Đêm đó hắn đã tiến vào lại rút ra không biết bao nhiêu là trận. Hắn không nghĩ đến đau đớn, đến tổn thương của cậu. Chậc, người có tiền mà, muốn làm gì chả được.
Ánh sáng lọt qua khe cửa sổ soi vào cái mũi nhỏ đang khụt khịt, cậu mơ màng tỉnh dậy, cả người đau nhức, thắt lưng rụng rời. Vừa chuyển động, mặt sau như muốn nát ra, vừa rát vừa nhầy nhụa chất dịch lỏng. Cố gắng lết ra khỏi giường, một trận rung động kịch liệt đến từ tao huyệt, đồ chơi vẫn ở trong tao huyệt, chỉ cần cậu khẽ động nó lại rung lên. Với tay kéo nó ra, chả hiểu sao tao huyệt lại cảm thấy trống, cậu lại liều mạng nhét vào. Khoái cảm chạm đến nơi sâu nhất của tao huyệt càng kích thích cậu hơn nữa, cậu tự mình ra ra vào vào đến hơn nữa tiếng rồi cũng bắn ra. Bàn tay mỏi nhừ thả lỏng thở dốc.... Mở mắt ngớ ra chuyện mình vừa làm xấu hổ, nhanh chóng rút dương v*t giả ném đi, gượng dậy bước vào trong nhà tắm. Làn nước chảy trên da thịt trắng hồng, những vết thương trên da cũng đã mờ đi rất nhiều, hiện tại cả cơ thể tràn ngập dấu vết hoan ái... Cậu ngẩng mặt, nước từ vòi sen tạt vào mặt cậu mát rượi... Mở mắt ra một chút, ngồi lên trên thành bồn tắm, ngón tay thon dài chọc vào trong hậu huyệt, cậu đang lấy chất lỏng từ trong hậu huyệt ra, không biết có cần lấy ra không nhưng để ở trong chắc chắn không tốt. Ngón tay kẹp vào nhau bắt đầu tách ra, dòng nước nóng chảy ra từ miệng huyệt cậu cố gắng co rút ép chảy ra hết.
Sau khi vệ sinh xong, cậu xuống nhà bếp, hơi bất ngờ vì thấy hắn ở đó, hắn đưa mắt nhìn cậu.
+ Cậu rốt cuộc là cái gì? Vì sao lại....?
- Tôi không biết, chỉ là từ nhỏ đã như vậy.
Chua xót vô cùng, hắn đang khinh bỉ cậu sao? Cậu thật sự muốn từ bỏ rồi, cậu vì sao phải sống trong sự ràng buộc bất nhân này cơ chứ. Hắn nhìn cậu, cười khẩy.
+ Đêm qua rên khóc thảm thiết đòi thao như vậy, cậu cũng không phải loại tốt lành gì. Chả khác MB là mấy....
Bất quá thân thể cậu rất đẹp, bỏ đi cũng uổng, chi bằng đặt ở đây dùng hết rồi vứt đi, mặc dù như vậy so với số tiền cậu nợ tôi không đủ..... Nhưng cũng không hề thiếu ..... Hừ
Hắn nhìn cầu cười khẩy một cái, đem chút nhân cách của cậu chà đạp không thương tiếc....
- Thân thể tôi hiện giờ là của anh.... Tất cả đều của anh.....
Như Mặc là tên một nhân vật ngược thảm thiết nhỉ?.....
Cậu không dám ngồi xuống bàn ăn nơi hắn ăn, cậu nhẹ nhàng vòng ra đằng sau bếp.
Người hầu nữ tốt bụng nở nụ cười tươi rói, đem khay thức ăn đưa cho cậu rồi chủ động bước đi.
Mang khay thức ăn đặt trên bàn, rửa tay một chút rồi, rồi ngồi vào bàn.
Nâng lên chiếc muỗng đầy cơm, cậu tống vào miệng cứ thế nhai lấy nhai để, một muỗng cơm là một muỗng thức ăn, không cần để ý đến hương vị, chỉ vậy mà ăn cho ấm bụng, thức ăn là thứ không thể lãng phí.... Cho nên cậu đã cố ăn hết tất cả những gì người hầu gái mang đến...
Kết quả no đến đi không nổi, cậu ngồi tại đó xoa xoa bụng, thói quen đáng yêu xoa bụng khi no cậu vẫn chưa từ bỏ, bác quản gia già thấy thế cười cười
: Cháu tên gì?
- Ưm! Bác gọi cháu là tiểu Mặc nha.
: Ừm... Cháu thực sự rất đặc biệt...
- Sao ạ?
: Kể từ khi tiểu Vũ đi.... Cậu chủ chưa từng mang ai về nhà...
- Cháu tò mò một chút được không ạ? Tiểu Vũ là ai? Cậu ấy đóng vai trò quan trọng lắm sao?
: Tiểu Vũ là con nuôi của Lục gia, được Lục mẫu mang về nuôi, ngoại hình xinh đẹp, lại lễ phép ngoan hiền... Thiếu gia và tiểu Vũ đã rât yêu nhau
- Thế bây giờ tiểu Vũ ở đâu ạ?
: Tiểu Vũ tai nạn xe.... Cậu ấy mất cách đây 6 năm....
- Ô, vậy ạ... Cháu xin lỗi, đáng nhẽ không nên hỏi.
: Không biết không có lỗi.... Nhưng hiện giờ ta biết vì sao thiếu gia lại mang cháu về..... Chính là vì cháu giống tiểu Vũ....
- Giống tiểu Vũ sao?
Cậu với tiểu Vũ giống nhau..... Vậy cậu là thế thân?.
Không thể nào.... Lục Thanh sao có thể yêu cậu được... Đúng.... Hắn chỉ yêu tiểu Vũ.... Yêu khí chất của tiểu Vũ trong thân thể của cậu.... Đúng là vậy!