Ở Rể Phật Môn

Chương 5




Lúc nàng tắm xong không thấy tay nải quần áo đâu mà trên giường lại đặt một bộ quần áo mới trắng như tuyết. Ngô Nại bước ra khỏi phòng, đi qua phòng bên cạnh, đưa tay lên gõ cửa.

“Vào đi”

Nàng đẩy cửa vào, lập tức nhìn thấy bóng lưng láng mịn như ngọc, ánh mắt lập tức dời sang phía khác, thanh âm dường như có chút nhanh hơn. “Lúc này sợ là giáo chủ không tiện tiếp khách?”

Tư Mã Vân Thiên lấy quần ào trên giường mặc vào, vừa buộc vạt áo lại vừa xoay người sang: “A Nại tìm ta có chuyện gì?”

“Tay nải của ta đâu?"

“Chỉ là vài bộ quần áo cũ thôi mà.”

“Nhưng nó là của ta.” Nàng nhìn hắn gằn từng tiếng.

Tư Mã Vân Thiên bước đến cách nàng ba bước, cười nói: “Thời tiết nóng như vậy, A Nại mặ nhiều đồ như thế không nóng sao?”

“Ngươi thấy ta có nóng sao?” Nàng không đáp lời mà hỏi lại.

Hắn ghé sát vào nàng, có vẻ tiếc nuối nói: “Quả nhiên là không nhìn thấy mồ hôi thấm ra.”

“Trả quần áo cho ta.”

“Thỉnh thoảng thay đổi phong cách cũng tốt mà.”

“Không phải quần áo của ta chỉ sợ chưa chắc đã mặc vừa.”

“Vậy sao không thử trước rồi nói sau?”

Ngô Nại nhíu mi nhìn hắn: “Ngươi cho thị nữ gạt ta đi ra ngoài cũng chỉ là vì đổi tay nải của ta sao?”

Tư Mã Vân Thiên mỉm cười, làm ra bộ dáng bí hiểm: “Có lẽ là do ta tưởng tìm trong bao quần áo của ngươi sẽ thấy được mấy bản Thiếu Lâm bí kíp gì đó cũng nên.”

“Vậy ngươi tốt nhất nên đi đến nơi tên là Thiếu Lâm Tàng Kinh Các.” Nàng thành thật đề nghị.

Hắn thở dài: “Nghe nói nơi đó mai táng không ít anh hùng hào kiệt và võ lâm đạo chích”

“Ngươi nói đó đều là một loại người, cái loại người đó đang gọi là lũ đạo chích.”

Từ nhỏ đến lớn nàng từng chứng kiến quá nhiều kẻ vì bí kíp võ công mà không từ thủ đoạn lẻn vào Thiếu Lâm Tự. Chỉ là những kẻ đó chưa từng nghĩ rằng nếu cũng có thể học được võ công này, vì sao đệ tử Thiếu Lâm không phải ai cũng thân hoài tuyệt học? Chỉ có thể nói, nhiều kẻ bị danh lợi che mắt, cuối cùng trả giá bằng tính mạng.

“Phải không?”

“Mơ những thứ không thuộc về mình, không phải bọn đạo chích thì là cái gì?”

Tư Mã Vân Thiên nhìn nàng, tươi cười mang theo vài phần ái muội, ngón tay khẽ vuốt cằm, tự nói: “Bây giờ ta đang có vài phần muốn làm đạo chích.”

Nàng lộ ra vẻ khó hiểu.

Hắn ghé sát vào nàng thì thầm: “Ta chỉ là muốn chiếm lấy ngươi khỏi Thiếu Lâm thôi.”

Ngô Nại đẩy hắn một cái, xoay người ròi đi.

Tiếng nói của Tư Mã Vân Thiên từ phía sau truyền đến: “Ngươi thay quần áo kia vào ta sẽ trả tay nải lại cho ngươi.”

Nàng không cãi với hắn, tự trở về phòng mình. Nhìn bộ áo trắng trên giường kia, Ngô Nại không nhịn được than nhẹ một tiếng. Mặc áo xám đã thành thói quen, quả thật nàng không quen mặc những màu sắc khác.

Ánh mắt hướng về ánh trăng sáng ngoài cửa sổ kia, nhớ tới ánh trăng trên Thiếu Thất Sơn, không tự chủ bước tới dựa người vào khung cửa. Sư huynh, ta nhớ các ngươi.

|||

Ngày tiếp theo, lúc Ngô Nại ra khỏi cửa phòng, trong mắt Tư Mã Vân Thiên hiện lên một tia kinh diễm.

Một thân bạch sam, thắt lưng ngọc quấn quanh, thanh nhã như hoa sen, phiêu dật như tiên. Một miếng ngọc bội kết tơ đỏ treo bên thắt lưng, theo từng bước nàng đi đong đưa lóng lánh. Khuôn mặt ngày thường vốn đã tuấn lãng nay lại có thêm vài phần xuất trần thoát tục.

Tư Mã Vân Thiên mỉm cười, vỗ tay: “Thì ra A Nại mặc áo xám là vì che dấu sắc đẹp của mình.”

Thần sắc Ngô Nại không thay đổi, nói: “Nếu luận về sắc đẹp, có giáo chủ ở đây, phóng tầm mắt khắp giang hồ có ai dám không biết tự lượng sức mà so?”

Tư Mã Vân Thiên đánh giá nàng một phen, bội phục vẻ mặt không đổi, thần sắc trấn định của nàng, không nói gì chỉ cười cười nhận lấy tay nải màu xám từ trong tay thị nữ đưa qua.

“Quả nhiên giáo chủ nói lời giữ lời.”

Hắn nghiền ngẫm nhìn nàng: “Không phải ngươi sẽ về phòng thay quần áo trên người ra đấy chứ?”

“Ta cũng không phải người nhàm chán như giáo chủ.” Nói xong, nàng bước qua hắn, hướng dưới lầu đi đến.

Tư Mã Vân Thiên bật cười, sau đó gấp cây quạt đang phe phẩy trong tay đi theo nàng. Ra khỏi khách sạn, vẫn như cũ là nàng ngồi xe ngựa, hắn ngồi nhuyễn kiệu.

Vừa ra cửa thành, đi tới trên quan đạo, Tư Mã Vân Thiên liền bỏ nhuyễn kiệu, bước vào trong xe ngựa.

Ngô Nại tay phải gác ở cửa sổ trên xe, nhìn cảnh vật hai bên đường đang vội vàng lùi về phía sau, không hề quay đầu, thản nhiên mở miệng: “Giáo chủ thật sự cùng đường với ta sao?”

Tư Mã Vân Thiên khẽ tựa vào vách xe ngựa, nhìn khuôn mặt nghiêng nghiêng tú lệ của nàng, mỉm cười: “Lúc này tuy là giữa hè nhưng đỉnh núi Trường Bạch quanh năm tuyết trắng phủ, không biết A Nại có hứng thú cùng ta đến đó du lãm một phen chăng?”

“Giải dược ở núi Trường Bạch sao?” Nàng hỏi thẳng.

“Phải.” Hắn cũng đáp luôn.

“Không đi.” Nàng cự tuyệt

“Vì sao?”

“Sợ lạnh”

Tư Mã Vân Thiên giật mình nói thêm: “Thì ra A Nại không sợ nóng mà lại sợ lạnh.”

“Ngươi không cần có vẻ vui sướng khi người gặp họa như thế, cho dù ta sợ lạnh cũng coi như không phải là nhược điểm trí mạng.”

“Có thể lớn tiếng nói ra thì cũng không phải là nhược điểm.”

Ngô Nại khẽ cười một tiếng không nói gì.

“Nội thương của ta sắp khỏi rồi.”

“Ta biết.”

“Cho nên, ngươi không muốn sẽ gặp lại ta?”

“Nếu ngươi biết cần gì phải hỏi ta?”

Không khí im lặng đột nhiên bao trùm trong xe, chỉ còn tiếng bánh xe lăn trên mặt đất vọng vào bên tai. Không biết qua bao lâu, Ngô Nại nhẹ nhàng tựa đầu lên cánh tay, hơi hơi nhắm mắt, cảm thụ tiếng gió lùa qua bên tai nhẹ nhàng khoan khoái.

Tư Mã Vân Thiên nhẹ nhàng mở cây quạt trong tay, xua đi im lặng và chú toi bức trong xe. Ánh mắt hắn lướt từ ngọc trâm cài trên tóc nàng xuống, đến khuôn mặt mang chút thích ý của nàng. Bộ đồ màu xám che khuất vẻ đẹp rạng ngời vốn có, còn nơi cửa phật buồn tẻ thì đang chôn vùi vẻ thanh xuân như hoa hé nở. Mà nàng lại vui vẻ chịu đựng!

“A Nại thích Thiếu Lâm?”

“Ta là đệ tử Thiếu Lâm, tự nhiên là thích.” Ngô Nại vẫn nhắm mắt trả lời hắn.

“Chưa từng nghĩ đến rời đi sao?”

“Vì sao ta phải rời đi?” Nàng khó hiểu hỏi lại.

“Cuộc đời này đến rồi lại đi, gặp gỡ rồi chia lìa, có buổi tiệc nào không tàn?”

“Cho nên, lộ khẩu phía trước chúng ta sẽ đi mỗi người một ngả, không cùng chung đường.” Bọn họ không thích hợp cũng không thể nào.

Có đôi khi, tương lai quá mức rõ ràng ngược lại làm cho tim người ta sinh ra đau đớn. Ngô Nại hơi hơi nhíu mi, tay phải khẽ vuốt ngực, từ trong ngực tràn ra một tia chua xót. Cái gọi là “nhi nữ tình trường, anh hùng khí đoản” cũng chính là như vậy.

Nét đau thương cô đơn chỉ thoáng qua của nàng tất cả đều rơi vào đôi mắt kia. Tư Mã Vân Thiên nắm chặt cây quạt trong tay mới có thể khống chế không đưa tay về phía nàng. “Giờ vẫn chưa phải lúc.” Hắn tự nói với mình.

|||

Nơi nào có người là có tranh đấu, nơi có tranh đấu chính là giang hồ. Mà giang hồ vốn không yên ả.

Giáo chủ Viêm giáo, thiên hạ đệ nhất mỹ nam tử, Tư Mã Vân Thiên trong người có thương tích, mất vị giác và khứu giác. Tin tức này như cơn gió nhanh chóng truyền khắp giang hồ, sau đó các đạo nhân mã đều gấp rút tiến đến vây bắt truy kích.

Đầu Ngô Nại lại bắt đầu đau. Trên giang hồ là đao kiếm phân tranh, có đôi khi hoàn toàn phải nói nắm đấm của ai cứng hơn.

Một cước đá bay hai tên áo xanh ra ngoài, nàng ra tay giúp đỡ đánh người nhưng lại thanh minh: “Ta với hắn không quan hệ, nếu muốn cướp người, muốn báo thù, mời hướng về phía hắn”

Đao phong dưới ánh mặt trời lóe sáng rợn người, mũi nhọn chém đến thẳng nàng. Nàng vươn hai ngón tay liền nhẹ nhàng kẹp lấy thân đao, sau đó chỉ nghe “rắc” một tiếng vang lên, đại đao rất nặng bị một phát bẻ gẫy.

“Đại lực kim cương chi!” Có người kinh hô.

Ngô Nại mỉm cười: “Bằng hữu rất biết nàng”

“Đệ tử Thiếu Lâm sao có thể ở cùng một chỗ với tà ma ngoại đạo?” Có người nghi hoặc.

Ngô Nại không thể không cường điệu: “Chỉ lầ không khóe ta đi cùng đường với hắn, bất hạnh bị các ngươ vây vào trong vòng chiến, ta với hắn không phải ở cùng nhau.”

Có kẻ đánh lén, nàng ngay cả đầu cũng chưa quay lại, song chưởng bên ngoài vừa lật, trức tiếp đánh người kia bay ra xa mấy trượng.

“Thiếu hiệp nếu không quan hệ cùng yêu nhân Tư Mã, xin mời nhanh chóng rời đi.”

Lúc này Ngô Nại tỏ vẻ “Được”. Thuận thế bay đến trước mặt hai người kia, mũi chân điểm nhẹ lên vai một đệ tử môn phái mượn chút lực, lập tức bay người xuống một nóc xe ngựa bên ngoài vòng chiến.

Trong vòng chiến, Tư Mã Vân Thiên không thèm đếm xỉa đám người kia, nhìn thoáng qua: “A Nại, ngươi thật sự là rất không tốt, cho dù vợ chồng như chim trong rừng, đại nạn đến ngươi cũng không nên bỏ ta mà đi, ngươi thật nhẫn tâm đến như thế sao?”

Ngô Nại nhịn không được run lên từ trên xuống dưới, người nổi da gà, càng ngày nam nhân này càng ảnh hưởng đến nàng.

“Ngô đại chưởng quỹ Giang Hồ khách điếm!” Có người lại kinh hô.

Tư Mã Vân Thiên cười đến ý vị sâu xa: “Thì ra chuyện A Nại rời khách điếm ra ngoài lịch lãm, bằng hữu trên giang hồ biết đến ít như vậy!” Khó trách ngày đó nàng rời khỏi khách điếm không dặn dò lại một câu.

Tai họa mấy năm nay của Thiếu Lâm Ngô Nại rốt cục cũng rời khỏi Thiếu Lâm xuống núi! Ở đây rất nhiều người phút chốc nhảy dựng trong lòng, có một dự cảm rất xấu.

Đang ở trên nóc xe xem cuộc chiến, Ngô Nại đưa mắt quét qua đám người kia một lần, cười nói: “Các ngươi yên tâm, ta không nhúng tay vào đâu.”

Viên Tuệ đại sư, có thể nào ngươi cứ như vậy mà thả Ngô đại chưởng quỹ xuống núi chứ? Đối với giang hồ đồng đạo, cực kỳ không có trách nhiệm.

Võ công Ngô Nại cao bao nhiêu người ngoài không biết, nhưng kẻ trong giang hồ thì quá biết. Vô luận người có võ công rất cao đánh nhau trong Giang Hồ khách điếm, kết cục đều là bị Ngô đại chưởng quỹ đè ra đánh năm mươi đại bản, dám có ý kiến, trực tiếp liên tục thu phí. Nhớ lại vừa rồi động tay động chân cùng Ngô đại chưởng quỹ, bọn họ lập tức cảm thấy kết cục trận này hôm nay thật thảm. Ngô Nại này là tai họa của danh môn có tiếng là háo sắc, chỉ cần là mỹ nam tử thì sẽ không bỏ qua cơ hội đùa giỡn. Như vậy nếu bọn họ trước mặt hắn giết chết giang hồ đệ nhất mỹ nam Tư Mã Vân Thiên, nhất định là hắn không đứng nhìn không lo.

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, trong lòng đã có chung nhận thức. Để tai họa danh môn đối phó với tà ma ngoại đạo, đối với mọi người mà nói cái này là nhất cử lưỡng tiện, việc tốt! Sau đó, Ngô Nại và Tư Mã Vân Thiên liền phát hiện đám người kia cứ như lúc đến vội vàng rút lui, chỉ còn để lại vài vết máu trên đất và một đoạn đao bị bẻ gãy lúc trước.

Tư Mã Vân Thiên nhìn người trên nóc xe, cười hỏi: “Ngươi nói vì sao bọn họ đều đột nhiên bỏ đi?”

Ngô Nại liếc mắt nhìn hắn, không nói lời nào.

Tư Mã Vân Thiên thở dài nói: “Bọn họ hi vọng ngươi đè ta xuống, có điều, đáng tiếc, A Nại ngươi chính là hữu danh vô thực, chỉ dám nói không dám làm, thực cô phụ kỳ vọng của mọi người đối với ngươi.”

Ngô Nại thiếu chút nữa phun ra một ngụm máu, nàng đè hắn thế nào? Nàng đè hắn chẳng những thân phận bại lộ còn lỗ vốn về nhà, tuyệt đối không thể làm!

“Giáo chủ nói lời này xác thực có chút sai lệch, người giáo chủ đâu phải ta chưa chạm qua, trong sạch đối với ngươi mà nói sợ sớm đã không còn.”

Tư Mã Vân Thiên vui vẻ gật đầu, trong mắt ý cười sâu sắc: “A Nại nói rất đúng, chỉ là mấy ngày nay A Nại cố ý xa lánh ta, lâu không được làm chuyện mây mưa, tất nhiên là ta có vài câu oán hận.”

Ngô Nại hung hăng trừng mắt với hắn. Biết rõ còn có người chưa rời đi, vậy mà dám nói hươu nói vượn như vậy?

Tư Mã Vân Thiên phá lệ cười đến vui vẻ. Chính là hắn cố ý muốn bôi đen quan hệ giữa hai người.

Ngô Nại nhảy xuống từ trên nóc xe. Nháy mắt Tư Mã Vân Thiên phóng tới bên cạnh, cầm một bàn tay của nàng. Ngô Nại mi giác vi chọn, nhìn hắn không quá thân mật.

Hắn lấy giọng chỉ hai người nghe được nói: “Diễn thì diễn cho trót, phối hợp với ta một chút.”

Ngô Nại đưa tay nâng cằm hắn lên, ghé sát vào hắn cắn răng hỏi: “Lôi theo ta xuống nước có chỗ nào tốt?”

Hắn cũng hướng càng gần sát nàng hơn, cười nói: “Như vậy A Nại sẽ không vội vã mỗi người đi một ngả với ta.”

“Đáng giận!”

Ngay lúc nàng dứt lời mắng đó, môi hắn áp sát lên môi nàng, nhất thời nàng sửng sốt.

“Phanh!” Cách đó không xa rõ ràng truyền đến tiếng vật nặng rơi xuống đất, nghĩ đến cử chỉ này của bọn họ làm cho tim của một số người khó có thể thừa nhận rồi.

Đã qua ba ngày Ngô Nại chưa nói với Tư Mã Vân Thiên một câu. Ngày thứ tư, Tư Mã Vân Thiên cầm một bầu rượu lên xe ngựa của Ngô Nại.

“Tin tức là ta thả ra.” Hắn chủ động thẳng thắn.

Khóe mắt lóe sáng mà quét hắn một cái, nàng đạm mạc nói: “Ta đoán được.”

“Ngươi đang giận ta.”

“Ngươi không đáng để ta tức giận, một người thông minh thì không chủ động đặt chính mình vào nguy hiểm.”

“Từ xưa đến nay, ‘khổ nhục kế’ lần nào cũng dùng được.”

Ngô Nại nhíu mi nhìn hắn.

Tư Mã Vân Thiên một ngụm uống cạn chén rượu, ánh mắt có chút bất đắc dĩ: “Không hề có hương vị giống hệt nước thường.” Hắn lại rót một lý, đưa qua nàng: “Uống một chén đi.”

Nàng nhìn hắn một cái xem thường: “Giang hồ đều biết ta chỉ uống nước trắng.”

“Rượu này trong miệng ta cũng như nước thường.”

“Ta ngửi được.”

Vì thế, Tư Mã Vân Thiên không hề ép nàng, tự rót tự uống, vẻ mặt có vẻ sung sướng. Ngô Nại thấy hắn như vậy, liền ghé vào cửa sổ chuyên tâm thưởng thức phong cảnh ven đường.

“A Nại…” Khi âm thanh ẩn hàm đau khổ của hắn truyền vào trong tai, phút chốc nàng cả kinh, quay đầu đã thấy sắc mặt hắn u ám, rõ ràng là trúng độc.

“Ngươi…”

“Trong rượu có độc.”

Ngô Nại nắm chặt tay. Rõ rang mất hai giác quan mà còn muốn uống rượu, thật sự là… Nàng vận tay như chớp, chế trụ mấy đại huyệt của hắn để ngăn ngừa độc tố lan ra toàn thân.

“Ục!” Một ngụm máu phun ra, nàng nâng tay lau đi vết máu đỏ sậm nơi khóe miệng.

Thần sắc Tư Mã Vân Thiên đại biến: “Ngươi cũng trúng độc?”

“Nhờ ngươi ban cho, loại độc này sợ là có thể phát tán theo mùi.” Nàng đưa tay lên kịp bảo vệ tim mạch của mình, độc này không màu không vị, lại phản phệ lục phủ ngũ tạng vào lúc nàng vận công dẫn khí, thật sự là ác độc đến cực điểm.

Âm thanh quen thuộc của xà trùng từ xa vọng lại, trong lòng Ngô Nại biết không ổn.

“Có cơ hội ngươi phải đi ngay.”

Nàng kinh ngạc nhìn hắn.

Tư Mã Vân Thiên trừng mắt nhìn nàng, lặp lại lần nữa: “Có cơ hội, ngươi phải đi ngay.”

Ngô Nại cúi mắt không nói.

“Đối với ta ngươi rất quan trọng.” Hắn không muốn nàng gặp chuyện không may.

“Sư đệ, có thích lễ vật huynh đưa cho ngươi không?”

Tư Mã Vân Thiên lãnh đạm nói: “Quả nhiên sư huynh đối với ta vẫn rất ưu ái.”

Diệp Phượng Dương cười nói: “Sư đệ là người ta yêu nhất, tất nhiên ta muốn hậu đãi ngươi, mà Ngô đại chưởng quỹ cũng là người ta hận nhất trên đời.” Ngữ khí chuyển thành âm ngoan.

Ngô Nại không nghĩ nhiều tỏ vẻ bình thường: “Có thể làm cho Diệp công tử hận đến như vậy thật thống khoái, Ngô mỗ cảm thấy rất vui mừng.”

“Lần này chắp cánh các ngươi cũng khó thoát.”

Ngô Nại không thể thừa nhận: "Diệp công tử nói rất đúng, có người nội ứng ngoại hợp với ngươi, tính kế Tư Mã Vân Thiên có lẽ rất đơn giản.” Nàng nhìn ba trong bốn thị nữ chậm rãi ngã xuống, trong lòng càng thêm chua xót.

Phu xe vốn là dân thường không có võ công, sớm đã bị độc đoạt tính mạng.

Tư Mã Vân Thiên nhìn nàng nuốt vào một viên thuốc đỏ, đôi mắt khép nửa, mười ngón nhón nhẹ, tư thái giống như xem quan âm tưới cam lộ, cực kỳ ôn nhu. Mà trùng xà chiếm cứ trên người cả hai vẫn chưa làm ra cử chỉ thương tổn nào.

Thanh âm Diệp Phượng Dương gần trong gang tấc, cửa xe bị hắn mở ra: “Lúc này, các ngươi một người cũng không trốn thoát.”

Đúng vào lúc này Ngô Nại mở mắt, há mồm phun một ngụm máu lên thẳng mặt Diệp Phượng Dương. Ngay sau đó, lập tức thùng xe sụp đổ, nhanh như chớp, nàng đã kéo Tư Mã Vân Thiên chạy trốn ra ngoài.

Vẫn là hắn xem thường tên kia. Sắc mặt Diệp Phượng Dương âm trầm xuống. Ánh mắt hắn rơi xuống một tay nải màu xám bị bỏ quên trên sàn trong xe, trong mắt hiện lên ý cười âm độc.

Lại nói, Ngô Nại kéo theo Tư Mã Vân Thiên chạy vội không đến ba dặm, khí huyết liền bốc lên, đầu choáng váng mắt hoa, hai người cùng té ngã trên đất.

“A Nại!” Tư Mã Vân Thiên nâng nàng dậy, nhìn nàng liên tục nôn ra máu loãng ám màu tím, trong lòng biết nếu còn để như vậy, độc khí công tâm, lúc đó thần tiên cũng khó mà cứu.

“Tìm nơi trị thương.” Nàng nắm chặt tay hắn.

“Được.” Hắn ôm lấy nàng, bước nhanh vào trong rừng.

Người giang hồ đều biết rừng sâu chớ vào, nhưng ở những thời khắc trọng yếu, nơi này cũng là nơi giữ mạng. Lúc này, Tư Mã Vân Thiên mới cảm giác được người trong lòng hắn lại mảnh mai như vậy, mảnh mai đến mức cứ như sắp tan biến mất.

Cuối cùng cũng tìm được một động cây có thể chứa ba bốn người, hắn ôm nàng tiến vào. Hắn đưa thuốc cho nàng, Ngô Nại lắc đầu cự tuyệt, khoanh chân ngồi, nhắm mắt chuyên tâm vận công điều tức.

Trên trời tiếng sấm ầm vang, từng giọt mưa nặng trĩu bắt đầu rơi xuống, sau đó là một trận mưa to tầm tã. Trận mưa rào kèm theo sấm chớ này rất lâu, lâu đủ để xóa hết thảy mọi dấu vết.

Mưa to rồi cũng nhỏ dần, nhưng cơn mưa nhỏ tí tách tí tách rơi đến tận đêm. Trong động một mảnh tối đen, hắn vẫn có thể cảm giác được nội tức của nàng đã dần vững vàng, không khỏi kinh ngạc đến cực điểm.

Tư Mã Vân Thiên ngồi ở nơi gần cửa động nhất, che đi phần nào gió đêm lạnh lẽo ngoài kia, nhìn người ngồi nơi kia, tâm tình lại vô cùng yên tĩnh. Khi Ngô Nại thu công, quần áo trên người đã ướt đẫm, bị gió đêm ngoài động thổi đến, nhịn không được rùng mình một cái.

Tư Mã Vân Thiên lại gần bên, đưa tay chạm vào nàng, lập tức nhận ra tình huống của nàng, khẽ cười một tiếng: “Ta cho ngươi áo ngoài, mặc quần áo ẩm ướt sẽ bị bệnh.”

Lúc hắn đưa ngoại thường qua, lại nói: “Ta cho ngươi cả nội sam, ngươi thay toàn bộ đi.”

Ngô Nại cự tuyệt: “Không cần.”

“A Nại, nghe lời.”

Trong bong đêm nàng trở nêm không được tự nhiên bởi vì cảm thấy thanh âm của hắn là lạ.

“Ta xoay người sang chỗ khác, cam đoan không quay đầu lại, thay ra hết đi.”

Cuối cùng, dưới sự thúc giục cam đoan của hắn, Ngô Nại thay ra toàn bộ quần áo dính đầy máu độc.

“Thiếu Lâm không hổ là thái sơn bắc đẩu của võ lâm, A Nại ngươi thân là đệ tử cuối cùng của trưởng môn đời trước, quả nhiên là học hết chân truyền.”

“Tư Mã Vân Thiên.” Lần đầu tiên nàng chính thức gọi hắn như vậy.

Hắn cười hiểu rõ: “Ta hiểu, ta sẽ làm như không biết gì, đây là bí mật của chúng ta.”

Việc nàng có thể trị độc hẳn là nhờ một tâm pháp bí truyền nào đó của Thiếu Lâm, nếu tâm pháp này bị người ta biết được, nhất định sẽ dẫn đến sóng to gió lớn.

“Đa tạ.”

“Hắn là ta cần phải đa tạ A Nại mới đúng.”

Hai người đột nhiên trầm mặc.

Sau một lát, Ngô Nại hỏi: “Độc thương của ngươi thế nào rồi?”

“Đừng lo, không nguy hiểm đến tính mạng, chỉ là phí chút tay chân… ha xem xét!” Đột nhiên Tư Mã Vân Thiên hắt hơi một tiếng.

Ngô Nại liếc hắn một cái: “Ngươi đừng ngồi ở cửa động nữa, qua bên cạnh ngồi đi, sau khi mưa xong trong rừng rất lạnh.”

Cung kính không bằng tuân mệnh, Tư Mã Vân Thiên dời bước đến bên nàng ngồi xuống, Ngô Nại vẫn không né tránh, trong bong đêm khóe môi hắn gợi lên.

“A Nại, trên người ngươi có hương vị của ta.”

“A?”

Hắn ghé bên tai nàng, cười mang theo chút ý không đứng đắn: “Ngươi mặc quần áo của ta, tự nhiên trên người liền có hương vị của ta.”

Mặt Ngô Nại liền đỏ lên một chút, may mắn là trong bong đêm đối phương không thể nhìn thấy, nếu không nàng nhất định xấu hổ đến chết.

Tư Mã Vân Thiên lặng lẽ đặt tay lên thắt lưng của nàng, càng sát vào nàng hơn: “Không bằng nhân dịp thời tiết mát mẻ sau cơn mưa rền gió dữ này, chúng ta ở trong động cây tối đen cùng vu sơn mây mưa không phải tốt lắm sao?”

Ngô Nại lặp tức đặt tay lên cổ họng hắn, thanh âm cười lạnh lùng: “Nói vậy, ngươi muốn làm quỷ phong lưu sao?”

“Nếu A Nại thành toàn thì ta chấp nhận.”

Nàng thật sự thua hắn, mặt có thể dày như vậy cơ mà. Tư Mã Vân Thiên đột nhiên thở dài sâu kín.

“Làm sao vậy?” Nàng cũng không muốn im lặng, nhưng hai người trú trong động này, bốn phía một mảnh tối đen như mực, trầm mặc không nói ngược lại làm cho người ta thấy chút ái muội khác thường và không yên.

“Chẳng lẽ ngươi không cảm thấy tin tức chúng ta hai người là một đôi đoạn tụ rất nhanh sẽ truyền khắp giang hồ sao?”

Ngô Nại lại đau đầu: “Ta bị oan.”

“Ta biết.” Tư Mã Vân Thiên nói thật trịnh trọng, tiện đà lại nhanh chóng dung sức bổ sung: “Nhưng ta sẽ không giải thích.”

“Ngươi chỉ biết càng lau càng đen thôi.”

“Đúng.”

Ngô Nại hết chỗ nói rồi.

Một lát sau, một lần nữa nàng lấy lại tinh thần: “Lệnh sư huynh có lẽ thích hợp với ngươi.” Nói ra trong ngực đột nhiên có chút rầu rĩ.

“Nếu không phải tại hắn chúng ta sẽ không lâm vào cảnh này.”

“Nói cũng phải.”

“Đi theo ta đến núi Trường Bạch đi.” Không đợi nàng trả lời, hắn lại tiếp tục nói: “Hiện tại ta độc càng thêm độc, ngươi đi cùng ta mới là an toàn nhất.”

“Vì sao ta nhất định phải đi cùng ngươi?”

“Bởi vì ta chỉ có thể dựa vào A Nại ngươi, chỉ một mình ngươi.”

Lời nói của hắn nhất thời làm cho nàng không thể nói gì. Rõ rang là có thể phản bác, có thể cự tuyệt, nhưng thực sự không muốn phản bác, cũng không có lực phản bác.

Cuối cùng, nàng cười khổ: “Ngươi sẽ hối hận.”

Ta chưa từng nghĩ như vậy bao giờ. Trong lòng hắn lặng lẽ nói.