Ở Rể (Chuế Tế)

Chương 375: Tâm nguyện Thiên hạ đại đồng (hạ) (2)




Ngoài cửa sổ tiếng mưa rơi rả rích, trời tối dần, mọi người trò chuyện, cùng đợi Tần Tự Nguyên trở về. Nhưng mà không lâu sau đó, một gã quản gia đến, nói là phía lão gia đã biết chuyện của văn nhân, chỉ là ông ấy có một số việc, muốn về muộn một chút, bảo mọi người dùng bữa trước.

Chiều đó Tần Tự Nguyên phải đi bên Hộ bộ có việc, đúng ra lúc này nên trở về rồi, hiện giờ trong phòng đều là những phụ tá thân cận nhất, lúc này Giác Minh hòa thượng cười nói:

- Chẳng lẽ là bị Đường Khâm kéo đi dự tiệc rồi?

Quản gia này cũng quá quen thuộc với mọi người, cười nói:

- Nghe người đến báo nói, là chuẩn bị đi Tiểu Chúc Phường.

Y vừa nói vậy, mọi người đều ngây ngẩn cả người, ba thanh lâu nổi tiếng nhất hiện nay ở Biện Lương, theo thứ tự là Phàn Lâu, Thính Nhạn Cư, Tiểu Chúc Phường, bình thường Tần Tự Nguyên tự nhiên cũng là văn sĩ phong lưu, sau khi làm Hữu tướng, có đôi khi đãi khách hoặc là tham dự yến tiệc, nếu nói không có nữ tử thanh lâu đương nhiên là không có khả năng, nhưng ông ta tự mình đi tới, trừ khi là những chuyện quan trọng trong hội văn lớn, một Tể tướng của một nước không cần thiết sẽ xuất hiện ở trong thanh lâu.

Do dự một hồi, Nghiêu Tổ Niên hỏi:

- Ai mời khách?

Quản gia kia nói:

- Hình như là bên Thập Lục Thiếu.

- À, hiểu rồi.

Nghiêu Tổ Niên hiểu được, không khỏi lắc đầu cười cười.

Mưa vẫn rơi, sắc trời cũng sớm tối hơn so với bình thường, Tiểu Chúc Phường, một trong ba đại lâu ở kinh thành, lúc này nhiều nơi đèn đuốc đang từ từ sáng lên, tựa như ánh sáng màu xám xanh dần dần lan tỏa trên mặt biển rộng.

Nằm ở một ngã tư đường không quá phồn hoa của trung tâm thành Biện Lương, Tiểu Chúc Phường chiếm diện tích rất lớn, một vài lâm viên quanh đó đều là sản nghiệp của thanh lâu, là nơi đến nghỉ ngơi thường xuyên của những người trong hội văn. Phần lớn các thanh lâu ở Biện Lương đều là như vậy, có thể náo nhiệt có thể thanh tịnh đjep đẽ, có thể cao nhã có thể thấp kém, dù sao người tiêu tiền đi vào những chỗ như thế này, cũng không hoàn toàn chỉ vì phát tiết.

Lúc này đã gần chạng vạng, có một hai người trong hội văn từ trong phường ra khỏi viện. Cửa thanh lâu chốc chốc lại có người ra vào, hoặc là áo mũ sang trọng, hoặc là khăn vấn đầu tay cầm quạt, theo sau là gã hầu hoặc là nha hoàn che dù, thỉnh thoảng lại chào hỏi nhau, đều thể hiện ra có học thức không tệ. Bất kể là ở bên trong bọn họ có phải là cầm thú hay không, ra cửa, ai cũng đều chú ý đến hình tượng.

Một chiếc xe ngựa lúc này lẳng lặng dừng lại bên đường ngoài Tiểu Chúc Phường. Trong màn mưa, tên xa phu ngồi yên như cổ thụ, tuy rằng bị mưa lớn dầm ướt, nhưng vẫn không hề động đậy như cũ, mắt sáng như đuốc quan sát mọi thứ chung quanh, màn xe thật dày buông thỏng. Vài tên hạ nhân đứng chung quanh, một tên trong số đó sau khi nghe dặn bảo đã tiến vào cửa lớn của thanh lâu. Kinh thành quyền quý thật nhiều, xe ngựa này bày trí không quá sang trọng, lúc này đứng ở trong mưa cũng không gây quá nhiều chú ý, nhưng thật ra tú bà ở ngoài cửa dựa trên nguyên tắc không phân biệt sang hèn đều phải chào hỏi thì đã bị người đuổi đi.

Tiểu Chúc Phường, trong một phòng, lâu vũ vẫn là tương đối hài hòa, đàm thơ nói văn, ngồi đàm đạo. Hay là nghe tài nữ xướng khúc, tới tâm sự những chuyện phiền não gần đây. Nhưng mà vào hôm nay, lướt qua màn mưa, ở bên trong một cái phòng lớn nhất cũng lộng lẫy nhất, lúc này không khí đang nóng lên bởi đang chơi mấy trò tương đối thô tục. Trong ánh đèn, một âm thanh to nhất, mặc dù sau cánh cửa đóng chặt cùng với những âm thanh ồn ào, cũng có thể xuyên ra khe cửa và màn mưa, cho thấy chỗ hơn người của nó.

Gã ấy vừa cười to vừa kêu.

- … Mỹ nữ chim nhỏ! Không thấy chim nhỏ của ta … Nhìn xem nó có trong váy của ngươi hay không a. Oa ha ha ha ha ha … Nàng muốn chạy đi đâu. Nhất định là ngươi đem chim nhỏ của ta giấu đi rồi …

Trong thanh âm này, có một vẻ dâm tiện khó nói nên lời. Tiếng nói cất lên như thế này, không hề cảm nhận được là không khỏe.

Trong phòng, một cô gái nửa người trên đã trần trụi đang hoảng hốt tránh né. Gã công tử ăn mặc sang trọng quần áo hỗn loạn cười gian bổ nhào đến … Trong phòng lúc này, có không ít người cả trai lẫn gái, lúc này không ít cô gái quần áo cũng đã bị cởi hết phân nửa, bị người ôm vào trong ngực hoặc là bị ép dưới cơ thể. Chốn thanh lâu, đương nhiên đều là kỹ nữ, nhưng trong hoàn cảnh như thế này, trên mặt không ít cô gái vẫn có vẻ xấu hổ và khó xử. Bản thân Tiểu Chúc Phường là nơi cao nhã, coi trọng nhất là tài năng của các cô gái, tuy rằng không phải không có ngủ với người, nhưng phần lớn vẫn là ở trong hoàn cảnh tương đối được tôn trọng. Nhưng mà các vị công tử ca trước mắt này các nàng đắc tội không nổi, người ta cũng mặc kệ ngươi rụt rè cái gì, vì thế cũng chỉ có một số ít cô gái cảm thấy bị sỉ nhục. Đương nhiên, không đến mức sẽ có người thừa nhận là được.

Mỗi một tên công tử ca đến đây đương nhiên đều có tính cách khác nhau, có một vài người rõ ràng đã muốn nằm lên người cô gái cười quái dị sờ tới sờ lui, có một vài gã vẫn giữ nguyên quần áo của đối phương, hoặc là ôm lấy hôn hít, đùa giỡn một phen, đó cũng là tình thú của bọn chúng.

Lúc này ở một bên trong gian phòng, một gã thanh niên hai mươi tuổi cũng đang ôm một cô gái bên cạnh vùi đầu hưởng thụ, tay đã muốn đưa vào váy của đối phương, cô gái cũng chỉ có thể cười, giãy dụa lấy lệ. Bên cạnh một gã bộ dạng đáng khinh quay đầu sang:

- Hắc hắc, ngươi xem, ngươi xem … Mỗi lần chơi tốt nhất là tìm Hoa hoa công tử rôi, ha ha, như thế nào, Thiệu Du hiền đệ, ca ca không giới thiệu lầm người cho ngươi nhé, đợi khi lại rãnh rỗi, ca ca lại giới thiệu nữa cho các ngươi …

Trong lúc nói chuyện, thanh niên dâm tiện được xưng là Hoa hoa công tử trong phòng đã cười ha hả đem cởi một nửa váy của nàng kia, bất kể là như thế nào, trước mặt nhiều người như vậy toàn thân trần trụi vẫn là làm cho nàng kia có chút khó mà tiếp nhận, khóc nức nở giữ chặt váy đang giằng co với đối phương, hành động này làm cho đối phương càng thêm hưng phấn lên, cười càng thêm lớn tiếng. Bên này thanh niên được xưng là Thiệu Du cười gật đầu, tay cũng không muốn rời đi mỹ nữ bên cạnh. Cũng vào lúc này, có người ở bên ngoài gõ cửa.

Cửa bị gõ vài cái, thanh niên trong phòng đang kéo váy quay đầu chỉ một chút:

- Không được mở cửa! Ha ha ha ha … Ai cũng không cho tiến vào! Ta đang tìm chim nhỏ của ta ở đâu, mở cửa nó chạy mất làm sao bây giờ a

Nhưng sau đó cửa phòng vẫn bị đẩy ra, dường như thanh niên đột nhiên cảnh giác quay đầu lại, hướng cửa nhìn một chút, sau đó hai tay chống nạnh:

- Lục Khiêm! Ta nói không được mở cửa! Ngươi thấy không! Thấy không! Chim nhỏ! Hiện tại chim nhỏ của ta chạy mất tên khốn kiếp ấy có lai lịch gì! Cha ta là Cao Cầu

Hắn chống nạnh ở đàng kia kêu, cô gái ở phía sau vội vàng kéo váy mặc vào, đồng thời ôm lấy ngực muốn tìm áo. Một gã mang đao đứng ở cửa cúi đầu đi đến, một gã gia đinh áo đen khác, hướng mọi người chắp tay, y cũng không vào, bên này Tần Thiệu Du giật mình một cái, buông nữ nhân bên cạnh ra, sau đó vẫy tay đứng dậy:

- Là người nhà của ta, người nhà của ta …

Rồi chạy ra cửa.

- Trong nhà của ngươi. Ngươi là ai a! Uy, ai biết hắn là ai vậy a? Cha ta là Cao Cầu nói nói xem ta có chọc được hay không …

- Cháu của Hữu tướng …

Lục Khiêm đi tới ghé vào lỗ tai hắn nhẹ giọng nói.

- Ách … Tần … Tần lão đầu? Hình như cha ta có nói hắn còn lợi hại hơn so với Lý Cương … Vậy là không thể trêu vào rồi? Vậy coi như …

Vẻ mặt gã chán nản chống nạnh đứng ở một bên. Bên kia cửa, Tần Thiệu Du sau khi nói với gia đinh vài câu, vẻ mặt cẩn thận quay đầu xin lỗi, nói là lập tức phải đi về rôi, đi theo gia đinh chạy nhanh rời khỏi. Đợi cho người rời khỏi rồi, Hoa hoa công tử liền chỉ vào phía ấy mắng:

- Đồ nhát gan! Lần sau không cần gọi hắn … Lục Khiêm ngươi còn không mau đi ra ngoài! Đóng cửa a

Sau đó gã quay đầu lại, xoa tay nhìn cô gái đang hoảng hốt nhặt quần áo:

- Hừ hừ. Chim nhỏ ngươi muốn làm gì? Lại muốn đem chim nhỏ của ta giấu đi đúng hay không? Ta thích bộ dáng muốn khóc này của ngươi, ha ha ha ha … Ngươi mau khóc lên a …

Thanh âm nhỏ dần, màn mưa vẫn như cũ. Tần Thiệu Du vẻ mặt hoảng hốt chạy ra khỏi cửa chính của Tiểu Chúc Phường, ngay cả ô cũng không cầm, sợ hãi rụt rè đứng trước màn xe một lúc lâu, nghe thấy bên trong có người nói:

- Vào đi.

Thế này mới dám vén rèm xe bước lên.

Trong xe cũng khá rộng rãi bày ra một cái bàn nhỏ. Ngồi hai bên chính là Tần Tự Nguyên cùng một tên sư gia đi theo, chung quanh là hai chồng sách, Tần Tự Nguyên tóc hơi bạc híp mắt xem xong một phần, cau mày ở phía trên viết mấy chữ, để qua một bên. Tần Thiệu Du thế này mới dám sợ hãi rụt rè gọi một câu:

- Bá, bá phụ …

- Đội thuyền về phía bắc, xế chiều hôm nay đã đến Biện Lương.

Tần Tự Nguyên nhìn gã một cái, gõ gõ vách xe bên cạnh, xe ngựa chạy. Một tia chớp lóe lên, lão nhân nói rất bình thản. Không giống đang mắng chửi người, nhưng Tần Thiệu Du đã muốn bối rối lên:

- À, bá, bá phụ, cháu, cháu … cháu nghĩ trời mưa to … Trong lúc nhất thời không biết giải thích như thế nào.

- Ta biết.

Tần Tự Nguyên gật gật đầu:

- Vị thế huynh nổi tiếng kia của ngươi, đã đến nhà rôi, đêm nay hoặc là ngày mai đến gặp hắn, thái độ phải cung kính một chút, xin chút ích lợi từ hắn. Về phần vị Ninh Nghị Ninh thế huynh kia. Nay hẳn là đã ở lại tại Văn Hối lâu. Ta vốn hy vọng các ngươi trước tiên có thể gặp nhau. Quen biết một người hữu dụng nhất, so với quen biết một công tử ca muốn mạnh hơn gấp trăm lần. Ngươi có thể học hỏi một chút, sau này ngươi làm việc, sẽ được lợi rất nhiều. Nay trời đã tối, vừa vặn tiện đường, ta mang ngươi đi gặp hắn một lần.

Tần Thiệu Du thân hình chấn động, sau đó lắp bắp nói:

- Sao, có thể nào làm cho bá phụ người đi gặp hắn, bá phụ, dạ, là cháu sai lầm rồi, nhưng người là thân phận thế nào, lẽ nào lại đi đến gặp hắn. Cháu, cháu đây phải đi Văn Hối lâu, tìm Ninh thế huynh nhận sai, bá phụ …

Tần Tự Nguyên công việc bề bộn, đối với việc quản giáo người trong nhà dù sao cũng là không đủ, Tần Thiệu Du đến kinh thành, tuy rằng cũng cảm nhận được uy nghiêm của Tần Tự Nguyên, nhưng đa phần vẫn là cảm nhận được quyền thế của phủ Hữu tướng, trước kia Tần Tự Nguyên gặp gã nói dăm ba câu, dù sao cũng khó có tác dụng gì, chỉ vào lúc này, nhưng thật ra làm cho Tần Thiệu Du sợ hãi, trong lòng theo bản năng cảm thấy bá phụ đi gặp Ninh Nghị kia lại chính là vì gã. Nhịn không được muốn xuống xe chạy trước tới Văn Hối lâu, nhưng dù sao gã ở trước mặt Tần Tự Nguyên không dám nói chạy liền chạy, lúc này trên mặt Tần Tự Nguyên mới lộ ra vẻ tươi cười, phất phất tay.

- Được rồi, ta có chừng mực, cấp bậc lễ nghĩa phải nói, nhưng cũng không cần nói thêm nữa. Vị tiểu hữu này, ta cùng với hắn trò chuyện ngang hàng, muốn nói đến những chuyện hắn đã làm, ngươi đối với hắn tôn kính như thầy cũng còn không đủ, đợi đến Văn Hối lâu, ngươi đi vào mời hắn vào xe của ta một chút, ta chỉ tiện đường đến, cũng chỉ vậy thôi, đối với người bên cạnh hắn, ngươi phải lễ độ, những ngày này ngươi phải tận tâm chiêu đãi hắn. Nếu như có được sự ưu ái của hắn, đó là lợi ích của ngươi sau này.

Tần Thiệu Du vội vàng gật đầu, tuy rằng cảm giác bá phụ đi qua gặp Ninh Lập Hằng có chút không tốt, nhưng phần nhiều là, vẫn cảm thấy vị bá phụ làm Tể tướng này đối với mình là chiếu cố, ông ta công việc bề bộn, lại thật sự vì những thân thích này của mình. Nói xong những lời này, lão nhân lại cầm lên một vài thứ nhìn xem, Tần Thiệu Du cứ băn khoăn mãi vấn đề này. Một lát sau, lão nhân buông vở, cầm lấy một quyển khác trước mặt, nói với gã:

- Bọn Cao Thừa Ân, hãy cố gắng ít tới lui với bọn họ.

Tần Thiệu Du vội vàng gật đầu. Sau đó chỉ thấy lão nhân lấy tay che miệng, ho một tiếng, cầm lấy một quyển khác sau đó mới chậm rãi nói một câu:

- Nhân phẩm không hợp, tên lại giống như thái giám, điềm xấu.