Ở Trong Game Chạy Trốn Làm Lão Đại

Chương 12: Trấn Nhỏ Quái Đản 12




“E rằng không dễ vào……” Thanh niên giống lưu manh cắn chặt khớp hàm: “Để tôi đi, tôi là người chơi cũ, so với các người kinh nghiệm phong phú hơn, cũng có nhiều phương pháp bảo toàn mạng sống hơn.”

“Người rõ ràng nhất phải tìm thứ gì là tôi.” Sở Tu trong lòng cũng đã có một khái niệm mơ mơ hồ hồ, cô bình tĩnh vén tay áo: "Tôi phải đi vào.”

“Kỳ thật biện pháp tốt nhất chính là một người ở bên ngoài tiếp ứng, một người dụ quái vật rời đi, một người đi vào.” Sở Tu nhẹ giọng nói: “Tôi nguyện ý đi vào, còn lại hai người phân chia đi.”

Để một người ở bên ngoài tiếp ứng là rất cần thiết, tuy rằng bọn họ là tạm thời tổ đội, nhưng ba người bọn họ đều là đồng đội đáng tin cậy, ít nhất sẽ không ám hại lẫn nhau.

Người ở bên ngoài ứng phó tương đối an toàn, nếu người đi vào thời điểm phát hiện có chuyện quan trọng mà không thể an toàn đi ra, như vậy thì chết cũng muốn đem đồ vật truyền ra.

Như vậy ít nhất thì hai người còn lại sẽ còn cơ hội.

Nguy hiểm nhất trừ người đi vào kia thì chính là người dẫn dụ quái vật rời đi, hai người thanh niên trăm miệng một lời: “Tôi đi dẫn!”

“Để tôi đi đi, tôi đã nói rồi, ít nhất tôi có kinh nghiệm, hơn nữa trong tay tôi có đạo cụ, thật sự gặp chuyện gì, tỷ lệ sống sót sẽ cao hơn so với anh.” Thanh niên lưu manh bình tĩnh nói: “Nếu thật sự có thể sống sót, an toàn rời đi nơi này rồi, tôi thật sự muốn cùng hai người tổ đội một lần nữa, tâm lý hai người rất vững đó, thật sự không giống người mới.”

Vì thế nhiệm vụ cứ phân chia như vậy, Sở Tu đi vào tra xét, thanh niên giống lưu manh tên là Trương Giao, hắn phụ trách dẫn dắt quái vật chung quanh rời đi, Úc Thời Dịch thì ở bên ngoài tiếp ứng.

Ba người chắp tay cổ vũ, sau đó từng người hành động, Sở Tu còn nhớ rõ trên lưới sắt có một chỗ lỗ trống, cũng với Úc Thời Dịch đi trước.

Trương Giao tự mình đi tới bên kia, chuyện dẫn dụ quái vật này, đương nhiên là dẫn đi càng xa càng tốt.

Cũng không biết hắn làm cái gì, Sở Tu nghe thấy có tiếng động, ngay sau đó những quái vật ngoại hình kì quái khác nhau, toàn bộ đều đi tới một hướng.

Chỉ còn lại có rải rác vài con, không biết có phải là khả năng thính giác tương đối kém hay không, chúng vẫn còn lượn lờ gần đó.

“Ở chỗ này chờ tôi, nếu như có chuyện, tôi sẽ ném đồ vật ra ngoài.” Sở Tu dẫm lên bả vai Úc Thời Dịch, từ cửa sổ đi vào, Úc Thời Dịch vẫn luôn im lặng, đến khi Sở Tu lúc đã đứng ở trên cửa sổ, hắn mới nhẹ giọng nói: “Cô nhất định phải sống sót đi ra.”

“Được.” Sở Tu nói xong cũng không quay đầu lại liền đi vào, mục tiêu của cô rất rõ ràng, chính là phòng của các trưởng khoa, cô biết thời gian không có nhiều, chạy chậm đi vào, dọc theo đường đi thế nhưng không có gặp được cái gì ngăn trở.

Đến khi tới cửa phòng trưởng khoa, cô không tiến vào, dẫm lên ghế chạm vào chiếc chìa khóa trên khung cửa, quả nhiên là chìa khóa mà cô đã dùng một lần để mở khóa cửa bên trong, hiện tại lại xuất hiện ở mặt trên khung cửa.

Lúc Sở Tu sờ được chìa khóa, vẻ mặt không khỏi thả lỏng một chút, cô cúi đầu, vừa lúc nhìn thấy tấm kính nhỏ trong suốt, bên trong có một khuôn mặt hướng về phía cô.

Một khuôn mặt đã bị hủy hoàn toàn, chỉ có đôi mắt kia coi như rõ ràng, gắt gao nhìn chằm chằm Sở Tu.

Sở Tu đột nhiên không kịp phòng ngừa nhìn thấy một khuôn mặt như vậy, thật sự hoảng sợ, cô nhanh chóng xuống ghế quay đầu bỏ chạy, kỳ thật trong lòng Sở Tu không có nắm chắc, cô muốn đi tìm quầy tư liệu kia, mang đi hết.

Nếu đem được nó ra ngoài thì có thể còn có đường sống.

Nhưng hiện tại cô không có cơ hội, lúc Sở Tu từ ghế trên nhảy xuống, cửa liền mở, chủ nhân của gương mặt từ bên trong đi ra.

Xem tóc cùng quần áo là nữ, trên mặt đã bị bỏng nghiêm trọng, mặc áo blouse trắng, trong tay cầm một con dao phẫu thuật, cô ra khỏi phòng trưởng khoa, dù không phải trưởng khoa thì chắc cũng là bác sĩ trong bệnh viện tâm thần.

Sở Tu quay đầu bỏ chạy không một chút do dự, đối đầu trực diện với Boss trong trò chơi sinh tồn Boss? Về sau cô trải qua nhiều phó bản, có cũng đủ đạo cụ, nói không chừng còn có thể thử một chút, hiện tại…… Vẫn là chạy nhanh đi.

Sở Tu tuy rằng chỉ là một người bình thường, nhưng tố chất cở thể rất tốt, trước kia lúc đi học cô đã về nhất trong đại hội thể thao 100 mét, đặc biệt là tình huống hiện tại, có thể ảnh hưởng đến tính mạng, cô taats nhiên là chạy nhanh hơn so với bất kì ai.

Cô gái cầm dao phẫu thuật không nhanh không chậm đi theo phía sau cô, tựa hồ cũng không có ý vội vã đuổi theo, nhưng Sở Tu cũng không nửa phần chậm trễ, điêng cuồng chạy về nơi mình đi vào lúc nãy.

Ngay lúc này, các phòng cô đã từng đi qua một lần, cũng đã cẩn thận kiểm tra qua, xác định là trong phòng không có gì, đột nhiên từ trên cửa sổ nhỏ vươn tới một bàn tay.

Một cánh tay trần trụi, có thứ gì đó giống như vết phồng rộp trên da, tùm lấy quần áo trên đầu vai Sở Tu.

Sở Tu dừng lại, phản ứng cực nhanh, trong túi cô có một con dao gọt hoa quả, liền lấy ra đâm vào cánh tay đó, chủ nhân cánh tay dường như cảm thấy hơi đau, theo bản năng buông lỏng tay ra.

Sở Tu lảo đảo hai bước, cũng không dám chạy gần sát cửa, hai bên hành lang đều là phòng, cửa đều đóng chặt, chỉ có cái cửa sổ vuông nhỏ phía trên tối om, cái gì cũng nhìn không thấy.

Quả nhiên lựa chọn của cô là đúng, đại khái là nghe được âm thanh, các cánh tay đột nhiên duỗi ra từ các căn phòng, không ngừng cào trong không khí, vốn dĩ hành lang không phải rộng rãi, Sở Tu lại phải tránh né những cánh tay đó, tốc độ lập tức chậm lại.

Vì thế cô gái phía sau liền từng bước một lại gần.

Sở Tu lúc này đã có chút sốt ruột, chủ yếu là thứ phía sau đang tới gần, sẽ làm cho tâm lý người ta cảm thấy bị áp bách, càng quan trọng hơn là, rõ ràng khoảng cách không xa, cô nhớ rõ rành mạch, nhưng ngay lúc này muốn chạy thoát, lại cảm thấy hành lang sâu thẳm đến vô tận.

Trong lòng bàn tay cô tất cả đều là mồ hôi, nỗ lực phải duy trì đủ tốc độ, hơn nữa còn phải không cho một cánh tay nào đụng tới, lúc này cô gái phía sau đã cách cô rất gần, Sở Tu đã nhìn thấy được một tia sáng lóe lên.

Ô cửa quen thuộc chỉ cách vị trí hiện tại của cô vài mét.

Sở Tu ánh mắt sáng lên, hơi hơi gia tăng tốc độ ý định chạy đến, trên đường còn bị một cánh tay câu lấy góc áo, cô trực tiếp dùng dao gọt hoa quả cắt góc áo của chính mình, cùng với tiếng vải vóc bị xé rách, cô đã thành công tới cửa.

Vào lúc này, Sở Tu nghe được một tiếng cười khẽ, sau đó cùng với tiếng chìa khóa leng keng leng keng, trời đất quay cuồng.

Cô ngẩng đầu nhìn qua, vị trí của căn phòng đã thay đổi, sau đó quay đầu, cô gái cầm dao phẫu thuật đang đứng ở phía sau cô, mà cái cửa quen thuộc kia, xuất hiện ở phía sau cô gái cách đó không xa.