Ở Rể (Chuế Tế)

Chương 483: Thiện ác hữu chung hoành thành nhất kiếm (1)




Kể từ ngày không hiểu ra sao cả gặp phải nữ tử kia, đến buổi đêm, bọn họ cắm trại liền gặp phải vận hạn. Trong đêm tối, nàng tập kích bất ngờ. Bên ngoài chỉ có hai gã quân tốt cảnh giới thì làm sao có thể địch lại nổi chứ? Bất ngờ không kịp đề phòng nên có mấy người chết dưới kiếm của nàng. Từ đó về sau, mọi người biết rằng sự tình cấp bách nên cố gắng chạy thật nhanh, lại tụ tập một ít huynh đệ tản mát sau khi Lương Sơn bị phá. Nhưng hoặc là đêm tối hoặc là ban ngày, gần như là bất cứ lúc nào, bất cứ nơi nào, nàng kia đều có thể thong dong qua lại. Dưới kiếm của nàng, một đám huynh đệ Lương Sơn hoặc là bị giết hoặc là bị đánh thành tàn phế. Chỉ trong vài ngày đã khiến sự mệt mỏi của mọi người tích lũy đến điểm cao nhất.

Đánh không lại, trốn không thoát, đuổi không kịp, không hiểu ra sao cả gặp phải một cao thủ cấp tông sư, đúng là một chuyện vô cùng xui xẻo. Hơn nữa nữ tử này một khi ra tay liền gần như dùng tới bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào. Nhớ lại câu hỏi của nữ tử ở bờ sông ngày đó, sợ rằng bất kể Lâm Xung hay Lỗ Trí Thâm đều có hối hận trong lòng. Lúc đó có thể là cơ hội duy nhất mà bọn họ từng có, chỉ tiếc rằng một khi hiểu được thì sự tình đã chậm mất rồi.

- Nếu các ngươi thực sự là người hiểu đạo lý, hôm nay quay người rời đi, không hề mang thù hận nữa, ta liền buông tha cho các ngươi …

Tới lúc này, khi nhìn thấy thi thể đầy đất và tình trạng thê thảm của những huynh đệ bị đánh thành tàn phế trong doanh trại, bọn họ mới ít nhiều hiểu được sự đáng quý của lời nói này.

Trên thực tế, trong thời gian vài ngày, tuy rằng trong chiến đấu, nàng đã không từ bất cứ thủ đoạn nào, nhưng kết quả tạo thành cũng lạnh lùng ác liệt như lưỡi đao.

Phong cách chiến đấu thành thạo, giết người, phế chân tay người ta, khiến người bị thương quấn lấy hành động của những người khác, phân tán tinh lực của người khác, một người truy đuổi mấy chục người, giết chóc gọn ghẽ đâu vào đấy, trong đó ẩn chứa thực lực và khí thế của tông sư tương tự như Chu Đồng. Khi Chu Đồng giận dữ ra tay giết người, kỳ thật đều có cảm giác áp bách giống như phong cách chém giết gọn ghẽ đâu ra đấy của nữ tử này. Tới trình độ này rồi thì đã không có thủ đoạn gì khác biệt đáng nói …

- Đi ra! Có gan thì một mình đấu với ta …

Trong rừng cây vang lên tiếng rống giận dữ của Sử Tiến. Trên một đỉnh núi cao trong khu rừng gần đó, nữ tử đang lau rửa thân mình bên bờ suối, rửa sạch máu tanh trên thân kiếm rồi dùng vải lau khô, sau đó đi lên cạnh đỉnh núi, nhảy lên một thân cây, tìm một chạc cây ngồi xuống. Nhìn về phía ánh lửa trong rừng cây, cảm nhận được cơn tức giận của đám người, nàng khoanh chân ngồi đó.

Phẫn nộ thành như vậy, thuyết minh trong lòng kẻ thù đã nảy sinh sợ hãi. Mà đã sợ hãi như vậy thì cũng không còn cách xa cái chết là mấy.

Nhưng thật ra những lời nói của đám người này liên quan tới sự tình Tâm Ma khiến nàng vẫn còn có chút để ý. Nếu như cách nói đó lan truyền rộng ra, có lẽ sẽ thực sự mang đến cho hắn không ít phiền toái. Đến lúc đó, với thân thủ (trình độ võ nghệ) của hắn, khả năng là sẽ không thể ứng phó nổi … Dưới ánh sao mỏng manh, nàng nghĩ như vậy, rồi dần dần tiến vào trạng thái nửa cảnh giác, nửa thả lỏng nghỉ ngơi … Ngày mùng ba tháng bảy, lập thu. Trên đất Vận Châu, chiến hỏa vẫn còn đang lan tràn.

Dưới ánh trời chiều, thôn trang bị thiêu hủy, đám người khóc lóc. Ninh Nghị đứng ở bên đường cạnh thôn nhìn thầy thuốc đang băng bó cho một đứa bé bị mất tay và đã khóc lóc đến mức độ đã ngất đi mấy lần. Đoàn xe này của đồi Độc Long vẫn đang tiếp tục đi, cứu giúp những gì còn có thể của các thôn xóm.

- Thống kê số người đã chết, người còn sống. Kêu đám người Chúc huynh đệ không nên đi quá xa, hạ trại phòng ngự. Cho bọn trẻ chút kẹo …

Cứu viện trên cơ bản là làm từng bước, trong thời gian gần mười ngày, hình thức cướp bóc của đám người Tống Giang cơ bản là không thay đổi. Trên đường lẩn trốn, số lần và số lượng giết người của những người này đã càng ngày càng nhiều! Đã không còn hang ổ nữa, lại bị người của đồi Độc Long đuổi chặt phía sau, quan binh đón đầu chặn đường, trong lòng đám người Tống Giang càng ngày càng lo lắng, thể lực cũng càng mệt mỏi hơn! Tuy rằng đám người Tống Giang đã nghiêm túc quân kỷ, nhưng điều này chỉ là đối nội mà thôi. Khi bọn họ cướp bóc các thôn trang thì lại dễ dàng ra tay giết người.

Sự tình liên quan tới gian dâm phụ nữ và thiếu nữ cũng càng ngày càng nhiều lên.

Đối với thôn trang trước mặt này, khi đám người Ninh Nghị đuổi tới nơi thì có một cô gái chính vì lý do đó mà nhảy xuống giết, sau khi được cứu lên lại vẫn muốn tự sát.

Có đôi khi cũng sẽ bị chất vấn, vì sao quan binh không thể giết sạch đám người Lương Sơn để cho bọn chúng cứ chạy khắp nơi như vậy. Đối mặt với câu hỏi đó, Ninh Nghị cũng sẽ bố trí người tuyên truyền giảng giải trong đám người.

- … Các ngươi nghĩ rằng không chọc bọn chúng thì bọn chúng sẽ thực sự có thể buông tha cho các ngươi à? Có biết Phương Lạp tạo phản ở phía nam là bộ dạng gì không? Một khi khởi binh là mười nhà thì đến chín nhà bỏ hoang. Bọn chúng khiến mọi người không còn gì nữa mới có thể đi theo bọn chúng. Đồi Độc Long chúng ta chính là bước đầu tiên mà bọn chúng khởi thế, cũng giống như các ngươi … Nếu bọn chúng chiếm được đồi Độc Long chúng ta thì sớm hay muộn rồi cũng đến lượt các ngươi, tiếp đó là cả vùng Vận Châu, Tế Châu, Sơn Đông. Có biết chúng ta đã chết bao nhiêu người không? Đây là nợ máu! Chỉ có thể khiến người của Lương Sơn đến trả nợ …

Trái ngược với quan phủ, đồi Độc Long cũng không có nghĩa vụ chủ động trợ giúp những người này, ngược lại càng dễ dàng thống nhất chuyển hướng thù hận về một phía. Tuy nhiên, mặc dù ngày thường vẫn lòng lang dạ sói, giết người tuyệt đối không nháy mắt, nhưng khi nhìn thấy rất nhiều sự tình trước mặt, trong lòng Ninh Nghị vẫn không khỏi dâng lên tâm tình trắc ẩn. Đây là cảm giác mà một người hiện đại khó có thể thoát khỏi. Thực sự bị vây trong thời loạn, mạng người đúng là rất không đáng giá. Có đôi khi nhìn thấy đứa bé đã chết hoặc bị thương tàn phế, hoặc nữ nhân sau khi bị làm nhục thì khóc lóc muốn chết, hắn cũng hy vọng toàn bộ sự việc chấm dứt sớm một chút.

Tuy nhiên dù sao hắn cũng không am hiểu về chiến lược quân sự. Mấy ngày qua, hắn có thể thống nhất từng chút từng chút một của đại thế. Hơn hai mươi trại, thôn xóm, phụ trách cứu viện, bố trí đường ra, lại chuyển dời oán khí của bọn họ nhắm vào Lương Sơn, đồng thời ở hướng ngược lại cũng phải tạo áp lực đối với quan phủ và quân đội, càng tiến thêm một bước, ảnh hưởng đến ý đồ của các sơn trại và đám phỉ lục lâm của các vùng Vận Châu. Tất cả đều nhằm chuẩn bị tốt cơ sở để vây chết hơn ba ngàn người Lương Sơn còn sót đó.

Nhưng dư luận và đại thế là một chuyện, tới cuối cùng tất nhiên vẫn còn phải một trận ác chiến. Đám cướp phỉ và sơn trại tất nhiên sẽ sinh ra ác cảm đối với Lương Sơn, nhưng nhiều lắm cũng chỉ thông báo chút tin tức mà thôi, tuyệt đối sẽ không chịu ra tay. Về phương diện khác, sau khi Võ Thụy Doanh đại chiến ở Lương Sơn, lại phái ra hai đội ngũ, mỗi đội năm ngàn người. Bọn họ biết rằng trận chiến này nhất định phải đánh, nhưng ít nhiều thì trong lòng bọn họ vẫn có ý bảo tồn lực lượng. Đây cũng là nguyên nhân khiến Ninh Nghị cần phải chuẩn bị đại thế cho thật tốt.

Nếu sự tình cứ tiếp tục phát triển như vậy, hơn ba ngàn người bên phía Tống Giang sớm hay muộn cũng sẽ sụp đổ về mặt tâm lý, bởi vì bọn họ đốt giết cũng chỉ là may áo cho Ninh Nghị mặc. Xung quanh mỗi người đều hô đánh, ở Sơn Đông, ít nhất là trên mảnh đất Vận Châu, oán thù đối với bọn họ sợ rằng hơn mười năm cũng không thể tan hết được. Chỉ khi nào bọn họ thực sự ý thức được rằng vất vả cố gắng trốn chết cũng là vô dụng thì tinh thần của những người này mới có thể sụp đổ. Nếu không, cho dù là hơn mười ngàn người đánh lại ba ngàn tinh nhuệ Lương Sơn, trong tình huống cần thiết phải bao vây chết toàn bộ, bên này cũng nhất định sẽ gặp phải phản kháng và tổn thất cực kỳ lớn.

Còn đối với Võ Thụy Doanh đóng quân ở bên cạnh thì những sơn trại, thôn trang này quá nửa đều là những điêu dân không được quản giáo, không quy phục. Lương Sơn cứ thế chạy trốn và thiêu hủy thôn trang của những người này, phía sau còn có đồi Độc Long thu thập cục diện rối rắm, sẽ không khiến bên phía quan phủ kháng nghị quá lớn. Thật là là kết cục mà ai cũng vui vẻ! Bởi vậy cho dù là khi Ninh Nghị tới hỏi thời cơ chiến đấu thì đám người Hà Duệ phụ trách lãnh binh lần này cũng đều cực kỳ thân thiết đối với hắn. Nhưng nếu luận về thời cơ chiến đấu thì đương nhiên vẫn phải chờ thêm một thời gian nữa thì hơn.

Trên thực tế, cho dù Ninh Nghị nghiêm túc yêu cầu khai chiến sớm hơn thì có lẽ đám người Hà Duệ sẽ kinh ngạc hồi lâu, sẽ không hiểu vì sao một người thông minh như hắn lại có ý tưởng không hề khôn ngoan như vậy.

Mà về phương diện khác, trong lòng trắc ẩn là một chuyện, Ninh Nghị cũng sẽ tuyệt đối không cho phép ba ngàn người này giữ lại mạng sống. Bên ngoài chiến trường phá hủy tâm lý bọn họ, trên chiến trường giết chết một số. Cho dù là cuối cùng ép một bộ phận đầu hàng làm quân công nhưng cũng nhất định phải kéo tới kinh thành hoặc làm cách nào đó gán cho tội danh mưu phản để xử tử hết. Nếu không sẽ thực sự trở thành "Muốn làm quan thì giết người, phóng hỏa, chịu chiêu an!"