Editor: Lục Tử Hạ
“Đến đây nào, bước một bước về phía ta.”
Trần Thải Tinh nhìn dòng chữ bằng máu trong gương vừa được viết xong, vẻ mặt không chút sợ hãi, thậm chí còn lấy trong ba lô ra một sợi dây màu đỏ, vòng hai vòng quanh tay, nhìn vào gương chằm chằm, “Ra đây cho tôi diện kiến xem nào.”
La Tuyết ở trong gương: …
Đợi một lúc, bên trong không có động tĩnh gì, Trần Thải Tinh cười khẩy, không nói gì nữa mà trở về phòng.
TV được đặt trong phòng.
Haruhi mặc áo phông với quần đùi, ngồi xếp bằng trên giường xem một cách say sưa. Trần Thải Tinh liếc nhìn TV, đây là phiên bản tiếng Thái của “If You Are the One”, nhưng phiên bản này cũng khá là đầy đủ. Nam khách mời của phiên bản Thái không bạo dạn thì cũng khá là dẻo mồm, trên chương trình thường xuyên có những lời lẽ thả thính, liên tục cà khịa, ngang nhiên thể hiện tình yêu với nam khách mời.
“Chủ nhân, ngài có muốn tôi đi xem cái gương kia thử không?” Haruhi thu hồi ánh mắt hỏi.
Trần Thải Tinh xua tay, “Không có việc gì, cậu cứ tiếp tục xem đi.” Bên trong TV yêu nghiệt thụ đang nói chuyện với nam khách mời khi lái xe. Xe chạy rất nhanh, hình như là xe thể thao tốc độ cao, cậu liếc nhìn Haruhi, “Cậu thích mấy chương trình như thế này à?”
“Họ rất tự tin và hạnh phúc.” Haruhi nói một cách nghiêm túc.
Đúng vậy. Mạnh dạn thừa nhận giới tính thật trong chương trình. nhiệt tình thả thính đưa đẩy cùng đối tác bên kia, ngay cả khi yêu cầu xx từ partner, cũng không hề xấu hổ mà nói ra.
Có điều Trần Thải Tinh lại cho là Haruhi bị tên tra nam Takahashi kia ảnh hưởng, đối với mấy lời thả thính này nọ có phần bài xích.
Không hiểu sao, cậu lại liếc nhìn lão Trình, lão Trình đang ngồi ở bên cạnh, vẻ mặt thẳng nam trông rất bình đạm.
Lại là do cậu nghĩ nhiều rồi à?
Bầu không khí trong phòng trông khá thoải mái, bao gồm cả Quách Dục cũng đã đỡ phiền muộn hơn, Trần Thải Tinh cũng không hỏi làm gì, Chu Tố Tố thì chưa tìm được, nếu tìm được, thì hai người họ cũng là người yêu, giải quyết cũng dễ dàng.
Mọi người đều làm việc của riêng mình, nhưng thật ra đối với thứ trong phòng tắm cũng rất đề phòng, ít nhất Haruhi vẫn luôn để ý, nếu là có âm khí ác quỷ xuất hiện, cậu sẽ phát hiện ra ngay lập tức.
Gương: …
Dám vừa xem ti vi vừa ăn vặt trong phòng, bầu không khí thoải mái vui nhộn, cũng là vì muốn mê hoặc ta, bà đây thiếu chút nữa đã tin ha ha.
Chẳng mấy chốc màn đêm buông xuống, cả căn phòng đều là vết máu của đứa nhỏ, không ai động đậy, giống như chưa hề có chuyện gì xảy ra, người buồn ngủ thì đi ngủ, người muốn chơi game thì chơi game.
Haruhi thấy máy chơi game không cần kết nối Internet thì cảm thấy rất vui vẻ, Trần Thải Tinh cũng chơi mấy trận.
Khoảng mười giờ, đi cả một ngày trời, Trần Thải Tinh uể oải ngáp một cái, nói: “Đi ngủ sớm một chút đi.”
Haruhi cất máy chơi game đi, nâng niu nó trong túi đựng đồ rồi nhét nó vào balo. Lúc này mới chui vào chăn, nghiêng người rồi nhỏ giọng nói: “Trình đại ca, chúng ta đổi chỗ một chút, em ngủ ở bên phía phòng tắm kia cho.”
“Không cần.” Trình Lập Phong từ chối, “Em nghỉ ngơi cho tốt đi.”
Hắn thấy là được.
Nguyên Haruhi nghe xong không biết chuyện gì đang xảy ra, trong lòng lộ ra một nụ cười nhạt, thân thể trượt vào ổ chăn, Trình Lập Phong tiện tay kéo chăn chỉnh lại, chỉ có đầu của Haruhi là lộ ra ngoài mép chăn mà thôi.
“Ngủ ngon, Trình đại ca.”
“Ừm.”
Trình Lập Phong không muốn ngủ đêm nay.
Kỳ thực Trần Thải Tinh cũng không ngủ, có dấu vết của Kumathong nên không khí trong căn phòng này lạnh hơn nhiều so với đêm qua, cơ thể cậu muốn ngủ, nhưng tâm trí của cậu lại rất tỉnh táo.
Gian phòng yên lặng, Quách Dục không ngủ, trong lòng hắn có việc ngủ không được, liền nhìn chằm chằm hành lang phòng tắm, tính gác đêm thay mọi người.
Kết quả là đã qua sáng hôm sau, phòng tắm vẫn không có gì xảy ra cả.
Quách Dục thấp giọng hỏi: “Lão Trình, có ngủ không?”
Trình Lập Phong vẫn chưa trả lời. Trần Thải Tinh trước tiên nói: “Không có ngủ.” Cậu hiện tại rất tức giận, cậu muốn nhìn quỷ La Tuyết này thử xem, không khiến cho người ta bớt việc, muốn tìm bọn họ thì xuất hiện sớm đi chứ, nhanh tí bộ chết à, chờ nửa ngày không ra còn không phải là cố tình làm mất thời gian lẫn nhau à!
“Tôi đi phòng tắm nhìn thử xem, đến cùng là muốn làm cái gì.”
Trần Thải Tinh lật chăn rồi đi vào phòng tắm, Quách Dục hỏi có muốn đi cùng hay không.
“Cũng không phải mấy cô con gái đi nhà vệ sinh mà đi theo đoàn.”
Đèn phòng tắm bị hỏng, Trần Thải Tinh cười lạnh một tiếng, phương thức này cũng gần giống như ngày hôm qua tên quỷ nam tạo không khí muốn chơi khăm, phòng của ba người sống sờ sờ không chơi, chuyên môn bắt nạt đèn phòng tắm là giỏi, thật đúng là xứng đáng với năng lực của mày đó! Rút đèn pin trong ba lô game ra, chiếu sáng cả phòng tắm.
Bên trong hoàn toàn sạch sẽ, bao gồm cả dòng chữ máu trên gương cũng không còn.
“Chữ không còn nữa.” Trần Thải Tinh nói.
Bên ngoài đều nghe thấy động tĩnh bên trong, Trình Lập Phong ở vào gần nhất, đi vào phòng tắm, vừa đi vào cũng không thấy có dòng chữ nào cả.
“Đi rồi à?” Lần đầu tiên Quách Dục gặp phải tình huống này.
Kumathong đã nhắm trúng bọn họ, còn để lại dấu ấn, mà dấu ấn kia lại là quy tắc của trò chơi, ma nữ La Tuyết đêm nay vốn muốn đại khai sát giới. Kết quả chỉ như thế này rồi bỏ đi?
Trần Thải Tinh: …
Không biết phải nói gì, Trần Thải Tinh một lời khó nói hết đi vào phòng tắm, rửa tay rồi trở lại giường. Quách Dục nằm ở trên giường nhỏ cảm thán: “Không hổ là đã từng làm ngôi sao, nhìn người là chuẩn nhất, biết đối phương là người không dễ đụng, rất khó chơi, xử ai cũng không xử tụi mình, haizzzz.”
Không biết nạn nhân tối nay là ai.
Bọn họ hỏi tên của La Tuyết, hôm qua đi đến đài truyền hình có tranh thủ xài ké Internet để tra. La Tuyết Hoa là người Trung Quốc, lúc debut nhờ vào một bộ phim thần tượng mà nhất thời nổi tiếng, có điều chưa tới một năm đã flop, bởi vì có 1 sao nữ khác ra mắt, cũng có cùng kế hoạch phát triển như cô ta nên đã cướp đi nguồn fan và tài nguyên của cô ta, đồng thời theo con đường thuần khiết và quyến rũ, mọi thứ đều áp đảo La Tuyết, La Tuyết nhanh chóng lưu lạc trở thành ngôi sao hạng ba, hạng bốn.
Liên quan đến tin tức tử vong của La Tuyết, phần lớn là đôi ba lời tiếc thương, còn lại chủ yếu là viết về ngôi sao kia, hiện tại đã trở thành ngôi sao hàng đầu.
Bốn năm trước La Tuyết chết ở Thái Lan, sau đó thì hàng loạt scandal bị khui ra, nào là được kim chủ bao dưỡng, rồi bò trên giường mà nổi tiếng, cuộc sống riêng tư xa đọa này nọ.
Bị người khác giội nước bẩn La Tuyết chết cũng không thể thanh minh.
Video mấu chốt của La Tuyết là do paparazi chụp trộm, La Tuyết và một vị đạo diễn có tiếng đi thuê phòng, không kéo rèm cửa sổ, nên bị người ta thấy được toàn bộ cảnh tượng bum ba là bum. Đặc biệt là đạo diễn kia đã có gia đình.
Dù sao thì cũng chả tốt lành gì.
Quách thiếu là phú nhị đại hàng thật giá thật, nhưng cũng không thiếu mấy người bạn thích đu idol hay diễn viên, Vương Đại Vệ là một trong số đó. Dựa theo lời giải thích của Quách thiếu, video của La Tuyết có thể là do diễn viên nữ cùng thời tìm người chụp trộm tuôn ra.
Dựa vào mấy lời bàn ra tán vào thì cũng có thể nhận ra một điều, đó là La Tuyết thuộc dạng ngu không lối thoát, để nổi tiếng thì chuyện gì cũng có thể làm. Cho dù đã biến thành quỷ, bị nhốt ở tầng 18 của khách sạn này nhưng vẫn nghĩ mình vẫn là kẻ hơn người, thế nhưng lúc mấu chốt thì vẫn có tí biết người biết ta.
“Cậu nói cô ấy đi đâu?” Quách Dục hỏi.
Trần Thải Tinh nhìn những dấu tay đẫm máu trên trần nhà, thản nhiên nói: “Phòng đối diện.”
Buổi chiều, cửa phòng của mọi người đều mở ra, tất cả đều sạch sẽ không có vết máu, chỉ có phòng của bọn họ có. Phòng đối diện nuôi Kumathong, kiểu gì thì cũng sẽ có lúc hiện hồn.
Sau đó không ai nói chuyện mà đi ngủ. Ba giờ hơn, TV lại bật lên.
Trình Lập Phong tỉnh lại, nhìn thấy màn hình TV, lại là cái trò đêm qua.
Ai đó lau dòng chữ bằng nước chanh viết trên gương.
“Tối nay khó mà ngủ ngon được.” Trần Thải Tinh cũng bị đánh thức, nam quỷ khỏi nói, tuy yếu đuối, nhưng kĩ năng tạo hiệu ứng kinh dị thì lại khá là tốt. Căn phòng trong TV lần này chính là phòng hai người, dựa vào bố cục thì hẳn là phòng của tên oldbie, bởi vì khi tên quỷ nam kia vừa đẩy cửa phòng tắm, âm thanh kẽo kẹt phát ra, thì trong ổng kính lập tức xuất hiện một người chơi nam cầm vũ khí đập ngay vào đầu.
“Tố chất mấy oldbie đợt này tốt ghê.”
Có thể quẩy với quỷ luôn.
Ngày hôm sau.
Mọi người thu dọn xong, vừa ra khỏi cửa liền thấy mấy cảnh cửa dọc hành lang đồng loạt mở toang, mọi người yên lặng nhìn thẳng vào cả đám.
“Chưa chết.” Trần Thải Tinh cười tươi đầy lễ phép, chứng tỏ rằng tụi này vẫn còn dai lắm.
Nhìn lén người ta bị phát hiện, cũng không có tí xấu hổ nào, mấy người dám nhìn sang đây hẳn đều là oldbie, da mặt cũng ít có dày lắm.
“Tối hôm qua phòng cậu không xảy ra chuyện gì hở?”
“Kumathong có ghé qua chơi hông?”
“Có gì kì lạ hông?”
Hóng hớt trắng trợn vậy luôn. Thế nhưng vốn cũng chả có gì phải che che giấu giấu, Trần Thải Tinh nói toẹt ra: “Không có quỷ, chắc sợ bị tụi này cho ăn đập.”
Mấy người chơi đang hóng:….
Chém gió kiểu gì vậy! Không muốn nói thì đừng nói!
Trần Thải Tinh vừa nhìn đã biết mấy người bọn họ đang suy nghĩ gì, thay vì tiếp tục tám chuyện, cậu gõ cửa phòng 1806 phía đối diện.
‘Cộc cộc’, ‘Cộc cộc’ ——
Không ai đáp lại.
Trần Thải Tinh lùi lại một bước, nói với lão Trình: “Nhắm mở được không?”
“Chắc được.” Trình Lập Phong vừa nói vừa giơ chân lên mà đạp.
Cả hành lang vang lên âm thanh cửa bị phá cái ầm, cửa mở ra, mấy tay oldbie cũng sợ hết hồn, mạnh dữ vậy luôn hả, mới đạp có một cái mà bể bóng luôn rồi? Cửa của khách sạn 5 sao đó nha.
Khắp phòng nồng nặc mùi máu tay gay mũi.
Không một ai dám bước vào, chỉ có thể đứng hóng hớt ở ngoài cửa, không có chỗ nào có thể đặt chân xuống được, chưa bao giờ thấy người nào có nhiều máu đến vậy. Cả căn phòng như bị giội cả tấn máu, từ sàn cho đến trần nhà, từ đầu giường kéo dài đến tận ngưỡng cửa, chỉ nhìn thôi cũng đủ biết đêm qua đã xảy ra chuyện gì, khiến người ta không khỏi lạnh gáy.
“Tại sao trên trần nhà cũng có? Leo lên đó kiểu gì chứ?”
Vệt máu trên trần nhà có kích thước và hình dáng của một người trưởng thành, bên cạnh là mấy dấu chân của Kumathong, cứ như là tối hôm qua người chơi nam đã leo lên trần nhà mà ngủ vậy, còn con quỷ nhỏ thì cứ chạy tung tăng xung quanh.
“Xác người đâu?”
Trần Thải Tinh tia được người vừa nói là một tay oldbie đang bước sang phía này, cậu khẽ nghiêng người, ý mời người kia tự tới mà xem, hỏi cậu làm gì?
Người kia ngại ngùng nở nụ cười, cũng không dám đi vào phòng.
Thi thể bị bỏ trong phòng tắm.
Hai cái xác bị cắt thành nhiều mảnh nhỏ trộn lẫn vào nhau, không thể phân biệt được ai với ai, chất thành đống trong bồn tắm với nước, thi thể bị ngâm đến mức trắng xóa, không còn xíu máu nào, máu me chỉ dừng lại ở bên ngoài phòng tắm. Nhìn vào bỗng có xúc động muốn nôn luôn ngay tại chỗ, Trần Thải Tinh và những người khác bèn rời khỏi phòng, nhìn nhau.
Vật trang trí kia không thấy đâu nữa.
Thứ này vốn dài chân, lại nhỏ gọn, có thể tùy ý trốn vào phòng, hay núp dưới gầm giường của bất kì người chơi nào.
“Làm sao bây giờ? Sợ quá, có người chết thật, làm sao bây giờ?”
Nữ newbie phòng bên sắc mặt trắng bệch nghẹn ngào khóc lóc hỏi ba người Trần Thải Tinh, hẳn là do trước đó Quách Dục đã từng giúp đỡ, bọn họ cảm thấy ba người này rất dễ ở chung, thấy quỷ lại chết người, bây giờ cứ nhắm mắt theo đuôi bọn họ, giống như gà con vừa nở nhìn thấy ai đều sẽ gọi mẹ.
“Chúng tôi đi đến phòng ăn dùng bữa, mấy người đi cùng không?” Trần Thải Tinh hỏi.
Phòng ăn cũng không phải nhà cậu mở, người chơi muốn đi bọn họ cũng không ngăn được, nhưng mà cũng đừng có đứng chặn ngay cửa thang máy như vậy chứ.
“Ăn…. ụa.” Người chơi nữ che miệng, lúc này, chỉ cần vừa nghe đến ăn là cô lại cảm thấy buồn nôn.
Trần Thải Tinh không phải là người trông trẻ, cậu trực tiếp ấn nút, bốn người đi thang máy xuống, dừng ở tầng 15. Cửa thang máy từ từ mở ra, bên ngoài là Hắc Đản đang mặc một chiếc váy nhỏ rất xinh xắn cùng Nguyên Cửu Vạn, cậu nhìn thấy Nguyên Cửu Vạn diện nguyên cây suit, nghĩ đến nhiệt độ mùa hè ở Thái Lan, không khỏi tò mò hỏi: “Anh không thấy nóng à?”
“Em yêu, không nóng tí nào cả.” Nguyên Cửu Vạn đi vào thang máy, chỉnh lại áo sơ mi, nhìn thấy ánh mắt của Tinh lại thêm mấy phần lưu luyến.
Người này quả nhiên thích nhìn hắn mặc vest chỉnh chu cấm dục.
“Ba ba, chào buổi sáng.” Hắc Đản diễn tròn vai thục nữ yểu điệu am hiểu lễ tiết, kéo kéo góc quần ba ba.
Trần Thải Tinh: …
Đừng nói ba là dưới váy con không có chuym nhỏ nha.
Hắc Đản biết, nhưng Hắc Đản vẫn thích những chiếc váy nhỏ xinh. Quần áo dành cho mấy bé trai mặc đều là đồ sẫm màu, nhóc không muốn mặc đồ nhàm chán như cha nhóc!
“Chú Mập chú khá hơn chút nào không?” Hắc Đản ngẩng đầu nhỏ lên quan tâm hỏi.
Quách Dục lộ ra một cái cười, nói: “Chú còn chưa khỏe, có điều rồi cũng sẽ có biện pháp giải quyết. Cảm ơn bé Pi, bé Pi hôm nay xinh quá xá luôn.”
Hắc Đản càng vui hơn.
Đi đến phòng ăn gọi món, Hắc Đản muốn ngồi ở bên cạnh ba ba, lúc thì muốn ăn khi thì lại muốn uống sữa, sau đó thì chán ngán dựa lên cánh tay của ba ba, thì thầm nói đêm qua ngủ không ngon, sáng sớm cha không mặc váy với chải tóc cho nhóc, tự thân nhóc phải làm hết.
Nguyên Cửu Vạn: …
Con vốn là một cục sương mù, muốn biến cái qq gì chả được, còn đòi ông đây hầu hạ con nữa hả?
“Hắc Đản tự mình ăn cơm đi.” Nguyên Thân vương tỏa ra uy thế.
Quỷ hút máu đời sau mạnh mẽ Hắc Đản: …
Trần Thải Tinh sờ đầu con trai một cái, vẫn nên ngoan ngoãn ăn sáng đi thôi.
“Tinh, ban ngày có kế hoạch gì không?” Quách Dục hỏi.
Trần Thải Tinh nhìn ra Quách Dục muốn tìm Chu Tố Tố, nói: “Cậu đi đi, nơi này không có việc lớn gì, tôi và lão Trình có thể giải quyết, cậu nhớ chú ý an toàn.”
Hắn cảm nhận được Chu Tố Tố vẫn còn đang ở Thái Lan chưa rời đi. Bản tin tìm người vẫn được đài truyền hình đăng tải, Chu Tố Tố là người chơi, hẳn là sẽ chú ý đến khác sạn Royal này, chậm chạp không xuất hiện, một là bị Lâm Dao uy hiếp quản thúc, hai là Chu Tố Tố không muốn hoặc là nói do dự không biết có nên gặp Quách Dục hay không.
“Đản Đản đi với chú Mập một chuyến nhé.” Trần Thải Tinh nghĩ đến một khả năng.
Hắc Đản ngẩng đầu, hắn muốn bảo vệ ba ba hơn.
“Con là quỷ hút máu đệ nhất, bạn gái chú Mập lúc này lại bị một con quỷ hút máu đệ tam bắt cóc á.” Trần Thải Tinh tang bốc con trai, “Hắc Đản lợi hại nhất, chú Mập phải nhờ Hắc Đản bảo vệ rồi.”
Hắc Đản kiêu ngạo ưỡn ngực lên. Đúng thế, nhóc rất mạnh rất lợi hại. Vì vậy bèn vui vẻ đáp ứng đi cùng, ai bắt nạt chú Mập chính là bắt nạt Đản Đản!
Dùng xong bữa sáng, Quách Dục cùng Hắc Đản đi ra cửa khách sạn. Có Hắc Đản đi cùng, việc tìm Lâm Dao không còn là vấn đề gì lớn.
Ở bên này nhất định phải đợi đến 5 giờ chiều, thì mới có thể đi thang máy từ tầng 14 để tiến vào chiều không gian kia của tầng 18 để xử lý La Tuyết. Trước khi đối phó với La Tuyết, phải giải quyết tầng mười bốn, nếu cậu đoán không lầm, thì khi trì hoãn thời gian, thang máy rất có thể sẽ bị hỏng, thang máy sẽ rơi xuống, thủ tiêu luôn cả đám người chơi …
La Tuyết đã chết bốn năm trước, thời gian chết của vị ở tầng mười bốn hẳn là sớm hơn.
Người phục vụ hôm qua cậu hỏi không mấy hữu dụng, cậu phải tìm người khác. Trần Thải Tinh nhắm mắt nhìn người quản lý NPC, sử dụng đạo cụ Mary Sue. Người quản lý đã làm việc trong khách sạn hơn mười năm, khi nghe tin về vụ tai nạn thang máy ở tầng 14, anh ta không chút suy nghĩ nói: “Sáu năm trước vào mùa hè, có một người phụ nữ mang thai tám tháng đến khách sạn. Hôm đó thang máy gặp trục trặc, thai phụ bị thang máy cuốn vào bụng, kéo lê nửa tầng lầu… ”
Người phụ nữ mang thai đang hấp hối, được người bạn đồng hành kéo vào nhưng đứa trẻ thì đã xảy, máu từ khe thang máy trượt xuống toàn bộ tầng mười bốn.
Khách sạn mất một số tiền lớn, mọi chuyện mới nguôi ngoai, người quản lý cho biết thai phụ dường như do quá đau buồn mà tâm thần có vấn đề, cô ta liên tục nói rằng hồn phách con cô ta không tiêu tan, còn mời cao tăng vào thang máy. Ban đầu không có vấn đề gì lớn, đèn thang máy cũ kỹ, dễ hỏng không ai trong khách sạn coi trọng, cho đến hai năm sau, thang máy bắt đầu thường xuyên xảy ra sự cố, nhưng không có người nào thiệt mạng, nghiêm trọng nhất cũng chỉ là phá hư bóng đèn.
Cửa thang máy lúc nào cũng không mở được, hoặc có người bị ảo giác, sau đó có người ra vào thang máy, đi lại dễ bị vấp ngã.
Khách khứa suốt ngày phàn nàn với khách sạn về chuyện này, bên khách sạn cũng nghiêm túc xử lí, nhưng càng về sau, mấy lời phàn nàn càng trở nên nghiêm trọng hơn.
“Có một vụ tai nạn xảy ra với một sao nữ Hoa ngữ. Tôi nhớ rất rõ. Một ngày trước khi cô ấy tự tử, cô ấy đã phàn nàn với quầy lễ tân rằng thang máy vô cớ dừng lại ở tầng mười bốn sau đó còn làm ngã búp bê của cô ấy. Rất may là không có chuyện gì xảy ra. Chúng tôi còn chưa xác định rõ vấn đề, ngày hôm sau cô ấy cũng tự tử luôn.”
Vị quản lí rơi vào hồi ức, nói: “Búp bê gì của cô ấy cơ chứ, cô ấy mời Kumathong, là một bức tượng đứa bé bằng vàng ròng.”
Việc này lúc đó rất náo động, khách sạn bị treo hot search trên radio, báo đài và các bản tin địa phương, sau đó ông chủ đã phải bỏ ra một số tiền lớn để thuê thầy pháp, niêm phong thang máy lại bằn một con khỉ. Sau đó không có ai bị giết, nhưng thang máy lại thường bị lắc lư ở tầng mười bốn sau năm giờ chiều, rồi dừng lại, chỉ cần nhấn nút lần nữa là được.
Tuy nhiên, tùy vào may rủi, một số nhân viên khách sạn bị nhốt hơn mười phút. Nhưng đại đa số thì một hoặc hai phút sau thang máy sẽ bình thường trở lại
Có vẻ như thang máy không gây ra bất kỳ mối đe dọa nào cho người dân địa phương, còn đặc biệt lựa chọn người chơi để gửi họ lên “không gian kì dị” của tầng 18.
Đầu đuôi câu chuyện đã làm rõ, bước tiếp theo là cách giải quyết.
“Sau năm giờ, đi lên tầng mười tám bắt La Tuyết.”
“Còn vật kia thì sao?” Trình Lập Phong nói: “Kumathong mà La Tuyết mời đã rơi xuống tầng mười bốn, khi đó gặp phải thai nhi đã chết của người phụ nữ kia.”
Trần Thải Tinh không biết gì về Kumathong của Thái Lan cả, nhưng Kumathong là thứ luyện từ một người đã chết, vốn là tà môn ngoại đạo, làm không cẩn thận dễ bị phản phệ. Tượng Kumathong bị ô nhiễm bởi oán khí chảy xuống từ thang máy, cái chết của La Tuyết chắc chắn là một tác phẩm của Kumathong.
“Đi tìm nguyên thân của vật kia, sau đó đốt nó.”
Đốt nhà mode ON
Nguyên Cửu Vạn vẫn luôn không lên tiếng, nghe đến phóng hỏa đốt nhà, thì mở miệng nói: “Em yêu, em thật là lợi hại.”
“Tôi còn có thể lợi hại hơn nữa.”
“Trên giường hửm?”
Trần Thải Tinh: …
Lão Trình và Haruhi còn đứng đây đó, biết hông!
Ho khan một cái, Trần Thải Tinh đàng hoàng trịnh trọng nói: “Ngày khác thử một chút thì biết. Trước hết trở về tìm thứ kia đã.”
Từ tầng ba đến tầng mười tám, vừa ra khỏi thang máy đã nghe thấy một trận ầm ĩ, tại sao lại nói vậy, bởi vì lời thoại rất quen thuộc, gần giống như lời nói của hai người chơi nam hôm qua.
【Con tôi biến mất rồi.
Mấy người, ai đã cướp con của tôi?
Lúc tôi ngủ dậy vẫn nhìn thấy nó chơi trong phòng mà giờ lại chẳng thấy đâu.
Con tôi đâu! Trả lại con cho tôi! 】
Có điều lần này người nói là người chơi nữ, không phải là ba người ở phòng bên cạnh bọn họ, nhưng cũng là newbie. Ba nữ newbie lộ ra vẻ mặt của người điên, rầm rầm rầm lần lượt phá cửa từng phòng gọi người chơi khác ra, nắm thật chặt cánh tay người chơi khác, sức lực rất lớn, trong miệng nhắc đi nhắc lại lời thoại đòi con.
“Các ngươi tỉnh lại đi, đứa con kia chính là quỷ.”
“Câm miệng! Câm miệng! Con trai của tao là ngoan nhất, đáng yêu nhất, không cho mày nói con trai tao như vậy.” Người chơi nữ lạnh lùng nói chuyện với người chơi nam, nhìn như đang nguyền rủa anh ta, lạnh như băng nói: “Nếu nó nghe thấy sẽ không vui, nó muốn đi tìm ngươi…”
Người chơi nam nghĩ mà sợ, lúc nãy không biết làm sao lại nhanh miệng như vậy, táo bạo nói: “Cô ngậm miệng lại, đừng nói nữa, nói nữa tôi đập đấy.”
Người chơi nữ lộ ra nụ cười âm u, thả lỏng cánh tay đang nắm lấy tay của người chơi nam, ánh mắt nhìn thấy ba người trong thang máy đi ra, nói: “Các ngươi nhìn thấy con trai của tôi không?”
“Vừa đúng lúc, tôi cũng đang tìm, cô tìm được thì nói với tôi một tiếng.” Nụ cười của Trần Thải Tinh so với nữ nhân kia còn âm trầm và tàn nhẫn hơn, “Tôi định nướng nó thành tro, không biết đặc hay rỗng.”
Vật trang trí kia được làm bằng vàng.
Người chơi nữ dừng lại một chút, như không nghe thấy, cứng ngắc quay cổ lại, nhìn người khác và tiếp tục lặp lại: “Các người có nhìn thấy con tôi không …”
Những người chơi khác: …
Mẹ nó, dám khinh thường người tụi này vậy luôn á hả! Nhưng họ thật sự không có gan nói lại như Trần Thải Tinh, sáng ra ai cũng nghĩ đến căn phòng chết chóc, ba người này cũng giống như hai người hôm qua, sắp tèo luôn rồi hả?
Họ tự an ủi mình, vì ai rồi cũng chết nên không so đo với nhau.
“Khốn kiếp, tại sao lại có dấu tay dính máu ở trong góc.” Một gã hét lớn, “Cho cậu trông cửa, tôi đi dùng bữa một tí, đã có chuyện gì xảy ra?”
Đồng bọn của hắn sững sờ, “Tôi ở trong phòng không có người vào. Vết máu đâu?”
“Tự cậu xem đi, phía sau cửa.” Giọng của người chơi nam vô cùng vang, đầy gắt gỏng.
Bởi vì đều suy đoán được chuyện gì sắp xảy ra.
Ba người chơi nữ nghe thấy cuộc trò chuyện, trên mặt lộ ra nụ cười mừng rỡ, đồng loạt hướng tới phòng của người chơi nam ban nãy mà chạy lại, trong miệng còn gọi: “Con trai ngoan đừng sợ, mẹ đến đây, mẹ đến đón con đây.”
“Đệt.” Người chơi nam chửi thề.
Bởi vì ba người chơi nữ tìm thấy con búp bê vàng ở dưới giường, lúc này hắn mới nhớ lại lúc nãy hắn đang ngồi xem TV, con quỷ kia đang nhìn chằm chằm dưới chân hắn, nghĩ đến đây người chơi nam rùng mình nhìn thứ làm bằng vàng trong tay người chơi nữ, thứ đồ đầy tà khí kia lại hướng lên nhìn hắn mỉm cười.
“Tìm được rồi?” Trình Lập Phong không tin tìm được bản gốc lại đơn giản như vậy.
Trần Thải Tinh cũng không tin.
“Không phải, là thuật che mắt.” Nguyên Haruhi nói.
Nguyên Cửu Vạn nói: “Em yêu, em có muốn học bổ túc không?” Gương mặt ghi rõ mấy chữ mau tới hỏi anh này, hỏi anh này!!!
Trần Thải Tinh: …
“Không cần, anh thì tính là cái gì, không có kinh nghiệm chơi game.” Trần Thải Tinh không tin rằng mình không thể tìm thấy nó, nói với lão Trình và Haruhi: “Sau 5 giờ thì lên tầng 18.”
Bọn họ đang nói chuyện, trong phòng có dấu tay đẫm máu hiện ra, hai người chơi nam oán giận lẫn nhau, nhưng lúc này lời phàn nàn cũng không còn là vấn đề, một người nói: “Không có gì bí hiểm. Ngày hôm qua ở lối đi với trần nhà của phòng bên cũng có vết máu. Phòng đó có bốn người còn không cẩn thận được mà. ”
Đây là đang nói đến phòng của Trần Thải Tinh.
Nghĩ cũng phải, “Bọn họ cũng không có chuyện gì, chúng ta lúc này mới có một vết máu thôi, nếu có chết thì cũng là bốn người bọn họ chết.”
“Đúng vậy, là hai người với bé gái đêm qua, sẽ không nhắm vào tụi mình đâu, đêm nay có chết thì cũng là ba người chơi nữ kia.”
Cả hai thuyết phục nhau nhưng vẫn sợ nên bèn vào nhà tắm, lấy khăn ra lau vết máu.
Nhưng dù lau cỡ nào cũng không mất đi được.
Bốn người đáng chết kia: …
Trần Thải Tinh không biết phải nói gì, chỉ mỉm cười để chứng tỏ mình sống rất ổn.
Không về phòng, ban ngày cũng không có chuyện gì xảy ra, Trần Thải Tinh muốn lên tầng mười bốn nhìn lại, tìm nguyên thân của thứ kia càng sớm càng tốt. Đêm nay hai người chơi kia sẽ không chết, kết quả Trần Thải Tinh cùng Trình Lập Phong đều không nghĩ tới, Kumathong giết người cũng không chỉ giới hạn vào buổi tối.
Bọn họ ở tầng 14 tìm dấu vết, bốn năm trôi qua, ngày nào cũng có người dọn dẹp quét tước ở nơi này nên cũng chẳng tìm ra được manh mối nào.
Trần Thải Tinh nhớ đến lúc trước con trai từng nhìn chằm chằm cửa thang máy.
“Lão Trình.” Trần Thải Tinh nhìn hắn.
Nguyên Cửu Vạn xung phong xắn tay áo chặn trước cửa thang máy, nói: “Em yêu, chúng ta quả thật là tâm linh tương thông, một đôi trời sinh, em không gọi anh thì anh cũng biết phải làm cái gì mà.”
Trần Thải Tinh:???
Nhập vai ghê ha.
Trình Lập Phong cười cười lui về phía sau hai bước, nhường sân khấu lại cho hai người này. Nguyên Haruhi bật đèn pin cầm tay chiếu sáng cho chủ nhân, một bên nhỏ giọng nói: “Trình đại ca, anh đừng nóng giận.”
“Anh không có giận, Nguyên tiên sinh muốn giúp đỡ, chúng ta phải vui vẻ mới đúng.” Trình Lập Phong tiện tay nhận đèn pin cầm tay trong tay Haruhi, nói: “Anh cầm cho, em nhân cơ hội nghỉ ngơi một lúc đi.”
Nguyên Haruhi nghĩ thầm cầm đèn pin soi sáng cũng không phiền hà, thế nhưng Trình đại ca chăm sóc cậu như vậy, cậu cũng rất vui.
Có người quan tâm cậu.
Không cần biết là chuyện lớn hay nhỏ.
“Ngoại trừ vài vết máu đã ngả nâu, không còn gì nữa.” Trần Thải Tinh tiếc nuối nói.
Đúng lúc này điện thoại của Nguyên Cửu Vạn vang lên, buông lỏng cửa thang máy ra, nhận điện thoại, bật loa ngoài, giọng nói vui vẻ của Hắc Đản vang lên, cầu người khen ngợi: “Ba ba con giúp chú Mập tìm được bạn gái, con còn đánh ngã cả kẻ xấu luôn á!!!”
Hiệu suất của con trai cao ghê á.
“Hắc Đản thật là lợi hại, con hiện đang ở đâu? Trở về khách sạn chưa?”
“Ba ba, chúng con đang ở khách sạn á, chú Mập cùng bạn gái nói có chuyện muốn nói.”
“Đến ngày thứ hai, kể cả là ban ngày, quỷ cũng có thể giết người.”
Trong điện thoại truyền ra giọng của Chu Tố Tố.