Kỳ nghỉ hè kết thúc, thời tiết vẫn còn hơi nóng nực.Một buổi sáng nữa lại bắt đầu, mặt trời lúc này đã treo cao trên bầu trời nhưng tấm rèm cửa của một căn phòng trên tầng cao nhất trong khu chung cư Hạnh Phúc vẫn còn đang kéo chặt che kín.Trong căn phòng chứa ánh sáng mờ tối này có một cái giường lớn, trên giường là một lớn một nhỏ đang nằm, người trước vẫn nhắm chặt hai mắt như cũ, người sau thì đã tỉnh giấc, mở to mắt yên lặng nằm ở đó.Cậu bé khoảng tầm hai ba tuổi, khuôn mặt mềm mại, đôi mắt đen và tròn, mặc dù đã tỉnh giấc nhưng vẫn không khóc không làm loạn, yên tĩnh nằm đó chơi đùa hai bàn tay mình, ngoan ngoãn đáng yêu không tài nào tả được.Mười mấy phút sau, cậu bé mới không nhịn được thêm, bò dậy khỏi giường.
Theo tầm mắt cậu bé nhìn sang, bên cạnh cậu bé lúc này có một người phụ nữ đang nằm nghiêng, bị mái tóc che khuất mất nửa gương mặt.Nếu lúc này trong phòng có một người lớn ở đây, có lẽ sẽ cảm nhận được chỗ không đúng.
Những đứa nhỏ mới có mấy tuổi sao hay biết chuyện gì, cậu bé nhẹ nhàng gọi một tiếng: “Dì nhỏ ơi”, không nhận được lời đáp lại, cậu bé hồn nhiên ngây thơ tự lẩm bẩm: “Dì nhỏ còn đang ngủ, không thể làm ồn tới dì...”Cậu bé con nói xong, đưa tay sờ sờ lên bụng của mình, một lần nữa nằm xuống giường, chơi đùa với bàn tay nhỏ.
Chơi một hồi lâu, có lẽ cậu bé không thể nằm thêm được nữa nên lại bò dậy từ trên giường thêm lần thứ hai.Cậu bé ngồi dậy, ngó dì nhỏ của mình thêm lần nữa, thấy cô vẫn chưa tỉnh lại, cậu bé dứt khoát cong mông, chậm rãi bò xuống khỏi giường.Cậu bé con rời khỏi giường cũng không gây ra ồn ào, xuống đất tự mình xỏ dép lê, lúc đi ra ngoài cũng rón ra rón rén.
Đáng tiếc, cánh cửa phòng cũ kỹ không chịu nể mặt, khi cậu bé nhón chân kéo mở cánh cửa ra, nó vẫn vang lên âm thanh “kẽo kẹt”.Cậu bé nghe thấy âm thanh, vô thức quay đầu nhìn lại, thấy dì nhỏ vẫn nằm trên giường không nhúc nhích, lúc này mới tiếp tục đi ra bên ngoài.Căn phòng bên ngoài là phòng khách, đồ đạc hơi nhiều nhưng được sắp xếp dọn dẹp xem như khá gọn gàng.Cậu nhóc kia cầm chiếc xe đồ chơi trên bàn trà lên chơi đùa, cho đến tận khi cái bụng càng lúc càng đói mới quay trở lại phòng ngủ.Cậu bé đứng bên giường chờ một hồi, lại tự mình dạo quanh phòng khách và phòng bếp, cuối cùng đi tới trước cửa tủ lạnh.Trong ngăn dưới của tủ lạnh không có món gì, mặc dù trong đó có đồ thì cũng toàn là những đồ không thể ăn ngay được, mà ngăn trên của tủ lạnh thì cậu bé có kiễng chân cũng không thể với tới.Cậu nhóc biết cách giẫm ghế để mở cửa tủ lạnh, nhưng cậu sợ sau khi dì nhỏ rời giường sẽ mắng mình nên cuối cùng vẫn không làm như vậy.“Sao dì nhỏ cứ ngủ mãi vậy?”Cái đầu nhỏ của cậu bé bắt đầu cảm thấy kỳ quái, sau khi tiếp tục đi dạo trong phòng vài vòng, cuối cùng cậu bé vẫn quay trở lại phòng ngủ, kêu lên: “Dì nhỏ, dì nhỏ ơi...”Tiếng gọi của cậu nhóc càng lúc càng lớn nhưng người trên giường vẫn không có phản ứng.
Có lẽ trong lòng cậu bé bỗng nhiên cảm nhận được chút sợ hãi nên lập tức ném chiếc xe ô tô nhỏ trong tay mình đi, vội trèo lên giường.“Dì nhỏ! Dì nhỏ...”.