Ở Rể (Chuế Tế)

Chương 671: Ngưng đông tuyết hải, sinh tử cự luân (2)




Dịch giả: luongsonbac1102

Gió thổi qua, mặc dù là mùa đông khô hạn, sông Hoàng Hà trông vẫn rộng rãi, bờ để bên sông cao như dãy núi nhỏ, sừng sững hai bên bờ, đứng giữa chốn này, con người càng nhỏ bé.

Sau khi Võ Thụy doanh bị đánh tan, Ninh Nghị đã dừng lại ở vùng phụ cận này một thời gian, cũng không phải chỉ đến để Hoàng Hà này một hai lần. Sau khi dặn dò qua một lượt, hắn theo sườn núi đất đi xuống. Giờ này đã quá trưa, gió thổi rét buốt, Điền Đông Hán bước tới định đỡ hắn, nhưng hắn khoát tay từ chối.

Điền Đông Hán đã sắp bốn mươi, còn Ninh Nghị chỉ mới ngoài hai mươi, lẽ ra hắn không cần Điền Đông Hán dìu đỡ... Từ đêm thảm bại đó tới nay, mọi người dùng lại chỗ này thu nạp binh bại, tiến hành đủ phương thức tuyên truyền, khai thông nhân tâm, sau cùng là khôi phục quan tâm trong phạm vi nhỏ này, cùng lúc đó, Trúc Ký vẫn tiếp tục duy trì chiến dịch vườn không nhà trống... tất cả công tác trong phạm vi mấy trăm dặm quanh đây, đều do một tay người thanh niên trước mắt quán xuyến.

Rạng sáng ngày 25 tháng 9, sau khi công phá đại doanh huyện Kỳ, quân Nữ Chân chiếm luôn kho lương thực. Lúc đó binh lính Võ Thụy doanh đã xuống tinh thần từ lâu, quân Nữ Chân đánh tới đánh lui như chỗ không người, ít nhiều cũng có phần xem thường. Ninh Nghị dẫn hơn mười người lẻn vào kho lương, đốt lương thảo rồi thoát đi, kỵ binh Nữ Chân lập tức truy sát, bởi vậy những người còn sống sót trong số mười mấy người kia, phần lớn đều bị thương với mức độ nặng nhẹ khác nhau.

Sau chuyện đó, lại lập tức chuyển sang tìm kiếm Tần Thiệu Khiêm, thu nạp binh bại, tiếp tục thực hiện chiến dịch vườn không nhà trống, sức khỏe Ninh Nghị hồi phục rất chậm. Tuy nói rằng người chủ trì công việc chỉ cần nắm toàn diện đại cục, nhưng trên thực tế, mấy ngày nay Ninh Nghị thường xuyên không có thời gian để ngủ. Quân Nữ Chân đánh hạ huyện Kỷ, các tin tức tình báo của Hộ bộ không chuyển đi kịp, đành phải thiêu hủy, thất lạc rất nhiều, hơn nữa thời này phương pháp liên lạc có hạn, các tiểu đội do Trúc Ký phái đi, muốn nhận mệnh lệnh, muốn trao đổi thông tin với nhau, đều phải thông qua sự điều phối của huyện Kỷ, huyện Kỷ bị chiếm, toàn bộ cơ cấu đều bị tan vỡ, muốn xây dựng lại, đâu dễ dàng làm được trong ngày một ngày hai.

Đồng thời, do các đội quân xung quanh đều bị đánh bại, Trúc Ký muốn đốc thúc dân chúng tị nạn trong rừng hoang núi thẳm rời đi, lại càng bị hạn chế về biện pháp thực hiện.

Mấy ngày đầu sau cuộc đại chiến, hầu như Ninh Nghị nằm mệp trên cáng cứu thương và trên giường, cũng may là tinh thần của hắn vẫn hết sức sáng suốt. Sau khi trải qua thảm bại như vậy, đại đa số mọi người đều rơi vào tình trạng ủ rũ trong một thời gian, nhưng chỉ có Ninh Nghị đang trọng thương, lại là người tích cực đưa ra biện pháp đối phó: tìm kiếm các bại binh có thể thu nhận được ở xung quanh địa phương, tìm kiếm các thành viên quan phủ có chức năng chủ yếu nhất, tìm kiếm Tần Thiệu Khiêm, chuẩn bị bài phát biểu với các binh sĩ tán loạn vừa thu nạp được, tìm cách liên hệ với các thành viên Trúc Ký bị phân tán khắp nơi, chỉnh lý sửa sang tài liệu của Hộ bộ kiểm tra và bổ sung...vân vân.

Thiếu người, phần lớn đều bị trọng thương, tinh thần mệt mỏi, tâm lý bị căng thẳng bởi áp lực...Ban đầu, những phiền phức này hầu như đè nặng lên mỗi người. Trong tình trạng hỗn loạn như vậy, bất luận có đưa ra mệnh lệnh rõ ràng như thế nào, rốt cuộc phần lớn cũng khó có kết quả như mong muốn. Thế nhưng, đám Điền Đông Hán bao gồm cả mấy trăm binh sĩ tán loạn chạy theo người của Trúc Ký đêm hôm đó, hầu như đều bị thúc đẩy, kích động bởi tính cách mạnh mẽ, cố chấp gần như điên cuồng của Ninh Nghị.

Trong lúc tất cả mọi người mệt mỏi không chịu nổi nữa, lựa chọn của người thanh niên này, dĩ nhiên không phải là trấn an và nghỉ ngơi, mà là làm cho người ta phải dốc hết sức ra.

- Nếu như oán hận mà có ích lợi, bây giờ ta sẽ bắt đầu mắng chửi ba ngày ba đêm...

- Ngươi không mặc quần áo rơi vào trong đống tuyết, việc đầu tiên phải làm là tự mình cử động, do dự là chết.

- Không phải việc gì cũng đều có thể bỏ mặc được, đã đi tới nước này, ta bất kể các ngươi gian nan vất vả cỡ nào, có đáng thương hay không, muốn khóc ư? Không ai để ý tới ngươi đâu! Đời người chính là như thế, phía trước là khe núi, ngươi chỉ có thể chen tới phía trước! Xương có nát cũng phải chen tới! Ngươi chỉ có hai con đường, hoặc là chen tới, và tất cả những chuyện hiện tại đều sẽ là hành trang của ngươi sau này hoặc là người sẽ chết tại đây! Hiện giờ dù ngươi rất đáng thương, cũng không có ai thông cảm cho ngươi! Bởi vậy, quân Nữ Chân có lợi hại đến đâu, các ngươi có vô dụng cỡ nào, nếu trong đầu cứ quẩn quanh mấy ý nghĩ này, thì tốt nhất là đi treo cổ chết quách đi! Các ngươi nên nhớ kỹ, hiện tại có khó khăn cỡ nào, hãy làm những gì các ngươi có thể làm! Đừng nên nghĩ là mình làm không được, bởi vì làm không được thì các ngươi chắc chắn sẽ chết!

Lúc ấy, chàng thanh niên nằm trên cáng cứu thương là người như thế, một mặt đưa ra các loại mệnh lệnh chuẩn xác, một mặt động viên tinh thần mọi người. Người trọng thương thì không thể làm được gì, ban đầu, chỉ có những người bị thương nhẹ của Trúc Ký là còn có thể làm việc. Lúc này, tình hình bên ngoài vẫn hỗn loạn như trước, cho dù mệnh lệnh được truyền ra một cách rõ ràng, số người Trúc Ký có thể đạt được mục tiêu, liên lạc được với đồng bạn Trúc Ký hoặc là tìm được các quan viên phủ huyện, vẫn không nhiều lắm. Trong lúc lẫn trốn tán loạn, mọi người để lạc mất rất nhiều tài liệu của Hộ bộ, muốn bổ khuyết, đành phải dựa vào trí nhớ của người có liên quan, như vậy lại càng khiến người ta đau đầu thêm.

Nhưng thái độ hết mình của hắn, ít nhất cũng khiến mọi người làm việc một cách ngăn nắp, rõ ràng và trầm tĩnh. Các binh sĩ ban đầu theo Trúc Ký chạy tứ tán, bây giờ đều hành động theo họ. Khi một số người bị trọng thương của Trúc Ký bắt đầu dần dần hồi phục và tỏa ra tìm kiếm các tiểu đội Trúc Ký ở phụ cận, các binh sĩ cũng bắt đầu dò hỏi, xem có thể bố trí để họ làm việc gì đó.

Càng nhiều người tản ra ngoài, tìm được người có thể thu nạp, lại quay về, như những bánh răng đan cài vào nhau, sinh ra phản ứng dây chuyền. Những người ở bên bờ Hoàng Hà đã được chuyển tới một sơn thôn, mỗi ngày mọi người ở đó cắn răng ra sức làm việc, đi ra ngoài tìm người, đào chiến hào trước thung lũng, luyện ngựa, tìm kiếm tin tức ở xung quanh...Tất cả giống như bị nắm chặt bởi một bàn tay khổng lồ vô hình. Nằm trên giường, nhưng hầu như đối với từng hạng mục công việc, Ninh Nghị đều đích thân hỏi đến. Mấy ngày nay, mỗi một nhóm thành viên mới tới, đều làm mọi người cảm thấy phấn chấn, mỗi lần tìm được các vị thuốc cần thiết, đều có thể khiến mọi người cảm thấy yên tâm, mỗi cá nhân dần trở nên mạnh khỏe, khiến mọi người cảm thấy bản thân cũng trở nên mạnh mẽ.

Sau này nghĩ lại, mặc dù không làm như vậy, thì một thời gian sau đó, phần lớn các binh sĩ tán loạn cũng có thể tìm được đơn vị của mình, một bộ phận các thành viên Trúc Ký vẫn có thể liên lạc được với nhau, nhưng gần như chắc chắn sẽ không có được phương pháp nào đạt được hiệu quả "tôi luyện" như lúc đó, khiến tất cả mọi người rơi vào trong cảm giác cuồng nhiệt và gấp rút như thế. Mà tất cả những điều đó, đều do người thanh niên này một tay hoàn thành và cái giá hắn phải trả là đã lâu ngày mà thương thế của hắn vẫn chưa hoàn toàn lành lại được.

Sau đó, hắn lại liên lạc được với đám bại binh do Tần Thiệu Khiêm chỉ huy. Trong trận chiến đêm đó, Tần Thiệu Khiêm dẫn quân tinh nhuệ Võ Thụy doanh xung phong ở tuyến đầu, bản thân cũng bị trọng thương, trong lúc chạy trốn, mấy lần hôn mê. Thế nhưng, sự chiến đấu anh dũng của những người này rốt cuộc đã vạch ra được một con đường sống. Tần Thiệu Khiêm thống lĩnh mấy nghìn người, dọc đường vượt qua nhiều trắc trở, rồi lại trải qua hai cuộc chiến đấu. Khi Ninh Nghị tìm được y, đội quân của y cũng đang tiến hành thu nạp binh bại, ước chừng tập trung được tất cả hơn bốn nghìn người. Hai bên bắt đầu tập trung lại.

Trong hơn bốn ngàn người, có khoảng hơn nghìn người là quân chính thống ở bên cạnh Tần Thiệu Khiêm, mà số người được huấn luyện ở Độc Long Cương còn chừng ba trăm người. Tuy lòng trung thành của họ không hẳn là dành cho Ninh Nghị, nhưng miễn là họ đến, sẽ có thêm người để sử dụng.

Khi hai đội ngũ bắt đầu dung hợp, vấn đề liền bắt đầu xuất hiện. Đối với binh lính, Ninh Nghị cũng không có quyền lực để nắm quân đội một cách danh chính ngôn thuận, công việc hắn phụ trách, trước sau cũng không phải là chỉ huy quân đội. Trước khi Tần Thiệu Khiêm đến, bởi vì Trúc Ký đi đầu, mọi người đều bị cảm hóa, phục tùng sự điều phối của Ninh Nghị, nhưng khi hơn bốn nghìn binh lính nhập vào, một số các tướng lĩnh Võ Thụy doanh thậm chí còn thu nạp tướng lĩnh của những đội quân khác, giờ đây tận mắt thấy rõ ràng công việc bên này, liền bắt đầu gây khó dễ.

Lúc đó Tần Thiệu Khiêm vẫn đang trọng thương tĩnh dưỡng, Ninh Nghị đến chỗ Tần Thiệu Khiêm trò chuyện một lát, rồi Tần Thiệu Khiêm cầm đại đao, hai người ra ngoài "dằn mặt" mấy tên tướng lĩnh và thân về thủ hạ của họ. Trên thực tế, ở nơi đóng quân trong thung lũng này, Trúc Ký nắm được dư luận trong binh lính hết sức nhanh chóng. Một cuộc bại trận quan trọng như thế, khiến trong lòng mọi người đều uất nghẹn, lo sợ không yên, trước khi làm việc, rốt cuộc mọi người vẫn khơi lên chuyện này. Theo các binh sĩ cấp dưới, thất bại đó đương nhiên là do sự khiếp nhược của cấp trên, do sự tranh giành quyền lực lẫn nhau, sự không tín nhiệm lẫn nhau, vẫn vân.

Lúc này, mọi người đã biết rõ chuyện ghi lương khống cho binh sĩ để rút tiền, chuyện ăn hối lộ... trong quân đội Võ triều, thậm chí họ còn tham dự vào, nhưng đối với trận thảm bại này, Trúc Ký phải chú ý thực tế, kích động, chia tách tính chất sự việc trước sau.

- Mọi người sẽ chết, quân Nữ Chân đánh tới, nếu thành Biện Lương bị chiếm, thậm chí Vũ triều mất đi, nếu không làm điều gì đó, thì thật sự là tất cả đều sẽ chết hết...

Đó là cách tuyên truyền mà Trúc Ký đã thay đổi một cách vô thức trong lúc thực hiện, mà từ lời tương truyền của mọi người, thái độ và cách làm của Ninh Nghị được rất nhiều người gật đầu tán thành. Tới lúc này, vài tên quan quân lén lút bàn tán, theo đúng kiểu của cái thói đấu đá lẫn nhau, khiến Tần Thiệu Khiêm là người đứng đầu phải ra tay, lập tức nhận được sự ủng hộ của mọi người.

Quân đội Võ triều, binh không biết tướng, tướng không biết binh, Tần Thiệu Khiêm là võ quan, cho dù có cố gắng hết sức, cũng không thể nắm chắc Võ Thụy doanh trong tay, nhưng lúc này, trận thảm bại làm cho sự khống chế của quân quan đối với những binh lính ở tầng thấp nhất cũng bắt đầu tan vỡ, Tần Thiệu Khiêm làm chủ tướng trên danh nghĩa của Võ Thụy doanh cũng có ích. Trận này đã bộc lộ rõ thái độ của hơn bốn ngàn người, sự liên hệ giữa các tướng lĩnh trung tầng và các binh sĩ tầng dưới cùng bị phá vỡ, ngoại trừ mấy tên thân binh của tướng lĩnh, hầu như không có binh sĩ nào đứng về phía họ. Thậm chí mọi người đều nhìn những thân vệ này bằng ánh mắt như thể họ là những kẻ "bán nước" hoặc "Hán gian".

Sau khi đoạt quyền, sự khống chế đối với những binh sĩ ở tầng lớp thấp nhất cũng trở về tay Tần Thiệu Khiêm. Mà hậu quả quả lớn nhất đó là, Tần Thiệu Khiêm lại nằm trên giường mấy ngày do bị thương.

Phân cách trách nhiệm, nói với mọi người rằng: "Ngươi không sai", nói với mọi người hãy bắt đầu lại một lần nữa, quên đi chuyện đã qua, lôi kéo phần lớn mọi người, đả kích thiểu số người, đồng thời biến cảm giác thất bại, tội lỗi trở thành cảm giác cuồng nhiệt...Về mặt nào đó có thể nói, những phương pháp này đều là kích động, che giấu sự thật đối với mọi người, là những thủ đoạn đấu tranh chính trị, nhưng tới lúc này, trong lòng Ninh Nghị cũng không hề cảm thấy áy náy hay tội lỗi, bởi vì hắn cũng không còn đường nào khác để đi.

Khả năng thất thủ của thành Biện Lương đã tới thời điểm nguy hiểm nhất, có thể nắm giữ được lực lượng trước mắt thêm phần nào, thì nên nắm giữ phần đó.

Mà đối với Điền Đông Hán, từng mảnh từng mảnh sự việc, bắt đầu từ lúc bị đánh tan tác, lại tiếp tục tạo lập bộ khung cho chiến dịch vườn không nhà trống, vẫn kiên định triển khai và thúc đẩy mọi việc, tuyên truyền đối với những binh bại, nắm giữ mọi việc trong tay, làm cho tất cả trở nên rõ ràng đâu ra đấy, tạo ra một bầu không khí khác hẳn trước đó, đều do người thanh niên này tiến hành. Mặc dù có lúc hắn có vẻ vô cùng lạnh nhạt, nhưng thật sự là hắn làm y cảm thấy sùng kính. Cái cảm giác này, nếu gọi là tôn kính thì không chính xác. Trước kia, khi Trúc Ký tiến hành giúp nạn nhân bị thiên tai, khi Ninh Nghị ngầm đấu đá với hào kiệt các nơi, bản lĩnh của vị chủ nhân này khiến Điền Đông Hán rất bội phục, mà hiện giờ, cái thân thể hơi suy yểu này cũng lộ rõ sự cương quyết đến mức hầu như nghiền nát mọi ý chí, mặc dù đã quen nhìn thấy sự tàn nhẫn của người trong giang hồ, y cũng cảm thấy hơi run rẩy.

Đi một mạch từ trên để xuống, thôn làng ở trong sơn cốc phía dưới, vốn có tên là thôn Hạ. Lúc này, các binh sĩ tập trung trong thung lũng ước chừng hơn mười bốn ngàn người. Xung quanh thung lũng, tầng tầng lớp lớp chiến hào và chiến mã kéo dài mãi ra xa. Do thu nạp bại binh một cách vội vã, người lại đông, điều kiện ăn ở rất không tốt. Khi Ninh Nghị đến gần căn lều của mình, thấy một cô nương đang sắc thuốc bên ngoài lều, đó là Quyên Nhi.

Tô gia vốn là thương nhân buôn vải ở Giang Ninh, nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, thỉnh thoảng cũng có tiếp xúc với giới hắc đạo. Trong ba nha hoàn của Tô Đàn Nhi, thì tính cách của Quyên Nhi tương đối trầm tĩnh, thường ngày việc này cũng do nàng xử lý, về sau khi Tô Đàn Nhị đích thân quản lý một bộ phận Mật Trinh ty, từ đó Quyên Nhi cũng tiếp xúc với công việc đó. Lần này người Kim nam hạ, Ninh Nghị cho đám Đàn Nhi rời đi, Tô Đàn Nhi lại không muốn sự việc ở phía Bắc hoàn toàn không khống chế được nữa, cho nên điều Quyên Nhi đến gần chiến trường để phối hợp tác chiến. Sau khi Võ Thụy doanh thảm bại, lúc Ninh Nghị gặp lại nha hoàn đã phải trải qua nhiều trắc trở mới tìm đến được đây, cũng không hơi đâu mà oán trách, dù sao trong thời gian này, Quyên Nhi vừa chăm sóc hắn, lại thay hắn xử lý rất nhiều việc, đã giúp ích cho hắn rất nhiều.

Đang nấu thuốc, Quyên Nhi nhìn thấy hắn, liền định chạy tới đỡ hắn, nhưng Ninh Nghị khoát tay, chỉ chỉ một căn phòng gần đó, đó là chỗ Tần Thiệu Khiêm đang dưỡng thương.

Hắn vào cửa, thấy Tần Thiệu Khiêm đang xem một cuốn binh thư cũ nát mang theo bên người. Là Nhị thiếu gia của Tần gia, ngày thường tuy là tướng quân cầm binh, nhưng tính cách y có phần trực tính và linh hoạt, lúc này đã chột một mắt, nhưng thoạt nhìn khí chất lại thêm vững vàng chín chắn.

Phần lớn đàn ông chân chính được tôi luyện từ gian nan mà nên.

- Thương thế của người còn chưa hoàn toàn hồi phục, mà lại đi ra ngoài rồi.

Tần Thiệu Khiêm gấp cuốn binh thư lại.

Ninh Nghị ngồi xuống chiếc ghế bên giường.

- Ta mới nảy ra một ý tưởng.

- Nói nghe một chút đi.

Ninh Nghị nói suy nghĩ của mình ra, Tần Thiệu Khiêm lắng nghe, hơi nhíu mày, ánh mắt lộ vẻ hết sức nghiêm túc, trầm ngâm một lúc lâu:

- Có thể có hiệu quả không?

- Không biết, chi tiết có thể bàn bạc, ta chỉ có thể cố gắng hết sức làm cho tốt. Thường ngày bình luận về người khác, rằng đầy âm mưu quỷ kế, chê cười họ là những tên hề múa may quay cuồng, thế nhưng khi không đủ lợi thế, ai cũng đành phải làm một tên hề múa may quay cuồng mà thôi.

Ninh Nghị nói:

- Hiện giờ ta cũng là như vậy.

Tần Thiệu Khiêm suy nghĩ một lúc, ngẩng đầu lên:

- Từ trước đến giờ, ta luôn tin phục kế hoạch của ngươi, chuyện này ngươi cứ quyết định, ta ủng hộ ngươi.

- Ừ.

Ninh Nghị gật gật đầu, đứng dậy

Sau khi hắn cáo từ rời khỏi, liền đi về phía Quyên Nhi đang sắc thuốc, đi được nửa đường, nhẹ nhàng đưa tay ra, ngẩng đầu lên.

Mùa đông năm thứ mười ba niên hiệu Cảnh Hàn, tuyết rơi muộn hơn so với mọi năm, nhưng vào lúc này, từ trên trời, ngàn vạn hoa tuyết đang rơi rơi...