Ở Trong Game Thần Quái Sinh Bánh Bao

Chương 129: Tỉ Thí




Editor: Nghi

Động phủ bên ngoài khá là hẹp, nhưng bên trong là cả một khoảng trời riêng.

Vảy rồng rải dọc theo đường đi, càng đi đến trước, trên vảy còn dính cả vết máu đã khô lại từ lâu. Hai bên đường chất rất nhiều vàng bạc châu báu, dạ minh châu lớn bằng nắm tay lăn lóc khắp nơi, theo đường vào mùi hương kia càng ngày càng nồng đậm.

Trần Thải Tinh lại đi tiếp, bên trong rộng rãi vô cùng, cảnh tượng núi vàng núi bạc tuỳ ý chất đầy đất ở bên ngoài chẳng là gì so với bên trong.

Một cái giường lớn làm bằng ngọc thạch, đồng vàng chất thành một ngọn núi nhỏ, ánh vàng rực rỡ đến nỗi có thể chói mù mắt Trần Thải Tinh, bên trên núi đồng vàng có một con Tiểu Bạch Long khô quắt đang cuộn tròn. Bề rộng thân thể chỉ bằng cánh tay đàn ông trưởng thành, vừa nhìn còn tưởng là một con mãng xà.

Nhưng mà trên đầu có hai cái sừng nhỏ.

Không có sức sống. Trần Thải Tinh duỗi tay sờ thử, xúc cảm lạnh lẽo trơn trượt, thân thể khô quắt giống như hai lớp da bụng không có thịt bị hong gió đã lâu.

Cảnh này và đám vảy dính máu bên ngoài, không khó để đoán được nơi này đã từng xảy ra chuyện gì.

Thế giới này chủ yếu chia thành nhân tu, quỷ tu, yêu tu. Rồng là thần tích từ thượng cổ, đều có thần cách, sao lại có thể lưu lạc đến bước đường này? Nếu là loài nào khác thì có thể là yêu tu bị thiên lôi đánh trúng nên trốn vào tận đây, nhưng rồng thì không thể được.

Rồng có thần mạch, hôm nay trở thành như thế này, nhất định là bị người tu chân mai phục ám hại.

Thế giới tu chân, đoạt bảo là chuyện bình thường, còn có một vài cách tu luyện đi đường tắt, lợi dụng lúc người khác độ kiếp kiếm lời, hấp thụ tu vi của người khác chuyển hoá thành của mình, càng miễn bàn đến một con rồng có thần mạch.

“Không biết là ngươi bị ai làm hại.” Trần Thải Tinh sờ đuôi rồng, cậu dẫm trúng kết giới nên mới vào đến đây, cũng xem như là có duyên với con rồng này, nói: “Kết giới bị ta giẫm trúng hư hao, tu vi của ta cũng không đủ, không thể sửa lại kết giới mà ngươi đã làm, chỉ có thể mang ngươi đi tìm một chỗ phong thuỷ tốt để an táng cho ngươi.”

Tiểu Bạch Long đã khô quắt đương nhiên không thể nói chuyện.

Trần Thải Tinh thu hết đồ trong tầm mắt, kể cả xác rồng đã khô vào nhẫn không gian, quay trở về cửa động.

Lần này không gặp trở ngại gì bay thẳng lên vách huyền nhai, trở về phòng mình.

Sắp đến cuộc tỉ thí rồi, cậu phải nắm bắt thời gian để tu luyện.

Ba vị đội trưởng có lẽ đều ở Côn Luân giới, may là trước khi vào phó bản đạo cụ hoá trang thành nữ đã sáng lên.

Nửa đêm, túi tiền chứa nhẫn không gian bên hông Trần Thải Tinh tản ra vầng sáng vàng, Trần Thải Tinh vốn đang ngủ say bừng tỉnh, hơi sửng sốt vuốt bên hông, vậy mà có sức sống?

Cậu nghĩ đến Tiểu Bạch Long, bày một cái kết giới trước rồi mới mở nhẫn không gian.

Trong phòng chớp mắt xuất hiện một con rồng nhỏ, hơi ngẩng cổ, toàn thân ửng hòng, đôi mắt đỏ lên, tầm mắt mông lung, thân thể không xương đong đưa ngọ nguậy trên sàn nhà lạnh lẽo.

Cậu nhìn lại trong nhẫn, cái viên Thập toàn đại bổ đen thui kia chỉ còn có một góc.

Trần Thải Tinh:???

Bổ vậy luôn hả? Nhưng nhìn trạng thái của Tiểu Bạch Long không giống như bồi bổ thân thể, giống trúng xuân dược hơn. Trần Thải Tinh nghĩ đến cái đuôi lông xù đưa cái viên này cho mình, thôi xác định rồi, đây là đồ con trai trộm của Nguyên Cửu Vạn.

“Có phải ngươi rất nóng không? Đừng vội đừng vội, ta tìm nước cho ngươi.” Trần Thải Tinh nghĩ thông nguyên nhân chuyện này thì vội vàng lấy một cái bồn lớn ra, đổ nước đá vào trong, thấy Tiểu Bạch Long dùng ánh mắt đỏ bừng nhìn mình, lập tức nói: “Người và rồng có cách biệt, ngươi đừng nghĩ đến chuyện đấy, lần này xem như ta sai, hôm nào giới thiệu một con rồng khác xinh đẹp hơn cho ngươi.”

Tiểu Bạch Long: …

Cũng may là tác dụng phụ của viên đan dược này cũng không quá lớn, sau khi Tiểu Bạch Long tắm nước lạnh xong thì nhiệt độ đã hạ xuống, nhưng mà toàn thân vẫn là màu hồng nhạt, kết hợp với lớp vảy trong suốt mềm mại, xinh đẹp vô cùng.

Trần Thải Tinh nhịn không được duỗi tay sờ lên, Tiểu Bạch Long cũng không tức giận, còn cọ cọ, tính tình khá tốt.

Hẳn là một em gái rồi. Trần Thải Tinh nghĩ thầm.

Lăn lộn một lúc lâu, Tiểu Bạch Long mệt mỏi bò ra đất ngủ mất. Trần Thải Tinh cũng không để nó vào trong nhẫn. Từ lần Tôn Hạo đánh Lâm Hân bị thương, đệ tử Lăng Vân Phong bọn họ đều đóng cửa tu luyện, không có chuyện gì thì không được ra khỏi phòng, gian phòng này của cậu bình thường ngoại trừ Thẩm Tĩnh cũng sẽ không có ai đến nữa.

Ai bảo cậu là một phế vật Ngoại môn tư chất bình thường chứ?

Lăn lộn cả một đêm, ngủ cũng không ngủ được nữa, Trần Thải Tinh ngồi xếp bằng nhập định tu luyện, không bao lâu sau, trong thức hải xuất hiện một giọng nói không biết nam hay nữ.

“Ngươi đã cứu ta ư?”

“Ta thiếu ngươi một cái ân tình, nhân quả tuần hoàn, ta phải báo ân.”

Trần Thải Tinh: “??? Tiểu Bạch Long?!!!”

“Đúng vậy.”

“Lấy thân báo đáp thì bỏ đi, người và rồng cách …”

Tiểu Bạch Long im lặng cạn lời, Trần Thải Tinh ho khan, ngại ghê, cứ nghe báo ân đã nghĩ đến lấy thân báo đáp là đầu cậu tự link đến mấy thứ 18+. Nhưng mà cái này phải trách viên xuân dược của Nguyên Cửu Vạn, Tiểu Bạch Long vừa mới dục hoả đốt người, bây giờ nói muốn báo ân thì sao trách cậu được?

“Ngươi muốn báo thế nào?”

Trần Thải Tinh là người ngay thẳng, muốn báo thì báo thôi, không ngại đâu.

Rất nhanh, trong đầu nhiều thêm một đoạn ký ức, là công pháp, cuối cùng là giọng nói mềm oặt của Tiểu Bạch Long: “Vảy của ta có thể rèn thành quần áo, pháp khí bình thường không thể thương tổn được ngươi …”

Tiếp theo là hướng dẫn rèn quần áo…

Trần Thải Tinh tiếp tục nhập định, tiêu hoá những tri thức mới trong thức hải, chờ cậu tiêu hoá xong thì vốn là Trúc Cơ hậu kỳ đã thuận lợi đến được Ngưng Mạch kỳ, hơn nữa —

“Hửm?”

Cậu cảm nhận được trong kinh mạch nhiều thêm hai luồng lực lượng, trước đây Trần Thải Tinh chỉ có thổ và hoả, đầy tạp chất loang lổ, trải qua một khoảng thời gian tu luyện thì hai phần linh căn này được cậu gột rửa thuần tịnh vô cùng, không có một chút tạp chất nào, bây giờ kinh mạch thông thuận, có hai luồng màu sắc đen xen với hai loại khác, cảm nhận kỹ một chút, là thuỷ và kim.

Tức là nói bây giờ cậu thành Tứ linh căn hả?

Lần đầu Trần Thải Tinh tu luyện, nhưng cũng biết nguyên tắc cơ bản, rằng trừ phi có pháp thuật gì đó nghịch thiên, rút linh căn của người khác để tẩm bổ cho chính mình thì mới có thể xuất hiện chuyện thế này, nhưng mà cậu không có làm gì hết, Tiểu Bạch Long chỉ cho cậu công pháp, tu luyện không bao lâu thì đột nhiên xuất hiện hai loại linh căn này.

Màu sắc của hai loại linh căn khác cũng không rõ lắm, xám xịt. Trần Thải Tinh lại nổi chứng cưỡng bách, một lần nữa nhập định mở hack gột rửa hai loại linh căn vừa xuất hiện. Giữa chừng còn thanh tỉnh lại một lần, lấy ra rất nhiều đồ ăn đặt trong phòng rồi lại vội vàng nhập định tu luyện.

Không biết qua bao lâu.

Bốn luồng linh căn sạch sẽ thanh khiết, vận hành thông thuận, Trần Thải Tinh tỉnh lại từ trạng thái nhập định. Vốn là Ngưng Mạch sơ kỳ, bây giờ đã đến Ngưng Mạch hậu kỳ, đối với người tu chân bình thường mà nói thì dùng khoảng thời gian này để suýt chút bước vào Kim Đan kỳ đã rất trâu bò rồi.

Hơn nữa, Trần Thải Tinh không giống như người tu chân khác.

Linh căn nhiều chứng tỏ quá hỗn tạp, không dễ tăng được tu vi, ngược lại còn sẽ kéo chân sau, nhưng đối với Trần Thải Tinh thì không phải thế, sau khi gột rửa hai loại linh căn mới, bốn linh căn vận hành trong kinh mạch, tu luyện sẽ càng nhanh hơn, làm ít được nhiều.

“Biết ngay mà, mình quả nhiên là con cưng của Thiên Đạo.” Trần Thải Tinh nổ pháo.

Cậu mở mắt, Tiểu Bạch Long trên mặt đất vẫn còn, đồ ăn cũng không còn bao nhiêu, Tiểu Bạch Long nhắm hai mắt, dường như cũng đang tu luyện, lúc Trần Thải Tinh nói chuyện thì nó đã tỉnh, thân thể khô quắt lúc trước đã đầy đặn hơn nhiều, nhưng lại nhỏ gầy hơn trước, giống như tinh luyện lại tinh hoa vậy, nó linh hoạt bò đến trước mặt Trần Thải Tinh, cái trán cọ vào đầu gối Trần Thải Tinh.

Trần Thải Tinh: “Ngươi muốn vào nhẫn à?”

Tiểu Bạch Long gật đầu. Trần Thải Tinh cất Tiểu Bạch Long và đồ ăn vào nhẫn không gian, tiện tay còn dọn dẹp một hồi, không gian trong nhẫn không lớn, chỉ là một khoảng trống nhỏ, nhưng mà linh khí lại rất nồng đậm, cậu dời đồ linh tinh sang một góc để Tiểu Bạch Long dễ duỗi thân.

Mới vừa làm xong thì ngoài cửa có tiếng nói.

Trần Thải Tinh thu kết giới lại, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân và giọng nói của Thẩm Tĩnh: “Nguyên tỷ tỷ, có đó không?”

“Có, vào đi.”

Thẩm Tĩnh đẩy cửa bước vào, làm nũng nói: “Lúc nãy ta đến tìm tỷ, tỷ không thèm để ý đến ta.”

“Xin lỗi, ta nhập định tu luyện nên không nghe thấy.”

Thẩm Tĩnh cũng không giận thật, chỉ làm nũng thôi: “Ta biết, Nguyên tỷ tỷ vẫn luôn cần cù tu luyện, sư phụ cũng khen tỷ, nhưng —” nhưng tư chất bình thường có tu luyện cũng chỉ đến thế mà thôi.

Những lời này Thẩm Tĩnh không nói ra, chuyển chủ đề nói: “Hai ngày sau là đến cuộc tỉ thí rồi, ta nhất định phải cho Tôn Hạo đẹp mặt. Nguyên tỷ tỷ, ta đã đến Trúc Cơ trung kỳ.”

“Nhanh như thế?” Đáy mắt Trần Thải Tinh đầy kinh ngạc, thật lòng nói: “Chúc mừng ngươi, ngươi chỉ cần kiên định tu luyện thì rất nhanh sẽ có thể tiến bộ.”

Thẩm Tĩnh vẫn là một cô bé, tu vi tiến bộ thì muốn khoe để được khen, cười nói: “Sư phụ cũng nói thiên phú của ta rất tốt, nhưng không chuyên thôi, chỉ cần cố gắng siêng năng, không chắc có thể so được với Lâm Hân sư thúc nhưng cũng xem như là hy vọng của Lăng Hồng Phong chúng ta.”

Từ Trúc Cơ sơ kỳ đến Trúc Cơ trung kỳ, Thẩm Tĩnh dùng hơn một tháng đã là tư chất rất tốt trong đám đệ tử mới rồi.

Hàn huyên cả ngày, Thẩm Tĩnh vui vẻ quay về.

Hai ngày sau, tỉ thí bắt đầu.

Cuộc tỉ thí cử hành ở Nhất Trọng Thiên, quảng trường rất lớn, tiên khí lượn lờ, đệ tử tham gia cuộc tỉ thí này ước chừng 300 người, Lăng Vân Phong, Côn Luân Giới, Bồng Lai Sơn, còn có một vài môn phái nhỏ khác. Trong đó Côn Luân Giới không nhiều lắm, chỉ có mười người, nghĩ cũng biết nếu trong đám đệ tử mới thu này có người chơi thì khi bước vào địa bàn của Tô Hương nhất định sẽ bị phát hiện.

Bởi vậy, mười vị của Côn Luân Giới đều là người bản xứ.

Trên trời bốn phía quảng trường dựng chỗ ngồi, chính giữa là ba cái ghế dựa.

Đệ tử mới tập trung đến giữa quảng trường, chia theo từng môn phái đứng ngay ngắn. Lăng Vân Phong và Bồng Lai Sơn đứng song song, người đứng đầu là sư phụ của Thẩm Tĩnh, bên Bồng Lai Sơn là một người đàn ông trẻ tuổi, đối phương tà mị nhìn sang sư phụ của Thẩm Tĩnh, không giấu vẻ khinh thường.

“Chỉ thế thôi?”

Sư phụ của Thẩm Tĩnh không nói gì, đệ tử phía sau thì tức muốn nổ phổi.

Rõ ràng Lăng Vân Phong bọn họ mới là chi nhánh của Côn Luân Giới, Bồng Lai Sơn chỉ đến làm khách thôi lại còn dám kiêu ngạo như thế ở địa bàn của bọn họ, khinh người quá đáng!!!

“Sư phụ!” Thẩm Tĩnh tức giận vô cùng, vừa định mở miệng đã bị sư phụ mình kéo trở về.

“Không được nhiều chuyện.”

Thẩm Tĩnh giận đến đỏ mặt, lại nghe đệ tử Bồng Lai Sơn bên cạnh cười khẽ, hận không thể nhào lên đánh nhau ngay lập tức.

Cuối cùng thì ai mới là một chi của Côn Luân Giới? Vì sao bọn họ phải chịu nhiều ấm ức như thế?

Nhưng sư phụ không lên tiếng, bọn họ chỉ có thể chịu đựng, Thẩm Tĩnh nghĩ mình đã đến được Trúc Cơ trung kỳ, đợi lát nữa tỉ thí sẽ hung hăng dạy đám đệ tử Bồng Lai Sơn này cách làm người.

“Yên lặng.”

Tiếng chuông gõ vang, tiếng vang thanh thuý vờn quanh toàn quảng trường, mọi người ngưng thần im lặng không nói nữa. Trước quảng trường xuất hiện một vị tiên tử vạt áo bay bay, nghiêm túc nói: “Tỉ thí bắt đầu, phàm là đệ tử Côn Luân Giới, Lăng Vân Phong có thể xếp hạng trước mười đều có thể lên Cửu Trọng Thiên làm đệ tử của Tô Hương tiên nhân, đệ tử của Bồng Lai Sơn và các môn phái khác có biểu hiện ưu tú, có thể nhận được một món pháp khí.

Rõ ràng mọi người không có ai nói chuyện, nhưng Trần Thải Tinh có thể cảm giác được đệ tử ở tứ phía sôi trào nhiệt huyết trong nháy mắt.

Cũng khó trách, xếp hạng trước mười là có thể làm đệ tử của Tô Hương tiên nhân tu vi Phản Hư Kỳ ở tận Cửu Trọng Thiên, chuyện này đối với tất cả những người tu chân đều là dụ hoặc vô cùng to lớn.

Côn Luân Giới là môn phái lớn nhất ở thế giới tu chân, bảo vật nhiều không kể xiết, càng miễn bàn đến đệ tử của người có tu vi cao nhất, Tô Hương tiên nhân, chỉ có thể dùng chữ ‘hoá rồng’ để hình dung.

Những đệ tử của môn phái khác nghĩ đến pháp khí mà Côn Luân Giới hứa hẹn sẽ là thứ gì.

Trong nhất thời khơi dậy ý chí chiến đấu của toàn bộ đệ tử ở quảng trường.

“Mời Tô Hương tiên nhân, Thần Hoả chân quân, Ngọc Băng chân nhân nhập toà.”

Ba người ngồi xuống ba cái ghế dựa trên không trung, Trần Thải Tinh ngẩng đầu nhìn, bộ dạng ba người có hơi khác, nhưng có thể nhận ra đó là ba vị đội trưởng ở Thành Hư Vô.

Tỉ thí phân nhóm rút thăm quyết định, vòng loại là lần lượt đấu theo cặp, loại trước một nửa, sau đó lại rút thăm tỉ thí, ghi điểm, khiêu chiến càng nhiều, điểm càng cao sẽ xếp hạng vào trước mười, bắt đầu chiến luân phiên, mỗi ngày một người làm chủ lôi, những người khác khiêu chiến, chủ lôi chiến thắng nhiều nhất sẽ tiến vào trận chung kết.

Dù sao thì cuộc tỉ thí thế này ít nhất sẽ kéo dài hơn một tháng.

“Nếu không thì chúng ta cực khổ lên đường, bay hơn một tháng, đánh có ba ngày đã xong thì không có lời.” Có người nói.

Còn có người nói: “Ta nghe sư huynh nói, 5 năm một lần, điều quan trọng của cuộc tỉ thí lần trước vẫn là học tập và ngộ đạo trong lúc thi đấu, nhưng mà phần thưởng của cuộc tỉ thí của năm nay quá phong phú, nhất là phần thưởng làm đệ tử của Tô Hương tiên nhân, thật hâm mộ đệ tử Lăng Vân Phong và Côn Luân Giới các người.”

Đây là những môn phái nhỏ khác.

Danh môn chính phái nhiều quy củ, lựa chọn bái nhập sư môn thì không thể nào phản bội sư môn để đầu nhập vào môn phái khác, chuyện này ở trong giới tu chân sẽ bị gọi là trơ trẽn. Cho nên đệ tử của môn phái nhỏ tuy là hâm mộ, nhưng cũng chỉ là hâm mộ mà thôi.

Rút thăm đấu vòng loại đều dựa vào vận khí, có mạnh đánh yếu, có yếu đánh yếu, có mạnh đối đầu với mạnh, trường hợp sau là xui xẻo nhất, thực lực của hai người đều mạnh mẽ, vốn có thể đến sát vào trận chung kết, nhưng kết quả lại là vừa đánh trận đầu đã phải có một bên thua cuộc rồi.

Vận khí rút đồ của Trần Thải Tinh từ trước đến nay đều đen đủi vô cùng.

Ngày đầu tiên, cậu rút trúng một vị tuyển thủ Trúc Cơ trung kỳ của Bồng Lai Sơn.

“Lăng Vân Phong?” Vị đệ tử kia quét mắt nhìn y phục của người trước mặt, trong đáy mắt lộ ra vẻ miệt thị, nhướng mi, “Lăng Vân Phong của các người không có ai à? Người như vậy cũng đến tham gia tỉ thí?”

Nguyên Tinh Tinh, nữ, năm nay mười sáu tuổi, người nông thôn, không cao, tuy là bảo dưỡng không đến một năm thì mặt không vàng nữa, làn da trắng hơn một ít, nhưng vẫn là dáng người cứng nhắc nhỏ gầy, người ta mặc đồ nữ đệ tử của Lăng Vân Phong đều là tiên khí bay bay, hoặc là thanh thuần đáng yêu. Nhưng cô ta mặc, tóc ngắn đến mang tai, chẳng ra cái gì cả.

“Bồng Lai Sơn của các ngươi đều thích nói chuyện vô nghĩa nhiều như thế hả?” Trần Thải Tinh cũng không khách khí, mảng châm chọc người ta thì chị Nguyên chưa từng thua bao giờ nhé!

Những lời này chọc giận đối phương, làm cho hắn vọt thẳng lên.

Cuộc tỉ thí được điểm sẽ ngừng, đấu vòng loại không cho phép mượn ngoại lực từ pháp khí, chỉ dựa vào tu vi của bản thân.

Tiếng chuông vang lên.

300 đệ tử ở quảng trường bắt đầu đánh theo từng cặp đấu.

Giao thủ một chút đã có thể biết được chiêu trò của đối phương, trà trộn trong đám người, Trần Thải Tinh cũng không khách khí, chụp một chưởng đánh bay đối phương, thân hình cậu tung bay, nhẹ nhàng rơi xuống trước mặt nam đệ tử đã ngã xuống đấy, giọng điệu khinh miệt, “Chỉ thế thôi?”

Nam đệ tử: …

Lời này nghe thật quen tai.

Hình như là lời châm chọc của sư phụ hắn nói với tu sĩ của Lăng Vân Phong, sắc mặt lập tức xanh mét, nhưng vì kỹ không bằng người, chỉ có thể ngồi dậy, không cam lòng hỏi: “Ngươi tên là gì?”

“Ngươi cũng xứng biết sao?”

Nam đệ tử che ngực, tức muốn hộc máu.

Khinh người quá đáng! Censor 7749 câu thơ.

Trần Thải Tinh dùng vài phút giải quyết vị đệ tử Bồng Lai Sơn xong thì đứng cùng những người khác xem tỉ thí ở trong sân. Cậu mới vừa bước đến thì có người nhường chỗ, vẻ mặt tập mãi thành quen nói: “Nguyên tỷ tỷ, tới đây, tỷ xem, Tiểu Tĩnh còn đang đánh, nàng cũng thật là lợi hại, mà đúng rồi, tỷ đánh với ai?”

“Không báo tên, Bồng Lai Sơn.”

Người kia tiếp lời căm giận nói: “Bồng Lai Sơn quá khinh người, vậy mà ngay cả tên cũng không báo, quá xem thường người khác, chỉ hận ta vô dụng, là đệ tử Ngoại môn, nếu không thì ta cũng phải xả một cục tức giận trong lòng này!”

Trần Thải Tinh nhìn em gái bên cạnh lòng đầy căm phẫn, đành không nói là hắn không báo, để mặc cho cô bé hiểu lầm, dù sao thì đám đệ tử Bồng Lai Sơn kia hơn phân nửa cũng đều không phải tốt lành gì.”

“Nguyên tỷ tỷ, tỷ đừng quá khó chịu.”

“?” Mắc gì cậu phải khó chịu?

Em gái an ủi nói: “Ài, người đánh với ta là một môn phái nhỏ, ta vốn nghĩ mình có thể thử một lần, không ngờ mới có hai chiêu đã thua. Nguyên tỷ tỷ đừng thấy khổ sở, Bồng Lai Sơn nói thế nào thì thực lực cũng mạnh hơn đệ tử Ngoại môn chúng ta nhiều, thua cũng không mất mặt, không phải là lỗi của tỷ.”

“Ta biết.” Trần Thải Tinh cười tủm tỉm nói: “Ta không để trong lòng đâu.”

Em gái kia đương nhiên là không tin, Nguyên tỷ tỷ tu luyện cần cù như thế, nhưng chỉ ngắn ngủi mấy chiêu đã bị Bồng Lai Sơn đánh bại, trong lòng nhất định rất khó chịu, may là cô ta thua bởi môn phái nhỏ khác, nếu bị đối thủ một mất một còn là Bồng Lai Sơn đánh bại lại còn phải chịu trào phúng thì nhất định sẽ không có mặt mũi nào gặp người.

Trần Thải Tinh nhìn là biết em gái kia đang nghĩ chuyện gì, đệ tử Ngoại môn của Tiểu Nhị Phong bọn họ còn rất đơn thuần, nghĩ chuyện gì cũng treo hết trên mặt, cậu nghĩ vị ở Bồng Lai Sơn kia đúng là không còn mặt mũi gặp người.

Ngày hôm sau đã loại hết một nửa rồi, quảng trường chỉ còn lại 150 người, hôm nay bắt đầu rút thăm ghi điểm.

Hôm nay Trần Thải Tinh đánh mười người, trong đó có ba người của Bồng Lai Sơn, lúc cậu đấu với đệ tử môn phái khác đều báo họ tên trước khi đánh, sau khi chiến thắng cũng khách khí nói ‘đa tạ’, mọi người đều không lớn tuổi, da mặt mỏng, cho nên đều giữ mặt mũi cho đối phương.

Nhưng khi đấu với Bồng Lai Sơn chỉ nói có hai câu.

‘Chỉ thế thôi?’, ‘Ngươi xứng không?’

Bở vì hôm nay, ba người bị đánh đều rất kiêu ngạo, xem thường người khác, nói chuyện không ra gì, đối phương vừa bước lên đã lấy lỗ mũi nhìn người khác, Trần Thải Tinh không đánh mấy người chảy máu mũi thì đúng là có lỗi với chị Nguyên vô cùng!!!

Cuộc tỉ thí hôm nay kết thúc.

Trần Thải Tinh xen lẫn trong đám người, đột nhiên bị người khác ngăn cản, vừa nhìn quần áo đã nhận ra là đệ tử Bồng Lai Sơn.

“Ngươi là nữ đệ tử hôm nay đánh bại đệ tử Bồng Lai Sơn bọn ta sao?”

“Đánh không lại thì khóc lóc chạy về méc à?” Trần Thải Tinh hỏi.

Sắc mặt của vị đệ tử kia trầm xuống, nói: “Đừng có vui vẻ quá sớm, có bản lĩnh thì gặp nhau ở trận chung kết.”

“Hy vọng là ngươi có thể bò được đến vòng chung kết.” Trần Thải Tinh cười khanh khách phất tay nói.

Dám kêu gào trước mặt chị Nguyên, ai cho nhóc thể diện to thế?

Đệ tử Bồng Lai Sơn vốn muốn trút giận ai ngờ ném luôn thể diện: …

Lăng Vân Phong khinh người quá đáng! Khinh người quá đáng!

Trận đấu ghi điểm ngày hôm sau, lần này thì rút trúng bảy người, đáng tiếc là không có Bồng Lai Sơn, gặp một vị Côn Luân Giới và hai vị Lăng Vân Phong, nhưng mà người ta là đệ tử Nội môn của Lăng Vân Phong, chẳng có giao tình gì với đệ tử Ngoại môn là cậu cả.

Hai người này một nam một nữ, nhìn thấy trang phục của Trần Thải Tinh, nói: “Ngươi ở Lăng Vân Phong? Sao nhìn lạ thế? Ta chưa từng gặp ngươi.”

“Ta là đệ tử Ngoại môn ở Tiểu Nhị Phong.”

Đáy mắt hai người ít nhiều chứa chút khinh thường, nhưng lại đều là đệ tử Lăng Vân Phong, nữ đệ tử khách khí nói: “Lát nữa được điểm ta sẽ dừng, sẽ không làm ngươi bị thương.”

Nam đệ tử lại nói: “Ngươi nhận thua luôn đi, nếu không ta lại không kiểm soát được nặng nhẹ.”

Người ta cho thể diện, Trần Thải Tinh bị bạch liên hoa nhập, cười ôn nhu, bất kể khó khăn vươn mầm sống sót, nói: “Tới cũng đã tới rồi, đa tạ sư huynh / sư tỷ chỉ giáo, ta nhất định sẽ dùng hết toàn lực.”

Sau đó Trần Thải Tinh đánh với nữ đệ tử, vừa được điểm thì dừng lại, đối phương liên tục bại lui, vẻ mặt khó tin, trước khi giao đấu còn nói được điểm thì dừng nhưng khi thấy mình thất thế thì bắt đầu hùng hổ, ra tay sắc bén. Trần Thải Tinh chỉ là ngươi kính ta, ta trả lại cho ngươi mà thôi.

Đối với nam đệ tử, cậu đương nhiên là ‘không kiểm soát được nặng nhẹ’.

“Đa tạ sư huynh, đa tạ.” Trần Thải Tinh cười khanh khách nói.

“Ngươi là đệ tử Ngoại môn thật ư?”

Trần Thải Tinh bị trà xanh nhập, thút thít nói: “Ta tự biết tư chất mình thấp kém, sư huynh không cần phải nhắc nhở, lòng ta sẽ khó chịu.”

Sư huynh: … mmp!

Trận tỉ thí hôm nay còn chưa kết thúc đã có một đám đệ tử Ngoại môn vây quanh Trần Thải Tinh, đều là đồng môn ở Tiểu Nhị Phong. Đệ tử Ngoại môn bọn họ từ ngày đầu tiên đã bị loại, thuần tuý đến hóng drama, hai ngày nay ngồi ngoài xem thi đấu đều là đi xem đệ tử Nội môn của các phong khác, cổ vũ cho bọn họ, tranh thủ vào trận chung kết vả mặt Bồng Lai Sơn.

Đương nhiên vì thế nên không có ai chú ý đến đệ tử Ngoại môn là Trần Thải Tinh, lớn tuổi, thiên phú còn kém.

“Nguyên tỷ tỷ, ta còn tưởng ngày đầu tỷ đã bị loại, không ngờ tỷ lại có thể đi tiếp!!!” Em gái hôm đầu tiên còn đứng an ủi Trần Thải Tinh hưng phấn không thể tưởng tượng được nói.

Trần Thải Tinh bày biểu cảm nhu nhược, mùi trà xanh bốc lên tận trời nói: “Đều là các vị sư huynh, sư tỷ nhường ta.”

“Nhưng Bồng Lai Sơn cũng sẽ không nhường tỷ.”

Trần Thải Tinh vén tóc ra sau tai, buồn bã nói: “Có thể là vì thấy ta xinh đẹp, trước khi đánh bọn họ còn nhìn chằm chằm mặt người ta, không biết xấu hổ còn muốn nhìn ngực của người ta, đánh xong còn muốn hỏi tên họ của người ta, ta mới không nói cho bọn họ đâu.”

Những người khác: …

Mấy người vốn muốn thăm dò Trần Thải Tinh đều ngơ ngẩng, không biết nên hỏi gì, cả đầu chỉ nghĩ đến nam đệ tử Bồng Lai Sơn nhìn trúng Nguyên tỷ tỷ? Người ta nhìn chằm chằm ngực của tỷ có thể là vì nghi ngờ tỷ là nam đệ tử đấy, khẩu vị của người Bồng Lai Sơn tạp như vậy luôn đó hả?!!

“Ai mà biết được, có mấy kẻ vã muốn chết.” Trần Thải Tinh nhu nhược nói.

???

Trần Thải Tinh tranh thủ lúc mọi người đang mơ màng thì trốn mất.

Ban đêm, Thẩm Tĩnh gõ vang cửa phòng Trần Thải Tinh, vẻ mặt biệt nữu nói: “Có phải là tỷ đã vào được trước ba mươi rồi không?”

Trần Thải Tinh vừa thấy cô bé thì hiểu ngay nguyên do, vẫy tay bảo Thẩm Tĩnh ngồi xuống, nói: “Làm sao vậy?”

Thẩm Tĩnh nhịn không được thở phì phì nói: “Có phải là tỷ cố ý gạt ta hay không?”

“Gạt cái gì?”

“Tu vi của tỷ.”

Trần Thải Tinh nhéo mặt cô bé, cười tủm tỉm nói: “Tiểu Tĩnh tức giận thật là đáng yêu mà.”

“Nguyên tỷ tỷ!”

“Được rồi, không nhéo.” Trần Thải Tinh cười nói: “Ngươi cũng không có hỏi, lại nói, mấy chuyện như tu vi này ta cũng không thể treo ngoài miệng cả ngày được. Linh khí ở Côn Luân Giới dư thừa, sau khi ta đến thì tâm cảnh ngộ đạo, tu vi cũng tăng nhanh hơn chút.”

Thẩm Tĩnh biết Nguyên tỷ tỷ chăm chỉ tu luyện thế nào, nhưng mà nghĩ đến Nguyên tỷ tỷ gạt luôn cả mình thì trong lòng có hơi không vui, nói: “Vậy tu vi của tỷ bây giờ là cảnh giới nào rồi?”

“Ngưng mạch kỳ.”

Trần Thải Tinh trừng lớn mắt, cái này, cái này còn cao hơn cả Lâm Hân sư thúc nữa!

“Suỵt, đừng nói ai biết.” Trần Thải Tinh sờ đầu cô bé, nhưng cũng biết rằng chuyện này không lừa được bao lâu.

Thẩm Tĩnh mơ màng trở về phòng, đầu óc tỉnh táo lại, trong lòng chua xót hâm mộ, nhưng lại không ghen ghét, cô bé lại càng phải cần mẫn tu luyện hơn nữa mới được.

Vòng đấu ghi điểm đã qua, đấu lôi đài dựa theo điểm ghi được cao hay thấp để so.

Trần Thải Tinh đứng ở giữa, xếp hạng thứ mười tám, con số khá tốt, nhất phát nhất phát. Trong lúc này có thể khiêu chiến chủ lôi, lúc này cậu đã thu liễm lại chút, học tập là chủ yếu, hơn nữa có vài người đúng là rất có bản lĩnh.

“Ngươi là đệ tử Ngoại môn thô sử kia của Lăng Vân Phong? Báo tên.”

Chủ lôi hôm nay là đệ tử Bồng Lai Sơn, chính là cái vị ngày hôm đó thay sư đệ mình đi tìm Trần Thải Tinh cảnh cáo.

Trần Thải Tinh nhận thấy ba ánh mắt cách không xa trên đỉnh đầu, nhu nhược nói: “Nữ đệ tử Ngoại môn từ Tiểu Nhị Phong của Lăng Vân Phong, Nguyên Tinh.”

“Bồng Lai Sơn, Hạc Minh, để cho ngươi biết ngươi thua trong tay ai.”

Đấu lôi đài là chủ lôi thủ, những người khác khiêu chiến, thủ được càng nhiều trận thì xếp hạng càng cao. Nếu làm chủ lôi mà trận đầu đã thua thì đừng nghĩ đến việc vào trước hạng mười, trực tiếp xếp cuối.

Vẻ mặt Trần Thải Tinh đầy quan tâm, thật tình tốt bụng hỏi: “Ngươi mới làm chủ lôi trận đầu tiên, không thì để ta chờ ngươi đánh xong ba, năm trận rồi đến, nếu không vừa lên đã rớt thì mất mặt lắm.”

Hạc Minh: … Sắc mặt dần dữ tợn.