Dịch giả: luongsonbac1102
Việc giúp nạn thiên tai đã bắt đầu đón nhận từng đợt từng đợt phản pháo, đây cũng là điều mà đám người Ninh Nghị, Tần Tự Nguyên đã lường trước từ lâu. Đợt phản pháo này hoặc đến từ xa, hoặc đến từ gần, hoặc đến từ bằng hữu, cũng có khi đến từ người thân, đó cũng chỉ là chuyện bình thường của thế gian, quan hệ giữa người với người vốn đã hết sức phức tạp rồi, chỉ cần muốn làm chút việc thì cũng khó mà tránh được.
Trong khi nhóm thương nhân bán lương thực đã tiến vào khu vực thiên tai thì các nơi Nam Bắc đang gặp phải từng đợt phản pháo. Đến trung tuần tháng mười, tình trạng cũng bắt đầu dần dần lan rộng, đám người có danh tiếng như Tần Tự Nguyên, Nghiêu Tổ Niên phải ứng phó nhiều phiền toái nhất, về phía Thành Quốc công chúa Chu Huyên và Phò mã Khang Hiền cũng giống như vậy, chẳng qua phần nhiều hoàng thân quốc thích có thể ít giảng đạo lý hơn một chút. Việc Ninh Nghị ở trong tướng phủ là người nắm giữ điều khiển thế cục cuối cùng đã bị người ta do thám mà biết, mà sau khi họ biết hắn là phụ tá đứng sau tướng phủ phụ trách việc này, số người liên tục đến nhà hắn cũng bắt đầu không ít rồi.
Thân hào sĩ tộc, quan viên thân quyền các nơi Nam Bắc đều đến nhà tự giới thiệu bối cảnh của mình, vừa âm thầm bày tỏ sự uy hiếp vừa tặng các lễ vật quý giá. Có người mang tới châu báu ngọc khí, có người đưa tới bức họa quý, quyển sách hay, trong đó nếu có một vài người tính tình nóng nảy còn mắng cho hắn một trận. Một vị đại nho ở Hà Bắc tới, sau khi giáo huấn một chập thì để lại địa chỉ của mình, bảo Ninh Nghị hôm nào đích thân đến nghe ông ta dạy dỗ, còn nói rằng thi từ hắn viết tạm được, bộ dáng hệt như bố thí, Tô Đàn Nhi đành phải đáp ứng.
Phụ trách ứng phó với những việc này ở trong nhà chính là Tô Đàn Nhi.
Những ngày này, Ninh Nghị chỉ trở về vào buổi tối, ban ngày chủ yếu ở tướng phủ. Bọn Văn Định, Văn Phương tuy cũng có thể thay nàng tiếp đãi một nhóm người, nhưng bọn họ dù sao vẫn không thể tự mình đảm đương được một phía, có một số người thân phận địa vị tương đối cao, bọn họ không được tùy tiện nói chuyện. Đàn Nhi trước nay cũng chưa từng tiếp xúc về phương diện này, nhưng dù sao nàng cũng từng trải và có kinh nghiệm phong phú hơn so với bọn Văn Định, Văn Phương, lấy thân phận đương gia chủ mẫu ra tiếp đãi khách là đủ, chỉ cần thái độ tốt, người khác cũng không so đo nhiều với một nữ nhân.
Một mặt ứng phó với những vị khách hiểm ác này, mặt khác Đàn Nhi còn phải trông coi việc kinh doanh của hàng vải Tô Thị. Hàng vải Tô Thị và Trúc Ký sáp nhập lại thành "Tô Ninh", lúc đầu khi mới đến Biện Lương vì có sự chèn ép của Tả Hậu Văn nên vải giá rẻ của Tô Thị không kinh doanh được, sau đó Ninh Nghị bắt đầu sử dụng chiến lược chào hàng, lại do ưu thế lúc đầu Đàn Nhị thúc đẩy cải tiến máy dệt kỹ thuật khiến cho quần áo của Tô Thị đã trở thành xa xỉ phẩm như hiện giờ. Lần giúp nạn thiên tai này, một số thương nhân bán lương thực ở vùng thiên tai kiếm được món tiền lớn, không chỉ quay vòng được một số quỹ kinh doanh lương thực, còn mua được quần áo mùa đông và lương thực vận chuyển đến vùng bị thiên tai. Tô Thị bởi vậy mà đạt được nhiều đơn hàng lớn, không chỉ giá cao, lợi nhuận nhiều, đối tác thậm chí còn không đề xuất đến bất cứ một yêu cầu giới hạn nào. Người có thể giao hàng, ta trả ngươi tiền, không thể giao hàng, đều là người nhà cả, không sao cả, thậm chí hay là không đủ nhân lực, không đủ vật liệu, mọi người còn ân cần qua lại thăm hỏi vài lần. Cứ như vậy, Tô Thị vốn lập mấy xưởng dệt vải giá rẻ lại chiêu mộ được lượng lớn nữ công nhân, Đàn Nhi sai Tô Văn Định quản lý các loại việc vặt tại hãng buôn vải, khiến Tô Văn Định cũng tất bật vất vả vô cùng.
Một lần ngoài ý muốn, thân là một học sinh của một trường trung học hắn đã bị Thượng Đế bug ra một lỗi lớn, nhân sinh của hắn đã bị biến đổi, tất cả sẽ phát sinh như thế...
Tuy nhiên tiếng tăm của Tô Gia Giang Ninh lúc này và Ninh phủ đã không giống nhau, có Ninh Nghị làm việc gương mẫu, mấy anh em họ đều hiểu được, vượt qua được trận khổ này, tương lai mới có thể làm to được. Bởi vậy không ai lười biếng kêu khổ mà đều nỗ lực chiến đấu.
Sĩ thân hiển quý nơi khác đến nhà, Ninh Nghị không ở đó, bọn họ muốn đem quan hệ loằng ngoằng thâm nhập vào trong tướng phủ cũng không có cách nào, nhưng đó là chuyện khác. Tuy rằng trong khoảng thời gian này các luồng áp lực dồn lên Tần Tự Nguyên ngày càng lớn, nhưng với sự uy nghiêm và quyền thế lão nắm trong tay, cũng chẳng còn có bao nhiêu người có thể lướt qua bức tường Hữu tướng phủ kia bay thẳng đến bên trong tạo áp lực. Đương nhiên, ngoại trừ những người này, còn có một bộ phận nhỏ có quan hệ đặc thù, lúc này cũng không dễ dàng gây hấn như vậy.
Trong những người này, gồm cả một ít họ hàng mang kiểu dây mơ rễ má, một số là đối tác làm ăn. Như sau khi Đàn Nhi chuyển hướng kinh doanh của Tô Thị về phía bắc, có một vị thế thúc vốn có chút quan hệ với Tô Gia, tên là Hồ Thành Yến vẫn luôn cung cấp bông cho Đàn Nhị nên song phương vẫn hợp tác vui vẻ, cho dù là Đàn Nhi bị Tả Hậu Văn chèn ép thì đối phương cũng không hề bỏ mặc, còn thường xuyên hỏi có cần viện trợ hay không. Nhưng sau sự việc cứu trợ thiên tai lần này, y cùng với người nhà mượn việc đến nhà thăm hỏi để nói bóng nói gió khuyên bảo: Ninh Nghị dù sao quyền thế không lớn, lần này làm như vậy đã động chạm tới nhiều người, đã khiến họ tức giận bất mãn rồi, Hữu tướng thân phận chức vị cao, đương nhiên không sợ chuyện này, nhưng nếu có người động thủ đối với gia đình nhà ngươi, các ngươi ngăn cũng không được đấy.
Y không những tận tình khuyên bảo, hơn nữa còn bảo thê tử cùng hỗ trợ khuyên bảo Đàn Nhi, trên thực tế thế lực của y là một nhà ở kinh thành, là gia tộc quyền thế có ảnh hưởng ở Hoài Nam. Khi Đàn Nhị thủy chung dùng cách thức uyển chuyển để ứng đối, y liền nói toạc ra: Ngươi gần đây mua vào lượng bông lớn, hàng hóa tích trữ trong nhà của ta cũng không còn nhiều nữa, tiếp tục như vậy, khả năng giữa chúng ta phải cắt đứt việc cung cấp hàng hóa rồi...
Ngoại trừ Hồ Thành Yến, lục tục đến nhà còn có một số nhà cung cấp, nhà phân phối hàng hóa, trong đó thậm chí còn có người cho Tô thị, Trúc Ký thuê đất thuê phòng cũng tới, nói muốn thu hồi địa điểm:
- Vi phạm quy ước cũng không sợ, chúng ta sẽ bồi thường tiền.
Những người này phần lớn là có quan hệ với những gia tộc quyền thế ở địa phương, đối phương sau khi do thám biết được quan hệ của Ninh Nghị liền cho bọn họ tới tạo áp lực, một số người còn nhẹ nhàng, không ít người đều lấy Hồ Thành Yến làm hạt nhân, thay nhau tới cửa khuyên bảo.
Áp lực dần dần tích tụ, dù khuyên bảo thật tâm hay là thêm lời ác ý, đối với bất cứ người nào cũng đều cảm thấy áp lực nặng nề. Đàn Nhi vẫn thong dong ứng đối hết thảy, do sự việc còn liên quan Trúc Ký nên phải chờ Ninh Nghị đưa ra quyết định cuối cùng, Ninh Nghị thì bảo nàng kéo dài vài ngày, tới hôm nay, Đàn Nhi mới kêu mọi người cùng tới nhà. Khi Ninh Nghị từ tướng phủ trở về, thi Đàn Nhi đang nói chuyện tại hậu viện với thế thúc, thím, còn đám người Tô Văn Định đang ở phía trước sảnh đãi khách, có chút náo nhiệt.
- Đàn Nhị à, không phải thím nói cháu, thím kiến thức ngắn, có mấy lời không dễ nghe nhưng cháu không ngại nghe thử một lần. Người quê đều biết rằng, tên bắn chim đầu đàn, có một số việc, cháu lúc này đắc ý, nhưng về sau làm sao bây giờ... phu quân của cháu kia ngay từ đầu chính là ở rể, cháu mới là chủ nhà, nên nắm chắc thân phận, không thể cái gì cũng theo ý hắn, hắn làm chuyện như vậy, cháu nên khuyên bảo hắn, đúng không...
Trong hậu viện phòng, Hồ phu nhân cằn nhằn liên miên khuyên lơn Đàn Nhi, Đàn Nhi thì trên mặt vẫn luôn mỉm cười, lễ phép ứng đối.
- Thím, cháu cũng là phận đàn bà, chàng là tướng công của cháu, cháu kính chàng thương chàng... Cháu lúc ban đầu tỏ ra mạnh mẽ, đó là tuổi nhỏ không hiểu chuyện. Trong nhà vì thời gian qua không có người chống đỡ được nên mới bị người ta chèn ép đấy. Phụ nữ ai mà không muốn ở nhà giúp chồng dạy con cơ chứ. Thím à, những chuyện kia là chuyện của nam nhân, thì cứ để cho bọn họ giải quyết đi.
- Haizz, làm sao có thể nói như vậy, Đàn Nhi cháu cân quắc không thua kém gì đấng tu mi, có một số việc cần khuyên vẫn phải khuyên đấy, cháu nên nghe lời thím nói.
- Đàn Nhi biết.
Đàn Nhi vẫn tỏ ra rất uyển chuyển, Hồ Thành Yến chỉ đứng ngoài cửa nghe, không tham gia. Y biết sự lợi hại của cô cháu gái này, cũng biết tính cách nàng cũng rất kiên quyết. Nhưng kiên quyết thì đã sao, nước chảy đá mòn, người ta có thể chịu được một người nói, cũng có thể chịu được 10 người, trăm người, nhưng trong lòng chắc chắn sẽ thấy phiền, chỉ cần thấy phiền thì ở trong gia đình sẽ dễ nảy sinh xô sát, dễ cãi vã, dễ giận dữ, đến lúc đó sẽ thấy rằng không có chỗ nào không có áp lực, lần này ra mặt dẫu sao cũng không phải một mình gia đình y, mà đã có rất nhiều người liên kết lại đấy.
Phía trên Hồ gia nhà y là Lưu gia ở kinh thành. Lưu gia là gia tộc quyền thế nhiều đời, lần này để y làm việc, còn hứa sẽ đem một vị tiểu thư họ Lưu gả cho con trai của y. Mối thân gia này y phải kết đấy. Kỳ thật y cũng không hề muốn ép vợ chồng Đàn Nhì quá, chủ yếu chỉ cần làm cho đối phương buông tay ở một số địa bàn Hoài Nam là được. Lưu gia là người thiện tâm, chỉ muốn thuận tiện tiếp nhận giành được ruộng đất mà thôi chứ không muốn khiến người khác đói chết, nhà y ở trung gian cũng chiếm được chút cổ phần nhỏ. Nạn đói thời đại này thật ra đều là như thế này, hiện giờ ta muốn thu một chút đất đai, ngươi không thể dồn ta vào con đường cụt chứ?. Mọi người đều là người một nhà, người muốn giúp nạn thiên tai, chúng ta không cản ngươi làm gì, chúng ta không phải người xấu, làm việc cũng có chừng mực đấy...
Ninh Nghị từ cửa sau tiến vào, sau đó nhìn thấy Ninh Hi và Tiểu Thiền đang vui đùa ở bên này, Tiểu Thiền ôm đứa nhỏ vẫy vẫy tay, nói với Ninh Hi:
- Cha, cha.
Ninh Hi cũng chỉ vào bên kia:
- Dì, cha cha.
Ninh Nghị bước đến ôm lấy Tiểu Thiền cùng cậu bé, hỏi thăm tình hình trước rồi mới đi vào, sau đó liền thấy Hồ Thành Yến đang đứng đợi ở đó. Đối phương đã cười rộ lên:
- Ha ha, hiền chất Lập Hằng.
- Hồ thế thúc. Ninh Nghị chắp tay cười, sau đó đi đến cửa phòng hướng vào bên trong chào hỏi:
- Thím đã đến ạ... Đàn Nhi, ta đã trở về rồi.
Đàn Nhi đứng lên, gật gật đầu, hai vợ chồng trao nhau một ánh mắt. Hồ phu nhân kia đang muốn tiếp tục cằn nhằn với Ninh Nghị mấy thứ gì đó, Ninh Nghị đã cười nói: -
- Thím, đợi chút đã, ta có mấy lời muốn nói với Hồ thế thúc, để Đàn Nhị tiếp chuyện cùng thím ạ, Đàn Nhi nói chuyện cùng thím đi... Hồ thế thúc, mời sang bên này nói chuyện.
Ninh Nghị giơ tay, cùng với Hồ Thành Yến men theo hành lang đi về phía trước, Hồ Thành Yến mở miệng nói:
- Lập Hằng à...
Ninh Nghị quay đầu lại nhìn, trên mặt mang theo nụ cười, nói:
- Hồ thế thúc, gần đây có một số việc cháu vẫn muốn tìm thúc, đáng tiếc công vụ bận quá không thể phân thân được, vừa hay hôm nay thúc tới rồi, cháu có thể thảo luận cùng Hồ thế thúc một chút. Ồ, đi bên này...
- Ò...
Hồ Thành Yến muốn nói gì đó, nhưng Ninh Nghị không chờ y nói ra, đã giành nói trước:
- Là như vậy, gần đây, nhu cầu của hãng buôn vải bên kia rất lớn, bông trong tay Hồ thế thúc không cung cấp đủ. Nói vậy thế thúc cũng biết, Tô Thị đã mở rộng thị trường, Trúc Ký cũng thế, gần đây có rất nhiều người liên hệ với cháu nói muốn hợp tác... Ồ, trong hóa đơn này này, Hồ thế thúc xem xem.
Hắn lấy ra từ trong tay áo lấy một tờ giấy, đó là một tờ hóa đơn bán hàng cung cấp các loại vật tư, trên đó viết tên từng nhà từng nhà một, khi lướt nhanh qua mặt trên thấy có hai tên "Hải Thành Trương Phái" "Lộc Thành Thang Ti Hàn", đều kinh doanh nhất nhì bông vải.
. Xem, những cái này, những cái này... Ồ, Hồ thế thúc không nên hiểu lầm, hàng hóa nhà thế thúc, chúng ta vẫn cần, chỉ là lần trước thế thúc tới có nói nguyên liệu bông có chút cũng không đủ cầu, chúng ta thật là tiếc, cũng rất lo lắng. Đàn Nhi nói với cháu không nên phiền toái đến thế thúc nhiều nữa..., cho nên khi thiếu vải dệt chúng ta lấy một chút của Trương gia. Nhưng lần này về sau, hàng trong tay thế thúc có bao nhiêu, chúng ta sẽ lấy bấy nhiêu đấy.
Ninh Nghị nói xong, mỉm cười trong nháy mắt, sau đó thu lại nụ cười:
- Nhưng, kế tiếp, là phải phát triển.
Hai người sánh vai đi về phía trước.
- Có lẽ Hồ thế thúc không biết rằng lần này Tướng phụ giúp nạn thiên tai, Trúc Ký chúng ta cũng tham dự, cũng đóng góp chút sức mọn. Công trạng không nhiều, nhưng cũng coi là quen biết một số người. Biện Lương phụ cận phạm vi tám trăm dặm có bảy, tám hộ đại địa chủ, đại thương gia đều đã có liên hệ với chúng ta còn có một ít hộ lẻ tẻ khác nữa. Thúc có biết có một số người rất hào sảng, chỉ cần là bằng hữu liền nguyện ý giúp đỡ, tỷ như hãng buôn tơ tằm của Thành gia, ông ta nguyện ý bán cho chúng ta với giá thấp hơn bảy thành so với ở chợ bán, hơn nữa... chất lượng tốt nhất, không nói hai lời.
- Bởi vì giúp nạn thiên tai, sự phát triển của Tô Ninh có chút chút trì hoãn.
Ninh Nghị nói.
- Nhưng hai năm tới đây, chúng ta có kế hoạch mới, các bước đại thể đã vạch ra rồi. Thế thúc, thúc cảm thấy có những người này giúp đỡ và ủng hộ, cộng với quyền thế của Tướng phủ thì tới đây chúng ta sẽ phát triển bao nhiêu?
Hồ Thành Yến nhíu nhíu mày:
- Cái này...
- Tương lai hai năm tới, Trúc Ký sẽ mở rộng thị trường khắp Nam Bắc, cháu muốn mở rộng hơn 50 hiệu nữa và tất cả sẽ có mặt ở thành phố lớn. Về vải vóc của Tô thị thì sang năm cháu cùng Đàn Nhi sẽ mở rộng gấp năm lần, cũng chính là phải gấp năm lần cung cấp hàng.
- Kế hoạch mới, phải có chế độ mới, cháu cùng Văn Định bọn họ đã thương lượng rất lâu, quyết định đầu năm tới sẽ mời tất cả bằng hữu đến tụ họp. Hàng hóa cần bao nhiêu thì trước hết phải có kế hoạch, mọi người cùng đấu thầu xem bên nào có thể đưa ra bao nhiêu, có giá cả như thế nào. Việc buôn bán mà, nếu đã làm ăn lớn thì luôn phải như thế. Thế thúc chắc cũng biết rõ.
Tụ họp, đấu thầu cung cấp hàng, đây là quang cảnh mà chỉ những thương gia buôn bán lớn mới có thể làm được. Mà nếu đã là đấu thầu thì giá cả nhất định sẽ ép đến mức thấp nhất, Hồ Thành Yến hiểu rất rõ những điều mà Ninh Nghị nói, nhưng Ninh Nghị bỗng dưng bật cười.
- Tuy nhiên sau khi phương án này được chế định ra, cháu cùng Đàn Nhi đều nói người khác thì thôi đi, nhưng Hồ thế thúc từ trước tới nay đều luôn chiếu cố đến gia đình chúng cháu, sao có thể đối đãi như thế được. Bởi vậy cháu vẫn muốn nói chuyện cùng thế thúc, rằng hàng của thế thúc, chúng cháu sẽ vẫn thu mua theo giá hiện tại, nếu không đủ thì mới lấy thêm hàng của Trương gia, Thang gia. Sang đầu năm sau, Thế thúc cứ làm như vậy là được rồi.
Ninh Nghị cười, sau đó nghiêm túc vung tay lên:
- Việc này, thế thúc không cần nói những lời khách khí nữa..., cháu biết tính tình của thế thúc trước nay không bao giờ chèn ép người khác, chúng cháu cũng không phải là khinh thường thúc. Từ trước tới tới nay, Đàn Nhi buôn bán đều do thế thúc chiếu cố, thúc là bề trên, chúng ta quả thực đều là người một nhà, một chút tiền trinh, người một nhà mà, kiếm lời một chút cũng không cần quá khách khí. Mặt khác, còn có một việc, xem như tiêu chất mạo muội...
Ninh Nghị ngó nghiêng xung quanh, hạ thấp giọng:
- Nghe nói gần đây thế huynh và tiểu thư Lưu gia chuẩn bị thành thân, tiểu chất ở Tướng phủ có chút tiện lợi, đã tra xét một chút, cô nương họ Lưu này xuất thân là thứ dân, cô ta có chút qua lại với một số nam nhân, e là không xứng với thế huynh... Việc này cháu vốn không dám nói, nhưng việc này lại liên quan đến chung thân đại sự của thế huynh, cháu cũng đành phải làm người xấu nói huyên thuyên. Đương nhiên, còn phải đợi thế thúc tự mình đi kiểm chứng một chút, đây là một bản sao được lưu lại sau khi Mật trinh ti điều tra xong, chỉ là chút chuyện vụn vặt, không sao, thế thúc cứ giữ lại trước đã, sau đó về xác minh điều tra lại. Các bằng hữu đợi ở đằng ngoài đã lâu, cháu vẫn phải mời thế thúc cùng cháu đi ra ngoài ứng phó, có thể thúc ở đây chắc chắn sẽ ổn định được cục diện.
Hắn đem tờ giấy nhét vào tay áo đối phương, sau đó vỗ vỗ vào tay của đối phương, sau đó hai tay nắm lấy tay của Hồ Thành Yến đi về phía trước.
Tại tiền sảnh Ninh gia có hơn mười người đợi khá lâu rồi, vừa trò chuyện vừa tỏ thái độ không thể kiên nhẫn được nữa. Ngay sau đó thì nhìn thấy Ninh Nghị và Hồ Thành Yến cầm tay đi ra. Thấy hôm nay là Ninh Nghị ra tiếp đãi, trong thính đường lâm vào yên tĩnh, tất cả mọi người đứng lên. Bọn họ tới đây tuy là vì "bức cung", nhưng Ninh Nghị này làm việc ở Tướng phủ, địa vị không thấp, mọi người cũng không dám khinh thường nữa, trong lòng ai nấy đều đang tính toán nói nên nói như thế nào, Ninh Nghị cười bảo Hồ Thành Yến ngồi xuống.
- Chư vị mời ngồi, mời ngồi, tất cả mọi người là lão bằng hữu, không cần phải khách khí. Văn Định, trà Đô Phụng không được, đi vào trong lấy cho ta hộp trà búp Minh Tiền thượng hạng ra đây, nhiều đại nhân ở đây, một chút việc nhỏ thôi mà cũng không hiểu... Mọi người ngồi đi, ồ...
Ninh Nghị đang định ngồi xuống, vẻ mặt chợt sững lại:
- Ồ, có hai vị không phải là bạn tốt, ta xử lý một chút.
Hắn đến trước mặt hai người đang ở giữa phòng:
- Ông chủ Trần, Hồ tiên sinh. Đất và nhà ở tại Thành Nam và Tây Môn Khẩu bên kia là của các ngươi, thời điểm cho thuê, chúng ta đã ký hợp đồng, có người bảo lãnh chứng kiến. Hiện tại các ngươi lại muốn hủy hợp đồng trước, nhà ta có từng chậm trễ với hai vị chưa?
Một người trong đó chắp tay nói:
- Thật ra không có. Chỉ có điều...
- Hay là đường bột đắc tội với hai vị?
- Không có, chỉ là chúng ta hiện giờ có việc muốn thu hồi, nguyện ý...
- Được, vậy lên tòa án đi.
- Hả?
- Chúng ta hiện lên tòa án phủ nha Khai Phong, cho dù mất bao lâu Ninh mô cũng hầu tiếp. Hiện tại, mời các ngươi đi ra ngoài.
Hắn quay sang quản gia bên cạnh vẫy tay ra hiệu:
- Tiễn khách.
Những lời này vừa nói xong, quản gia lập tức tiến đến, một người trong đó tức giận:
- Họ Ninh kia, đúng là chúng ta từng ký hợp đồng, nhưng ta hiện giờ có việc muốn thu hồi, nguyện ý bồi thường, sao ngươi có thể sỉ nhục chúng ta, làm nhục chúng ta như thế! Hôm nay phải nói rõ ràng...
Y nói như vậy, người ngồi bên cạnh cũng lập tức đứng lên nói:
- Lập Hằng, đừng có làm như vậy...
Ninh Nghị cười nhìn y một cái, ngoài nhà đã có hộ viện cao lớn đi tới, mời hai người đi ra ngoài.
- Nếu bọn họ không đi, ném bọn họ ra ngoài.
Những lời này lạnh như băng khiến hai người hổ thẹn, đành phải hùng hùng hổ hổ đi ra. Trên thực tế, lúc trước đám người Ninh Nghị vừa đến Biện Lương, có một số việc người khác đang làm, ký hợp đồng cũng không nghiêm ngặt giống đời sau. Ninh Nghị không thèm để ý chút tiền ấy, nhưng nếu đối phương ác nghiệt với mình, làm khó cho mình, hắn cũng phải phân tích một chút. Hắn của kiếp trước ở trên thương trường cũng đâu là người tốt gì, ầm ĩ đến quan phủ, với thế lực Hữu tướng phủ ít nhất sẽ không bị ức hiếp. Cho dù cuối cùng phán xử mình trả lại nhà, đất, đối phương vẫn bồi thường tiền như cũ, thậm chí thiếu một chút cũng phải để đối phương khó chịu một trận mới được, mình thì có thể nghênh đón thời gian kéo dài.
Sau khi đuổi hai người này xong, Ninh Nghị cười ngồi xuống:
- Nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, ném đá xuống giếng, người như thế thì ta không chào đón. Chư vị đều là lão bằng hữu, Ninh mổ làm việc, từ trước đến nay đều quan tâm bằng hữu, nào nào, chỗ ta có một vài thứ, Văn Định, để tới phát đi.
Hắn lôi ở trong người ra một xấp giấy, mỗi tờ đều giống như Hồ Thành Yến từng thấy, Tô Văn Định lần lượt phát đi từng tờ một.
- Việc này có liên quan đến sự phát triển của hãng vải Tô Thị và Trúc Ký Tân, sẽ có một chút thay đổi, nhưng ta cam đoan, cơ hội kiếm nhiều tiền đã đến. Chúng ta buôn bán, cầu tài. Phải hai bên cùng thắng, vật này ta cam đoan mọi người thấy trước tiên, như vậy mọi người sẽ có sự chuẩn bị trước. Mọi người cứ xem đi, ta sẽ nói lại tỉ mỉ cho tất cả nghe.
Lời của Ninh Nghị vang lên ở trong sinh đường, giọng điệu tuy rằng ôn hòa nhưng bầu không khí lại lặng ngắt như tờ, không lâu sau, tất cả mọi người đều nhìn thấy thái độ hắn: các ngươi muốn gây chuyện, ta sẽ thay toàn bộ các ngươi!
Mọi người cũng không ngờ rằng hắn sẽ làm thẳng ta đến mức này. Bình tĩnh mà xem xét, nếu phải đổi toàn bộ người, bên Ninh Nghị cũng có tổn thất đấy, mọi người gây thêm phiền phức cho Ninh Nghị, đương nhiên có thể trực tiếp vạch mặt. Nhưng không lâu sau, bọn họ cũng mơ hồ thấy được triển vọng của Trúc Ký. nếu như nói lần này giúp nạn thiên tai thật sự làm cho đối phương kết giao nhiều quan hệ như vậy, sau lưng lại có thể lực của Hữu tướng phủ chống đỡ, Tô Ninh cũng trở thành một lực lượng tập đoàn không kém hơn gì thân sĩ gia tộc quyền thế bởi vì nó vốn dĩ được gây dựng nên từ danh nghĩa của Hữu tướng phủ.
Mọi người vốn đều là dựa vào gia tộc quyền thế nào đó để sinh tồn, bởi vậy lần.
này mới tìm tới tận cửa, nhưng để nói bọn họ được sự coi trọng của những nhà giàu đó, kỳ thật là không thể. Sự miêu tả của Ninh Nghị kỳ thật cũng đã là ám chỉ: đi theo bọn họ, không bằng theo ta, các ngươi và ta đã từng có quan hệ hợp tác, tiếp theo nếu muốn khuếch trương phát triển thì mọi người càng quen thuộc làm việc dễ dàng hơn, cái bánh này chỉ cần các ngươi nguyện ý, mọi người hoàn toàn có thể cùng hưởng.
Sau đó không lâu, có hai người trở mặt rời khỏi, những người còn lại thì có thái độ xem chừng, Hồ Thành Yến gần như toàn bộ không nói gì. Sau khi Ninh Nghị rời khỏi quay lại Tướng phủ, lại là Tô Đàn Nhi đi ra tiếp đãi đám bọn họ. Qua một lúc, những người này rốt cục cũng lục tục ra về. Trời chạng vạng, màn đêm buông xuống, trên bầu trời lấp lánh sao, gió đêm lạnh lẽo, trong thành Biện Lương to lớn không biết còn có bao nhiêu người đang làm việc của mình.
Đêm dài, Ninh Nghị đi xe ngựa từ Tướng phủ về nhà, ánh đèn vàng hắt ra cũng tiếng cười nói lúc này đang bao trùm Ninh phủ, có người nói cười, có người đùa giỡn, có người ôm Ninh Hi trêu đùa chạy ở trong sân, tiếng cười của trẻ nhỏ từng hồi truyền đến. Ninh Nghị chào hỏi từng người một, khi trở về phòng, ngọn đèn vàng ấm áp tỏa sáng, Đàn Nhi ngồi ở trên ghế, mặc bộ váy duyên dáng, đang ngâm chân trong chậu gỗ, hai tay chống ở trên đầu gối, thấy Ninh Nghị tiến vào, nàng nở một nụ cười đón hắn.
Ninh Nghị đi vào, ngồi xuống, thò tay vào chậu nước nóng, thân thể của Đàn Nhi hơi chút co lại, giơ tay muốn ngăn:
- Đừng..
Nàng cảm thấy đây không phải việc nam nhân nên làm, nhưng Ninh Nghị không bao ngại ngần giúp nàng rửa chân để giảm đi mệt nhọc. Kỳ thật hàng ngày ứng đối các loại việc lặt vặt, dù thái độ có thể cứng rắn, mạnh mẽ đến đâu, thì thể xác và tinh thần vẫn sẽ cảm thấy phiền não, mệt nhọc, người lợi hại đến mấy thì ngày ngày xử lý các loại vụn vặt, dù thái độ có thể mạnh mẽ nhưng thể xác và tinh thần sẽ khó tránh khỏi mệt mỏi, phiền muộn, mà đó cũng chỉ là mạnh mẽ trên tinh thần, cảm giác mệt mỏi vẫn có, dù Ninh Nghị trên phương diện làm ăn quá quen thuộc nhưng cũng không ngoại lệ.
Lúc này hai vợ chồng thật ra đều thể hiểu đối phương, hơn nữa ở chung lâu ngày, thời gian trôi qua càng trở nên ăn ý hơn. Trong phòng không thanh âm, chỉ ngẫu nhiên vang lên tiếng nước, bên ngoài thỉnh thoảng vọng đến tiếng cười nói đầm ấm của đại gia tộc. Đàn Nhi giơ tay chống đầu gối, ngẩng đầu nhìn lên, một lúc lâu sau, nhẹ nhàng hát lên:
- Bầu trời đầy sao...sao rất sáng
Đó là một khúc ca dao trong trí nhớ Ninh Nghị, sau đó hắn đã từng hát cho Đàn Nhi nghe, Đàn Nhi vẫn nhớ kỹ, cũng rất thích. Nghe nàng dịu dàng hát lên, Ninh Nghị cười cười, cũng khe khẽ hát theo:
- Đó là một đối, một đôi mắt...
- Đôi mắt lấp lánh... nhìn nha ngắm...
- Đó là thơ ấu của đám tiểu đồng nha...
- Ha hả...
Người đàn ông ngồi xổm trước cô gái, tiếng hát nhè nhẹ vang trong căn phòng tỏa ánh đèn vàng. Thanh âm đơn giản mà an tĩnh dường như có thể làm người hồi tưởng lại. Thời thơ ấu của bọn họ đã đi xa, đã xa rời thời mộng mơ trong sáng, nhân sinh đã không còn đơn thuần nữa mà cuốn trong vòng nước xoáy, thậm chí so với người bình thường còn phức tạp, hung hiểm gấp trăm lần. Lúc sau, Đàn Nhi cũng ngồi bên giường hầu hạ Ninh rửa sạch chân, qua một hồi, ngọn đèn trong phòng được vặn nhỏ, toàn bộ tòa đèn trên nhà lớn cũng đều tối xuống, khiến hết thảy chìm vào giấc ngủ say ấm áp.
Một ngày đã qua, kẻ thù phức tạp bị bọn họ áp đảo, đẩy ra, nhưng vẫn có nhiều người không hề chấm dứt dục vọng của họ, sang một ngày mới, lại càng có nhiều kẻ thù hơn ở chung quanh, dùng thủ đoạn không giống nhau để quấy nhiễu, lôi kéo, gây trở ngại hoặc là công kích. Nhưng cho dù lại sẽ có bất kỳ thủ đoạn nào, chỉ cần có thể cùng người nào đó dựa sát vào nhau, mang lại cho nhau sự ấm áp thì hết thảy sẽ trở nên xa xôi....
Sau đó, ngày thứ hai tới rồi....