Ở Rể Phật Môn

Chương 8




Mùng năm tháng giêng, Thiếu Lâm tự. Khách lạ kéo đến sơn môn đông như mây. Viên Tuệ đại sư đứng trước sơn môn, phía sau là vài vị viên tự đại sư của Thiếu Lâm xếp thành hàng. Vài chục năm nay, Thiếu Lâm ít có trận nào chuẩn bị lớn như vậy, cho nên có thể thấy được, cái vị Mục tông chủ ở quan ngoại này thực lực thật mạnh mẽ.

Đoàn người của Mục Kha chậm rãi theo đường núi mà đến, cuối cùng đến trước sơn môn to lớn thì dừng lại.

Viên Tuệ đại sư chắp tay hành lễ, miệng tụng phật hiệu, “A di đà phật, Mục thí chủ từ biệt hai mươi năm, hôm nay phong thái vẫn như xưa.”

Mọi người nghe vậy ngẩn ra. Chẳng lẽ đúng là hai mươi năm trước vị Mục tông chủ này đã tới Thiếu Lâm sao?

Mục Kha cười ha ha, nội lực hùng hồn từ tiếng cười vang lên khắp nơi, người giang hồ đứng xem công lực không đủ đều không chịu được mà phun máu tươi.

“A di đà phật.”

Phật hiệu ngâm nga vang lên, cảm giác không thể hít thở được trong ngực mọi người lập tức suy giảm, rất nhiều người vì giữ lại mạng nhỏ mà lập tức chạy ra xa đứng xem.

“Tiểu tử Viên Tuệ, hai mươi năm không gặp, công lực của ngươi cũng cao lên không ít.”

Mọi người kinh ngạc. Nhìn vị Mục tông chủ này tuổi cùng lắm là bốn mươi, sao mà nói chuyện khẩu khí lớn như vậy? Dám gọi Thái Sơn Bắc Đẩu của võ lâm - Viên Tuệ phương trượng là “tiểu tử”!

“Lão nạp hổ thẹn.”

“Ta không phải đến ôn chuyện với ngươi, bớt những lời thừa đi, chúng ta hãy nói thẳng, chuyện sư phụ ngươi và ta đã ước định cuộc chiến sau ba mươi năm, bây giờ thế nào?”

Mọi người giật mình. Thì ra trong đó còn có nguyên nhân.

“Tiên sư đã qua đời nhiều năm.”

“Cho dù lão hòa thượng kia chết, Thiếu Lâm cũng nên có người thay hắn thực hiện, nếu không giang hồ đệ nhất phái này có lẽ nên sớm giải tán giúp người?” Kẻ khiêng kiệu của Mục Kha nói năng lỗ mãng.

Một thân ảnh quỷ mị đột nhiên chui vào giữa sân, liền xuất chưởng chụp tới hán tử kia. Rõ ràng, dứt khoát, không chút dây dưa. Chỉ trong mười chiêu, hán tử kia liền bị người vừa đến một cước đá ra giữa sân, lại còn đưa đạp dưới chân.

Vào đông ánh mặt trời cũng lạnh theo, người nọ một thân áo xám, mặt mày tuấn lãng, khóe miệng mang vẻ cười, nhìn người dưới chân, lạnh lạnh hỏi: “Ngươi vừa rồi nói gì? Tai ta không tốt không nghe rõ ràng.”

Ngô đại trưởng quỹ của Giang Hồ khách điếm! Cho đến hôm nay, rất nhiều người mới biết, thì ra vị đệ tử cuối cùng của tiền trưởng môn Thiếu Lâm hóa ra thân thủ lại cao như vậy. Trước mắt bao người, đông đảo cao thủ đứng đây, hắn bắt đối thủ như lấy đồ trong túi, chỉ riêng chiêu ấy cũng đủ để toàn trường kinh sợ. Nhưng là, rất nhiều người lại không khỏi cảm thấy hoang mang, đến tột cùng là Ngô đại trưởng quỹ đến nơi này lúc nào, sao không có ai phát hiện?

Hán tử áo tím dưới ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng của Ngô Nại đúng là không thể kêu một tiếng, mồ hôi lạnh trên thái dương bất giác túa ra.

Viên Tuệ đại sư lắc lắc đầu, gọi nhẹ một tiếng, “Vô Tướng.”

“Sư huynh.” Nàng nghe tiếng ngẩng đầu nhìn qua, đồng thời rất nhanh thu hồi lại cái chân vừa làm “ác”, mặt hiện lên vẻ vô tội, “Chuyện gì?”

“Trước mặt tông chủ không thể vô lễ.”

“Vâng.” Nàng ngoan ngoãn nghe lời, lắc mình trở lại đứng bên cạnh sư huynh.

Mục Kha ánh mắt thâm trầm nhìn Ngô Nại, “Ngô đại chưởng quỹ hảo thân thủ.”

“Đâu có, tông chủ nếu là bá chủ một phương, hẳn nên dạy dỗ thủ hạ biết chút cấp bậc lễ nghĩa, không nên để quần hùng thiên hạ nhìn mà chê cười.”

Mục Kha vung tay lên, nhìn cũng chưa thèm nhìn qua hán tử áo tím đã trực tiếp đưa hắn xuống địa phủ, “Như vậy hẳn là Ngô đại chưởng quỹ vừa lòng?”

Ngô Nại chắp tay hành lễ, “A di đà phật, thiện tai thiện tai, trừng phạt nhỏ là được, tông chủ sao phải sát sinh, nên biết chúng sinh bình đẳng.”

Ngô đại chưởng quỹ quả nhiên không hổ là tai họa danh môn, Thiếu Lâm phái mấy trăm năm cũng không bới ra một tên hỗn thế tiểu tử như vậy.

Mục Kha ánh mắt phát lạnh, thanh âm biến lãnh, “Viên Tuệ, hôm nay ta theo lời hẹn mà đến, quý phái cử người nào ra ứng chiến?”

Viên Tuệ đại sư nói, “Lời hẹn của Tông chủ cùng tiên sư còn mười năm nữa, hôm nay lão nạp hẹn tông chủ đến, chẳng qua là thay đồng đạo giang hồ nói lời công đạo.”

“Hừ, ta thấy lão hòa thượng kia đặt ra cái hẹn ba mươi năm với ta, thực ra là đã lường trước ba mươi năm sau, hơn phân nửa là ta đã không còn trên đời, mà cho dù vẫn còn sống, Thiếu Lâm cũng sẽ có nhân tài mới xuất hiện có thể đánh với ta một trận, tính toán này của hắn thực sự là không sai.”

Viên Tuệ đại sư không nói một lời. Ngô Nại bên người hắn suy nghĩ chút rồi khẽ nhướng mày.

Mục Kha giương mắt nhìn lại, “Ngô đại chưởng quỹ muốn nói gì?”

Ngô Nại mỉm cười, “Sư phụ ta, lão nhân gia là quá thông minh thôi, bất quá,” Nàng nghiêng đầu đánh giá hắn, “Tông chủ, ngài năm nay bao nhiêu?”

Vấn đề này hỏi đúng thắc mắc trong lòng mọi người, tất cả đều dựng tai lên mà ngóng.

“Bảy mươi lăm.”

Ngô Nại gật đầu, “Mười năm sau, thì phải là tám mươi lăm, quả thật rất ít ai có thể sống đến cái tuổi này.”

Mục Kha sắc mặt đen xì.

Ngô Nại đưa tay sờ cằm, nháy mắt mấy cái, “Nói vậy chứ tông chủ ngài đây nhất định sống đến tầm đó thôi, ví dụ như Thiếu Lâm chúng ta còn có rất nhiều trưởng lão đến chín mươi lăm tuổi mà vẫn khỏe mạnh, cho nên hẳn sư phụ ta đoán được tiên cơ, liếc mắt một cái là nhìn ra tông chủ ngài có tướng trường thọ, mới cùng ngài hạ một ước định ba mươi năm.”

Viên Tuệ đại sư nhắc nhở đúng lúc, “Vô Tướng.”

Ngô Nại hai tay chắp lại, cúi đầu câm miệng.

Viên Tuệ đại sư nhìn về phía Mục Kha, mặt mang vẻ xin lỗi, “ Sư đệ của lão nạp vô lễ, thỉnh tông chủ niệm tình hắn còn trẻ, không so đo.”

“Vô phương, lão phu sẽ không so đo với trẻ con.”

Viên Tuệ đại sư nói, “Giang hồ dùng võ kết bạn, thậm chí dùng võ ứng chiến, dù có chết, cũng không oán hận, chỉ là tài không bằng người thôi. Nhưng tông chủ sao lại giết người đoạt sách, thậm chí giết sạch một nhà, khiến giang hồ gió tanh mưa máu, không được bình an?”

“Tài không bằng người tự phải chịu, hôm nay nếu Thiếu Lâm không thể thắng được ta, theo ước hẹn ba mươi năm, ta sẽ lấy đi thư tịch cất trong Tàng Kinh Các của Thiếu Lâm, vậy ta có thể buông tha cho các môn phái khác.”

Quần hùng ồ lên.

Võ công thiên hạ Thiếu Lâm, Thiếu Lâm Tàng Kinh Các là ước mơ tha thiết của bao nhiêu người luyện võ.

Mục Kha cười lạnh một tiếng, “Ngươi tự nhận có thể đánh với ta một trận sao? Viên Tuệ?”

Viên Tuệ đại sư mỉm cười, phun ra hai chữ, “Không thể.”

Mục Kha lại đảo qua những người của Thiếu Lâm đang ở đây, “Các ngươi mấy người liên thủ, thế nào?”

“Lão nạp đã chuẩn bị đối thủ cho tông chủ.” Viên Tuệ đại sư thản nhiên nhận thua, thái độ rõ ràng làm cho quần hung ở đây tâm sinh hèn mọn.

Mục Kha thanh âm hốt trầm, nhìn người nói, “Hắn đâu?”

Viên Tuệ đại sư mặt lộ ý cười, nhìn người bên cạnh mình, nói: “Không dối gạt tông chủ, sư đệ của lão nạp đúng là có thể đánh một trận với tông chủ.”

Quần hùng kinh hãi. Thật sự như vậy sao? Ngô Nại tay xoa cằm, không có hảo ý ngắm sư huynh của mình. Mọi người không khỏi bị biểu tình kia của nàng dọa.

Thiếu Lâm sơn môn đột nhiên vang lên, một giọng nói trong trẻo mang theo vài phần hớn hở nói: “Sư huynh, nếu ta đánh thắng, ngươi phải tặng cho ta vị trí trưởng môn.”

“A di đà phật.” Mấy đại cao tăng xung quanh đồng thời tụng phật hiệu, trong thanh âm có vài phần cảm giác rất vô lực.

“Vô Tướng.” Viên Tuệ đại sư nhìn nàng lắc đầu.

“Mặc kệ, ta muốn làm trưởng môn.”

Mục Kha cười ha ha, thét dài một tiếng, khiến mấy người ngất ngay tại chỗ.

“Bản tọa thấy thu được đồ đệ như vậy coi như là Thiếu Lâm các ngươi bất hạnh, Ngô đại trưởng quỹ, hay là chúng ta làm một giao dịch?”

“Nói nghe chút nào.” Ngô Nại vẻ mặt hứng thú nói.

“Ngươi không ứng tiếp trận chiến này, sau khi ta tiêu diệt Thiếu Lâm, ngươi sẽ tiếp nhận chức vụ tân trưởng môn.”

Ngô Nại ngón tay từ dưới cằm chuyển lên mũi gãi gài, có chút chần chờ nói: “Nhưng là, ta chính là muốn làm trưởng môn sau đó trả thù cái đám người hiện tại này, ngươi diệt sạch bọn họ, ta dù thành tân trưởng môn, cũng không có ý tứ a!”

Hiện trường một mảnh lặng ngắt như tờ. Ngô đại chưởng quỹ quả không phụ danh xưng “Tai họa danh môn”! Nhưng cũng là may mắn to lớn của Thiếu Lâm hôm nay!

Mục Kha vẻ mặt lạnh lùng, “Nói như vậy, Ngô đại chưởng quỹ là muốn xuất chiến?”

Ngô Nại hì hì cười, “Lâm trận lùi bước không phải phong cách của ta.”

Mục Kha bỗng dưng phát ra một tiếng thanh khiếu, xung quanh Thiếu Lâm vang lên những tiếng huýt gió đáp lại. Quần hùng vẻ mặt đều hiểu ra. Đây là một cái bẫy!

Mục Kha cười đến đắc ý thả thị huyết, “Như vậy, hôm nay ta sẽ máu tẩy Thiếu Lâm.”

Ngay lúc đó, Viên Tuệ đại sư đột nhiên nói một câu không liên quan đến việc đang xảy ra , “Đem rượu đến.”

Có tăng nhân tiếp khách lĩnh mệnh đi. Không bao lâu, trên nền tuyết đặt song song mấy vò rượu lớn.

“Vô Tướng.”

Ngô Nại kêu thảm thiết một tiếng, nhảy dựng lên, “Sư huynh, ta không cần uống.”

Mọi người ngạc nhiên. Rượu này đúng là đem cho Ngô đại chưởng quỹ uống sao? Vì sao vẻ mặt hắn lại đại biến, đây rốt cuộc là rượu gì?

Viên Tuệ đại sư nghiêm mặt nói: “Ta lấy thân phận trưởng môn ra lệnh.”

“Sư huynh, ta hận ngươi.” Ngô Nại mắt đỏ hồng nhìn hắn.

Viên Tuệ đại sư không thèm đáp lại. Nàng đưa tay tiếp nhận vò rượu hắn đưa, mở ra, ngửa đầu nhắm mắt uống vào. Mọi người trong Thiếu Lâm lập tức đón nhận. Đại chiến vì thế triển khai… Các môn phái cũng không may mắn thoát khỏi vòng chiến.

Mục Kha trước sau vẫn chưa động, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Ngô Nại đang bị mấy tăng nhân đón khách vây quanh. Vò rượu cưới cùng cạn sạch, thân hình Ngô Nại có chút lay động, thân thủ tách đám tăng nhân đón khách đi ra. Khi say rượu nàng phảng phất hóa thành một người khác, cả người lạnh lùng thanh thanh, ánh mắt tựa hồ chứa sát khí, theo từng bước đi, bên người liền có kẻ bay ra.

“Hàng long phục hổ quyền.”

“Đại lực kim cương chỉ.”

“Vi đà quyền.”

Mỗi lần thấy nàng triển lộ một loại võ công, lòng Mục Kha cứ thế mà trầm xuống theo. Ngô Nại này đến tột cùng học được bao nhiêu tuyệt học của Thiếu Lâm?

Hai người rốt cục cũng mặt đối mặt. Trong nháy mắt ấy, bọn họ chỉ còn nhìn thấy đối phương.

Mùng năm tháng giêng, Thiếu Lâm xảy ra một trận chiến khiến thiên hạ kinh hoàng. Quan ngoại Mục tông chủ thảm bại bỏ mạng, những kẻ tiếp ứng chết hầu như không còn. Những người trên giang hồ chính mắt thấy trận chiến ấy về sau nhắc lại mà lòng còn sợ hãi.

Sau ngày ấy, bọn họ đã tin tưởng vào lời đồn về võ công của Thiếu Lâm Tự.

Sau ngày ấy, bọn họ càng thêm kính nhi viễn chi với Ngô đại trưởng quỹ.

Sau ngày ấy, người trong giang hồ dặn đồng môn thêm một câu: Trăm ngàn lần đừng cho Ngô đại trưởng quỹ gần rượu, nếu thấy hắn uống, nhớ rõ có bỏ chạy xa thế nào cũng không đủ.

Sau ngày ấy... Nhân vật đang là đề tài Ngô đại chưởng quỹ biến mất trong tầm mắt của mọi người.

Ở tổng đàn Viêm Giáo xa xôi, Tư Mã Vân Thiên thu được tin tức thì chân khí tán loạn, phun ra một ngụm máu tươi, gục ở trên giường trong mật thất.

“A Nại...” Thanh âm đau thương mà lại bao hàm thống khổ.

Nàng sẽ không vô duyên vô cớ biến mất, lúc ấy hắn phải rời khỏi Thiếu Lâm là vì Viêm Giáo bị bao vây, hắn vì bảo vệ giáo mà thân chịu trọng thương không thể đi xa. Nàng đã xảy ra chuyện...

Máu theo khóe miệng chảy xuống, Tư Mã Vân Thiên nắm tay lại, hung hăng đấm mạnh lên mặt đất, mặt đá hoa cứng rắn bị vỡ vụn, khiến cho tay hắn đầy máu. A Nại, dù sống hay chết, sống thì gặp người, chết phải thấy thi thể, chờ ta đi tìm nàng.

Cửa mật thất bị mở ra, một đạo âm thanh già nua phát ra kinh hô, “Giáo chủ, người làm sao vậy?”

Đông đi xuân đến, vạn vật ngập tràn sức sống, sông băng ở sau núi Thiếu Lâm tự cũng bắt đầu tan rã. Một thân ảnh đơn bạc mỗi ngày sau buổi trưa lại đến bên tảng đá to cạnh thác nước ngồi một lúc.

Ánh mặt trời ấm áp chiếu lên người, thật thoải mái. Ngô Nại ngẩng đầu nhìn mặt trời, vẻ mặt có chút mờ mịt. Nàng dường như đã quên đi một điều gì đó, là cái gì? Vì sao không nghĩ ra? Mà vì sao lại cảm thấy ngực mình trống rỗng, rốt cục nàng đã quên đi cái gì?

Cúi đầu nhìn lại chân tay, vết thương bên ngoài đều đã hết, nội thương sau khi được các trưởng lão chăm sóc, cũng đã khỏi đến năm, sáu phần, nhưng với tình hình bị thương ngày đó nàng lại hoàn toàn không nhớ rõ, chỉ nhớ mơ mơ hồ hồ là nàng càng đánh càng không ngừng được, cuối cùng nghe được sư huynh đau lòng nói bên tai nàng: “Vô Tướng, được rồi, ngủ đi.”

Vì thế, nàng liền nhắm lại mắt. Nhưng là, sau khi tỉnh lại, nàng đã quên chuyên hôm đó.

“Vô Tướng.”

Nàng nghe tiếng quay đầu lại, mỉm cười, “Sư huynh.”

Viên Tuệ đại sư nhìn người phía trước mặt mũi tái nhợt không có chút máu, khẽ than nhỏ, “Thương thế thế nào rồi?”

“Không có gì, sẽ nhanh tốt thôi, sư huynh không cần lo lắng cho ta.”

Viên Tuệ đại sư mang theo vẻ xin lỗi nhìn nàng, “Nếu không phải rơi vào tình thế như vậy, sư huynh sẽ không cho ngươi uống rượu.”

“Không có việc gì, ta biết.” Nàng nhẹ nhàng lắc đầu, muốn hắn không cần lo lắng.

“Không cần nghĩ nhiều, có một số việc nên nhớ thì đến lúc sẽ nhớ ra.”

Nàng cười gật gật đầu.

“Ở sau núi đã lâu, ta phải trở về khách điếm xem.”

“Được.”

Viên Tuệ đại sư xoay người, nháy mắt ấy trong lòng không nén nổi thở dài một tiếng.

Ngô Nại ở sau núi thêm hai ngày, khi ánh bình minh hơi rọi xuống cái bàn dưới cửa sổ của Giang Hồ khách điếm, trên bàn đặt ấm chén tử sa quen thuộc của nàng, cho dù nàng mất tích một thời gian, Tiểu Đinh vẫn luôn chuẩn bị sẵn nước suối cho nàng.

“Ông chủ, ngươi đã trở lại?” Âm thanh kinh hỉ truyền đến từ phía sau.

“Tiểu Đinh, đến đây, cho sư thúc tổ sờ người một cái.” Ngô Nại người nháy mắt đã đến gần sờ lên mặt hắn, vẻ mặt cười xấu xa.

Tiểu Đinh đẩy tay nàng, kêu lên: “Sư thúc tổ...”

Ngô Nại mừng rỡ, hì hì cười nói, “Tiểu Đinh, làn da mẫn cảm nha, vừa chạm vào đã kêu.”

Bỗng dưng tiếng màn trúc truyền đến, nơi cuối đường chậm rãi xuất hiện một nhuyễn kiệu. Ngô Nại giật mình. Vì sao có cảm giác giống như đã từng nhìn thấy một màn này?

Tiểu Đinh thừa dịp nàng ngẩn người, lủi trở về khách điếm, cùng đám Giáp Ất Bính Mậu không biết từ khi nào đã nằm úp sấp bên cạnh cửa ngó ra ngoài xem.

Nhuyễn kiệu đến trước cửa điếm liền dừng lại, một bàn tay nhấc tấm lụa mỏng lên, bước xuống từ trên kiệu. Trực giác của Ngô Nại cho biết tướng mạo nam nhân đeo tấm lụa đen trước mắt này hẳn là rất đẹp, không phải đoán mà là chắc chắn.

Người nọ ngồi xuống đối diện nàng, bình thản ung dung lấy cái chén của nàng uống hết nước còn lại bên trong, mở miệng nói: “A Nại, đã lâu không gặp.”

Nàng trừng mắt nhìn, bỗng dưng cười khẽ, “Nhìn ngươi đi đến phô trương như vậy, hẳn là Tư Mã giáo chủ của Viêm giáo rồi. Nhưng mà, ta không nhớ là đã từng gặp giáo chủ?”

“Phải không?” Người kia tiếng nói bỗng dưng lạnh lẽo.

Ngô Nại khó hiểu nhìn hắn, “Đương nhiên là vậy, không biết vì sao giáo chủ có vẻ tức giận như thế?”

“Là vì thế này sao?” Vừa nói xong, hắn bỗng dưng nhấc tấm che mặt lên.

Ngô Nại kinh ngạc nhìn khuôn mặt trước mặt này, một nửa đẹp như ảo mộng, một nửa lại như địa ngục tu la, đường gân mạch hiện rõ lên làn da trông như một đồ án dữ tợn, khiến người ta nhìn mà cảm thấy ghê người.

Bất tri bất giác, nàng lấy tay sờ lên đó. Tư Mã Vân Thiên không ngăn cản nàng. Tay nàng xoa nửa bên mặt gập ghềnh kia, đầu ngón tay run rẩy, tâm không hiểu sao rung động, làm cho nàng có cảm giác muốn rơi lệ.

Hắn bắt lấy tay nàng, ánh mắt lạnh như băng nhìn nàng, “Sợ sao?”

Ngô Nại áp chế tình cảm khác thường trong lòng, mỉm cười, “Ta sao phải sợ? Dù sao giáo chủ cũng không phải người thân của ta.”

Tư Mã Vân Thiên tay nắm chặt, trong mắt hiện lên một chút oán hận.

Ngô Nại cổ tay khẽ chuyển, thoải mái mà thoát khỏi tay hắn, một lần nữa lấy một cái chén khác, rót cho mình một chút nước, không chút để ý hỏi: “Uống ngon lắm sao?”

“Trà ngon.” Thanh âm hắn lạnh như băng mà không mang theo chút ấm áp nào.

“Trong nước suối mà uống ra hương vị trà, Tư Mã giáo chủ quả nhiên là có vài phần tuệ căn.” Dứt lời, nàng hơi hơi nhíu mi, thì thào tự nói một câu, “Vì sao lại cảm giác như đã từng nói lời này?”

Trong mắt Tư Mã Vân Thiên hiện lên vài tia dị sắc, bất động thanh sắc nhìn nàng.

“A Nại, không nhớ ta sao?”

Nàng nhếch môi, “Ta phải nhớ ngươi sao?”

Sắc mặt Tư Mã Vân Thiên trầm xuống, khuôn mặt nửa đẹp nửa xấu nhất thời làm cho người ta cảm thấy kinh hoảng.

Ngô Nại lại bình thường như không hề thấy, bình tĩnh mỉm cười với hắn, nâng chén, “Có lẽ trước kia thật sự chúng ta đã từng quen biết, nhưng là, hiện tại ta thật sự không có ấn tượng.”

Ánh mắt Tư Mã Vân Thiên ảm đạm. Nàng đã quên hết sao? Bọn họ đã từng triền miên quấn quýt... Sau đó lửa nóng trong lòng lại bùng lên, vì sao nàng lại quên, nàng sao có thể quên được?

Hắn vươn tay về phía nàng, kéo nàng lại gần, bốn mắt nhìn nhau, hai đôi môi gần như sát lại, hắn gằn từng tiếng nói: “Nếu nàng quên, ta sẽ một lần nữa làm cho nàng nhớ lại, ta không cho phép nàng quên ta, chết cũng không được quên.”

Cái chén trong tay Ngô Nại rơi xuống, nước bên trong đổ hết ra, từ trên bàn chảy xuống dưới, thấm vào trong đất. Điếm tiểu nhị Giáp Ất Bính Đinh Mậu hai mặt nhìn nhau. Ông chủ đã quên Tư Mã giáo chủ? Giang Hồ khách điếm xem ra không ổn rồi.

Sau khi trọng thương khỏi hẳn, Tư Mã Vân Thiên không còn là thiên hạ đệ nhất mỹ nam tử, phong cách hành sự trở nên ngoan tuyệt, hoàn toàn mất đi vẻ ôn hòa trong dĩ vãng, thực đúng với danh hiệu tà ma ngoại đạo. Mà bây giờ ông chủ lại hoàn toàn quên béng hắn! Thế này như là cho hắn một đòn thật nặng, có lẽ cũng là đòn trí mạng. Năm người kìm lòng không được sờ sờ sau gáy, lại cùng nhìn về phía ông chủ nhà mình.

Ban đêm trong gió mang theo một chút lành lạnh. Ngô Nại theo thường lệ thắp cho Đường Thanh Dao ba nén hương, sau đó đi ra ngoài, đứng dưới hành lang ngẩng đầu nhìn trăng. Tối nay, trăng sao ảm đạm. Lòng nàng cũng có chút phiền muộn không rõ nguyên nhân. Trong gió tiếng tay áo bay bay truyền đến, nàng vẫn không động đậy.

Mùi hương quen thuộc bay vào trong mũi, nàng cười nói: “Tư Mã giáo chủ cũng có hứng thú ngắm trăng sao?”

“Bồi tiếp A Nại thì luôn có hứng thú.”

Hai người sóng vai đứng dưới hành lang, hồi lâu không nói gì.

“Đêm đã khuya, giáo chủ trở về nghỉ ngơi đi.” Nàng nhẹ giọng lên tiếng đuổi khách.

Tư Mã Vân Thiên xoay người nhìn nàng, “Nàng không tò mò quan hệ của chúng ta trước kia là gì sao?”

“Đã qua rồi thì cho qua, con người luôn hướng về phía trước, sao nhất định phải chấp nhất không buông? Phật nói: Chấp niệm là khổ, buông mới là tốt.”

Hắn đứng gần sát nàng. Ngô Nại cũng không tránh.

Tư Mã Vân Thiên đặt tay trên thắt lưng của nàng, thanh âm tràn ngập dụ hoặc vô cùng, “Chúng ta quan hệ rất thân mật, nàng...”

“Tư Mã giáo chủ bộ dáng lúc này muốn câu dẫn ta chỉ sợ là không thích hợp, phải biết rằng ta thật sự rất để ý.” Nàng thoát ra khỏi sự ôm ấp của hắn, nhíu mày cười khẽ.

Tư Mã Vân Thiên nắm tay thành quyền, thanh âm cũng lạnh đến không còn độ ấm.“A… Nại...”

“Giáo chủ mời về phòng khách đi, nếu không ta chỉ có thể mời giáo chủ rời khỏi khách điếm.” Nói xong, xoay người vào phòng, đóng cửa.

Trong phòng, ngoài cửa, hai người hai tâm tư, cùng rối bời. Hắn trong mắt tràn đầy thống khổ, oán hận, giằng co. Nàng dựa vào cánh cửa, tay đặt lên ngực, có chút bối rồi. Không, sẽ không đâu, không ai biết nàng là thân nữ nhi, hắn không biết, hắn nhất định là dụng tâm kín đáo muốn lừa nàng.

“A Nại, mở cửa.”

“...”

“Mở cửa.”

“Mở… cửa...”

Cửa mở ra một chút, hai người đối diện nhau.

Tư Mã Vân Thiên lập tức rảo bước tiến vào trong phòng, Ngô Nại không tự chủ được lui về phía sau. Hắn tiến, nàng lui, đến khi hai người đi đến bên giường, không thể lui được nữa. Ngô Nại bị nét đau thương trong mắt hắn cuốn hút, sâu trong lòng cũng cảm thấy đau thương. Tư Mã Vân Thiên vẫy tay về phía sau, cửa phòng không gió tự đóng lại. Hắn đứng trước giường, nàng ngã ngồi trên giường, bốn mắt nhìn nhau, không ai nói chuyện.

Gió theo cửa sổ ùa vào, ánh nến trên bàn chớp lên vài cái, cuối cùng tắt ngấm, trong phòng một mảnh im lặng, chỉ có tiếng hít thở của hai người vang lên. Người đứng đó gục lên người trên giường, tấm rèm buộc chặt bị kéo xuống. Trong không gian chật hẹp, hai người mắt nhìn nhau, kiềm chế, giằng co, chìm xuống. Hắn mang theo sức của vạn quân mà thô bạo, không chút thương tiếc giữ lấy nàng, dưới sự phối hợp của nàng càng không thể nhịn được.

“A Nại... A Nại...” Một tiếng gọi rên siết, một chút phản ứng, hắn biết thân thể chỉ thuộc về hắn kia không quên hắn, cũng khát vọng hắn.

Dưới ánh mắt nhìn chăm chú mang theo đau đớn của hắn, nàng nhẹ khép đôi mắt. Có lẽ, nàng không nên quên hắn. Khi hai người áp chế lẫn nhau, nàng phát hiện bọn họ quen thuộc nhau đến mức nàng không dám tin, thói quen buông thả không chống cự, thói quen mặc cho hắn muốn làm gì thì làm, thói quen trầm luân dưới thân hắn, theo từng cử động của hắn mà run rẩy…

“Vân Thiên...” Khi tới cao trào, nàng rên rỉ tên của hắn, tự nhiên đến như vậy.

Tư Mã Vân Thiên cúi người hôn nhẹ người dưới thân, liều chết mà triền miên trong tư vị ngọt ngào của nàng, chiếm lấy tất cả của nàng. Một đêm kia, rèm trướng không ngừng lay động, Tư Mã Vân Thiên hưởng hết mọi ôn nhu.

Sáng sớm, ánh mặt trời xuyên thấu qua lớp giấy trên cửa sổ, xuyên qua rèm, rơi xuống hai người trên giường. Tư Mã Vân Thiên mang theo nét cười dịu dàng, nhìn người trong lòng đang ngủ say. Nàng vẫn còn sống thật là tốt! Đưa tay xoa hai má phủ một tầng đỏ ửng của nàng, nội thương trên người nàng chưa lành, khí sắc không được như xưa, hơn nữa hắn phát hiện mạch tượng của nàng bị ngưng trệ, xem ra lần đại chiến kia, nàng bị thương vô cùng trầm trọng. Buông người trong lòng ra, giúp nàng kéo chăn đắp lại cẩn thận, hắn xuống giường mặc quần áo, rời đi. Nghe được thanh âm cửa phòng mở ra đóng vào, Ngô Nại nhẹ nhàng trở người, tiếp tục ngủ.

Tư Mã Vân Thiên rời khỏi phòng, trực tiếp rời đi từ sau viện, lên Thiếu Lâm tự. Tăng nhân đón khách dẫn hắn vào trong thiện phòng của trưởng môn phương trượng, sau đó rời đi. Viên Tuệ đại sư ngồi trên bồ đoàn mân phật châu, thấy hắn tiến vào, chỉ mỉm cười, không hề có chút kinh ngạc.

Tư Mã Vân Thiên ngồi xuống bồ đoàn trước mặt hắn, mở miệng nói: “Đại sư biết vì sao ta đến?”

“Biết.”

“Đại sư có gì cần nói với ta?”

“Vô Tướng mất trí nhớ.”

“Ta đã biết.”

“Nàng sinh non.”

Tư Mã Vân Thiên nháy mắt dại ra, trong mắt lướt qua một tia đau đớn. Thì ra đây mới chính là nguyên nhân nàng mất trí nhớ.

“Nàng bị thương quá nặng, không có cách nào giữ lại đứa nhỏ, nàng không biết mình có thai.”

Tư Mã Vân Thiên nắm chặt tay không nói.

“Tư Mã giáo chủ.”

“Đại sư.”

“Ngươi không phải là một người tốt.” Dừng lại một chút, Viên Tuệ đại sư mỉm cười nói tiếp câu sau, “Nhưng ngươi là người thích hợp với Vô Tướng.”

Tư Mã Vân Thiên động dung.

Viên Tuệ đại sư nói: “Vô Tướng là Thiếu Lâm ngoại tộc, cũng là giang hồ ngoại tộc, người quá mức chính thống sẽ không thích hợp với nàng.”

“Đại sư không sợ sao?”

Viên Tuệ đại sư mỉm cười, trên mặt là trí tuệ lắng đọng lại theo năm tháng, “Ta rất có lòng tin với Vô Tướng.”

Tư Mã Vân Thiên không khỏi bật cười, “Đại sư không lo lắng thân phận của nàng bại lộ gây bất lợi cho Thiếu Lâm sao?”

“Chỉ cần nàng muốn, nàng sẽ vĩnh viễn là Vô Tướng của Thiếu Lâm, nếu nàng không muốn, như vậy cùng lắm là Thiếu Lâm có thêm một nữ đệ tử, thế gian lại thêm một sự kiện mà thôi.”

“Đại sư quả nhiên là người không xuôi theo dòng đời, có trí tuệ lớn.”

Viên Tuệ đại sư cười mà không nói, nhắm mắt lại, chuyên tâm động tay mân phật châu.

Tư Mã Vân Thiên đứng dậy khỏi bồ đoàn, cuối cùng nói một câu, “Lúc trước, ta có thể ở lại giang hồ khách điếm dưỡng thương, nghĩ lại cũng là nhờ đại sư ra sức.”

“Lão nạp cùng lắm là người không xuôi theo dòng đời, sao quản được tục sự ở chốn hồng trần, giáo chủ nghĩ nhiều rồi.”

Tư Mã Vân Thiên không khỏi cười ha ha, “Đại sư, kỳ thực hôm nay A Nại có được cá tính như vậy, không thể không nhờ công sức của ngài.” Nói xong, hắn nhanh chòng rời khỏi thiện phòng.

Phía sau, Viên Tuệ đại sư nhìn hướng hắn rời đi, tụng câu phật hiệu.