Ờ Thì ... Sói Yêu Thỏ Đấy!

Chương 42: Tai nạn




Phạm Băng Hi một mình một bóng tới nhà của Dương Ái Mỹ đòi người. Mặc kệ đám người làm ngăn cản, nó đập phá mọi thứ

Đôi mắt nâu khói đỏ nừ....

-Hi , bình tĩnh lại đi .... bình tĩnh lại đi

Kun ôm lấy người nó

-Dương Ái Mỹ trả thằng bé lại cho tôi. Đừng để tôi vượt qua giới hạn của mình bằng không cô đừng hòng sống

Nó gào nên vùng vẫy ra khỏi vòng tay Kun...

Mẹ kiếp. Nó sẽ giết chết con ả đó...

Điện thoại điên cuồng đổ chuông

-Alo. Sun

-Cái gì!

Nó từ từ trượt xuống toàn thân mất đi trọng lượng.

....

Một giây sau... nó vùng lên mạnh mẽ . Đôi chân nhỏ chạy thục mạng về phía đường lớn

Bé con của nó, cháu yêu của nó...đứa trẻ là đứa trẻ thông minh tinh nghịch và kiên cường. Đứa trẻ đáng yêu như thế tại sao lại gặp chuyện như vậy...

Nó cứ thế chạy rất nhanh, nó muốn hặp Gấu ngay lúc này... cầm bàn tay nhỏ xíu của thằng bé , hôn nên trán thằng bé. Muốn thằng bé mè nheo gọi Dì ơi... muốn lắm... rất muốn...

Rầm!

Kittttt....

Nó cảm giác tai mình ù ù ,chỉ nghe thấy tiếng gió...

Rầm một cái... nó thấy thân thể nhẹ bẫng... rất nhiều tiếng chân, tiếng gọi...

Nó nghe rất rõ giọng một người

-Hi... Hi... tỉnh lại em ơi... Hi... mở mắt ra nhìn anh đi em...

Giọng của anh, ấm áp quá...

Vương Lãnh Nhân sợ hãi ôm trầm lấy nó... máu... máu chảy rất nhiều...

Không....không ... nó định rời xa anh? Không, không được ... anh không cho phép... anh không cho phép

-Hi , mau đưa con bé tới bệnh viện!

Kun hét lên

Phải ... !

Chiếc BMW lao như bay đến bệnh viện

-Vương .....Lãnh Nhân... Em... em mệt.... rất mệt

-Cố lên. Đừng bỏ anh! Xin em

Nhân gào lên. Anh khóc... nó khóc... Kun cũng khóc...

Họ rất yêu nhau!

-E..m.... lạnh. Ô..m em ... chặt một chút ... mệt quá... mệt quá

-...Đừng ngủ. Đừng ngủ...

-...

Bố Phạm ngã khụy xuống đất. Đứa trẻ của ông làm sao có thể

Tại sao chứ... tại sao?

Hai người thân yêu nhất của ông đều ở đó... họ đang đấu tranh với thần chết để dành lại sự sống

-Ba nuôi...

-Không sao, .... ta... tiếp tục đợi. Cả hai đứa trẻ đó đều rất mạnh mẽ

Tất cả mọi người đều nhìn chú mục vào đèn báo đỏ trước phòng phẫu thuật

7 tiếng trôi qua... nặng nề ảm đạm

Tiếng đế dày vội vã chạm sàn...

Vương lãnh nhân giống như một cái xác sống. Còn người anh gần như chết đi một nửa...

-Bác .... sun... Hi , hi sao rồi? Hi sao rồi?

Tuấn vội hỏi...

Anh về lần này thăm mọi người. Thăm con bé...ai ngờ vừa xuống sâm bay lại nhận được tin từ ba mẹ... Hi Hi của anh và gấu nhỏ gặp tai nạn.

Tại sao lại như vậy?

Bốp...

Vương Lãnh Nhân ngã xuống sàn...

-Tôi đã giao cô ấy cho anh... anh chăm sóc cô ấy như vậy sao?

-Tuấn...đừng thế... chúng ta đợi đi.

Bố Phạm giữ tay anh. Giống như nước mắt bị kìm kẹp quá lâu

Tuấn òa khóc

Bố phạm ôm anh trong lòng... đứa trẻ này lại yêu con ông đến như vậy

Tùng đỡ bạn dậy...

Tên ngu đần này... thật ngốc nghếch

Đèn tắt...

Bác sĩ bước ra ngoài....

-Bác sĩ..

Mọi người đổ xô tới

-Ca phẫu thuật của cháu bé thành công . Người nhà yên tâm

Cùng lúc phòng phẫu thuật bên kia cũng tắt đèn..

-Bác sĩ cô ấy thế nào? Vương Lãnh Nhân sốt sắng hỏi

-Cô bé ổn rồi!... không còn gì đáng ngại chờ thuốc mê hết tác dụng cô bé sẽ tỉnh

Mọi người thở phào... ơn giời... mọi chuyện đều êm xuôi