Ở Rể (Chuế Tế)

Chương 549: Tống vĩnh bình (2)




Ninh Nghị ngồi trở lại trong lương đình, bỏ đĩa hoa quả trên mặt bàn đá ra, ngón tay gõ nhẹ trên mặt bàn, cảm xúc trầm tư.

Trước và sau khi nói chuyện với Trần Phàm. Hắn gặp Lý Sư Sư và Lý Uẩn nói chuyện một hồi. Sau đó cũng không ra phía trước đón khách hay chỉ đạo bày trí gì cả.

Ở mặt tiền đã có chưởng quầy xử lý. Biểu diễn thì là sở trường của Sư Sư cô nương.

Chuyện chuyên nghiệp để cô ấy làm là đúng, hắn cũng không muốn bận tâm lắm vào chuyện sân khấu.

Về phần Cao Mộc Ân, lúc này cũng không cần phải quá nghiêm trọng. Sau khi từ Lương Sơn trở về, hắn đã sớm thông báo cho Mật Trinh ti về một số thế lực đen tối trong thành Biện Lương. Ở xung quanh hắn bất cứ lúc nào cũng có thể điều động một ít người của Mật Trinh ti. Còn quan trọng nhất là Cao Mộc Ân trong suy nghĩ của Cao Cầu không biết có địa vị và lợi hại thế nào, tuy rằng không rõ vì sao mà y bỗng nhiên được thả ra. Nhưng tình huống hôm nay trong Trúc Ký đối phương có lẽ cũng không dám làm to chuyện, mà cũng không đủ can đảm để làm to chuyện.

Điều duy nhất có thể suy nghĩ là Cao Mộc Ân bỗng nhiên tìm đến cửa liệu có phải là Cao Cầu ra tín hiệu để thử thăm dò mình hay không. Nhưng nghĩ kĩ một chút, khả năng đó là rất nhỏ.

Cô gái Lưu Tây Qua kia chạy đến cứu Phương Thất Phật, mới thật sự là một phiền toái lớn.

Do Thiếu sư Vương phủ chủ đạo, lần này là nhằm vào áp giải Phương Thất Phật lên kinh, trong Vũ triều có mấy đại gia tộc đều đã tập trung vào bên kia, không biết bây giờ đối phương đã làm chuyện thành ra nghiêm trọng thế nào rồi? Những gia tộc này nhà nào cũng xuất ra chút khí lực, sức ảnh hưởng này tuyệt đối không phải là một hai người hay là một hai trăm người có thể so sánh bằng. Hôm nay khởi nghĩa của triều Vĩnh Lạc đã hoàn toàn thất bại, cho dù Bá Đao doanh tất cả đều ra tay thì cũng chỉ như bọt nước mà thôi.

Trái ngược biểu hiện bá đạo bề ngoài như đối với Lương Sơn, trong lòng Ninh Nghị cũng biết, những này gia tộc đó mới là cá voi nấp dưới nước. Trên phương diện lớn họ bộn bề công việc, cùng hợp tác với đám người Vương phủ, Thái Kinh, Đồng Quán lên phía bắc mua thành, nóng lòng khôi phục lại việc buôn bán ở phía nam, chuẩn bị cho việc buôn bán mới sau khi diệt Liêu. Đối với Phương Thất Phật, trong mắt những người này nhiều lắm chỉ là một câu nói, nhìn mấy trăm người của Hình Bộ áp tải tù nhân lên bắc ,nhưng nếu có cướp tù thì đối phương sẽ tăng lên rất nhiều người. Đến lúc đó, không có một giới hạn cao nhất nào cả.

Dù có thể là dùng phương thức sét đánh không kịp bịt tai cứu Phương Thất Phật, xung quanh hoặc khắp Giang Nam sẽ có bao vây chặn đánh. Một người đã không may, lực lượng còn sót lại của Bá Đao doanh sẽ rơi vào tay họ. Một vài người sau khi triều Vĩnh Lạc bị diệt vất vả lắm mới trốn thoát được cũng bởi thế cục này lần thứ hai lại lần nữa bị bắt lại.

Ninh Nghị căn bản không tán thành việc cứu Phương Thất Phật. Dù sau đó hắn có hỏi thăm Trần Phàm về tình hình cụ thể thì hắn cũng chỉ là đang muốn xem Lưu Tây Quan thế nào mà thôi. Cô gái này tính tình thực sự rất bướng bỉnh. Có thuyết phục được không mình cũng không nắm chắc được. Còn Hình Bộ lần này chuẩn bị lực lượng rất hùng mạnh. Nếu như là mình thật sự đi ngăn cản, mà đám người Tây Qua lại phản công, thì dù sao mình cũng cần phải sớm nghĩ cách làm thế nào để ứng phó với tình huống đó, cố gắng để cho các nàng chạy trốn.

Chuyện ở Hàng Châu, Lương Sơn vừa chấm dứt thì lại nổi lên chuyện ở kinh thành. Đến chỗ gót chân của mình cũng không ổn, cứ bị cuốn vào những chuyện như vậy, Ninh Nghị cũng đau đầu. Hắn là người tôn trọng thực lực, căn bản cũng không muốn chạy đường vào ban đêm. Cho hắn mấy năm phát triển thực lực, sau đó đấu với đối thủ thì mới là Vương đạo. Lúc này hắn thở dài, cố gắng không để ý đến cảm xúc của bản thân. Nhưng dù thế nào thì có hai điều vẫn phải đảm bảo đó là: khuyên Trần Phàm rút lui, và khuyên Tây Qua rút lui.

Nghĩ như vậy, một lúc sau Ninh Nghị để cho chưởng quầy trong lầu chuẩn bị cho việc Cao Mộc Ân có thể đến đây làm loạn. Lúc xẩm tối, Văn Nhân Bất Nhị đến tìm hắn, mà vào lúc này ở trước lầu cũng đã bắt đầu buổi biểu diễn rồi.

Ninh Nghị đặc biệt làm bài thơ cho tòa lầu thứ nhất, nhưng để tránh người khác cho rằng hắn xuất hiện quá tự cao tự đại, buổi biểu diễn tối nay này sẽ không chỉ có một tiết mục. Bài thơ mới này của Ninh Nghị thực ra sẽ là tiết mục biểu diễn đầu tiên, khi hỏa dược bắn lên tạo nên ánh sáng lung linh, Lý Sư Sư sẽ ra sân khấu bắt đầu câu đầu tiên "Đông thành kiệm giác phong quang hảo", rồi tiếp theo "Lục dương yên ngoại hiểu hàn khinh, Hồng Hạnh chi đầu xuân ý nháo".

Trong lúc âm nhạc đệm lời, trên lầu đều đã yên tĩnh, ánh nắng cuối chiều chiếu vào cửa sổ. Một lúc sau trời bắt đầu tối. Lúc Lý Sư Sư biểu diễn xong câu thơ cuối "Vi quân trì tửu khuyến tà dương, thả hướng hoa gian lưu vãn chiếu" của bài thơ dành cho Vãn chiếu lầu, tiếp đó sẽ là nhạc dạo và các màn biểu diễn xiếc, ảo thuật.

Buổi biểu diễn tối nay của Vãn chiếu lâu không coi là kinh động cả Biện Lương nhưng nói chung cũng không mất quy tắc quy củ.

Ninh Nghị cũng nói chuyện của Cao Mộc Ân với Văn Nhân Bất Nhị, sau đó cùng chờ đối phương đến đây. Nhưng đêm đã xuống được một canh giờ, gió đêm hiu hiu thổi, đèn trên phố đã sáng trưng mà vẫn không có dấu hiệu của người tìm đến gây phiền toái đâu cả. Vãn chiếu lâu lúc này đúng là một quán rượu, không phải Hí lâu hoặc là Thanh lâu, buổi biểu diễn dù hay đến mấy thì cũng không kéo dài đến tận đêm khuya. Có người ăn, nói chuyện xong thì họ bắt đầu ra về chứ không có làm loạn gì.

- Tên Cao Mộc Ân này sau khi bị nhà đóng cửa thì trở lên cao thâm khó lường …

Ở trên gác của lầu hai nhìn lên đường phố. Ninh Nghị thấy buồn cười mà nói như vậy. Ánh lửa chiếu lên người hắn, cách đó không xa Văn Nhân Bất Nhị đang lắc đầu.

- Thực ra ta thấy không có gì bí hiểm cả. Loại người như Cao Mộc Ân làm chuyện lộn xộn cũng không phải lạ. Chưa biết chừng là trên đường đi bỗng nhiên lại gặp được phụ nữ đàng hoàng gì đó.

- Ồ, Thành Chu Hải chấn chỉnh y vẫn chưa đủ …

Ninh Nghị sờ mũi:

- Hơn nữa, nửa năm bị giam lỏng tại sao bỗng nhiên lại được thả ra.

- Lúc trước ta cho đi hỏi thăm, nghe nói hôm qua ở phủ Thái úy y bỗng nhiên nổi điên, nhìn trúng Sư Sư cô nương, sau đó y khóc với cha mình kể lể cả một buổi chiều. Đại khá là cha y gây áp lực gì đó …

- Cái gì?

- Ngươi không biết à? Hôm qua ở phủ Thái úy y muốn cường bạo Sư Sư cô nương, không chừng còn thực hiện rồi … Ta cũng không rõ lắm. Nhưng tóm lại là đánh cho Sư Sư cô nương một trận. Lúc trước ta còn không chú ý, nhưng nhìn cách ăn mặc của Sư Sư cô nương hôm nay … Có phải phấn trên mặt hơi dày … trước đó ngươi không gặp cô ấy sao?

Ninh Nghị ngẩn người ra, hôm qua Lý Sư Sư và Lý Uẩn có đến phủ Thái ủy để xin lỗi. Hắn còn đi cùng họ một đoạn đường. Mà trước đó hắn còn hàn huyên với hai người này một lúc, cảm thấy hình như bên phía Lý Sư Sư cũng rất bình thường, thực ra hắn cũng không đặc biệt chú ý đến … Bây giờ nghĩ lại nếu thực sự hôm qua ở phủ Thái úy họ bị Cao Mộc Ân làm phiền thì chắc chắn nguyên nhân là do mình rồi.

- Ồ!

Hắn gật gật đầu:

- Không để ý …