Editor: Tiêu Tiêu
Vẫn là chỗ thịt nướng tối qua.
Trần Thải Tinh và Haruhi đến trước, cậu tìm được bàn ba người trong đám người đông đúc. Một giây sau Quách Dục nhắn tin nói: “Tinh, cậu nướng trước đi, tôi muốn ăn thận nướng, tôm hùm đất, gân bò…”
Toàn bộ thực đơn đều được đem tới.
Ông chủ vẫn còn nhớ Trần Thải Tinh, chủ yếu là vì em trai của cậu rất đẹp, cười haha hỏi rằng mọi người ăn gì, Trần Thải Tinh nói ra yêu cầu của Quách mập.
“Mỗi loại một phần, mỗi phần bốn mươi xiên, năm cân tôm hùm đất, thêm một phần cá vược muối.”
Ông chủ thấy Trần Thái Tinh gọi quá nhiều, dò hỏi: “Cậu có muốn bớt lại món nào không? Không đủ thì có thể kêu thêm nữa?”
“Không sao đâu.” Trần Thải Tinh nghĩ chừng này còn chưa đủ.
Đừng thấy Haruhi gầy như thế kia nhưng sức ăn lại cực lớn, còn Quách mập với lão Trình thì không cần nhắc tới làm gì. Chưa đến năm phút đồng hồ, hai người từ trên xe taxi bước xuống, quán bar cách nơi này không xa, đi bộ cũng gần mười phút, Quách Dục không kịp đợi, nên bèn bắt taxi cho nhanh.
“Tinh, đây là em trai của tụi mình hở? Bộ dạng này vừa thấy đã biết là người thân rồi, đám tụi mình toàn trai đẹp cả.” Quách Dục nở nụ cười hiền hòa, lấy món quà trong balo ra “Đây là quà gặp mặt của tôi và lão Trình, đừng khách sáo, cậu đã là em trai của Tinh, thì cũng là em trai của chúng tôi. Còn đây là quà của bé Pi nà.”
Buổi chiều hai người cố ý đến trung tâm thương mại mua.
Trần Thải Tinh nhận quà thay cho Hắc Đản, thấy Haruhi do dự bèn nói: “Không sao đâu, cậu nhận đi, hai người họ đều là bạn bè của tôi, người vừa nói chính là Quách Dục, người bên cạnh là Trình Lập Phong, đều là người chơi.”
“Chào em trai.” Quách Dục là người mặt dày, kéo ghế tựa ra ngồi xuống, nói: “Bé Pi của tôi khi nào mới ra ngoài này được dợ? Khi nào tôi với Tố Tố kết hôn, tôi muốn kêu bé Pi ngủ xung hỉ giường cưới của tụi này, rồi sau này sẽ sinh ra một bé gái xinh xắn như bé Pi vậy á.”
Trần Thải Tinh:…..
Nếu như biết được sự thật về Hắc Đản, chắc cậu biến nó thành trứng ốp la luôn quá. Thực ra Hắc Đản có chim nhỏ á…
Quách mập u mê tưởng tượng ra vẻ dễ thương đáng yêu của Hắc Đản, liêm sỉ rụng không còn một miếng. Trần Thải Tinh gần như á khẩu, chỉ có thể nói: “Đến lúc cậu kết hôn thì chắc là Hắc Đản ra được rồi đó.”
Gần đây Hắc Đản thường xuyên tiến vào mấy thế giới trò chơi, không bao lâu nữa có thể sẽ đi ra.
Quà của Hắc Đản được gói trong một cái hộp vừa dài vừa mỏng, bên ngoài bọc bằng giấy gói màu hồng nhạt, gắn thêm cái nơ bướm màu xanh sẫm. Trần Thải Tinh không mở quà, để tí về nhà cho Hắc Đản tự mở. Không nhịn được sự tò mò của mình, nhìn về phía Haruhi nói: “Cậu mở ra thử xem, coi hai người kia mua gì.”
Nguyên Haruhi lần đầu tiên được nhận quà, tuy rằng khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh như băng nhưng nghe lời Trần Thải Tinh nói, vô cùng trịnh trọng lấy quà ra đặt lên bàn, ngón tay trắng nõn thon dài tháo nơ bướm, xé dọc theo vị trí băng dán, món quà bên trong lộ ra, nhưng giấy gói thì vẫn gần như nguyên vẹn.
Quách Dục nhìn thấy thì khen: “Em trai cẩn thận thiệt á.”
Bên trong là máy chơi game Switch loại mới nhất, Quách Dục nói: “Tôi mua rất nhiều trò chơi nhỏ trong đây, cái này là loại máy rời không cần đầu máy vẫn có thể chơi, nếu cậu vào bên trong trò chơi cũng không sợ bị nhàm chán.”
Mặc dù chỉ là nói qua, nhưng Quách Dục cũng đoán được thân thế của Haruhi không đơn giản, hẳn là đã chịu không ít khổ. Mấy cậu trai trẻ tuổi đều rất thích chơi game, hi vọng nhóc sẽ vui vẻ hơn một tí.
“Quách thiếu tinh ý ghê.” Trần Thải Tinh nói.
Quách Dục: “Máy chơi game là tôi đề nghị, mà lão Trình nói là nên gói quà lại, lại mua thêm vài trò chơi. Có điều máy này dùng cũng đơn giản, nhóc con cứ tùy ý mà chơi, nếu hỏng cũng dễ sửa.”
Nguyên Haruhi nhìn hai người xa lạ trước mặt, vuốt ve máy chơi game, rất nghiêm túc nói: “Cảm ơn hai anh.”
“Khách sáo cái gì chứ.” Quách Dục cười ha hả, còn muốn nói tiếp, Trình Lập Phong cắt ngang nói: “Đồ ăn lên kìa.”
Quách Dục trong nháy mắt quên mất mình muốn nói gì: “Ôi chu choa, chưa lên đã nghe mùi, thơm quá đi. Ông chủ cho ít chai bia lạnh nữa nhá.”
“Có ngay.”
Ông chủ đặt từng món lên, thịt, gân, thận, mỗi món bốn mươi que, đồ ăn tràn đầy ba cái đĩa. Nhân viên phục vụ đem bia lạnh lên rất nhanh, Quách Dục một bên uống rượu, một bên cầm một xiên thịt, được nướng vừa chín tới, đồ gia vị nêm nếm cũng rất đặc biệt, Quách Dục ăn qua không ít quán thịt nướng nhưng hương vị ở đây là ổn nhất.
Bốn người bắt đầu ăn, vừa ăn vừa nói chuyện, có Quách Dục ở đây thịt cũng không kịp nguội.
“Ông chủ cho thêm 30 xiên thịt nữa.” Trình Lập Phong nói.
Quách Dục thích ăn thận, món này sơ chế kĩ sẽ mất đi mùi tanh, y không thích ăn thịt, cảm thấy hơi khô. Thuận miệng hỏi: “Lão Trình không phải anh thích ăn gân hở? Thịt còn mấy xiên, vẫn kêu thêm cơ á?”
“Ngày hôm nay tôi muốn ăn thịt.” Trình Lập Phong đáp.
Quách Dục chỉ muốn nói chuyện phiếm, không có ý tứ gì khác bèn thuận tiện “À” lên một tiếng, vừa vặn tôm hùm đất được đưa lên, đắc ý nghiêng người sang bên đó ‘chiến đấu’. Vốn Trần Thải Tinh cũng đã nhìn ra rồi, trong bốn người, thích ăn thịt nhất chính là Haruhi, lão Trình không nói hắn cũng sẽ không nói, lão Trình không hổ xuất thân là bộ đội đặc chủng, sức quan sát này phải gọi là trâu bỏ.
“Oaaaaa, hương vị thiệt đậm đà á, cay đã ghiền.” Quách Dục hút nước tôm hùm đất nói.
Nguyên Haruhi lần đầu tiên ăn uống náo nhiệt như thế, nhưng mà chẳng hề bài xích thậm chí là rất yêu thích hai người bạn của chủ nhân. Bởi vì từ khi hai người vừa bước xuống xe, nhìn thấy cậu thì vẫn tỏ ra bình thường, không tò mò gì cả.
Thật sự xem cậu như là em trai của chủ nhân, không phải chỉ là một món đạo cụ, cũng không phải là quỷ, mà xem cậu là một con người chân chính.
Thật là tốt.
Quán này muối cá vược rất kĩ, còn cho thêm cả sữa, dùng giấy bạc bọc lại nướng, mở ra lập tức ngửi thấy một mùi mặn xen lẫn mùi sữa, thịt rất mềm. Haruhi thử đổi mới khẩu vị, vốn nãy giờ ăn toàn đồ cay đến tê cả lưỡi, món cá vược có hương vị thanh đạm cũng khiến cậu yêu thích vô cùng, nhưng ở đây vốn đông người, nên cậu cũng ngại thể hiện ra sự yêu thích của mình.
“Cá vượt ăn chưa đã thèm, nướng thêm một con đi.” Trình Lập Phong nói.
Nguyên Haruhi giơ mắt liếc nhìn đối phương, đối phương mặt không cảm xúc, thấy ánh mắt của cậu, liền để lộ nét cười đầy hiền lành.
Cậu biết là người kia nhìn ra rồi.
Khóe miệng khẽ cười, gật đầu cảm ơn anh.
Ăn đồ nướng chính là vừa ăn vừa nói chuyện, mãi cho đến hơn mười một giờ, Quách Dục uống hơi nhiều, lôi kéo tay Trình Lập Phong nói mê sảng, một hồi gọi Tố Tố, một hồi đòi làm đám cưới rồi sinh ra một bé Pi.
Trần Thải Tinh:…..
Cậu sắp hết kiên nhẫn rồi.
“Quách mập, về khách sạn nào.”
Trình Lập Phong một tay đỡ Quách mập, nói: “Tụi tôi về khách sạn trước nhé.”
“Được, nghỉ ngơi sớm đi.” Trần Thải Tinh nhìn hai người lên taxi, lúc này mới cùng Haruhi quay trở về nhà.
“Chủ nhân, bọn họ bạn thân của ngài hả?” Nguyên Haruhi đi ở bên cạnh hỏi.
Trần Thải Tinh nghĩ đến Quách mập và Trình Lập Phong, gật đầu một cái, nói: “Bạn bè của tôi không nhiều, hai người đó có thể được gọi là bạn bè thân thiết.”
“Tôi đã hiểu.” Nguyên Haruhi ghi nhớ hai người này trong lòng, sau này ở trong trò chơi nếu có nguy hiểm gì, nếu không ảnh hưởng đến lợi ích của chủ nhân thì cậu có thể tiện tay giúp một chút.
Về đến nhà tắm sạch cà người đầy mùi rượu, Trần Thải Tinh và Haruhi chúc nhau ngủ ngon rồi tiến vào phòng ngủ chính. Đêm đã khuya, Haruhi đang định đi ra ngoài, đột nhiên chú ý đến máy chơi game cầm tay, nghĩ một lúc bèn quyết định sẽ không đi ra ngoài, mà là lấy máy chơi game bắt đầu nghịch.
….
Một ngày sau Quách Dục quay lại Bắc Kinh, hắn nhận điện thoại của bạn gái Chu Tố Tố, vốn là đi công tác tận một tuần nhưng kế hoạch xảy ra biến cố đột xuất, ba ngày đã xong việc. Quách mập lúc này quyết định mua vé máy bay, đang trong thời kỳ yêu đương cuồng nhiệt, ước gì mỗi ngày đều ở cùng bạn gái, đặc biệt là trải qua cảm giác người chơi bất cứ lúc nào cũng có thể mất mạng, nên rất quý trọng thời gian không dễ mà có được.
Trần Thải Tinh hiểu được, tự mình đưa Quách mập ra sân bay.
“Hai người cố lên, tôi tin các cậu nhất định sẽ ổn cả thôi.” Quách mập rất có tự tin với Tinh cùng lão Trình, đặc biệt là lần này còn có vũ khí hình người Nguyên Haruhi ở đây.
Trần Thải Tinh: “Cậu nên hẹn hò cho tốt đi.”
Quách mập mạp cười đến mức đôi mắt híp cả lại, lộ ra mấy cái răng trắng đều vẫy vẫy tay.
Ngày hôm sau, Trình Lập Phong đến nhà Trần Thải Tinh, hai người muốn vào trò chơi, xác định ngày hôm nay sẽ tiến vào trò chơi, manh mối đã rơi xuống ——[Cô bé quàng khăn đỏ] vừa nghe đã biết thuộc thể loại truyện cổ tích, hai người nghiên cứu nửa ngày, gần như xem hết từng phiên bản của phim điện ảnh cùng phim hoạt hình của ‘Cô bé quàng khăn đỏ’, nếu là trong thế giới cấp thấp thì Trần Thải Tinh có thể đoán được sự sắp xếp của hệ thống, đại khái là đóng vai nhân vật, nhưng ở thế giới cao cấp, hẳn sẽ không dễ dàng như vậy như vậy.
Hai người thảo luận mãi, cuối cùng đưa ra kết luận, trước tiên tiến vào trò chơi rồi sẽ biết phải làm thế nào.
“Đợi tôi nửa tiếng, nhanh thôi.” Trần Thải Tinh tiến vào phòng ngủ chính, bắt đầu lấy ra đồ giả trang nữ đã được cất lại khá lâu.
Không sai, Trần Thải Tinh nghĩ rằng thế giới này sẽ phải mặc trang phục nữ. Trải qua thế giới trước, vẫn cảm thấy thân phận chị Nguyên giúp cậu cảm thấy thoải mái hơn một chút, nếu không sẽ phải kiềm chề bớt tính cách của mình, thế giới trước đó được trải qua cảm giác trải đầy hoa thật sự không tệ, lúc đó nếu như lúc ý có chị Nguyên ở đó thì biểu cảm biến sắc của Yuko cũng đủ cho mọi người thưởng thức!!!
Trong phòng khách.
Haruhi rót nước cho Trình Lập Phong: “Mời anh uống nước.”
“Cảm ơn.” Trình Lập Phong ngồi ở trên ghế salon.
Hai người nhất thời im lặng không nói gì, Trình Lập Phong không phải là người nói nhiều Haruhi lại càng không phải, mà bầu không khí cũng không quá kỳ quái, cứ coi như từng người tiến vào suy nghĩ riêng của chính mình.
Nửa tiếng sau, một cô nàng xinh đẹp đi ra từ trong phòng ngủ.
Cô nàng mặc áo cổ tim, eo thắt một chiếc nịt màu đen, lộ ra xương quai xanh đẹp đẽ, còn có vùng ngực bằng phẳng, bên ngoài mặc áo lót dệt len ngắn, bên dưới mặc quần bò rộng rãi lộ ra đôi chân thon dài, dưới chân đang mang đôi boots đen, cộng thêm mái tóc xoăn dài, yếu tố mâu thuẫn, nhưng nhìn rõ đây là dạng phụ nữ mạnh mẽ, không nên chọc vào.
Trình Lập Phong rất thức thời: “Xin chào, chị Nguyên.”
“Được rồi vào trò chơi thôi.”
Chỉ có Nguyên Haruhi bên cạnh trợn mắt há mồm “Chủ…chủ nhân…ngài là con gái hở?”
“Không phải, tôi dùng đạo cụ.” Trần Thải Tinh trên mặt tỏ vẻ bình tĩnh nhưng trong lòng lúng túng, quên mất Haruhi đang ở đây nên chỉ có thể bình tĩnh nói: “Nhóc muốn mang máy chơi game đi vào không? Đồ vật nhóc cứ thả vào trong cặp sách đi tôi sẽ mang nhóc vào trong trò chơi, tạm thời ở trong túi, vào trò chơi rồi tôi sẽ thả nhóc ra.”
Nguyên Haruhi vẫn rất khiếp sợ, nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại, rất chuyên nghiệp mà mau lẹ thu thập xong những thứ cần thiết.
Trần Thải Tinh để Haruhi vào balo trò chơi, balo Nguyên Haruhi đeo trên lưng quả nhiên có thể mang vào trong trò chơi.
“Đi thôi.”
Trình Lập Phong gật đầu, mở trò chơi ra, dùng đạo cụ tổ đội, Trần Thải Tinh đồng ý, từng người mua đạo cụ, trong nháy mắt hai người biến mất trong không gian này.
Đại thụ che trời nhìn không đến đỉnh, nhiệt độ oi bức, các động vật đi lại trong rừng rậm không hề sợ người.
Có một người khổng lồ cao hai mét đứng ở một chỗ, dưới chân mang giày cỏ, nửa người dưới bao một tấm da động vật, phần lớn da dẻ đều lộ ra bên ngoài, dưới ánh mặt trời mạnh mẽ tản ra ánh sáng lộng lẫy, trên người cơ bắp nhô lên, giờ khắc này đang thiếu kiên nhẫn ngồi ở trên một tảng đá lớn đang đợi cái gì đó.
Một tiếng cầu cứu vang lên.
Người khổng lồ bĩu môi, nhanh chân chạy trốn, nhanh nhẹn nhảy lên không trung để mở cánh ra, cánh chim màu đen to lớn trên không trung vụt sáng, hướng về phía hồ bay đến.
“Đều là oldbie cả, làm cái gì mà giống newbie vậy? Không phải chỉ là con kiến thôi sao, kêu gào cái gì?”
“Anh gặp qua con kiến lớn bằng con gà chưa? Tôi bị nó cắn, hiện tại cánh tay vẫn còn sưng không biết có bị làm sao không.”
Người chơi vừa lên tiếng oán giận lại trào phúng nói: “Đừng nói cậu tiến vào trò chơi không có mua đạo cụ nhá? Cứ nghĩ sẽ giống ở thế giới trung cấp kia có người mang thiếu đạo cụ giống cậu sao? Che che giấu giấu.”
“Cậu!”
Mắt thấy cả hai lại muốn ầm ĩ, người chơi nam lớn tuổi nhất trong đội ngũ bèn đứng ra ngăn cản “Được rồi mỗi người nhịn một câu, chỗ này còn chưa thăm dò xong, cậu sợ hãi có chuyện thì thoa thuốc. Đếm xem đủ người chưa, chỗ này rất nguy hiểm, khá giống rừng rậm nguyên thủy, chờ người đến đông đủ thì NPC hẳn sẽ trở lại.”
“Ai biết có đến đông đủ hay không?” Nói thì nói như vậy nhưng mà vẫn đếm lại một lần, lần này người chơi trên thế giới không nhiều, chỉ có vỏn vẹn tám người.
Trong lúc bọn họ đang nói, đột nhiên nghe trên trời có tiếng gì đó, giương mắt nhìn lên chỉ thấy bầu trời như bị thứ gì đó phủ lên, tối đen.
“Đó… đó có phải là một con chim không?”
“Con chim lớn như vậy luôn á hả? Tôi lại thấy đó là một con người.”
“Không cần nhìn, cái thứ đang lao xuống đấy, là NPC hay là quái vật????”
Tám người đều mang vẻ mặt đề phòng, vị lúc trước bị con kiến cắn đã lấy vũ khí từ trong balo sau lưng ra, là một thanh đao bén. Là người khi nãy lên giọng than thở, Giang Tinh thấy thế chỉ muốn cười khinh bỉ, người này vừa nãy cứ nghĩ là giả heo ăn hổ*, đều đến nước này rồi, vậy mà vừa rồi còn giả bộ cái gì chứ!
(*) giả heo ăn hổ: giả vờ vô hại
Người chim đáp xuống đất, nhìn thấy đám người tí hon này đáy mắt không thèm che giấu sự ghét bỏ, khó chịu nói: “Mấy người chính là ‘Cô bé quàng khăn đỏ’?”
Sáu vị người chơi cao to:….
Cô bé quàng khăn đỏ?
Còn 2 nữ người chơi thì cũng mặc trang phục unisex*, thế này thì có chỗ nào giống cô bé quàng khăn đỏ? Chẳng qua cũng biết là đã có manh mối, người trước mắt này hẳn là NPC thông báo nhiệm vụ.
unisex*: phong cách phi giới tính
“Đúng vậy” Có người chơi đã tìm ra manh mối gật đầu trả lời.
Người chim quả nhiên không làm ra hành động nguy hiểm gì, nhìn bọn họ một vòng, thu hồi cánh chim liền biến thành người, tìm chỗ ngồi xuống.
“Anh tên là gì? Nhiệm vụ của chúng tôi là cái gì?” Người chơi tên Giang Tinh không hề có kiên nhẫn lập tức hỏi.
Người chim nói: “Chờ đã, cô bé quàng khăn đỏ vẫn chưa đủ.”
“Có người chơi còn chưa tới hả?”
Mấy người hai mặt nhìn nhau, chẳng qua cứ chờ trước đã tồi tính. Đợi không đến hai phút, trong rừng cây liền truyền ra âm thanh, tám người nhìn sang. Là ba người, một thanh niên cao to nam tính, thân thể cường tráng, xem thực lực có vẻ không yếu, hai người còn lại cũng làm người ta hoài nghi rằng có phải là người chơi top sever hay không.
Không ngoài dự đoán, đều có visual xuất sắc.
Thiếu niên nhỏ bé nhìn có vẻ vừa mới lên cấp ba, còn đang mặc đồng phục hình như vừa mới từ trường học về đã phải vào trò chơi. Bên cạnh còn khoa trương hơn, nhìn không biết thì cứ nghĩ vị này đang mặc đồ đi dã ngoại, là một cô gái thành niên, xinh đẹp chói mắt.
“Thật xin lỗi, đi đường khác nên làm mọi người phải đợi.” Nữ nhân xinh đẹp đương nhiên là Trần Thải Tinh, vừa tiến vào trò chơi đã gặp một con rắn, giải quyết xong thì thả Haruhi ra.
Mỗi người có suy nghĩ của riêng mình, ước định thực lực của ba người mới đến, Giang Tinh liền nói: “Trò chơi thôi mà cũng có thể đi nhầm, đầu óc không đủ dùng thì đừng có chơi game!”
Trần Thải Tinh nhìn qua, tại thế giới cao cấp rất hiếm khi thấy loại người thích gây thù dư lày, “Không nói thì chả ai nghĩ cậu câm đâu.” Trần Thải Tinh đương nhiên là tức giận đáp ngược lại.
Lần này biến thành Giang Tinh đơ người nhưng không nổi nóng, bởi vì bị người chim ngắt lời, thiếu kiên nhẫn nói: “ ‘Cô bé quàng khăn đỏ’ đã đến đông đủ, mọi người nghe cho rõ, bộ lạc phù thủy nói cần nhóm ‘Cô bé quàng khăn đỏ’ đi tới nơi sâu hút ở rừng rậm ác ma lấy quả sinh mệnh, cầm trở về tôi sẽ tới đón mọi người. À đúng rồi, phù thủy nói rằng trên đường chú ý an toàn, nhớ chùm áo choàng đỏ, tuyệt đối không để cho bản thân mình bị thương nặng, sẽ chết đấy.”
Các người chơi:….
Ai lại không biết bị thương nặng sẽ chết người cơ chứ????
Trần Thải Tinh liếc nhìn NPC, cảm thấy được lời cuối cùng mang đầy thâm ý, cơ mà vẫn chưa biết có ý gì.
NPC nói xong thì muốn rút lui, xem thường bộ dạng gật gù của bọn họ. Giang Tinh ngăn cản người chim, nói: “Anh bảo chúng tôi mang khăn đỏ? Khăn đỏ đâu? Áo choàng đâu?”
Ở đây có người chơi ánh mắt né tránh, dường như đang tự hỏi cái gì.
“Tôi không có, nhưng phù thủy nói như vậy đấy.” NPC nói xong không khách sáo tí nào ném mấy cái mũ đỏ xuống, mở ra cánh chim nói “Hãy nhớ rằng, lúc trăng tròn phải lấy được quả sinh mệnh nếu không những người đội khăn đỏ đều sẽ phải chết.”
Lời nói cuối cùng không che giấu ác ý, người chim liền bay lên trời, lộ ra tiếng cười vui vẻ.
“Lúc trước đã chết rất nhiều ‘Cô bé quàng khăn đỏ’, vẫn chưa có một ai lấy được quả sinh mệnh, các người sẽ phải chết…”
Từ ‘chết chết chết…’ cứ vọng lại ở trong rừng cây, chim chóc chấn động bay tán loạn, phủ bầu không khí u ám lên tâm lý của các người chơi.
Nam người chơi lớn tuổi nhất nói: “Tôi tên là Hà Chính Lâm, mọi người tự giới thiệu đi, tôi rất thích vận động, vùng rừng rậm này vừa nhìn đã biết là tương đối nguyên thủy… ”
“Quỷ đều biết là nguyên thủy, ngoại hình người chim mới vừa rồi chưa đủ nguyên thủy sao???” Giang Tinh không kiềm chế được bản tính liền bắt đầu tranh cãi, một bên liếc nhìn Hà Chính Lâm nói: “Vừa bắt đầu đã tưởng mình là đội trưởng? Tôi chả hứng thú gì với việc ghép tổ lập nhóm cả, tôi thích solo hơn.”
Hà Chính Lâm bị nạt một hồi cũng lười để ý đến hắn, quay đầu lại nói: “Mọi người thì sao? Muốn tổ đội thì giới thiệu bản thân, không tin tưởng tôi thì cũng không sao.”
Mọi người đều là oldbie, trong thế giới trò chơi như này sẽ có người muốn trở thành đội trưởng, đa số còn lại đều mang lòng đề phòng vì ít nhiều lúc ở thế giới sơ cấp ai cũng đều đã từng chịu thiệt, có người thiếu chút nữa phải bỏ cả mạng.
Hà Chính Lâm vừa nhìn liền hiểu, cũng không nói gì thêm.
“Đi thôi.”
“Không có bản đồ thì đi như thế nào cơ chứ?” Có người chơi thắc mắc.
Giang Tinh cười lạnh một tiếng “Còn giả vờ, không phải có đủ bản đồ cả sao? Đừng nói cậu không mua?”
“Bản đồ gì cơ? Ở thành chủ tôi không tìm thấy bản đồ.” Người chơi kia liền nói thẳng.
Giọng điệu này không giống như là đang giả vờ, Giang Tinh nửa tin nửa ngờ, người chơi nữ khác liền nói: “Tôi cũng không có bản đồ nhưng mà tôi có áo choàng.” Cô nhìn đã hiểu được.
“Tôi không có áo choàng.” Sắc mặt Giang Tinh thay đổi. Bởi vì người chim có dặn qua, nhất định phải mang áo choàng đỏ.
Lần này không cần Hà Chính Lâm nói, các người chơi đã tự tập hợp bắt đầu thảo luận. Hết cách rồi, bản đồ và áo choàng đều là đạo cụ quan trọng, không có thì chỉ đành đi mượn. Mọi người mồm năm miệng mười thảo luận xong, có người nói dối để che giấu đồ vật, có người đều giao ra toàn bộ, đến lượt ba người Trần Thải Tinh.
“Còn ba người thì sao?”
Trần Thải Tinh không làm sáng tỏ thân phận của Haruhi, cứ để cho đám người kia nghĩ Haruhi là người chơi đi. Vén tóc ra sau tai, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Thật ngại quá, tôi có cả.”
Những người chơi khác:….
Số châu Âu, cũng chẳng có cách nào khác.
“Vậy cô có thể… ”
“Không thể” Trần Thải Tinh biết đối phương muốn nói gì, liền nói: “Bản đồ có thể cho các người mượn nhưng những thứ khác thì đừng nghĩ.”
“Như vậy là được rồi.” Hà Chính Lâm cảm kích nói “Cả đội chỉ có ba cái bản đồ, Giang Tinh cầm một phần nhưng gã không dễ nói chuyện, còn có một nữ người chơi, nói mượn bản đồ xem cũng được nhưng nhất định phải dùng áo choàng trao đổi hoặc là thuê trong thời gian ngắn. Ban ngày người chơi dùng áo choàng, đến buổi tối thì cô ấy dùng. Tưởng là rất tốt nhưng ai cũng biết buổi tối mới là lúc nguy hiểm nhất trong thế giới game.”
Giờ có người cho mượn miễn phí, sắc mặt hai người khác có bản đồ trong tay lập tức trở nên khó coi. Bọn họ vốn muốn dùng bản đồ để thao túng người chơi khác hoặc là đổi lấy áo choàng.
Giang Tinh không khách sáo trào phúng nói: “Cô cũng thật là thánh mẫu.”
“Đúng rồi á, bản thân tôi thủ đoạn độc ác lại được mang tiếng thánh mẫu.” Trần Thải Tinh lấy bản đồ ra, đối diện mấy người đang muốn lấy “Vừa rồi nghe thấy đúng không? Thánh mẫu độc ác, tôi cho mọi người biết thế nào là thủ đoạn độc ác. Chỉ có thể lấy điện thoại di động ra chụp ảnh, nếu không có thì các người tự nghĩ cách, tôi cho 3 phút.”
Trần Thải Tinh liếc nhìn đồng hồ đeo tay, còn thành thật tính thời gian.
Bản đồ là tờ giấy xi măng, cỡ A4
Mấy người chơi vốn còn tưởng người này tốt bụng, trong lòng nghĩ muốn được voi đòi tiên, bọn họ lấy được bản đồ đến tay thì nữ nhân xinh đẹp kia có thể làm gì? Kết quả liền bị đối phương vả mặt, sau lưng còn có một người đàn ông cao to mặt lạnh nhìn bọn hắn chằm chằm, vì vậy không ai dám hó hé, lấy điện thoại di động hoặc camera ra chụp ảnh, không có thứ gì thì ghi nhớ vị trí đại khái vào đầu.
Ba phút vừa hết, Trần Thải Tinh giao bản đồ cho lão Trình, lão Trình đã nhìn qua thì không quên được. Đã từng là bộ đội đặc chủng, việc tìm đường ở rừng rậm này đối với anh mà nói chẳng khác nào là sở trường.
“Bên này.” Trình Lập Phong cũng không có từ chối, thời điểm những người chơi khác đang chụp ảnh thì hắn đã nhìn kỹ bản đồ, giờ đã có thể phân biệt được phương hướng.
Các người chơi khác liếc nhìn nhau, Hà Chính Lâm quyết định đi theo, những người khác cũng sẽ đi theo, chỉ có Giang Tinh và nữ người chơi có bản đồ nghiêm túc nghiên cứu, loại bản đồ được vẽ với những nét vẽ đơn giản phương hướng gần như là giống nhau, vốn không biết phân biệt như thế nào. Người đàn ông kia làm sao biết được hướng này cơ chứ?
Chẳng qua mọi người đều đi theo, chỉ có thể đuổi theo.
Đối với loại bản đồ không thể phân biệt phương hướng này, nếu nam nhân này có đi nhầm, cùng lắm chỉ tốn chút thời gian của gã mà thôi, Giang Tinh nghĩ thầm sẽ không sai.
Tính cả Haruhi tổng cộng có mười một người, có ba nữ (tính cả chị Nguyên), còn lại tám nam, mọi người tiến vào trò chơi đều ăn mặc rất thoải mái, chỉ có Trần Thải Tinh một người đẹp đẽ chính là hạc trong bầy gà. Nhưng nhìn kỹ lại, quần đẹp nhưng rộng rãi, giày cũng là boots thấp thoải mái, tay áo lại dài, trước khi đi lại phun gì đó lên.
“Cô phun cái gì vậy?” Hà Chính Lâm tiếp lời, cảm thấy nữ nhân này không phải mặt lạnh nhẹ dạ, nếu không cũng sẽ không cho mượn bản đồ.
Trần Thải Tinh cười híp mắt nói: “Chống nắng nha, rừng rậm nguyên thủy có tia tử ngoại rất mạnh, lão Trình và Haruhi cũng đến xịt lên người đi.” Tiện tay đưa cho hai người.
Thứ cậu xịt lên người nãy giờ tất nhiên chả phải kem chống năng gì, mà là đạo cụ chống côn trùng, một bình một trăm kim tệ.
“Già mồm cãi láo* cái quỷ gì, cánh rừng chặt chẽ như vậy nắng có chiếu xuống được đâu mà phơi nắng cơ chứ.” Nữ người chơi cầm bản đồ mở miệng nói.
(*) già mồm cãi láo: đã nói sai mà còn nói nhiều và nói lớn.
Trần Thải Tinh nhìn sang, tỉ mỉ nghiên cứu, mang khí chất bạch liên nói: “Hâm mộ cô thiệt á, da dẻ khỏe mạnh như thế nên không cần để ý, tôi trời sinh trắng như vậy, không có cách nào chỉ có thể già mồm cãi láo.”
Nữ người chơi: Miệng chó không phun được ngà voi.(nghĩa là kẻ xấu không thể nói ra lời tử tế)
Giang Tinh nói: “Cái gì chống nắng, không phải là phun thuốc thôi sao, bớt giả vờ giả vịt, còn có gã đàn ông kia, tôi cũng không tin thuốc các ngươi cũng không có, cái này cũng phải thăm dò, thật tẻ nhạt.”
Giang Tinh người này cứ nghĩ mình là thông minh cơ trí nhất thiên hạ, chuyện gì cũng phải xen miệng vào.
Nguyên Haruhi nổi giận, trên người hơi lạnh tràn ra, Trần Thải Tinh chú ý tới liền cười híp mắt nói: “Đường còn dài lắm nếu có người miệng tiếp tục xằng bậy thì sẽ lãnh đủ xui xẻo.”
“Đúng rồi anh.”
Giang Tinh đang muốn oán giận thì bị một tiếng kêu thất thanh ngắt lời, có một nữ người chơi trong tay cầm một cái áo choàng sợ hãi nói: “Vì cái gì không phải màu đỏ, không phải ‘Cô bé quàng khăn đỏ’ sao, tại sao áo choàng không phải màu đỏ…”
Độ nguy hiểm vào ban ngày ít, có áo choàng mọi người thương lượng là để buổi tối dùng, trân trọng nó một chút, dù sao chỉ có một cái duy nhất, nhưng nữ người chơi này cẩn thận quen rồi nên nghĩ ban ngày vẫn nên dùng, cô cẩn thận một chút cũng chẳng sao nhưng kết quả lại không nghĩ tới là…
Cầm trong tay lại là một cái áo choàng trắng như tuyết.