Ở Trong Game Thần Quái Sinh Bánh Bao

Chương 101: Sức Mạnh Của Lời Nói




Edit: Lục Tử Hạ

Mọi người đi vào phòng mỹ thuật, bắt đầu tiết học.

Bởi vì trốn học sẽ bị trừ điểm, nếu không phải tình huống khẩn cấp thì người chơi sẽ không được trốn học. Mà việc quan trọng liên quan tới tính mạng, chỉ có thể trốn học mà thôi. Tiết Hạo là loại người cho người khác một phần tốt thì người đó nhất định phải nhớ kỹ, đồng thời sau này còn muốn đòi lại hai phần, thậm chí nhiều hơn, cùng người chơi nam trốn đến nơi khác, nhìn theo tất cả mọi người đi vào phòng học, giả vờ giả vịt cảm thán nói: “Ôi, lần này bị trừ cũng không ít điểm.”

Quả thực trò chơi thần quái đến cùng xảy ra chuyện gì hắn cũng không rõ, có lẽ hắn đã nghe nói rằng trò chơi sẽ thưởng dựa trên thành tích của người chơi, cũng xem như có hiểu biết đôi chút.

Hắn thấy người chơi nam kia vẻ mặt hoảng hốt, không trả lời cũng không nịnh nọt, bèn thêm một câu, “Nghe nói 1 điểm là 1 vạn tệ, trò chơi này kỳ thực cũng rất hào phóng, chỉ là không biết trốn học như vậy sẽ bị trừ bao nhiêu đây.”

Tiết Hạo mong đợi đối phương đáp lại đa tạ Hạo ca, trở về sẽ bù đắp cho cậu, nếu không phải Hạo ca nghĩa khí lợi hại, người chơi nam vốn không biết trong xã hội có nhiều người tâm cơ như vậy, sau khi đạp trúng bậc thang thứ 13 cả người sẽ vô cùng hoảng hốt, càng nhìn vào phòng mỹ thuật càng muốn vẽ tranh.

Vẽ, tôi muốn vào phòng để vẽ tranh.

Tiết Hạo không đáp lại, liếc mắt nhìn đối phương một cái, bị ánh mắt đờ đẫn của đối phương làm cho khiếp sợ, xoa xoa cánh tay nói: “Người anh em, ánh mắt này của cậu đủ làm tôi sợ hãi, đừng nhìn.”

Cậu còn chưa nói xong, ánh mắt đối phương ngơ ngơ ngác ngác, đứng sững người nói: “Tôi muốn vẽ.” Giơ lên chân muốn đi.

“Đừng vẽ, cậu không muốn vẽ tranh.” Tiết Hạo ngăn.

Đối phương ngừng lại, Tiết Hạo nghĩ thầm cản người cũng không phải việc khó gì.

Mà sự tình hoàn toàn chưa kết thúc, theo thời gian thay đổi, năm ba phút người chơi nam lại muốn đi đến phòng mỹ thuật, đồng thời khát vọng vẽ tranh càng ngày càng mãnh liệt, Tiết Hạo nói hết lần này tới lần khác: “Đừng dằn vặt mình nữa, đã nói là không thể đi vào nơi đó, vẽ cái đầu cậu, muốn đi thì tôi không ngăn nữa.”

“Tôi muốn vẽ tranh, tôi muốn vẽ tranh…”

Người chơi nam vẫn luôn lặp lại câu nói này, dùng ánh mắt lạnh băng nhìn chằm chằm Tiết Hạo.

Trên cánh tay Tiết Hạo nổi da gà, “Cậu đừng nhìn tôi kiểu đó, tôi cảnh cáo cậu một lần cuối, cậu lại nói vẽ vời, tôi không ngăn cậu nữa.”

“Tôi muốn vẽ tranh. Tôi muốn vẽ tranh.”

Tiết Hạo bị nhìn chăm chú sợ nổi da gà, lúc này cậu cảm nhận được không phải người chơi nam nhìn cậu, mà là một cái thứ gì xa lạ theo dõi cậu, tay cứ như vậy buông lỏng, chờ phản ứng lại, người chơi nam bắt đầu chạy về phía phòng mỹ thuật.

Cậu thấy bóng lưng người chơi nam, nghĩ một hồi vẫn là không có đuổi kịp, lẩm bẩm: “Không phải là tôi không ngăn cản cậu, là cản không được…”

Phòng học Mỹ thuật.

Chu Tuy vẫn luôn nhìn về phía cửa, Trần Thải Tinh liếc nhìn không nói gì. Chu Tuy ngược lại thu hồi ánh mắt, nói: “Anh Nguyên, anh cũng không tin Tiết Hạo sẽ ngăn cản người hử?”

“Ừm.”

“Không nghĩ tới. Ngày hôm qua Tiểu Tín bị mê hoặc, rất khó đối phó, cuối cùng tôi còn phải ôm hôn, mém tí là đầu hàng.”

Trần Thải Tinh đắc ý liếc nhìn Chu Tuy, “Tôi thấy cậu đang hưởng phúc.”

“Nói đúng thì nói bé thôiiiiiii.”

Hai người đang nói tám nhảm, đúng như dự đoán nghe tiếng bước chân chạy tới gần, người chơi nam đứng ở cửa, đối phương liếc nhìn thầy giáo liền nghiêng mình nói tiếng xin lỗi, lần này tư thái cực kỳ giống học sinh bản địa, thầy giáo không để tâm phất tay gọi vào, nói lần sau đừng tới trễ.

Người chơi nam nhìn một vòng chung quanh, cuối cùng ngồi xuống bên cạnh Chu Tuy.

Chu Tuy:… Cậu nhìn ra ánh mắt đối phương bất mãn với cậu, ngày hôm qua dám phá hỏng chuyện tốt của đối phương.

Có điều bất mãn sẽ không nhiều, có bản lĩnh thì ngươi đại khai sát giới đi, bằng không thì chỉ nói suông thôi.

Vì vậy đối phương lộ ra nụ cười khiêu khích.

Trần Thải Tinh thấy thế, tay đang vẽ run run hạ xuống, Chu Tuy không nhìn nữa, nghiêng đầu liếc nhìn tranh vẽ của anh Nguyên, hiếu kỳ nói: “Anh đang vẽ cái gì vậy? Là một tên tiểu nhân, cái miệng lớn như chậu máu đôi mắt rất lớn chân tay vừa ngắn vừa to…”

“Là con trai của tôi, Hắc Đản.” Trần Thải Tinh sửa lại, “Cái miệng của nó cũng không lớn như chậu máu, là tôi vẽ hơi quá tay.”

Chu Tuy không nghĩ tới anh Nguyên mà cũng có con, hiếu kỳ nói: “Anh Nguyên tuổi còn trẻ mà con của anh đã lớn như vậy, muốn được gặp ghê.”

“Không phải chuyện gì muốn là có thể làm được.”

Qua một hồi lâu Chu Tuy cảm thấy được Hắc Đản sao lại quen tai như vậy, mới nhận ra được đây không phải con ma trong buồng thứ 3 của nhà vệ sinh nữ sao?

Không nghĩ tới Nguyên ca thực lực mạnh mẽ như vậy, xem búp bê quỷ này như là con gái, thật lợi hại!

Hai người nói chuyện vẽ tranh, người chơi nam bên cạnh như đắm chìm vào bức tranh của riêng mình, không bao lâu sắc hoa bách hợp xuất hiện sôi nổi trên giấy, đường nét vệt sáng phối màu thật đặc biệt, vừa nhìn đã biết không phải là người tầm thường. Chờ tan lớp, đối phương dừng bút đang vẽ, lạnh lùng liếc nhìn Trần Thải Tinh và Chu Tuy nói không ngừng nghỉ suốt cả tiết bên cạnh, đứng dậy đi ra ngoài.

Trong lớp tất cả người chơi đều biết tình huống đang diễn ra, tránh người chơi nam như tránh rắn, cũng có người muốn kiểm chứng xem lời Chu Tuy nói là đúng hay không, đi theo ra ngoài rất xa.

“Đi xem xem.” Trần Thải Tinh nói.

Cầu thang ở chính giữa, hai đầu là hành lang. Mọi người đi ra ngoài vừa đúng lúc thấy Tiết Hạo từ trong xó đối diện đi ra, có người chơi vây quanh tò mò, Tiết Hạo bị làm phiền phải giải thích: “… Tôi kéo nhưng giữ không nổi. Anh ta cứ như bị ma ám vậy, cực kì đáng sợ, sức lực không hiểu đâu ra mà vô cùng mạnh mẽ, tôi nói gì cũng không nghe.”

“Người hôm qua có thể ngăn cản nhưng anh lại không? Anh có phải là đàn ông không hả?” Có người chơi nữ chất vấn.

Tiết Hạo không có gì phải hổ thẹn, cười ha hả: “Không có cách nào tôi là người mới, người ta là oldbie mà.”

Người chơi nữ cười lạnh một tiếng, nói: “Anh đừng đắc ý, ngày hôm nay anh không ngăn được người khác, ngày mai người khác cũng sẽ không cứu anh, anh nên biết, chỉ cần cố gắng sống sót đi ra ngoài là được. Phí lời với anh làm gì, biết anh là tên vô dụng sau này nên né là được.”

“Cô, cô làm sao có thể nói như vậy chứ?” Tiết Hạo mới nghĩ tới đây, lau mồ hôi trên trán, vội vội vàng vàng nhìn về phía mọi người, nói: “Tôi thật không phải cố ý, hơn nữa không nhất định sẽ chết, giống như thầy giáo nói sợ rằng đạp hụt…”

Nhưng không ai để ý tới Tiết Hạo, thế giới trong trò chơi khác biệt thế giới hiện thực, khi đã tới giới hạn, sẽ không có người tin tưởng anh.

Sự đồng cảm trong thế giới này thường đi kèm với rủi ro, đặc biệt là sự đồng cảm trước đó của người chơi.

Người chơi nam đã xuống lầu, bước đầu tiên bước ra, trên mặt còn mang theo nụ cười.

Đúng như dự đoán, dưới chân đạp hụt, âm thanh ngã xuống, cơ thể dừng tại bậc thang cuối cùng, đầu đập vào vách tường cùng với tư thế vặn vẹo, không cam lòng phẫn hận trợn to hai mắt nhìn chằm chằm trên lầu, hướng kia đúng lúc là vị trí của Tiết Hạo, máu tươi chảy lan đầy đất.

“Cậu ấy lại nhìn anh đó.”  Người chơi nữ nhìn Tiết Hạo nói một câu.

Tiết Hạo sợ đến mức cả người phát run, không không không, sẽ không trùng hợp như vậy, cũng không thể trách hắn, hắn đã khuyên can, là tự cậu ta không nghe lời đi vào phòng mỹ thuật, làm sao có thể trách hắn chứ? Ai biết thế giới trong trò chơi thật sự như thế trùng hợp như thế.



Sau đó thầy giáo xuất hiện như thường lệ, bảo vệ dọn dẹp sạch sẽ, thi thể được mang đi, căn dặn học sinh không nên ồn ào.

“Tôi đi một chuyến đến văn phòng, cậu về trước đi.” Trần Thải Tinh nói.

Chu Tuy ra vẻ minh bạch, “Thầy tiếng Anh, em hiểu rồi.”

Xem Chu Tuy cười gian, Trần Thải Tinh im lặng, cảm thấy được đối phương cũng nhanh nhạy phết.

Cậu đi đến văn phòng, tiết thứ hai đúng lúc là tiết Anh văn. Giáo viên Anh văn Leicester nhìn người mới tới, khóe miệng hơi nhếch lên, nói: “Lần này chờ không kịp? Muốn gặp thầy sớm vậy ư?”

Trần Thải Tinh:…

Chỉ có thể dối lòng nói: “Đúng vậy.”

Trong văn phòng các giáo viên khác đều nhìn, Trần Thải Tinh cũng không tin người này có thể để cậu học bổ túc tại đây.

“Biết em hiếu học, có điều mới bắt đầu học, có vấn đề gì về sau cứ tìm thầy, thầy sẽ dạy kèm cho em.” Thầy Leicester một tay đẩy kính nói.

Các giáo viên khác dồn dập khen Leicester hết sức trách nhiệm, yêu quý học sinh.

Là rất thương yêu học sinh.

Trần Thải Tinh nghĩ đến eo của hắn, không thể làm gì khác hơn là nhịn cơn giận này.

Tiếng chuông vang vọng.

“Thầy ơi, em sẽ đến lớp trễ cỡ mười phút, đừng trừ điểm em nhá, nếu không em sẽ không thích “học” nữa đâu á.”

Leicester:… vì cứu vãn tình yêu đối với chuyện học của Tinh, đương nhiên là vui vẻ đồng ý.

Trần Thải Tinh đi đến nhà vệ sinh, mọi người đều trong lớp, nhà vệ sinh không một bóng người. Đi tới buồng vệ sinh thứ ba, gõ cửa: “Hắc Đản, Hắc Đản có ở đây không?”

“Ba ba!”

Cửa phòng riêng từ từ mở ra, một bé gái có kiểu tóc đuôi ngựa với mái ngố ngồi trên bồn cầu, rung đôi chân ngắn, cầm một chiếc máy ảnh trên tay.

Ngoại trừ viền mắt có chút đen, không hề có hình ảnh cái miệng lớn như chậu máu rồi gì mà mắt to như mắt trâu. Trần Thải Tinh thở phào nhẹ nhõm, xoa đầu bé gái, “Phát hiện cái gì?”

“Ba ba xem nè.” Hắc Đản đem chiếc máy ảnh đưa cho ba ba, mặt mày hớn hở bĩu môi nói: “Cái tên xấu xí kia chụp trộm chị gái nhỏ là không đúng, chụp trộm anh trai nhỏ cũng không đúng, hắn và Đản Đản giống nhau đều có tiểu jj, hắn cũng không biết, con làm cho chị gái nhỏ ngủ đi, dạy dỗ hắn ta một bài học.”

Bức ảnh chụp phía dưới váy của một cô gái, nhưng rõ ràng nội dung khác với một cô gái bình thường, hơn nữa còn có nhiều thứ của con trai. Trần Thải Tinh xóa bức ảnh trong máy, khen Hắc Đản nói: “Đản Đản làm rất tốt, sau này thấy mấy tên xấu xí như vậy đừng khách sáo nhá.”

“Dạ, con rất thích hù dọa người khác.” Hắc Đản gật đầu, giục nói: “Ba ba đi nhanh đi, con muốn kinh doanh.”

Một tên quỷ cũng không có, con muốn kinh doanh cái gì!

Trần Thải Tinh trong lòng muốn chửi bậy, nhưng Hắc Đản thích thú như vậy cậu chỉ có thể ủng hộ.

“Được rồi con chơi đi.”

Cậu tìm chỗ trốn đi, liền thấy 4 cô gái đi vào nhà vệ sinh, là lớp bốn, trong đó có một người Trần Thải Tinh biết, thần quái Yuko. Đối phương chào hỏi trước: “Chào Nguyên Tinh quân.”

“Chào cậu.”

Sau khi gặp mặt Trần Thải Tinh liền rời đi, sau lưng còn có thể nghe thấy tiếng những nữ sinh khác dò hỏi Yuko, “Oa, thật đẹp trai, Yuko cậu biết người đó sao?”

“Hai người bọn tớ đều là thành viên của CLB thần quái.” Ngữ khí Yuko rất kiêu ngạo, “Các cậu nếu thích có thể tới gia nhập CLB thần quái, dù sao tớ cũng yêu thích học trưởng Takahashi.”

“Oa, Yuko cậu tốt quá đi, có điều vừa nghĩ tới CLB thần quái là gặp Haruhi Suzumiya cũng rất không thoải mái, cậu ta nhìn ngu ngơ thiệt á.”

“Đúng vậy thật nhàm chán mà.”

“Cũng không hẳn là nhàm chán đâu, chúng ta có thể cùng nhau chơi mà, các cậu không phải nói muốn chơi bút tiên sao? Vừa đúng lúc.”

“Thôi, không cần đâu, lỡ gọi phải thứ gì đó thì sao! Dù sao cũng không có chuyện gì cần hỏi.”



Bút tiên?

Liên quan với tuyến truyện của Haruhi Suzumiya, đã đoán ra hầu hết nội dung. Đúng như suy đoán của cậu, Haruhi Suzumiya là một người song tính, một lần vô tình chụp trộm váy của nữ sinh mà Sawano Hiroshi đã phát hiện ra bí mật, Sawano Hiroshi kinh hãi sau đó đem bức ảnh bán cho Takahashi Kazuhiko, Takahashi Kazuhiko này bề ngoài ôn hòa lễ độ, nhưng thật ra là tên biến thái cầm thú, đối phương dùng bức ảnh này để uy hiếp Haruhi Suzumiya.

Chuyện này hẳn là bị Yuko nghe được, nhìn thấy Takahashi học trưởng cùng Suzumiya âu yếm thân mật, liền cùng các bạn khác chơi bút tiên, nguyền rủa Suzumiya?

Trong đó nhân vật cha dượng cặn bã của Suzumiya cũng rất dễ đoán, đối phương biết bí mật của Suzumiya, tham tài say rượu bạo lực thành thói quen, nếu Takahashi giàu có chu cấp cho đối phương thật nhiều tiền, yêu cầu đối phương làm chút gì cũng rất dễ dàng. Suzumiya sống một cuộc sống bị người khác uy hiếp lại bị cha dượng bạo lực, bị người ngoài nguyền rủa đố kị.

Cuối cùng Suzumiya đã chết.

Trần Thải Tinh suy đoán đại khái, cụ thể không rõ ràng. Lần này xem ra có thể cứu Suzumiya, tuy rằng thế giới đã định, nhưng nếu Suzumiya sáng tạo thế giới này một lần nữa, nhất định là mong đợi một cái gì đó.

Trở lại phòng học, bài đã giảng được một nữa.

Trần Thải Tinh cùng Chu Tuy nói: “Không cần theo dõi Sawano Hiroshi nữa, đi theo Haruhi Suzumiya là được.”

“Được. Anh muốn làm gì?” Chu Tuy thuận miệng hỏi một câu.

Trần Thải Tinh mặt không cảm xúc: “Học bổ túc tiếng Anh.”

Chu Tuy:??? Cậu liếc nhìn người đàn ông con lai đầy tinh anh trên bục giảng, trong nháy mắt tỏ ra hiểu ý đối phương.

Trần Thải Tinh:… Không tức giận nổi, bởi vì Chu Tuy đã hiểu, đồng thời quăng cho cậu ánh mắt bái phục, còn bảo cậu cố lên.

“Anh! Anh thực sự là thần tượng của em, giáo viên tiếng Anh của chúng ta rất tốt, anh ở lại chơi vui vẻ.”

Trần Thải Tinh:??? Cái này cậu hiểu lầm rồi, thân thể anh cậu bị đùa giỡn.

Nhưng mà đúng là thích thật.

Lớp tiếng Anh mới vừa kết thúc, Leicester liền chỉ tên nói: “Bạn học Nguyên Tinh, em vừa nãy có một phần không nghe, tan học đến văn phòng, thầy cho em học bổ túc.”

Nhắc tới học bổ túc Trần Thải Tinh liền đau thắt lưng, thế nhưng trong lòng vẫn có chút mong đợi.

Hơn nữa cậu cũng có chuyện muốn hỏi.

Sau khi dọn dẹp, các học sinh tham gia câu lạc bộ hoặc về nhà, toàn bộ lớp học yên tĩnh. Trần Thải Tinh gõ vang cửa văn phòng, văn phòng không một bóng người như thường lệ, Leicester mặc áo sơ mi, tay mở khuy áo, đeo kính mắt gọng vàng, chỉ nhìn bộ dạng, quả thực là một tên biến thái cầm thú, đương nhiên kiểu người như vậy cũng rất hợp để làm sự tình này.

Leicester cầm thước dạy học, đặt xuống ghế tựa, không biểu hiện gì, lạnh nhạt nói: “Cởi quần lại đây.”

“Thầy lầm vậy là không nên đâu…” Trần Thải Tinh cắn môi có chút giãy dụa.

“Cần thầy giáo dục em thế nào là tốt sao?” Leicester hơi nâng cằm, lạnh lùng nói: “Em còn muốn điểm tiếng Anh không?”

Nguyên Tinh nghẹn ngào nói: “Thầy uy hiếp học sinh như vậy, em, em muốn kiện thầy.”

“Kiện thầy?” Leicester cực kì không biết xấu hổ, nói: “Một học sinh nam như em không biết xấu hổ dụ dỗ thầy giáo, thì trường sẽ tin em, hay là tin một thầy giáo nước ngoài đây?”

ĐM sao con người này lại biến thái cầm thú như thế?

Trần Thải Tinh ngờ vực, tuy nhiên trên mặt vẫn cố gắng chịu đựng, sau đó khuất phục, “Thầy, chỉ lần này thôi, lần sau em sẽ không … ”

“Bé ngoan, nếu không ngoan em sẽ bị thương. Cởi quần lại đây.” Leicester thiếu kiên nhẫn gõ thước lên ghế tựa.

Trần Thải Tinh không thể làm gì khác hơn là khuất nhục cởi quần, có điều lúc này cảm giác được một luồng khí âm u, lạnh lẽo. Nhìn ra ngoài cửa sổ, giống như có bóng người?

Là Haruhi Suzumiya sao?

Trần Thải Tinh nghĩ đến trên người quỷ Suzumiya đã từng xảy ra những chuyện tương tự, có điều nhìn lại thì bóng người đã không còn. Cậu không thể làm gì khác hơn là cùng Nguyên Cửu Vạn chơi trò thầy giáo không biết xấu hổ cưỡng bức nam sinh thường thấy trong kịch bản.

Thời gian không giống buổi trưa gấp gáp lần trước, có Chu Tuy theo dõi Suzumiya, Trần Thải Tinh bèn cùng thầy giáo làm một trận đã đời.

Học bổ túc xong.

Trần Thải Tinh không muốn nhúc nhích, lười biếng ngồi ở trong lòng thầy giáo. Thầy giáo tiếng Anh đang chăm sóc, giúp học sinh yêu quý của mình mặc đồng phục, ngón tay thon dài giúp bạn học nhỏ buộc nút buộc, dưới áo sơ mi chi chít dấu hôn của thầy.

“Cầm thú!”

“Cám ơn đã khen.” Leicester cười nói.

Trần Thải Tinh nghĩ đến Suzumiya ngoài cửa sổ, “Cẩn thận bị người ta hận.”

“Không có chuyện gì đâu.”

Thực lực của Nguyên Cửu Vạn cũng sẽ không bị người ta ghi hận, Trần Thải Tinh nhắc nhở xong cảm thấy thần trí của mình không tỉnh táo. Vì vậy thở phào, uống nước Nguyên Cửu Vạn đưa qua, hỏi: “Bậc thang thứ 13 đã xảy ra chuyện gì?”

“Tinh, em như vậy rất giống dùng quyền sắc giao dịch.”

“Đâu phải.” Trần Thải Tinh cười híp mắt nói: “Em đây là đang vừa chơi trai vừa cho tạo điều kiện cho anh làm việc.”

Dù sao dáng người Nguyên Cửu Vạn cực kỳ tốt, cái gì cũng lợi hại. Ngẫm lại cũng chẳng thiệt gì!

Nguyên Cửu Vạn:… Ngẫm lại cũng đúng, dù sao khi nãy cũng được làm đã đời rồi.

“Tám năm trước, thầy dạy mỹ thuật Fujiwara đột nhiên từ chức rời đi, thầy Fujiwara bị đồn là tình nhân của thầy hiệu trưởng, bởi vì bị hiệu trưởng phu nhân phát hiện làm lớn chuyện, thầy Fujiwara không có mặt mũi mà tiếp tục dạy học ở một trường cấp ba ở nông thôn, liền từ chức rời đi.”

Trần Thải Tinh: “Chỉ đơn giản như vậy?”

“Đây chỉ là anh hỏi thăm được.” Nguyên Cửu Vạn ý tứ rất rõ ràng, ngoài mặt là như thế này, những thứ khác cần người chơi tiếp tục điều tra. Ánh mắt của Trần Thải Tinh như đang nhìn tra nam, Nguyên Cửu Vạn trầm mặc yên lặng mở miệng, “Nếu đúng như vậy, thì cùng năm đó, lầu học này đã được tu sửa qua.”

“Cùng năm hở?”

Trần Thải Tinh trầm ngâm, sau đó lễ phép nói: “Cảm ơn thầy giải đáp, em thích nhất học bổ túc tiếng Anh.”

“Vậy ngày mai …”

“Nghỉ ngơi.” Trần Thải Tinh từ chối học bổ túc lần nữa, cậu là tới để vượt cửa ải, không phải tới để phịch với NPC.

Leicester cho cái nhìn đầy khiển trách. Trần Thải Tinh bước ra ngoài với hào quang tra nam tỏa sáng.

Thời gian còn sớm, Trần Thải Tinh đến câu lạc bộ thần quái một chuyến, Haruhi Suzumiya quả nhiên không ở đây, ngược lại Yuko cùng ba người bạn nữ của cô ấy lại ở đó, khắp câu lạc bộ thần quái tràn đầy tiếng nói chuyện của mấy cô gái trẻ, bầu không khí sôi động hẳn lên, còn có âm nhạc, Miyamoto Yu mang máy trợ thính* chơi game.

(*) máy trợ thính: Máy trợ thính là một thiết bị được thiết kế để cải thiện thính giác bằng cách làm cho người bị kém thính giác có thể nghe được âm thanh.

“Nguyên Tinh quân, cậu đã đến rồi. Ba người này là bạn của tôi.” Yuko giới thiệu từng người một.

Trần Thải Tinh chào hỏi, hỏi thăm: “Bạn học Suzumiya không tới sao?”

Yuko cùng bạn bè của cô ấy bỗng mất hứng, Yuko sưng mặt lên má bán manh nói: “Nguyên Tinh quân thật đáng ghét, vừa đến đã quan tâm Haruhi.”

“Tôi ở nhà cậu ấy, ngày hôm nay cảm thấy không thoải mái nên về sớm một chút.”

“Ra là như vậy, là tôi hiểu lầm Nguyên Tinh quân rồi, Haruhi ngày hôm nay chưa tới.”

Trần Thải Tinh gật đầu nói cảm ơn, sau đó rời đi. Cậu không đi xa, cách cửa sổ, nghe Yuko cùng bạn cô ấy phàn nàn: “Yuko cậu làm gì đối Haruhi Suzumiya tốt như vậy, cậu ta cũng không để ý tới ai, mỗi ngày một người chết quả thực rất đáng sợ.”

“Đúng vậy, bây giờ còn có Nguyên Tinh quân ở nhà cậu ta, thật sự dễ khiến người khác thấy phiền, cậu ta có phải cố ý không xuất hiện, muốn Nguyên Tinh quân chú ý tới cậu ta hả?”

Yuko hòa giải: “Không có đâu, Haruhi cũng không kỳ quái như các cậu nghĩ đâu, chỉ là tính cách lãnh đạm một chút, không thích nói chuyện nhiều thôi, cậu ấy mới chuyển trường không có bạn bè gì rất đáng thương.”

“A Yuko cậu là người quá tốt rồi, nếu cậu thổ lộ với Takahashi học trưởng nhất định anh ấy sẽ đồng ý.”

“Đúng vậy nha, một người đáng yêu tốt bụng như Yuko, nếu không thích cậu ấy chẳng lẽ Takahashi học trưởng lại thích Haruhi Suzumiya sao.”

Trần Thải Tinh nghe thấy trà xanh Yuko cùng đồng bọn của của cô ta khoác lác, không có gì thú vị liền đi về. Chu Tuy, Lâm Tín hai người cũng không có ở ngoài trường, Trần Thải Tinh bèn đi thẳng về, đến chỗ đường ray, có bốn, năm người chơi chặn đường không dám tiến lên, trong đó có Tiết Hạo.

Bởi vì chuyện bậc thang thứ 13 trong buổi chiều mà sau đó Tiết Hạo bị người chơi nữ châm chọc khiêu khích, chính bản thân hắn cũng chột dạ sợ sệt, tất cả mọi người trốn tránh hắn, không thể làm gì khác hơn là cố gắng tránh né nguy hiểm, mặt dày đi theo sau tay oldbie, muốn về sớm một chút.

Mọi người tuy rằng chán ghét Tiết Hạo, nhưng sẽ không ra tay, dù sao cũng không muốn tốn kim tệ để giết người, đều ngại đánh chửi mà lãng phí tinh lực. Lại nói loại mặt dày lưu manh trong game này không phải chưa từng thấy qua, mọi người đều coi Tiết Hạo như người xa lạ.

“Người anh em.” Tiết Hạo nhìn thấy Trần Thải Tinh đến, mỉm cười chào hỏi.

Trần Thải Tinh chẳng thèm để mắt đến, bước thẳng vào đường ray, mọi người liền nghe thấy tiếng xe lửa vang đến, vẻ mặt đột nhiên biến sắc, tàu hỏa đến! Tiết Hạo thậm chí còn rút thêm một chân bước vào, ánh mắt mọi người đồng loạt hướng về người trẻ tuổi trên đường ray, cho rằng đối phương chết chắc rồi, tốc độ của tàu hỏa rất nhanh dừng lại, chỉ chút xíu nữa thôi là người trẻ tuổi kia đi rồi.

Tiết Hạo càng lộ ra sắc mặt vui mừng, nếu như hôm nay tàu hỏa bắt người, cậu liền an toàn.

Leng keng keng…

Xe lửa rất gần người trẻ tuổi đứng trên đường ray, suýt nữa là đụng vào rồi, các người chơi bên cạnh nhìn đến sững người.

Người trẻ tuổi kia bị choáng sao? Vậy mà đứng bất động, còn nhìn về phía xe lửa.

Sau đó mọi người liền thấy âm thanh của xe lửa kia đột nhiên dừng lại, xe dường như thắng gấp, thân xe dường như bị lui về phía sau một chút.

Mọi người nhìn đoạn toa xe lửa kia liền hiểu được người trước mắt bọn họ không thể chọc nổi.

Trần Thải Tinh tiếc nuối thu hồi ánh mắt, không thể hành hung một trận, không thể làm gì khác hơn là nhấc chân đi qua đường ray.

Trước mặt mấy người chơi:!!!

Mới vừa mới xảy ra chuyện gì? Thật hay giả? Xe nhường đường cho người chơi?

Mấy toa xe cửa xe lửa thì bị kẹt ở trên đường, giống như cùng người chơi phân cao thấp, ngày hôm nay chẳng qua là ta bất động, có bản lĩnh ngươi cũng đừng đi qua.

Mấy người chơi:…

Dựa vào cái gì, đều là người chơi mà xe này lại có hai kiểu đãi ngộ khác nhau?

Ở tiệm tạp hóa gặp Chu Tuy cùng Lâm Tín.

“Suzumiya sau khi tan học đi một chuyến đến nhà vệ sinh, đợi ở cửa phòng làm việc của giáo viên không quá hai phút, sau đó về nhà, tâm trạng hình như không được tốt cho lắm, ở tiệm tạp hóa mua rau dưa với hoa quả, sau đó về nhà đến bây giờ không đi ra.” Chu Tuy báo cáo.

Trần Thải Tinh ngắn gọn nói ra suy đoán của mình.

“???!!!”

Hai người đầy đầu thắc mắc, bị suy đoán về người song tính làm cho sợ ngây người, mà sau khi nghe xong, sau đó mắng to: “Đám người cặn bã.”, “Quả thực là tên cầm thú bệnh hoạn.”

“Tôi vẫn nghi ngờ về chuyện xác giáo sư mỹ thuật ở bậc thang thứ mười ba đã bị chôn vào trong tường.” Trần Thải Tinh nghĩ, “Cũng có lý, tối nay đột nhập vào trường điều tra thử xem.”

Chu Tuy: Anh đúng là hung hăng thiệt ó, chủ động chơi trò bậc thang.

“Thật ra thì cũng có thể tạm thời bỏ qua tuyến phụ, làm sao tránh né cái chết ở phòng mỹ thuật thì mấy người chơi đều biết rõ, có thể né tránh. Chủ yếu là câu chuyện về Suzumiya bắt đầu tiến vào quỹ đạo, hôm nay bị người ta phát hiện bí mật, về sau sẽ dùng nó để uy hiếp, còn có tên cha dượng, buổi tối tôi đi ra ngoài, lo sợ rằng câu chuyện sẽ lặp lại như vậy, rốt cuộc tôi cảm thấy tất cả đều chả hay ho gì.” Trần Thải Tinh nói xong, quyết định sẽ tạm thời hoãn tuyến phụ này lại.

“Đúng rồi, Lâm Tín cậu chú ý đến Yuko với bốn người bạn của cô ta, bọn họ muốn chơi bút tiên, nghe được nhớ nói cho tôi biết.”

Lâm Tín gật đầu.

Những cô bạn này đúng là muốn đi tìm đường chết.

“Anh Nguyên, còn Hắc Đản trong nhà vệ sinh thì sao? Chuyện này lúc nào sẽ giải quyết đây? Gần đây chuyện ma quái ở nhà vệ sinh càng ngày càng nhiều, nghe nói tiểu quỷ hiện tại vô cùng đáng sợ, em sợ thời gian càng kéo dài, oán khí tiểu quỷ càng tăng, đến lúc đó khó giải quyết.”

“Không có chuyện gì đâu, tôi mỗi ngày đều đến tâm sự với nó, thuyết phục thỏa đáng, tạm thời không có việc gì.”

Chu Tuy:???

Anh Nguyên thật lợi hại, còn có thể giảng đạo lý với quỷ.