ăn, thích chơi bời lêu lổng.”

“Lão Trình là người thành phố Y, bọn tôi ở thế giới trò chơi thứ hai quen nhau, sau đó lão Trình bị tài hoa của tôi hấp dẫn, đồng thời lập nhóm cùng chơi. Lão Trình hai mươi sáu, độc thân chưa kết hôn, để thuận tiện ra vào các thế giới, nên chuyển luôn đến Bắc Kinh sống.”

Trần Thải Tinh: “Há, ở chung à.”

“Không không không.” Quách Dục dục vọng cầu sinh rất mạnh, sợ làm lão Trình tức giận, điên cuồng giải thích: “Lão Trình là thẳng nam, thẳng nam sắt thép, tụi tôi cực kì trong sạch, ông ý thuê phòng nhỏ dưới nhà tôi.”

Thẳng nam được thiết lập trong lời nói Trình Lập Phong lúc này mở miệng: “Tôi và lão Quách chính là quan hệ hợp tác.”

“Vậy xin lỗi vì đã ụp nồi cho cậu.” Trần Thải Tinh cũng không tiện nói chuyện cười, nghĩ một hồi, nói: “Tôi cong.”

Quách Dục:???

!!!

“Con mẹ nó… ”

“Tiểu Cửu đang ở đây, câm miệng.” Trần Thải Tinh che kín tai em trai, căn dặn nói: “Lời không tốt, không thể học.”

Nguyên Cửu Vạn bé ngoan gật đầu.

Trần Thải Tinh xoa nhẹ đầu tóc Tiểu Cửu, đối với xu hướng tình dục không hề giấu diếm, hai người họ nếu để ý, sau này sẽ trở thành người chơi qua đường, có thể xác suất đụng mặt ở trong game cũng sẽ không quá lớn.

“Tôi chỉ là có chút khiếp sợ, không có ý gì khác, lão Trình cũng rất tốt, không có ý khác, đúng không lão Trình?” Quách Dục nói năng lộn xộn, nhưng chủ yếu là kinh sợ, những cái khác thật sự không có.

Trình Lập Phong gật gật đầu.

“Tôi đối với hai người không ý đồ khác, yên tâm.” Trần Thải Tinh liếc mắt nhìn Quách Dục nói.

Nguyên Cửu Vạn ngồi trên ghế sô pha nghe thấy, đắc ý liếc nhìn Trình Lập Phong, đôi mắt cong cong hình trăng lưỡi liềm, rất vui vẻ đung đưa chân, bé ngoan nói: “Anh ơi, đói bụng.”

Thời điểm khi nói chuyện đã là giữa trưa, buổi trưa Trần Thải Tinh sau khi nhận điện thoại lập tức mất hết khẩu vị ăn uống, không thấy ngon miệng, Tiểu Cửu nhạy cảm nhìn thần sắc cậu không đúng cũng không ăn được bao nhiêu.

Quách Dục vừa nghe đã vội vã cao hứng nói: “Đi ăn gì đi tôi mời khách, tôi mới vừa tra một chút, gần đây có nhà hàng địa phương năm sao nổi tiếng, tôi làm chủ, vừa lúc tôi và lão Trình không có chuyện làm tại thành phố X nên dạo chơi hai ngày, coi như chúng ta họp mặt offline thành công.”

Quán ăn cách nhà Trần Thải Tinh không xa, mất hơn 20 phút đi xe.

Trần Thải Tinh lái xe, Trình Lập Phong ngồi ghế phó lái, phía sau là Quách Dục đang trêu đùa Nguyên Cửu Vạn, nhưng lại bị lạnh nhạt cả một đường, xuống xe liền nói với Trần Thải Tinh: “Em trai chúng ta còn rất sợ người lạ à nha.”

Trình Lập Phong liếc nhìn Quách Dục. Quách Dục nhớ tới thông tin của Tiểu Cửu nghe được từ trong miệng cảnh sát Trương, khuôn mặt áy náy, gã lại miệng nhanh hơn não quên mất chuyện này.

“Em với anh không quen, em chỉ không sợ anh trai thôi.” Nguyên Cửu Vạn hừ một cái nói.

Trần Thải Tinh vò đầu cậu nhóc cũng không trách cứ cái gì. Quách Dục cũng mất hứng, thấy Tiểu Cửu Vạn không để trong lòng, cười ha ha nói: “Đúng là không quen, nhưng qua vài màn chơi, chúng ta cùng nhau bồi bổ tình cảm rồi cũng sẽ quen thôi.”

Đã đặt trước chỗ ngồi đặc biệt, thành phố X vốn có nhiều đặc sản ngon miệng, lại thêm những món ăn độc đáo do chính nhà hàng sáng tạo.

Đồ ăn đầy một bàn, cay thanh đạm hải sản tươi roi rói đều có.

Không cần khách sáo bắt chuyện, đã có Quách Dục tự dâng tới làm quen khiến bầu không khí rất tự nhiên, mọi người vừa ăn cơm vừa trò chuyện. Quách Dục lúc này mới nhớ tới nói: “Tôi lần này đạt cấp A, lão Trình S, cũng không kiếm được bao nhiêu tiền, cậu nói xem, trò chơi khỉ gì mà lại không cho người chơi nạp tiền! Cấp A mới được năm mươi vạn, sau này vào màn chơi khác còn không biết cần phải mua bao nhiêu đạo cụ.”

Trần Thải Tinh nghĩ đến thân phận công tử nhà giàu của Quách Dục, nghe đến năm mươi vạn, không khỏi nói: “Trò chơi vẫn rất công bằng.” Nếu không thì người chơi nghèo bọn họ còn có đường sống hay không!

“Công bằng cái rắm.” Quách Dục lá gan to ra, nói xong thấy Trần Thải Tinh nhìn mình, cười hì hì nói: “Không phải nói cậu.” Giải thích nói: “Trò chơi này cậu nói nó công bằng, thế nhưng chả công bằng mấy đâu. Nó phân thành hai cấp, mấy thế giới mà chúng ta đi vào hiện tại đều là màn sơ cấp, như cái màn Bác sĩ mỏ chim chúng ta vừa vượt cửa kia, được tính là màn sơ cấp có độ khó trung cấp, tỉ lệ tử vong cao, không dễ dàng gì mà sống sót qua cửa, thế nhưng tiêu chuẩn tổng kết vẫn giống nhau.”

“SS hai trăm, S một trăm, A năm mươi, B hai mươi lăm, C mười, D năm.” Quách Dục phổ cập kiến thức: “Màn sơ cấp cấp thấp và trung cấp đều có tiêu chuẩn phát tiền dễ dàng, có những người vận may đầy mình, liên tục ra vào các màn sơ cấp có độ khó cấp thấp, tiền vô như nước, đến khi bước vào mấy màn cao cấp, trang bị đầy người, tiền vàng, đạo cụ đều không thiếu thứ gì.”

Trần Thải Tinh mới qua ba thế giới, đối với quy tắc trò chơi là tự mình mày mò, không biết nhiều.

“Cậu từ chỗ nào biết được những chuyện đó?”

Quách Dục đắc ý cười khà khà: “Lấy tiền mua. Trong thực tế cũng có người chơi thiếu tiền, có tổ đội mang theo người mới, cũng có kẻ bán tin tức.”

Cậu thật sự không biết những thứ này. Trần Thải Tinh nghiêm túc nghe, hỏi: “Vậy khi nào thì chúng ta có thể hoàn toàn kết thúc trò chơi này? Hay là sẽ luôn tuần hoàn vô tận.”

“Không, nghe nói có màn cuối.” Quách Dục không động đũa, thần sắc hiếm thấy mang theo vài phần nghiêm túc, nói: “Trong mấy thế giới sơ cấp vẫn luôn cập nhật thông tin người chơi, chờ đến khi tích lũy đủ điểm kinh nghiệm, ngôi sao cá nhân sáng lên là sẽ được phép tiến vào các màn cao cấp, nghe người chơi cao cấp nói, chỉ cần load đến thành hư vô là có thể hoàn toàn thoát khỏi trò chơi, quay lại cuộc sống bình thường.”

Hắn nhìn ra thắc mắc của Trần Thải Tinh, lắc đầu nói: “Tôi cũng không biết có người nào từng thoát khỏi không, không mua được xíu tin tức nào về vụ đó hết.”

Chả khác gì đang nói trước giờ chưa một ai có thể sống sót toàn mạng vượt qua các màn chơi, hoặc là có nhưng họ không biết.c

“Vậy cũng tốt, ít nhất còn có thể sống.” Trần Thải Tinh lên tiếng nói.

Quách Dục cười thành tiếng, “Vẫn là chị Nguyên nghĩ thoáng, lợi hại, nào cùng đến cụng ly một cái.”

Ba người uống rượu, Nguyên Cửu Vạn uống sữa tươi.

Sau lại nói sang chuyện phiếm khác, trời không còn sớm, Quách Dục cùng Trình Lập Phong phải ở lại khách sạn, Trần Thải Tinh uống rượu nên gọi xe, cậu và Tiểu Cửu về nhà. Mấy ngày sau đó Trần Thải Tinh lái xe mang theo hai người đi khắp nơi, tận chức tận trách với cái danh chủ nhà, đồng thời cũng biết thêm rất nhiều quy tắc của thế giới trò chơi.

Thời điểm rời đi, Quách Dục nói: “Lão Trình nói chờ một thời gian, mặc dù thời điểm và tần suất tụi tôi bắt đầu tiến vào trò chơi khá là giống nhau, nhưng cậu so với tụi tôi còn thua vài màn chơi, tổ đội với hai người chúng tôi, khả năng sẽ bị xếp tới thế giới độ khó trung cấp, trước tiên cậu nên vượt qua mấy màn có độ khó thấp cái đã. Đương nhiên tổ hay không tổ đội đều phải xem xem chị Nguyên Tinh có ý gì đã.” Câu cuối cùng cực kì buồn nôn học bộ dáng Trần Thải Tinh ở trong game.

Trần Thải Tinh:…

Quách Dục, cậu ngứa đòn đúng không?

Thời gian mỗi người tiến vào trò chơi khác nhau, những người được xếp vào thế giới thứ nhất cùng nhau, đều có khả năng gặp lại nhau trong những thế giới sau, có điều tỉ lệ cũng không phải là tuyệt đối. Giống như Trần Thải Tinh cũng Nguyên Cửu Vạn, nếu không dùng đạo cụ ràng buộc, thì cho dù xác suất cùng nhau tiến vào những thế giới sau có cao đi chăng nữa thì vẫn có lúc xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cho nên cứ dùng đạo cụ mà ràng buộc vẫn là chắc ăn nhất.

Ví dụ như cuộc gặp gỡ giữa Trần Thải Tinh cùng Quách Dục, tình cờ cùng nhau vào chung thế giới, lần sau muốn gặp phải xem duyên phận ra sao. Nếu như hai người dùng đạo cụ ràng buộc, tần suất tiến vào thế giới trò chơi sẽ tăng lên, tương đương với việc vượt qua hai thế giới một lúc, gấp đôi, đương nhiên thu hoạch cũng nhiều, có thể tiết kiệm tiền dùng vào những thế giới khó hơn.

Đạo cụ ràng buộc cũng có thể tạm thời không cần. Cũng rất thuận tiện.

Trần Thải Tinh không khỏi nghĩ đến thế giới thứ nhất. Bốn tay oldbie hẳn là ràng buộc cùng Hầu Tử, tần suất đi vào các thế giới của Hầu Tử thấp, sẽ làm giảm bớt nguy cơ bị xếp tới thế giới độ khó trung cấp, vượt qua vài màn chơi, tiền vàng thu được cũng kha khá.

Những oldbie chân chính ở các màn cao cấp sẽ không dễ dàng lập tổ đội với người khác, với cả cũng có rất ít newbie dám mạo hiểm đi thử nghiệm.

Một là newbie nếu ràng buộc với oldbie màn cao cấp thì level của newbie cũng không tăng lên, vẫn chỉ có thể tiến vào các màn sơ cấp. Hai là cho dù có ràng buộc đi chăng nữa vẫn phụ thuộc vào thế giới mà bạn tiến vào, nhưng có thể sẽ dẫn đến rất nhiều khó khăn, tỉ lệ tử vong của newbie quá cao. Vì kiếm tiền mà đánh cược mạng sống là điều vô cùng phi lí.

Tiêu chuẩn thưởng của thế giới cao cấp rất phong phú.

Dù sao lúc Trần Thải Tinh nghe được rằng nếu đạt đánh giá SS sẽ được thưởng hai ngàn đồng vàng, nghĩ đến thế giới Đèn lồng da người đạt được SS nhưng chỉ có hai trăm, ngay lập tức biến thân thành quả chanh, hai mắt đỏ lên cùng thỏ không khác nhau.

Cậu cứ như vậy mà ăn dấm, đương nhiên cũng có chút vì tiền tài mà động lòng, cảm thấy bản thân mình chính là dạng newbie bất tử.

Mấy newbie kia đúng là mấy kẻ đào vàng, dùng mạng mà đào.

Thời gian người chơi tiến vào bên trong thế giới sơ cấp dường như đều có quy luật, giống nhau đều là khoảng cách bảy ngày, mười bốn ngày, hai mươi mốt ngày, giai đoạn đầu tần suất thấp nhất là bảy ngày, mười bốn ngày, đến cuối cùng chơi lâu hơn sẽ là trên dưới hai mươi mốt ngày.

Cho nên Quách Dục cùng Trình Lập Phong mới dám chạy đến thành phố X.

Có điều mọi chuyện trong thế giới trò chơi đều không có tỉ lệ tuyệt đối.

Tiễn hai người kia đi.

Trần Thải Tinh mua một cái lịch đồng hồ, vẽ một vòng tròn ở ngày tiến vào thế giới Bác sĩ mỏ chim, bảy ngày đầu tiên đã qua. Lần sau tiến vào trò chơi là mười bốn ngày, đúng ngày cậu và Tiểu Cửu trạch ở nhà, sớm đem ba lô chuẩn bị tốt, cậu và Tiểu Cửu một người một cái.

Kết quả một ngày không có gì xảy ra, nghĩ thầm hai mươi mốt ngày càng hoàn hảo, coi như là đàn ông cũng cần mỗi tháng một lần. Kết quả ngày thứ hai đang ngủ đã tới rồi, Trần Thải Tinh lúc đó còn cho là nằm mơ, nhìn thấy bảng trò chơi, lúc đó lập tức muốn mắng người.

Phía trên bảng rơi xuống manh mối.

Trần Thải Tinh lập tức mở ra.

【 Cô dâu quý tộc】

???

Thế giới này nghe có vẻ rất có tiền. Trần Thải Tinh còn chưa kip vui vẻ xong, cầm điện thoại di động dựa vào manh mối tra tin tức xong lập tức đổi sắc mặt tại chỗ.

【 Làm thế nào được làm cô dâu gả vào gia đình quý tộc? 】

【 Ngôi sao Hồng Kông XX năm đó gả vào gia đình quý tộc, ba năm sinh ba nữ, lớn tiếng nói vẫn phải tiếp tục sinh. 】

【 Đại gia bảy mươi sáu tuổi cưới cô dâu mười tám tuổi. 】

【 Tình yêu giam cầm của hào môn quân phiệt: Cô dâu chín tuổi mang bánh bao chạy trốn. 】

Trần Thải Tinh đọc câu cuối:???

Luyến đồng là phạm pháp có biết hay không!

Có khoa học hay không vậy, chín tuổi làm sao mang cái gì bánh bao chạy, mang bóng rổ hay sao?

Thời gian chuẩn bị mười phút, vì vậy Trần Thải Tinh dùng đúng năm phút đồng hồ điều tra manh mối, nửa điểm hữu dụng cũng không tra được, thu được một đống chuyện bát quái giới giải trí, tiểu thuyết ngôn tình tổng tài giàu có dẫn bánh bao chạy, cuối cùng lựa chọn bỏ qua.

Cậu, quá khó khăn.

Quyết đoán chuyển sang dùng đạo cụ ngụy trang nữ, suy nghĩ xem với 50 đồng vàng có thể mua được những gì, vào lúc thời gian chỉ còn lại 1 phút, cậu vẫn chưa từ bỏ ý định tra xét thêm manh mối, ồ?

Chờ, chờ chút!

Trước mắt bỗng dưng tối sầm lại, trong đầu Trần Thải Tinh dường như lóe lên thông tin gì đó, vừa cầm điện thoại ra nhìn xem, màn hình trắng tinh, không bật lên được nữa.

Trò chơi ác độc!!!

Bầu trời xanh thẳm, biển sóng mênh mông vỗ bờ. Từng cơn gió mùa hạ nhè nhẹ thổi, kèm theo gió biển mát mẻ, từ từ thổi tới đám người chờ đợi bên bờ, khoảng chừng có hơn ngàn người đang nhìn hương ngoài khơi, xa xa một con thuyền lớn đang tới.

Âm thanh còi hơi vang dội.

Có người ở bên tai nói: “Tàu Titanic tới rồi, con tàu này thật xinh đẹp.”

Trần Thải Tinh đang lẫn trong đám người, đi tìm Tiểu Cửu, ở đây quá nhiều người, hai người bọn họ bị tách ra. Đoàn người nghe thấy ai đó nói câu nói này, sửng sốt một chút, không khỏi nhìn về phía nơi xa thuyền lớn đang từ từ cập bến.

Titanic, con tàu này cậu biết, chính là con tàu có tình sử Jack và Rose nổi tiếng.

Nội dung vở kịch cùng phim điện ảnh không biết có liên quan gì không?

“Ngài Colin thật là giàu có, chỉ vì một lễ cưới, thế mà lại dựa trên nguyên bản mà dựng lại 1 con tàu khác y hệt.”

“Có điều cái tên của con thuyền này cũng thiệt là xui xẻo.”

“Ai biết được, thế giới của người có tiền chúng ta không hiểu, dù sao cũng chỉ hóng chuyện thôi. Nghe đâu chiếc thuyền này hao tốn hai tỷ đôla Mỹ, Colin tiên sinh rất yêu thích điện ảnh, coi như lễ vật ra mắt, cũng là tặng lễ vật cho vợ sắp cưới.”

Xem ra cùng phim điện ảnh không liên quan. Có điều thế giới này quả nhiên rất xa hoa, vừa ra tay chính là hai tỷ đôla Mỹ.

Trần Thải Tinh một bên nghe ngóng một bên ở trong đám người tìm Tiểu Cửu, rốt cuộc cũng tìm được, tuy nhiên tình huống hiện giờ cũng làm cậu bật cười ra tiếng. Em trai vốn không cao, bị chen ở trong đám người, mặt thịt núng nính đang rất tức giận, trợn to hai mắt nhìn khắp nơi, đoán chừng là đang tìm cậu, nhưng hai cái chân vì chen lấn mà bị kẹp lơ lửng.

Tiến thoái lưỡng nan.

Làm anh trai không cẩn thận cười ra tiếng.

“Anh ơi!”

Đứa nhỏ vui vẻ mở đôi mắt đen láy sáng lấp lánh, cực kỳ giống cún con. Trần Thải Tinh giấu đi ý cười một giây vừa nãy, xoa nhẹ đầu Tiểu Cửu, nói: “Nên gọi là chị.”

“Chị.” Nguyên Cửu Vạn vui vẻ gọi.

Thế giới lần này là cuối mùa hè, Trần Thải Tinh mặc quần áo mùa đông, người lại nhiều, nóng hầm hập không chịu được. Cậu mang theo Tiểu Cửu đến một chỗ trống, thuyền lớn đã cập bờ, bắt đầu xét vé lên thuyền.

Người chơi cùng NPC lẫn vào nhau, muốn phân biệt rất khó khăn.

“Nóng hay không?” Trần Thải Tinh từ trong túi đeo lưng lấy bình nước vặn ra, đưa cho Tiểu Cửu.

Tiểu Cửu lắc đầu, “Chị uống đi.”

Hai người ở chỗ này chị chị em em, có người tới, mặc một bộ Âu phục ba mảnh, cổ đeo nơ bướm, bao tay trắng, người đàn ông đi đầu khom lưng hành lễ, khách khí cung kính nói: “Xin hỏi cô có phải là vị hôn thê của ngài Colin không?”

Trần Thải Tinh liếc nhìn đối phương, yên lặng mà mở rộng áo khoác, lộ ra bụng bầu toàn tâm toàn ý tròn trịa.

Dịu dàng nở nụ cười, trò chơi lần này cậu cho ngài Colin mua lớn tặng nhỏ.